Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 17: Phi Tuyết bá đạo
Tô Nhu nhanh chóng ép lại sự căng thẳng trong lòng, đôi mắt thì đảo quanh như suy nghĩ điều gì đó mà lại gần Phi Tuyết và nói ra âm lượng cho cả hai đủ nghe:
''Tiền bối, bọn họ đến nhất định không có ý tốt. Người hãy theo ta, ta dẫn người đi ra nối khác. Bọn họ sẽ không dám làm càn ở Tụ Bảo Lâu đâu!'' Dù sao Phi Tuyết vừa dùng khoản tài phú lớn mua đồ ở Tụ Bảo Lâu nàng, cũng coi như là khách quý. Theo đó, tất nhiên chính nàng phải bảo vệ người ta nếu không Đại Lục sẽ sớm truyền tin ra ngoài là ''Tụ Bảo Lâu không bảo vệ được khách nhân của mình'' Và chính nàng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, do mất đi nguồn lợi ích lớn bởi khoản tài phú thiên văn đối phương vừa mới chịu chi trả cho Tụ Bảo Lâu.
Nhưng Phi Tuyết nghe nàng ta nói vậy liền quay đầu nhìn lại đối phương bằng ánh mắt tràn ngập sự coi thường!
''Không cần thiết phải làm như vậy! Ngươi đi làm việc của mình đi!''
Phi tuyết lãnh đạm đáp lại ý tốt của đối phương, mà nàng ta cũng không đợi Tô Nhu trả lời liền trực tiếp bá đạo đi về phía trước.
Tô Nhu thấy vậy không dám lên cản, chỉ biết đứng ở phía sau lắc đầu cười khổ.
Chút tính toán nhỏ của mình chắc cũng bị người ta nhìn ra đi. Nàng chính là muốn mọi người nhìn nàng có ý bảo vệ Phi Tuyết chỉ cần vậy thôi là đủ. Sau chỉ cần tiễn đối phương ra khỏi Tụ Bảo Lâu thì sống c·h·ế·t của Phi Tuyết gì đó liền không liên quan gì đến nàng hay Tụ Bảo Lâu nữa, và giữ lại được danh tiếng quan trong nhất trong kinh doanh mà không bị ai lên án chỉ trích. Dù sao, Tụ Bảo Lâu cũng đã làm hết bổn phận của mình, nhưng việc nàng không ngờ tới được là vị khách trước mắt lại bá đạo như thế, trực tiếp cự tuyệt lời mời cũng là một chút hảo ý kéo dài tính mạng của nàng ta!
Lúc này, nhìn Phi Tuyết trực diện đi đối mặt với các thế lực lớn nhất ở Thiên Phương, Tô Nhu vội lui về sau, bởi đạo lý ''trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·h·ế·t'' nàng đã thấm nhuần từ nhỏ!
Trước mắt, Nhị hoàng tử cùng Thạch tướng quân mau chóng đi ra, cản bước chân Phi Tuyết lại!
Người trước thể hiện phong độ thân sĩ nói ra: ''Tại hạ là nhị hoàng tử của Thiên Phương Đế Quốc, ra mắt tiền bối!'' Dứt lời, đối phương có chút cúi thấp đầu xuống coi như tỏ ý tôn trọng, bên cạnh y.... Thạch tướng quân mặt mày nghiêm nghị đứng một bên tạo áp lực bằng kinh nghiệm sa trường mấy chục năm chinh chiến qua ải sinh tử.
Chỉ là.....
''Ta không quen hai ngươi, tránh đường đi... ta còn chuyện quan trọng cần làm!'' Phi Tuyết một lần nữa lãnh đạm, trực tiếp trả lời không vòng vo.
''Cản đường ta... nhất định sẽ c·h·ế·t.'' Nàng ta còn bồi thêm một câu xanh ngắt.
''Gan to thật!'' Nhị hoàng tử và đám đông xung quanh mí mắt trực nhảy, người trước thì sinh ra một cỗ tức giận vô danh khó có thể kìm nén được.
''Ta có thể mời tiền bối đế... Ặc..!!'' Đối phương nói trong sự tức giận còn chưa hết lời đã bị Phi Tuyết nhanh như chớp dùng bàn tay lạnh lẽo của bản thân bóp chặt lấy cổ họng và nhẹ nhàng nhấc nhị hoàng tử của Thiên Phương rời khỏi mặt đất như một con gà con.
''Ngươi...'' Bị sỉ nhục, uy h·i·ế·p trắng trợn, Nhị hoàng tử hai mắt đỏ ngầu, khó khăn thốt ra.
Bên cạnh, Thạch tướng quân nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, trong lòng liền gấp, mà ngay trước đó một lúc khi thân ảnh trước mắt ra tay, hắn vậy mà không phản theo kịp, cũng không hề phát hiện ra nàng ta động thủ lúc nào!
''là ảo giác sao?'' Đối phương thầm nghĩ và nét mặt nhanh chóng hiện lên sự tức giận, hét lớn: ''Tặc tử, ngươi muốn c·h·ế·t! Mau thả Nhị hoàng tử ra cho bản tướng.''
''Xoẹt..!!'' Vừa dứt lời, ánh kiếm sáng liền lóe lên, người bên cạnh đối phương phản ứng cũng không chậm, ma lực trong người cũng đã luân chuyển sẵn sàng phóng xuất sát chiêu bất cứ lúc nào.
''Mau thả Nhị hoàng ra!''
Đám người thét ra tiếng uy h·i·ế·p, cùng lúc trong đầu cả kinh nghĩ ''đối phương là ai? Mà dám lớn mật nhấc cả người hoàng tử Đế quốc hai chân rời khỏi mặt đất!''
Trong khi không khí toàn trường trầm hẳn xuống, Đại trưởng lão Huyền gia thấy tình cảnh trước mắt ma lực sắc bén như kiếm xuất ra và nói: ''Mau thả người!'' Dứt lời ''ẦM..!!'' Đối phương phóng ra uy áp, ép đến Phi Tuyết trước mặt nhằm để hù dọa, từ đó lộ ra sơ hở để cứu đi Nhị hoàng tử trong tay nàng ta, nhưng sự thật lại có chút phũ phàng, Phi Tuyết đứng trước uy áp của cường giả Thiên Phương, thân thể bất động như núi, căn bản không có phản ứng gì hay nhận lại tồn hại nào!
''Có bản lĩnh đó!'' Huyền giả chúng giả cho ra đánh giá.
Rất nhanh, các gia tộc khác cũng đến, cũng có chung một lối suy nghĩ, cùng nhau uy h·i·ế·p người trước mắt nhưng họ lại nhận được một tiếng
''Rắc'' rõ ràng từ phía Nhị hoàng tử cái cổ đột nhiên truyền ra.
''...''
Tất cả mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh bằng ánh mắt hoảng sợ thay cho nỗi lòng của chính bản thân họ.
''Trời...!!'' Nhìn thật kỹ cảnh tượng ngay trong tầm mắt, ai nấy không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh, sống lưng liền lạnh toát.
Ở đó, Phi tuyết vẫn nhấc Nhị hoàng tử lên không, chỉ là cái cổ của y đã vẹo sang một bên. Đôi mắt thì thể hiện rõ sự hối hận cùng không cam tâm trong khi tham vọng còn chưa được thực hiện mà thân xác đã dần nguội lạnh!
''C·h·ế·t rồi!'' Chúng nhân bật thốt, nhiều người kinh sợ lui vội ra sau.
Trong thời khác toàn trường c·h·ế·t lặng, Thạch tướng quân phản ứng nhanh nhất, cao cấp ma lực đỉnh phong trong người bạo phát hoàn toàn, trong khi mang theo sự tức giận phi thân thật nhanh như cuồng phong loạn vũ nhằm một chiêu g·i·ế·t c·h·ế·t hung thủ để còn có lời mà đem về ăn nói cho người bên trên!
''ẦM..!!''
Biết người trước mắt không hề tầm thường, đối phương cắn răng, trên thân hỏa diễm bốc lên ầm ầm, ma lực tỏa ra cực mạnh của một cao cấp và tất cả mọi thứ đều được Thạch Kiên hội tụ ở đầu nắm đấm hình thành lên ngọn lửa đỏ rực có thể nung chảy mọi thứ đối phương chạm vào.
Đối diện, Phi Tuyết mày khẽ nheo, thần sắc không chút hoảng loạn.
''Vù..!!'' Trước động tay, đối phương rất là bình tĩnh ném cái xác trong tay mình qua một bên như chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt cũng lộ ra sự tĩnh lặng trong vô cảm làm chúng nhân mắt thấy, lòng lạnh toát.
''Đối phương là ai?"' Toàn trường mí mắt trực nhảy, khóe miệng giật giật vài cái nhưng vẫn không ngừng hô lên.
''Đó thế nhưng là nhị hoàng tử của Đế Quốc đấy!!''
''Quá là đáng sợ rồi, mau g·i·ế·t đối phương đi!''
Nhưng nỗi sợ hãi đó, căn bản không tan biến đi được, trong cái khoảnh khắc Phi Tuyết liếc nhìn hỏa nhân đang bạo phát ma lực khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn, rồi lao như điên về phía bản thân, trong khi bàn tay còn khắc trọn ngọn lửa vĩnh hằng đối với chúng nhân đang quan chiến là một vật gì đó vô vùng hầm hố nhưng đối với chính bản thân nàng thì chỉ là một ngọn lửa tầm thường mà thôi.
''Vút..!!'' Áng sáng đột nhiên chớp hiện.
Trong hàng trăm ánh mắt kinh ngạc đang dõi theo, mọi người chỉ nhìn thấy được Phi Tuyết tay trái chậm dãi đưa ngang trước mặt nhưng lại có chút chéo lên trên và đối diện với mặt đất phương chéo. Dù chỉ là thủ thế bình thường nhưng ai quan sát kĩ sẽ thấy rõ, một nguồn ma lực như ngọn lửa vô hình đang bao phủ lấy bàn tay đối phương và uy lực thầm phát đủ để hủy diệt bất cứ Siêu cấp mạnh mẽ nào.
''Soạt...!!" Không để mọi người chờ lâu, Phi Tuyết phất tay thật mạnh, động tác nhanh như điện quang hỏa thạch đánh trúng ngay vào mặt hỏa nhân đang áp sát bản thân để công kích: ''BỐP...!!'' Tiếng đánh mặt giòn tan vang lên.
''Ầm..!!'' Hỏa nhân bị đánh trúng, thân ảnh liền như đ·ạ·n pháo bay vút ra phía sau y như lúc đối phương lao lên vậy. Mà cú đánh này, cũng làm xô ngã không biết bao nhiêu hàng ghế, còn làm cho đối phương thân thể da thịt đập mạnh vào bức tường quý giá của Tụ Bảo Lâu làm nó rạn nứt như mảng tơ nhện vô giá trị: ''Cạch..!!''
''Phụt..!!"
Đáp lại cho sự cuồng bạo là máu tươi phun ra như mưa, Thạch tướng quân toàn thân máu thịt be bét, c·h·ế·t ngay tại chỗ y rơi xuống. Lúc này cho dù mang theo người thân đối phương đến nhận người, cũng khó lòng mà nhận ra được.
Thật là cảnh tượng thê lương!
''Chạy mau!'' Mắt thấy cường giả cao cấp dễ dàng bị tát c·h·ế·t, chúng nhân liền như ong vỡ tổ hoảng loạn tháo chạy khỏi hiện trường. Các đại gia tộc cũng không kém là bao, định nói chuyện giảng giải đạo lý nhưng thấy tình cảnh đó liền vội đóng chặt miệng, cũng nuốt luôn ngôn từ đã chuẩn bị sẵn vào sâu bên trong.
''Hừ..!!'' Đối diện toàn trường ma giả, Phi Tuyết chắp tay sau lưng, đôi mắt lãnh đạm nhìn Huyền gia đại trưởng lão làm lão ta sợ hãi lui một bước mà lạnh nhạt hỏi đối phương một câu: ''Ngươi muốn cản ta?''
''Ực..!!" Huyền gia đại trưởng lão nghe thấy, đầu lắc thật nhanh, thân thể vội xích, nhường hẳn ra một con đường lớn!
Lão không thể không làm như vậy à!
Bản thân thực lực so với Thạch tướng quân kia cũng sàn sàn ngang nhau mà thôi. Cho nên, lão cũng không muốn bị đối phương một phát tát c·h·ế·t à! C·h·ế·t như vậy quá là oan ức rồi! Sẽ bị hậu nhân vạn thế chê cười mất!
Các thế lực khác học khôn không dám sính anh hùng liền nhường ra một đường. Khuôn mặt hiện lên nụ cười thân thiện làm động tác tiễn khách quý. Mọi người cũng làm theo tỏ rõ với nàng ''ta là người tốt''.
Tụ Bảo Lâu lâu chủ ở trong bóng tối nhìn thấy thế, hắn cũng không dám đi ra ngăn cản mà âm thầm truyền tin cho người của Tụ Bảo Lâu không được vọng động!
Quy củ mặc dù tốt nhưng chưa thể so với mạng hắn tốt hơn!
Phi Tuyết thấy đám người thức thời cũng không làm khó. Nàng ta chắp tay chậm rãi rời đi, đôi mắt xinh đẹp vẫn như cũ, bình thản một cách đáng sợ!