Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Tiểu cô nương Dạ Trần

Chương 18: Tiểu cô nương Dạ Trần


Thấy Phi Tuyết đã biến mất khỏi tầm mắt của bản thân, những tiếng thở dài liền vang khắp cả đại sảnh Tụ Bảo Lâu!

''Nàng ta là ác ma.'' Một tiếng thì thào cảm khái của ai đó vang lên.

Mọi người không tự chủ gật đầu đồng quan điểm!

''Bóp gãy cổ hoàng tử của Thiên Phương ta, tát c·hết một vị tướng quân vì nước quên thân sẽ gây ra bao oanh động to lớn à? Hoàng đế nhất định sẽ phái người t·ruy s·át nàng ta thôi!''

''Ngươi sai! Hoàng đế Thiên Phương không phải là kẻ ngốc. Người có thể tát c·hết một cao cấp đỉnh phong tất nhiên thực lực đã đạt đến mức Siêu, có khi còn hơn! Do đó, một khi ra tay sẽ là một trường thảm khốc, bên Đế quốc tránh không được tổn thất nặng nề, ngươi nghĩ trong tình hình bất ổn hiện nay, hắn ta sẽ làm?''

''...''

Tất cả mọi người rơi vào trầm lặng!

Đúng như người trước nói, chưa kể đối phương còn cầm trong tay Thần Ma Lệnh, ai dám động đến nàng ta một sợi lông, chỉ cần một câu vang trời thốt lên thôi... người đó sẽ được ăn cái họa diệt Tộc ngập mồm!

Chớp mắt, các đại gia tộc người mặt đen như đáy nồi. Nhị hoàng tử và tướng quân của đế quốc c·hết ngay trước mặt họ mà họ lại không làm được gì, nhất định sẽ bị trách phạt từ phía Hoàng Đế để kiếm chút lợi ích bù về tổn thất!

''Đúng là họa từ trên trời rơi xuống!'' Đại trưởng lão Thi gia cảm thán. Bản thân đã không lấy được Thần Ma Lệnh lại còn vướng vào mớ hỗn độn trước mắt, thật là xui xẻo mười tám đời.

''Chuẩn bị tiền thôi!'' Các gia tộc khác nghe lão nói vậy cũng gật đầu, cười khó coi. Mà bọn họ chứng kiện sự bá đạo không kiêng nể gì cả của nữ nhân tên Phi Tuyết kia, cũng đ·ã c·hết tâm c·ướp Thần Ma Lệnh về luôn rồi.

''Mau truyền tin túc này về cho gia tộc. Cũng thông báo cho Hoàng Thất biết tin này!'' Mặt khác, người cầm quyền buổi đấu giá nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ đi báo tin.

Người của Đại tộc cũng không quên nhắc nhở một câu: ''Thông báo gia chủ không được động đến ''ma nữ'' Phi Tuyết kia.''

Trong bóng tối, Lâu Chủ của Tụ Bảo Lâu thấy bên ngoài loạn thành một mớ liền âm thầm thông báo cho Tô Nhu ra mặt tiễn khách. Về phía hắn lúc này tốt nhất là không nên thò đầu ra để khuyên can hay an ủi mọi người để làm tròn bổn phận chủ nhà gì hết. Các đại gia tộc kia thế nhưng còn đang tìm lí do thoái thác trách nhiệm, hắn bây giờ mà ra ngoài thì chẳng khác nào cái đích của sự chỉ trích, cho mọi người lên án. Mà cũng chỉ cần một câu nói thôi:

''Ngươi là lâu chủ của Tụ Bảo Lâu sao không ra mặt ngăn cản tràng diện vừa rồi?'' Với câu đó cũng đủ làm cho hắn khó thoát tội rồi. Cho nên, hắn bây giờ chỉ cần ngồi im một chỗ rồi thông báo ra ngoài: ''Ta đang bế quan tu luyện còn chưa biết sự việc gì cả!''' Như vậy hắn liền an toàn thoát tội, không có liên quan gì hết. Còn vì chuyện bị người khác hoài nghi, hắn là Lâu Chủ của Tụ Bảo Lâu ai dám nghi ngờ hắn nói?

''Tuân mệnh!'' Tô Nhu hiểu được ý Lâu Chủ bên kia, cũng biết bản thân nên làm gì.

Rất nhanh, đối phương lấy lại tinh thần mau chóng đi ra ngoài trấn an mọi người toàn trường. Cũng nhận đây là lỗi lầm của Tụ Bảo Lâu sẽ trả lại phí vô cửa hôm nay cho mọi người có mặt ở đây được công bằng.

Tất nhiên, đám người nghe vậy liền hoan hô vỗ tay nhiệt tình luôn. Dù sao bọn họ cũng không bị tổn thất gì cả lại còn được ăn miễn phí, miệng tự nhiên sẽ không trách lầm Tụ Bảo Lâu người ta rồi! Coi như có qua có lại!

Bên trong, Lâu Chủ vô cùng tán dương cách làm của đối phương, có thể dùng chút phí chặn họng đám người kia lại, không gì tốt hơn cách đó nữa!

Ở bên ngoài đại sảnh, Đại trưởng lão Huyền gia hỏi: ''Lâu chủ của các ngươi đâu?''

''Lâu Chủ bế quan tu luyện đã lâu. Tiểu nữ đã cho người truyền tin nhưng hình như lâu chủ đang gặp quan ải khó. Cho nên nhất thời không thể rời thân ra được.'' Tô Nhu bình tĩnh nói ra, b·iểu t·ình trên khuôn mặt không chút thay đổi.

''Vậy sao?'' Huyền gia đại trưởng lão thở ra hai chữ liền phất tay với đám người sau lưng.

''Chúng ta về.''

Các đại gia tộc khác cũng không tiện ở lại liền cáo từ rời đi.

Nhân vật chính đã đi hết, chúng nhân quan sát trò hay cũng không nán lại liền như ong vỡ tổ ra về. Vẻ mặt thì hài lòng như có thể lấy truyện ngày hôm nay chém gió tới c·hết với người thân hay bằng hữu cạnh nhà.

Tô Nhu thấy mọi người rời đi c cũng không chậm trễ liền ra ngoài tiễn khách làm đủ vai trò của một vị chủ nhà!

Lúc này, ở một cửa hàng tràn ngập tơ lụa và gấm vóc, Dạ Trần bị Lân Diễm kéo đi khắp nơi mua đồ. Cái đuôi hổ sau lưng thì liên tục lắc qua trái lắc sang phải chứng minh nàng ta đang rất vui vẻ, còn về chuyện của Tụ Bảu Lâu vừa mới xảy ra xung đột, hai người còn chưa biết gì hết mà biết chưa hẳn hai người đã quan tâm!

''Lân Diễm, ngươi mua gần hết cửa hàng nhà người ta rồi, vẫn còn chưa xong sao?'' Dạ Trần ánh mắt chán trường nhìn thân ảnh trước mắt vẫn còn hào hứng lắm.

''Thiếu gia, người đợi ta chút!'' Lân Diễm nhanh miệng trả lời Dạ Trần, đầu còn không thèm ngoảnh lại.

''Câu này... ngươi nói bao nhiêu lần rồi hả?'' Dạ Trần thở dài ngao ngán nhưng cuối cùng vẫn phải cam chịu đi theo.

Đối phương mua thế nhưng rất nhiều, đặc biệt là tơ lụa, mua không biết bao nhiều tấm, hắn cũng có hỏi ''Ngươi mua nhiều như vậy để làm gì?'' Chỉ thấy Lân Diễm cười đáp: ''Mua nhiều vậy tất nhiên là may cho thiếu gia người và ta mặc rồi!'' Bản thân hắn cũng có phần trong đó, thành ra không biết nên nói gì cho phải đạo.

Một lúc lâu sau, hai cô nương xuất hiện trên đường phố, bên trái thân ảnh có đôi tai hổ đã mặc một bộ váy trắng xen lẫn những đường viền, cùng hoa màu xanh trong rất đáng yêu hợp với đôi tai và cái đuôi của nàng ta. Bên cạnh, một cô nương dáng hình quen thuộc mặt không b·iểu t·ình mặc bộ quần áo màu hồng phấn do đích thân Lân Diễm uy h·iếp đem cho người ta phải mặc, tất nhiên người đó không phải ai khác chính là Dạ trần!

Trước đó, đối phương hai mắt sinh uy liếc tới, Dạ Trần không dám làm càn liền cún con ngoan ngoan để cho nàng ta giúp hắn mặc vô, kết hợp với sự đáng yêu vẫn còn nhỏ của Dạ Trần, đặc biệt là đôi mắt sinh động, hắc bạch phân minh làm cho người ta tâm phải hãm sâu vào trong, khó có thể thoát ra!

''Hai tỷ muội này thật là dễ thương!''

Đó là lời khen chung của những người xung quanh khi thấy hai người. Nhiều thiếu nữ, mỹ phụ thấy Dạ Trần đáng yêu, hai con mắt đều sáng hẳn lên, một câu tỷ tỷ, câu hai muội muội đến gần ôm hôn đối phương mang theo ý đồ xấu, và tất nhiên những ý nghĩ sâu xa của các nàng ta đều bị Lân Diễm bên cạnh cản lại!

''Các người muốn c·hết!'' Đối phương chỉ thốt ra một câu như vậy cũng đã đủ làm cho các nàng ngây người hồi lâu.

''Khí thế của tiểu cô nương Hổ tộc kia.... thật là đáng sợ!'' Nhiều mỹ nữ thầm oán trách, tâm sinh không phục.

Nhưng họ đâu biết được, nhờ một đống đan dược phụ trợ siêu cấp, Lân Diễm đã sớm thoát thai hoán cốt, khí tức tự nhiên khác biệt nhưng nếu đánh lên với các nàng thì không lại đâu, dọa người yếu bóng vía là đủ thôi!

Cũng nhân cơ hội chúng nữ đang mơ tưởng, hai người Dạ Trần thật nhanh chạy đi nhưng trên đường lại vô tình gặp được người quen, khiến cho Dạ Trần xấu hổ muốn c·hết!

''Uy.... Ai đây?'' Thanh âm kinh ngạc của một nữ nhân mặc áo choàng đen che kín toàn thân truyền đến.

Bên cạnh đối phương, một dáng hình cao gầy mặc áo choàng lộ ra đôi mắt bình thản đến đáng sợ nhìn theo hướng nữ tử vừa nói: ''Người quen sao?''

''Là tiểu đệ của ta! Nhanh, chúng ta qua đó!'' Người trước nói với thân ảnh bên cạnh, xong thật nhanh chạy tới chỗ Dạ Trần.

Nhưng hai thân ảnh trước mắt đâu có quan tâm tới đối phương, Dạ Trần vẫn như trước cười nói với Lân Diễm chỉ khi, Ảnh Nguyệt đi đến trước mặt Dạ Trần nhếch lên khóe miệng, cười khó chịu nói ra:

''Hai tiểu cô nương.... dừng chân lại đã!''

''Giọng nói này?'' Nghe rõ được thanh âm truyền vào đôi tai mình, mặt Dạ Trần xanh ngắt ngay sau đó là chuyển biến thành đỏ au.

Hắn biết người trước mắt là ai, đời trai xong thật rồi!

Chương 18: Tiểu cô nương Dạ Trần