Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Năm người thần bí

Chương 16: Năm người thần bí


Nhị hoàng tử thấy mọi người nhìn chăm chú vào phòng số một của mình. Hắn có chút đắc ý nghĩ: ''Lần này coi như xong chuyện của phụ hoàng đã giao phó. Công này thế nhưng không nhỏ đâu!''

Nhưng đối phương cũng lâm vào nghi hoặc, bởi Phụ Hoàng hắn đưa cho hắn rất nhiều tài nguyên so với dự liệu. Dù sao hắn cũng là Nhị hoàng tử nắm trong tay thực quyền, tự nhiên biết được nhiều chuyện mà người khác không hề hay biết đến, trong đó có tài lực của Hoàng Thất là cao bao nhiêu. Vậy mà cuối cùng, đều vượt xa trong sự tưởng tượng, không lẽ Hoàng Thất còn có điều dấu chúng nhân bên dưới?

Trong khi đối phương suy ngẫm, Thạch tướng quân ở bên cạnh vui mừng nói ra: ''Nhị hoàng tử lần này các đại gia tộc đã thua. Đại cục đã định, Đế quốc nhờ vào Thần Ma Lệnh sẽ phát triển đến mức hưng thịnh mà trước đây chưa bao giờ từng đạt được. Ngài thế nhưng góp công đầu trong chuyện này, Bệ Hạ nhất định thưởng lớn cho người!''

Nhị hoàng tử nghe hắn ta nói vui mừng ra mặt, cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đáp lại: ''Cũng sẽ không thiếu phần của tướng quân người đâu!''

''Ha ha ha.... đa tạ Nhị hoàng tử trước rồi!!'' Thạch tướng quân mỉm cười hài lòng, trong long thì tất nhiên.

''Người như Thạch Kiên thích dùng sức mạnh hơn cái đầu, rất dễ điều khiển. Bản thân cũng nên tưởng thưởng cho hắn một chút, có lẽ ngày sau sẽ có chỗ dùng đến!'' Nhị hoàng tử ánh mắt nheo lại, thầm nghĩ.

Trong khi hai người nói chuyện vui vẻ, Ngũ đại gia tộc thì phiền não thở dài, trong lòng không biết nên làm gì tiếp theo. Bọn hắn cũng không thể ra tay ngầm c·ướp đồ của Hoàng Thất ngay trên địa bàn của người ta được. Đã vậy, Hoàng Thất đã nắm giữ Thần Ma Lệnh trong tay, dồn họ vào nước đường cùng, tất sẽ không có quả ngọt để ăn!

Nhưng có vẻ đám người đã quên vẫn còn năm lá phiếu chưa được đọc giá lên!

Tô Nhu ở trên sàn lúc này cũng tin Hoàng thất Thiên Phương nắm chắc phần thắng trong tay nên cũng chỉ là có lệ cầm lên tờ giấy trong hộp định mở ra xem nhưng vừa nhìn vào một góc của tờ giấy lộ ra hàng số, khuôn mắt chán trường của nàng ta rất nhanh thay đổi, hai mắt thì mở to xen lẫn sự kinh ngạc, không dám tin!

'Chuyện gì vậy!'' Nhiều người thấy đối phương thần sắc đột biến không khỏi hồ nghi.

''Nàng ta cũng không cần thiết thất thố như vậy. Dù sao đại cục đã định, Hoàng thất Thiên Phương đã chiến thắng.'' Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng Nhị hoàng tử trên lầu lại tỏ ra lo lắng không thôi.

Bởi đối phương hiểu rõ, phải có chuyện mới làm cho Tô Nhu bên kia thành ra như vậy!

''Chuyện gì đây. Không lẽ có biến?'' Ngược lại so với chúng nhân, các đại gia tộc vui mừng không thôi, đối với họ lúc này có biến càng tốt, mà tốt nhất là bên phía Hoàng Thất không đạt được Thần Ma Lệnh là hay nhất.

Lúc này, một trong năm người ngồi giữa tham gia buổi đấu giá nói khẽ: ''Trận đấu giá nhỏ này, bây giờ mới thực sự bắt đầu!''

Rất nhanh, kinh ngạc qua đi, Tô Nhu lấy lại tinh thần, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng cùng ánh mắt áy náy đối diện với mọi người coi như xin lỗi chuyện vừa rồi và nói: '' Sơn Vũ tiên sinh... ra giá.... tám ngàn năm trăm vạn tử kim!!'' Đối phương thanh âm có run, trong lòng bàng hoàng vẫn chưa phai.

Từ trước đến nay ở trong Tụ Bảo Lâu, vật bảo gì cũng từng thấy và bán qua nhưng chưa bao giờ được thấy có người ra giá cao như vậy. Cứ như tiền tài là cỏ rác vậy, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, đánh vỡ cả thế giới quan của bản thân nàng rồi!

''Cái giá gì đây, muốn g·iết người sao?'' Mọi người cả kinh thốt lên, trong thâm tâm không dám đi chấp nhận sự thật trước mắt.

Các đại gia tộc cũng tương tự ánh mắt chờ mong nhìn lên Tô Nhu giải thích, song song đó là Nhị hoàng tử nghe Tô Nhu thét giá mà miệng phun ra trà nóng và ho sặc sụa ngồi ngây ngốc tại chỗ nhìn chúng nhân đang than vãn!

Thạch tướng quân, người ngồi phía đối diện lúc này được lĩnh hết nước trà nhưng không quan tâm mà chỉ ngây người thầm nghĩ: ''Không thể nào? Sao lại có chuyện này! Hôm nay là ngày gì mà nhiều người hung hãn đột nhiên g·iết ra như thế?'' Đối phương bị tử kim đánh cho trở tay không kịp trước tình hình không ổn trước mắt.

Không lẽ cứ thế ước vọng của Hoàng Thất Thiên Phương đi tong!

Mặt khác, Tô Nhu thấy mọi người nhìn mình cũng không biết trả lời làm sao liền bối rối lên tiếng hỏi: ''Ai... ai là Sơn Vũ tiên sinh?''

''Là ta!'' Đối phương vừa dứt lời, người ngồi giữa năm người đã thản nhiên lên tiếng.

Theo đó, tất cả mọi người đều nhìn vào đối phương. Chỉ là hắn ta che mặt căn bản không ai có thể nhận ra thân phận của hắn, vả lại tên của hắn trên Nguyên Tố Đại Lục cũng không thiếu người đặt tên như vậy, thật là hết cách tìm hiểu!

Đột nhiên, Sơn Vũ thay đổi thái độ, tỏ ra ngạo mạn nói: ''Nhanh lên, ta không có nhiều thời gian đâu!''

Tô Nhu nghe vậy không dám chậm trễ. Người xuất ra được tám ngàn năm trăm vạn tử kim, nàng không dám đắc tội. Mọi người xung quanh cũng nghĩ giống nàng thôi. Dù sao, ngươi nắm tay to chúng ta nhịn chút cũng không thiệt, sính anh hùng chỉ tổ c·hết thảm trong khi đối phương mạnh hơn bản thân mình rất nhiều còn cố gắng gân mình để lấy cái mã vô danh!

Tô Nhu lấy tiếp ra tờ giấy theo, mí mắt quét qua hàng chữ mà theo đó trực nhảy, run giọng nói: ''Hồng... Hồng loan tiên sinh.... ra giá..... chín ngàn vạn.''

Toàn trường hít một hơi khí lạnh.

''Năm người này không tầm thường. Đến cùng nhau nhưng hình như quan hệ họ không được tốt cho lắm!!'' Mọi người suy nghĩ, mà nhìn kỹ lại không chỉ hình như thôi không.

Lúc này, Sơn Vũ nghe Tô Nhu nói ra giá cả sau bản thân liền sinh ra tức giận mà quay phắt sang bên trái nhìn người ngồi phía cuối cùng!

''Hồng Loan thủ bút lớn. Các ngươi cũng xuất lực thật nhiều, chậc chậc....!!'' Sơn Vũ tặc lưỡi nói ra, che dấu rất tốt cảm xúc trong lòng.

Thấy nàng ta không trả lời mình, Sơn Vũ nheo miệng đứng dậy rời đi luôn!

''Ta hết việc, xin đi trước!'' Trước khi biến mất đối phương thốt và thật đi mất.

Mọi người cũng không ai dám ngăn đối phương liền nhường cho hắn ta một lối đi!

Tô Nhu thấy vậy liền cười khổ.

Nàng trong mắt mấy con người này, thật không đáng nhắc tới!

''Cô nương kia tiếp tục đi.''

Tô Nhu nghe thấy người tự xưng là Hồng Loan nói với mình, nàng phản ứng rất nhanh, tay lấy một tờ giấy khác định thần đọc tiếp: ''Phi Tuyết tiên sinh ra giá chín ngàn chín trăm vạn tử kim.''

''Cái gì?'' Toàn trường ngây dại không nói thành lời, thế giới giờ khắc này như chỉ có bốn người ngồi kia thôi.

''Phi tỷ ra giá thật cao, muội tử cam bái hạ phong.'' Nói xong, nàng ta cũng không nhiều lời đứng dậy rời đi.

Không chỉ có nàng mà hai người ngồi bên kia cũng rời đi từ lúc nào mà không ai hay biết!

''Chúng ta cũng chỉ ra giá cao hơn chín ngàn vạn một chút thôi, Ở đấy không phải làm nền cho nàng.'' Đây là tiếng lòng ai oán của hai người. Bọn họ đi xa một chuyến vô công, tay trắng mà về không biết có phải chịu phạt nữa không đây.

Tô Nhu thấy năm người chỉ còn lại Phi Tuyết. Nàng bây giờ không biết nói gì nữa. Đấu giá còn chưa công bố hết, khán giả chính đã rời đi hết.

Thây nàng như vậy, Phi Tuyết lãnh đạm nói: ''Bọn hắn đi là vì ra giá không bằng ta. Cô nương tuyên bố kết quả luôn là được.''

Thấy nàng ta nói như vậy. Tô Nhu tự nhiên gật đầu đồng ý. Tình huống xấu hổ như này, người ta cho mình bậc thang đi xuống không nguyện ý tiếp nhận thì là đồ ngốc.

''Vậy Thần Ma Lệnh thuộc về Phi Tuyết tiên sinh.'' Tô Nhu nhanh chóng nói. Phi Tuyết mặc áo choàng kín người nàng cũng không biết phải gọi làm sao chỉ có thể xưng nàng ''tiên sinh'' như bốn người kia.

Nàng công bố xong. Một nhẫn không gian trữ vật bay đến trước mặt nàng, Phi Tuyết cũng đến bên cạnh.

''Ngươi kiểm tra, rồi đưa ta Thần Ma Lệnh.'' Phi Tuyết tùy ý nói ra.

''Được..!!''Tô Nhu gật đầu. Gần mười ngàn vạn tử kim, số tiền quá lớn nàng phải tự thân kiểm tra ít nhất một lần, nếu không mà sơ ý xảy ra sơ xót kết cực hạ tràng của nàng sẽ rất thảm.

Rất nhanh, kiểm tra đã xong, Thần Ma Lệnh được Tô Nhu cung kính đưa cho Phi Tuyết!

Nhìn Thần Ma Lệnh nằm trong tay nàng ta, nhiều người đỏ mặt không thôi nhưng không có gan bước lên!

''Làm sao mới lấy nó về tay đây?'' Nhiều người đang nghĩ.

Các đại gia tộc và nhị hoàng tử cũng mở trận pháp trong phòng ra, sắc mặt nhiều người bên trong âm trầm rất không có ý tốt, và đều sai thuộc hạ chặn các nối đi ra bên ngoài Tụ Bảo Lâu.

''Nhất định phải c·ướp nó về.'' Các thế lực lớn trong đầu cuồng hô, mặt thì mỉm cười thân thiện như không có ý xấu đến gần Phi Tuyết trên sàn.

Tô Nhu thấy các thế lực đầu não Thiên Phương đi đến, trong lòng không khỏi run sợ vội tránh sang một bên.

Mặt khác, Phi Tuyết thấy vậy liền nhận ra mục đích từ những khuôn mặt tham lam của đám đại nhân vật đang đi đến nhưng thần sắc đối phương lộ ra từ bên trong áo bào lại tỏ rõ sự khinh thường, cho dù những thân ảnh trước mắt thực lực không hề tầm thường như vẻ bề ngoài của họ!

''Một đám run dế cũng dám cản đường Tuyết Thánh ta!'' Phi Tuyết thầm nói.

Chương 16: Năm người thần bí