Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Tuyết Ma Sơn

Chương 19: Tuyết Ma Sơn


''Không xong rồi! Phải chuồn thôi!'' Dạ Trần thầm kêu khổ trong lòng, bản thân muốn xoay người chạy thật nhanh đi nhưng xung quanh không gian như là băng kết, đóng lại hai chân hắn không thể nào di chuyển được.

Lân Diễm đôi mắt xinh đẹp thì tỏ ra hiếu kỳ, tìm kiếm xung quanh xem ai là người gọi bản thân mình lại!

''Là ta..!!'' Ngay trước mắt, Ảnh Nguyệt một lần nữa lên tiếng.

''Ai đây?'' Thấy người trước mắt toàn thân một màu đen, Lân Diễm trong lòng hồ nghi, cảnh giác hẳn lên.

Thấy đối phương nghi hoặc, phòng bị cả bản thân mình, Ảnh Nguyệt cười khổ, gỡ chiếc mũ che kín khuôn mặt xuống nhìn kỹ Lân Diễm và nói: ''Ta tên là Ảnh Nguyệt quen biết với tiểu cô nương bên cạnh muội nha!''

''Tỷ mới là tiểu cô nương!'' Dạ Trần nghe đối phương giới thiệu liền hô lớn trong đầu nhưng không dám nói thật ra.

Không đợi Lân Diễm trả lời, Dạ Trần đã nhanh chóng bước ra mỉm cười thật tươi phối hợp với đôi mắt cùng quần áo trên người làm cho Ảnh Nguyệt hai mắt sáng lên: ''Chào tỷ, lâu ngày mới gặp, hi hi, tỷ có... khỏe không?''

Ảnh Nguyệt không quan tâm lời chào hỏi của đối phương, ngược lại tỏ ra hiếu kỳ nói móc: ''Dạ đệ, sao mới nửa ngày không gặp, ngươi lại thành ra thế này rồi! Để cha me ngươi biết được... sẽ thương tâm lắm đó!''

''Tỷ..!!'' Nghe Ảnh Nguyệt tự thân cảm khái, Dạ Trần miệng dù dẻo bao nhiêu cũng thành cứng ngắc hết.

''Không sao, đệ làm nữ nhân cũng được, nhìn vô cùng thuận mắt lại còn xinh xắn hơn nhiều tiểu cô nương tỷ từng gặp trước đây, hay là cứ quyết định như vậy đi? Còn về chuyện kẻ nào dám lên tiếng phản đối hay trách móc đệ, không cần phải lo, để cho tỷ.... tỷ sẽ cho người chém cả nhà hắn!'' Ảnh Nguyệt bá đạo nói ra, tay cũng bá đạo không kém, chớp mắt thân ảnh đã đến gần Dạ Trần, rồi đưa ra bàn tay ngọc định làm gì đó với khuôn mặt của Dạ Trần.

Nhưng bàn tay đối phương còn chưa chạm được vào lớp da, đã có một Tiểu Hổ Nữ xông ra chắn trước người Dạ Trần không phải ai khác chính là Lân Diễm!

Lân Diễm thấy người mới đến động tay chân với Dạ Trần liền tức giận nói ra: ''Vị tỷ tỷ này, xin hãy tự trọng!'' Nàng cũng không làm quá bởi bản thân bản năng cảm giác được người trước mặt vô cùng mạnh mẽ, cho nên phải thật cẩn thận.

''Cô nương này!"' Ảnh Nguyệt bị người khác nhắc nhở không khỏi sửng sốt. Lâu như vậy rồi, chưa có ai có lá gan dám nói nàng phải tự trọng đâu, chưa kể Dạ Trần là người trong nhà, cần gì phải tỏ ra khiêm tốn cơ chứ.

Ảnh Nguyệt đánh ánh mắt với Dạ Trần thầm hỏi ''Tiểu Hổ Nữ này là ai?''

''Cô ấy? Là Lân Diễm, hộ vệ mà đệ vừa mới thu nhận!'''' Dạ Trần tay gãi sau đầu có chút không biết nên phải làm sao, hắn cũng không thể nói toẹt ra đối phương là người vừa mới bị đám người Tụ Bảo Lâu đem ra làm hàng hóa được, chẳng khác nào là nô lệ cả.

Ảnh Nguyệt nghe đối phương nói liền quay sang ánh mắt nhắm nhìn Lân Diễm hồi lâu!

''Đây là kiểu hình mà đệ thích sao?'' Đối phương hỏi.

''Tỷ.. thật là?'' Dạ Trần ngại muốn c·hết, câu hỏi vừa rồi sao có thể trả lời tùy tiện cho được.

Thấy hắn thành ra như vậy, Ảnh Nguyệt khuyên can: ''Hay là đệ đổi người khác đi, tiểu cô nương này thực lực quá yếu, để ta thay cho đệ một người khác thực lực tốt hơn!'' Cảm thấy vẫn chưa đủ tầm lắm, đối phương cười đầy thâm ý nói tiếp: ''Không những thế, tỷ còn cam đoan người đó sẽ còn xinh hơn, đẹp hơn, hợp ý với đệ, mà còn rất chịu nghe lời nữa!''

Nam nhân muốn có hộ vệ hay thị nữ để làm việc gì, Ảnh Nguyệt nàng còn lạ chi, chỉ cần người trước mắt gật đầu đồng ý thôi, nàng sẽ cho đối phương một con người hoàn mỹ nhất trong thế lực của nàng hiện đang có!

''Hay đệ thích Thánh nữ tâm thuần ngây trơ, Thần nữ trong sáng, nhan sắc khuynh đảo, khí thế như tiên, mà kể cả là Ma nữ cũng được. Nói cho tỷ nghe, tỷ sẽ phái người thu về cho đệ... tương lai dùng, đúng không?!'' Ảnh Nguyệt nói nhỏ bên tai đối phương, làm cho lông tóc y dựng đứng hết cả lên.

Trước dụ hoặc Ảnh Nguyệt bày ra, Dạ Trần lắc đầu như trống, ngỏ ý từ chối luôn!

''Thật là không biết tốt xấu, hay ta để vị tỷ tỷ kia đi theo đệ?'' Ảnh Nguyệt vẫn chưa c·hết tâm, ngỏ ý thân ảnh đi bên cạnh mình sẽ theo Dạ Trần chỉ bằng một cái gật đầu.

Nhưng Dạ Trần vừa liếc qua đôi mắt bình thản của thân ảnh đứng bên kia liền lui lại phía sau một bước. Thấy tiểu đệ của bản thân thần sắc không được tự nhiên, Ảnh Nguyệt nhíu mày, quay lại khẽ gắt thân ảnh phía sau một cái.

Người mặc áo choàng với đôi mắt bình thản thấy việc này diễn ra tiếp cũng không hay, liền bỏ mặc thái độ của người trước mà nhíu mày nói: ''Điện chủ, chúng ta thế nhưng có việc quan trọng cần phải làm!''

''Đúng vậy, tỷ không cần lo cho đệ đâu! Hãy đi đi!!'' Dạ Trần ở bên chớp lấy thời cơ tiếp lời.

''Đệ đang đuổi ta sao?''

Chưa được bao lâu đã phải rời đi, Ảnh Nguyệt có chút tức giận nói ra nhưng nghĩ đến việc tiếp đó có chút phiền phức liền gật nhẹ đầu với khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối!

Đối diện, thấy đối phương nóng, Dạ Trần cười ngại ngùng lên miệng khen đối phương xinh đẹp cho hạ nhiệt xuống!

Bên cạnh, Lân Diễm thể hiện ra mặt ghen ty, hậm hực nói ra:

''Chúng ta cũng có chuyện nha, tạm biệt không gặp lại.'' Nói xong, đối phương liền dắt tay Dạ Trần rời đi luôn.

Dạ Trần thuận thế đi theo, cũng không quên nói lời hối tiếc: ''Tạm biệt tỷ, một đoạn thời gian sau chúng ta sẽ gặp lại.''

Hắn cũng không muốn ở gần Ảnh Nguyệt quá lâu. Trước đó ở cạnh đối phương một thời gian ngắn, hắn cảm nhận được một thứ gì đó như có như không xuất hiện trong lòng hắn, rất là phiền hà!

Trước mắt, Ảnh Nguyệt thấy hai người không thèm để ý mình liền rời đi, không khỏi tiếc nuối than: ''Đệ đệ đáng c·hết! Cứ như vậy mà đi sao? Uổng công ta thương yêu đệ nhiều đến như vậy!'' Nghĩ lại thời gian ở cùng Dạ Trần vô vùng vui vẻ, suốt ngày được đối phương nịnh hót bên tai, không như bao người cứng ngắc ở bên cạnh, đối phương có chút không đành lòng để y rời đi.

''Điện chủ...'' Người bên thấy nàng ta cảm thán liền tỏ ra khó chịu, lên tiếng thúc giục luôn.

''À... chúng ta đi!''

Ảnh nguyệt vội vàng tỉnh lại, thân pháp chuyển động nhanh chóng biến mất trong màn đêm cùng với thân ảnh kế bên.

Mặt khác, ở xa.... Dạ Trần nhìn Lân Diễm thấy đối phương bước chân thật nhanh, vượt qua bản thân, mặt thì không cảm xúc liền cả gan trêu:

''Lân Diễm sao vậy? Đang ghen sao?''

''Hừm..!!!'' Đối phương hằm hằm, thể hiện ra mặt khó chịu quay sang liếc nhìn Dạ Trần và nhanh tay bắt lấy cánh tay của đối phương để trước miệng mình mà cắn mạnh một cái.

''A a a..!!' Thanh âm hét thảm rất nhanh vang lên.

''Lân Diễm không được cắn người!''

''Thiếu gia người còn dám trêu ta, đừng trách Lân Diễm này vô tình!''

''Tạo phản rồi! A a a.... dừng lại, ta chịu thua!''

Ngoài thánh thành không xa, Tuyết Ma Sơn.

Nguyên Tố Đại Lục đang trong mùa rét lạnh, trên đỉnh Tuyết Sơn càng là một màu tuyết trắng xóa. Tuyết rơi càng lúc càng mạnh, làm cho cảnh sắc trở lên hoang tàn, pha thêm chút tiêu điều làm ai nấy nhìn thấy không tránh khỏi thở dài một phen! Lúc này, trong đêm tuyết rơi lạnh lẽo, hai bóng ảnh xuất hiện, quanh thân họ ánh sáng phập phòng màu đỏ nhạt len lói xuất hiện xua tan đi chút cái lạnh nhưng cũng đủ để cho hai người cảm thấy ấm áp như được về quê nhà!

''Hú...!!'' Những tiếng gầm rú đột ngột vang lên làm cho Dạ Trần sợ hãi, hai vai thì run lên không biết là vì lạnh hay là vì sợ?

Lân Diễm ở kế bên, nhìn đối phương co rúc trong chiếc áo lông thú liền cười thầm.

''Lân Diễm, người còn... còn cười được? Tại... tại ngươi hết đó, mua gì mà lâu như vậy, bây giờ trời cũng tối om om hết rồi, giơ tay lên còn không thấy năm ngón nữa, đã vậy còn rét nữa chứ, hại c·hết ta rồi!'' Dạ Trần trong cái run rẩy lên giọng chất vấn.

Đối diện, Lân Diễm không nói gì, chỉ nghênh ngang chắp tay như thể hiện, bản thân ta là bá chủ của nơi này!

''Hắt xì..!!'' Dạ Trần nào có thời gian quan tâm, cái mũi nhỏ vì ho cũng bắt đầu đỏ lên rồi.

''Sắp đến nơi chưa? Thiếu gia ta sắp lạnh... hắt xì...!!"

Được một lúc im lặng, Dạ Trần lại than vãn: ''Đúng rồi, Lân Diễm.... ngươi có đi đúng hướng không vậy? Sao ta mãi vẫn không thấy căn cứ cũ mà ngươi từng nói đến vậy? Hay là bị tuyết xan lấp rồi!''

Trước khi bước lên Tuyết Ma Sơn, Lân Diễm có nói trên núi có nơi bản thân đối phương đã từng ở, nhưng qua một thời gian, hắn chỉ sợ, người thì còn nhưng cảnh vật thay đổi à!

''Yên tâm, chúng ta sắp đến rồi. Đi thêm một đoạn đường vòng nữa thôi!'' Lân Diễm rất nhanh cho Dạ Trần một ánh mắt yên tâm. Nơi đó là nơi bản thân một tháng trước vẫn còn ở trong khi một ngày xui xẻo bước vào thánh thành kiếm đồ ăn, rồi bị người của Tụ Bảo Lâu bắt mang đi đấu giá, cho nên nàng vẫn còn nhớ kĩ lắm. Mà giờ nghĩ lại chuyện đó, trong lòng cũng không hận đám người Tụ Bảo Lâu là bao, ngược lại còn phải chân thành cảm ơn bọn họ đã giúp nàng gặp được thiếu gia lắm tiền nhiều của, còn biết quan tâm đến thuộc hạ trước mắt mới phải.

''Cười gì vậy?'' Dạ Trần ở ngay cạnh bên, mắt thấy Lân Diễm đột nhiên mỉm cười trong mơ hồ liền tỏ ra nghi hoặc, thử lên tiếng hỏi xem.

Như trong đầu dự liệu từ trước, Lân Diễm cười vui vẻ đáp: ''Không có gì, chúng ta sắp đến nơi rồi!''

Chương 19: Tuyết Ma Sơn