Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Ma nữ Phi Tuyết
Mặc dù, Phi Tuyết không sử dụng đến Nguyên Tố nhưng ma lực của Siêu cấp thôi, cũng đã đủ sức đẩy Mặc gia vào tử huyệt! (đọc tại Qidian-VP.com)
''Khốn kh·iếp, tách ra mau!''' Nhìn thấy mười lưỡi đao khí to bằng trời do đối phương tạo ra từ băng trảo sắc bén, Mặc Lục lão tổ toàn thân da gà nổi lên, sau lưng đã lạnh toát một mảng hồ hôi lạnh mà miệng thét to nhưng hai chân đ·ã c·hết lặng tại chỗ.
Đối phương thấy Phi Tuyết thẳng thắn trách móc bản thân trong khi bản thân vô tội liền tức đến run người, chỉ là lão còn chưa nói xong đã bị đông thành băng điêu và vỡ nát thành vụn theo lòng bàn tay thân ảnh cao ngạo trước mắt ra sức chấn động.
''...''
Người của Mặc gia đang thi triển những bí pháp hoa lệ đánh vào bức tường gió cường đại do Ảnh Nguyệt tạo ra để phòng ngự, họ định dùng lượng đánh chất, dùng niềm tin phá bỏ lớp bình phong nhưng khi tận mắt nhìn thấy lão tổ trong nhà, uy phong bao nhiêu năm bị người khác đánh bại dễ dàng, chúng nhân niềm tin tự động giảm sút kịch liệt, còn gây ra hiệu ứng dây chuyền đối với những người kế bên, biến họ từ mãnh hổ không sợ trời đất thành thỏ con nhát gan... mất đi cả dũng khí vì bản thân cố gắng vươn lên!
''Hừm...!!'' Đối phương thần sắc hậm hực liếc nhìn xung quanh chỉ thấy Lân Diễm một mặt mỉm cười như có như không đang chăm chú quan sát đối phương hành động ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
''A a a...!!'' Trong thiên địa chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết, nhiều thân ảnh ngã xuống, nhiều thân ảnh lui về nhưng con người mắt lạnh tắm trong huyết sắc vẫn đang không ngừng cào xé chúng nhân thảm khốc.
''Choang..!!'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''A a a...'' Tiếng hét thảm vang vọng thiên không.
''Được rồi, ngươi nói quá nhiều. Xuống dưới bên kia, hãy chào hỏi thay ta cho những người đã bị ta g·iết giống như ngươi vậy, một lũ giun dế!'' Thấy đối phương sắp c·hết mà vẫn còn cuồng tiếu với đời, Phi Tuyết liền tỏ rõ thái độ, băng cánh tay phải liền run lên, băng nguyên tố theo sự kích thích nhanh chóng lan rộng, đóng băng toàn thân lão tổ Mặc gia.
Mặc Lục lão tổ còn chưa nói xong, liền bị Phi Tuyết khinh thường đáp lễ: '' Một đám giun dế mà thôi. Cũng dám cùng chúng ta bàn điều kiện! Hừ... không cần chờ người kia ra tay, một mình ta xử lý các người là đủ!''
''Ha ha...!!'' Dạ Trần cười, ánh mắt vụt qua tia sáng.
''Thiếu gia..!?''
Đối phương không từ bỏ, lại chắp tay với Phi Tuyết đằng xa: ''Vị cô nương này...!!''
''Băng nguyên tố hóa hình thành trảo, thân ảnh mặc áo choàng kín người, đôi mắt.... bình thản đến đáng sợ, thực lực lại vô cùng khủng kh·iếp. Trên phiến Đại Lục này, không.... chắc... cũng chỉ có một người như vậy mà thôi!''' Lão tổ Mặc gia miệng ho khan, không ngừng chảy máu huyết sắc nhưng vẫn cố nói với người ở phía đối diện.
Đối với Dạ Trần hắn, cảnh vật trước mắt cứ như một hồi ảo mộng, bản thân thật sự là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, mình sẽ đi lên tuyết sơn để ở trong khi bản thân túi tiền không hề thiếu ma kim hay tử kim, đã vậy nó còn được xem như một bước lùi trong đời người, bỏ thành vào núi không phải vậy sao? Nhưng xét về quan hệ bù trừ lẫn nhau, đây có lẽ lại là một phen được trải nghiệm cuộc sống mới mà hắn trước đây chưa từng được nếm vị qua... thật là thú vị! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Phi Tuyết đối mặt trực diện với người Mặc gia lui về đã không còn xa, nàng ta một lời không nói, hai trảo cùng vỗ xuống ''CÁCH..!!'' không gian run lên bần bật, b·ị đ·ánh rạn như tấm gương bể vỡ, mười vết cào thì như mười lưỡi đồ đao gạt hái chúng sinh sinh mạng phóng thẳng đến trước mặt chúng giả mà không chút nhân từ còn kèm theo khí tức t·ử v·ong ngập trời.
Yếu đuối cũng là một cái tội, kẻ yếu không có quyền bàn bạc với kẻ mạnh, Phi Tuyết mang theo suy nghĩ đó xuất thủ. Thân hình chớp nhoáng tinh quang, nhanh chóng tiếp cận người của Mặc gia mà hai cánh tay đã hình thành hai băng trảo sắc bén, mười ngón tay dài thì như mười lưỡi dao bóng loáng ánh hình, nhìn qua thôi cũng đủ để cho người ta da đầu phải tê rân trong khi thầm nghĩ, nếu bị đối phương vỗ trúng... không biết bản thân sẽ ra sao?
''Không...!!''
''Ngươi không nhầm, là do chúng ta chủ quan rồi! Đáng lẽ, ta nên cùng Mặc Huệ lão đầu tử kia liên thủ đánh với hắn mới đúng!''' Một lão nhân khác lắc đầu cảm thán, sâu trong ánh mắt của lão cũng có trận đồ hiện ra, chứng tỏ là một ma giả tu luyện Bí pháp Đo Ma Lực.
Thánh Thành, Mặc gia.
''Tặc tử... dừng tay cho ta!'' Biến cố xảy ra quá nhanh, Mặc Lục lão tổ không thể theo kịp, khi phát hiện t·hảm k·ịch đã hiện rõ trước mắt, lão không khỏi sót thương thay cho các tộc nhân đã hi sinh và điên cuồng lao lên.
Với lại cái danh của nàng không phải là cái danh hão như mấy tên tu luyện đạt đến cảnh giới Siêu cấp là thích là viết vào ngay, đó thế nhưng là hàng thật giá thật được Phong Thần Điện quản lý chúng giả trên Nguyên Tố Giới chấp nhận. Lão tổ Mặc gia được c·hết trong tay nàng, đúng là không uổng phí một đời làm ma giả rồi!
''Ngươi...!!''
''Không sai, ta danh hào Tuyết Thánh, một trong tam đại sát thủ cấp chữ Ma của Ảnh Nguyệt Điện. Ngươi... được c·hết trong tay ta, đó là một vinh hạnh!'' Phi Tuyết không muốn giấu liền giới thiệu bản thân thân phận cho người sắp c·hết trước mắt.
Mặc Lục lão tổ thấy vậy, mặt mo không khỏi xấu hổ. Bao nhiêu lâu rồi, lão mới bị người ta không coi ra gì như hôm nay.
Chương 23: Ma nữ Phi Tuyết
Tuyết Ma Sơn.
''Nhưng...''
''Tại sao lại như vậy? Ma lực tên kia hiện lên rõ ràng chỉ có 23000. Không thể như thế được! Lão tổ ma lực đạt 29000, sao có thể thua!'' Người bàng hoành nhất chính là Mặc gia chủ đang lắp bắp thốt ra lời chính y cũng không tin, đối phương còn cẩn thận kiểm tra một lần nữa nhưng vẫn là như vậy, con số hiện trong tâm vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão tổ Mặc gia cười thảm trong sự trớ trêu thay: ''Ha ha.... nếu như ngươi dùng sức mạnh...!!''
Lân Diễm nhỏ giọng muốn thức tỉnh y nhưng Dạ Trần trước mắt như một con rối, không đáp lại dù chỉ là một hành động nhỏ. Điều này không khỏi làm cho người trước nảy sinh nghi hoặc nhưng cách tạm thời không có, độc chiêu thì tồn, theo đó ánh sáng lạnh chớp hiện ẩn sâu trong mắt Hổ Nữ, hổ răng vô tức hiện hữu cắn mạnh vào vai trái thân ảnh đang ngây người như phỗng: ''Phập..!!''
''Mặc Vân không có ở đây, ta Mặc Lục lại không phải đối thủ của hai người kia. Đánh tiếp, chúng ta nhất định tổn thất to lớn, không bị người trước hủy, cũng bị mấy gia còn lại há miệng nuốt mất. Mặc Hùng, ngươi là gia chủ... nên cân nhắc chu toàn!'' Mặc Lục lão tổ thở dài một hơi nói ra.
''Quỷ, cô ta mà ma quỷ... chạy, chạy.... CHẠY....'' Mặc gia chúng giả bị g·iết đến thất kinh, hãi linh hồn, họ như muốn điên lên hét toáng chạy, trong khi đôi chân của bản thân đột nhiên như bị thoát lực căn bản không thể di chuyển, họ nhận ra chuyện không nên xảy ra đó không khỏi hoảng sợ rồi mau chóng biến thành tuyệt vọng, bởi mùi khai nức mũi không ngừng truyền ra.
Thấy người trước mắt thường ngày ngạo nghễ, hét lớn hét nhỏ, hô mưa gọi gió, nay ngây người như kẻ ngốc, chúng nhân Mặc gia bên cạnh thì chìm trong sợ hãi khi lão tổ nhà mình bị người ta trực diện giao phong, thủ đoạn tàn nhẫn đ·ánh c·hết ban nãy, Mặc Lục lão tổ không khỏi lắc đầu mà chắp tay với người trên không, thành khẩn nói: ''Vị huynh đệ trên kia, có thể nghe ta nói đôi câu được không?''
''Không nhưng nhị gì hết!''
Mặc gia chủ còn muốn nói nhưng đã bị người kia lắc đầu, giơ tay lên cắt đứt.
Lân Diễm cắn xong, ánh mắt liền rung động, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trần!
Uy lực của thập trảo tùy ý kia, vậy mà đã vượt xa thực lực của lão rồi! Thật là khó có thể tin!
Chỉ tiếc, Ảnh Nguyệt còn đang tập trung tụ lực... đâu rảnh nói chuyện phiếm với lão.
Thấy vậy, Dạ Trần có chút chột dạ, trong đầu hô to gian tặc, miệng thì nhỏ giọng, cười ngại nói ra: ''Là ngươi.... thức tỉnh ta sao? Lân Diễm!'' Đối phương mặc dù thân phận là hộ vệ kiêm chức thị nữ nhưng người trước mắt hoàn toàn khác xa với khái niệm đó, Dạ Trần trong lòng không khỏi nghi hoặc, lướt qua dòng suy nghĩ, phải chăng.... bản thân đã tìm nhầm người? Đáng lý ra, phải thả đối phương mới là quyết định đúng đắn?
Rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, tộc nhân thực lực yếu kém của Mặc gia được thử nghiệm địa ngục trần gian là như thế nào, họ bị Phi Tuyết hung thần ác sát như sói lao vào bầy cừu, xé toạc và hất tung, ma trảo thì cuồng loạn vũ, huyết tinh phóng thẳng lên thiên khung vô tận.
Đối phương vô cùng hồ nghi, cảm thấy bản thân đang mơ hồ trong khi có chuyện không đúng vẫn đang diễn ra!
Trong tầm mắt kinh sợ của chúng nhân, Mặc gia lão tổ trước ngực bị một cánh tay bao phủ bởi Băng hàn chi khí đang được đúc kết ra băng trảo sắc bén, uy lực vượt qua Tam nguyên - Hữu Hình đâm xuyên qua lồng ngực đối phương mà không ai ở Mặc gia dám tin vào điều đó!
Sau một hồi bận rộn dọn dẹp, dù không khí se lạnh nhưng tấm thân vẫn chảy ra mồ hôi gây khó chịu, hai bóng ảnh liền chia nhau nấu nước đi thay đồ, Dạ Trần có đọc sách trước tỏ ra một thân phong độ nguyện ý vào sau, liền đứng sang một bên, ngồi trước bếp lửa tàn cầm que chọc chọc mà ánh mắt rơi vào trầm tư.
Không lâu sau, Lân Diễm chầm chậm bước ra đến bên cạnh đối phương, nơi ánh than hồng chiếu lên khuôn mặt dễ thương đang mỉm cười của nàng ta cùng phối với bộ đồ ngủ bằng lụa mềm càng tôn lên vẻ đẹp trời cho. Chỉ tiếc, tiểu nam nhân bên cạnh không để ý tới, đối phương hai mắt thất thần như đang suy tư chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.