Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Khắp nơi chi viện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Khắp nơi chi viện


''Phụ hoàng, ngài hãy để con đi. Hung thủ g·iết hại Nhị đệ nhất định ở bên trong!!'' Ở ngoài đại điện, tiếng nói của một thiếu niên tuấn mĩ như nữ nhân truyền ra.

''Gia chủ yên tâm, ta đã cho người đi rồi!'' Đại trưởng lão Huyền gia nhanh chóng báo lại.

''Có nô tài!'' Rất nhanh, người đến là một thái giám cung kính thưa.

Nguyên Tố Đại Lục thịt thì ít nhưng sói như bọn họ nhiều đến mấy chục con. Tự nhiên bớt một con thì càng tốt, thịt cũng sẽ được chia nhiều phần hơn, nhưng suy nghĩ hồi lâu kiếm thịt từ bàn tay lũ sói... chắc sẽ không kém vị đi?

Đại trưởng lão thi gia ngày đó đưa ra đề xuất đấu giá bằng giấy, nay hai tay đang ôm một bé gái tầm bảy, tám tuổi trong lòng mà chăm chú lắng nghe người ngồi bên trên truyền đạt mệnh lệnh xuống:

''Sau khi bọn nhỏ thức tỉnh xong, Đại trưởng lão... ta cùng người liền đưa hai đứa nó đến nơi đó đi. Cũng chỉ có nơi đó, mới có thể bồi dưỡng ra cường giả hô phong hoán vũ trong cái thế đạo loạn lạc này được!''

''Truyền lệnh xuống, toàn thành bước vào giới nghiêm. Từ giờ, không có lệnh của ta, không ai được phép tự ý rời thành!'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngũ Đại Gia Tộc một trong Huyền gia, mọi người có mặt đang hướng tầm mắt về phía Mặc gia.

''Liệu lão tổ có bị nàng... đả bại!'' Có người ngây ngốc, một mặt sợ hãi thầm thốt khỏi miệng run run.

''Má ơi, tận thế hàng lâm... các ngươi còn không mau mở cổng ra!''

Lời vừa dứt, ầm một tiếng kéo dài, sau lưng chúng nhân như có một luồng sức mạnh thần bí nhưng được cái vô cùng bá đạo đẩy ngã hàng ngàn chúng nhân về phía trước.

Đại trưởng lão thấy vậy liền quay người đi sắp xếp nhưng trong lòng lại thở dài cùng nghĩ: ''Người như hắn không thích hợp làm chủ một Đại tộc, nhưng... đã quá muộn rồi!''

Lúc này, Băng Vũ thần sắc mệt mỏi không kém, thành ra chán trường phất tay áo để lão tùy ý đi làm.

Thi gia, Gia tộc giàu có nhất ở Thiên Phương.

''Người đâu vào đây!''

Nhiều tiếng thúc d·ụ·c vang lên, phần lớn người bị lời nói nhất thời hù dọa từ người khác làm cho cả thành náo loạn hết cả lên.

Gia chủ Thi gia cũng không vội, đối với chỗ tốt Mặc gia đã hứa, Thi gia có cũng được mà không có cũng chẳng sao, liền hướng tầm mắt đến cô bé trong lòng đại trưởng lão và cười nói: ''Nha đầu này, năm sau chính là thức tỉnh phải không?''

Thấy lão tổ nhà mình cùng thân ảnh đáng c·hết vạn lần đánh cùng một chỗ làm cho phiến khu vực xung quanh hai người thiên hôn địa ám, đất chuyển xoay trời, tiếng gào thét do Thuật Pháp luân phiên vang khắp thiên khung trộn lẫn t·iếng n·ổ ầm ầm đinh tai nhức óc triệt tiêu lẫn nhau của Nguyên Tố chi lực mà chúng nhân Mặc gia ở xa lén quan chiến mặt mũi tối sầm, trong lòng oán trách: ''Đây là địa bàn của Mặc gia ta, hai người như vậy dày vò, chúng ta sau kiếp còn có đất sống để nuôi thân sao?''

Lúc này, người ở Thánh thành được một đêm không thể nào ngủ tiếp, bởi tiếng ầm ầm ngoài xa liên tục truyền vào, khiến cho giấc ngủ say bấy lâu của họ dù mê man đến mấy cũng b·ị đ·ánh bật dậy hết, chưa kể về đêm các cặp đôi âu yếm nhau là chuyện thường tình, Thánh thành lại là một tòa thành lớn, nhân khẩu không có mười vạn, cũng có tám hay chín vạn, như vậy đặt lên mặt bàn để thống kê, ít cũng phải có một phần trong số đó đang hưởng niềm đê mê như con tê tê, vậy mà lại bị cắt ngang giữa chừng, nhiều người không khỏi tức giận, khuôn mặt xám xịt định đi ra xem, ruốt cuộc là tên khốn kiếp nào nửa đêm lên cơn cẩu dại sủa ầm ĩ không làm cho người nghỉ ngơi thì thấy, qua khe cửa sổ nhỏ, ánh sáng màu xanh đột nhiên chiếu vào, bầu trời đen nay một mảnh sáng soi có một vóng xoáy vô tận nổ tung năng lượng cuồng bạo, họ không khỏi sửng sốt, thầm đoán đó là nơi nào? Họ đang ở đâu?

''Vòi rồng, sấm sét, tiếng rít gào của gió, phiến Đại Lục này tận thế rồi sao?'' Nhiều người thét to trong tiếng sợ hãi, vội cuốn gói đồ đạc chạy khỏi Thánh thành Thiên Phương.

Liên tiếp hạ xuống tam lệnh, đối phương xoay người nhìn thân ảnh trẻ người non dạ bên cạnh mà sinh giận, trầm giọng nói ra: ''Còn về ngươi, cút về hành cung tiềm tu cho trẫm. Không đột phá, không được phép ra ngoài, còn dám cãi lệnh, ta cho người cắt chân ngươi!''

Lúc này, Hoàng đế Thiên Phương thần sắc uy nghiêm lướt nhìn lên trời cao, nơi chiến trường phong bã đang khuấy đảo Đế quốc của đối phương.

''Mau cho người đến chi viện Mặc gia. Chúng ta không chờ nữa, Mặc gia mà bị hủy, chỗ tốt sẽ không còn!!'' Một người phát ra bá khí, vẻ mặt không quan tâm ai đó nói với chúng nhân.

''Còn làm gì vậy? Không mau mặc quần áo vào?''

''Mà cuộc chiến...'' Rất nhanh, hai người thì thầm to nhỏ bàn tán chuyện khác.

Trước uy nghiêm của Quân chứ không phải là Cha, Đại hoàng tử nào dám làm trái, vẻ mặt ủ rũ, chầm chậm quay về phòng tu luyện luôn! (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại trưởng lão không chút đắn đo gật đầu tán thành.

''Nô tài đã hiểu. Người an tâm!''

''XOẸT...!!''

''Có cái rắm! Lão tổ thế nhưng là Nhị nguyên Siêu cấp, ma lực đạt hơn 28000. Sao đánh không lại ả ta cho được!'' Mặc gia chủ nghe người ta nói vậy, trong lòng liền tức giận, mở to miệng chửi ầm lên.

''Kiếm công công, ngươi cùng ba bị hộ pháp nguyên lão dẫn thêm cấm vệ quân đến giúp Mặc gia. Nhớ kĩ, Mặc gia bây giờ chưa thể diệt!''

''Tận thế rồi sao?''

Sau v·ụ n·ổ, những thanh âm khủng bố liên tiếp vang lên, sau đó là không khí sực một mùi hủy diệt, không gian vô hình thì đột nhiên phủ xuống một luồng uy áp đè nặng lên tâm trí khiến cho nhiều người biến sắc, cả nghĩ:

''Đưa bức thư này cho Kiếm công công. Bảo hắn giúp ta, ngươi hiểu rồi chứ?'' Đại hoàng tử lãnh ngạo nhìn đối phương mà mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Mà đám vô dụng các ngươi, còn không mau ngăn tên trên kia lại, muốn cùng c·hết một chỗ hết sao?'' Đảo chiều tầm mắt, thấy thân ảnh trên cao hào quang quanh thân càng lúc càng mạnh lên, đối phương gào rú trời như kẻ điên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các đại gia tộc hành động cũng không khác ba gia tộc kia là bao nhiêu. Các cường giả trong nhà đều được phái đi, nhanh chóng đến Mặc gia cứu viện, chứ không phải là tiếp ứng nữa rồi!

Chương 22: Khắp nơi chi viện

''ĐOÀNG...!!''

''Tử tướng quân, ngươi đốc thúc binh sĩ dưới trướng ổn định người dân trong thành lại, có thể tùy ý vận dụng bất kì ai trợ giúp ngươi xử lý cũng được. Nhưng tuyệt đối, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được dùng vũ lực để giải quyết!''

Băng gia, Đại trưởng lão của họ nhìn toàn cảnh hiện trên bầu trầu tối om nay lấp lánh quang uy, che lấp cả sao trời mà tỏ ra lo lắng ở sâu trong ánh mắt già nua đã có chút mệt mỏi!

''Uy lực càng ngày càng lớn kìa! Chạy mau mọi người...!!'' Uy áp theo thời gian trôi một mực tăng lên, trên trời phong bạo ngày càng mạnh hơn, ai nấy cũng không dám chần chừ nữa mà xách lên đồ đạc chạy đến trước cổng thành, hét toáng với nhóm binh sĩ thủ ở đây: ''Mau mở ra... ta muốn rời khỏi đây?''

''ẦM...!!''

''Nhị đệ yêu thương ta như vậy. Tự nhiên ta phải trả thù cho đệ đệ đáng yêu của ta. Tên khốn đáng c·hết kia... thật là đáng c·hết. Nhị đệ của ta à...!!'' Đại hoàng tử vừa trở về phòng liền bạo phát tính tình.

''Được rồi đi đi!''

Hoàng đế nhìn thấy hắn khuất bóng liền thở dài, tiếp tục quay về chỗ cũ làm tiếp công việc còn đang dang dở.

''Người đoán không sai, cùng với cả nha đầu Thi Tâm kia nữa. Hi vọng hai đứa trẻ này sẽ đạt được kết quả tốt cho Thi gia ta nở mày nở mặt!!'' Đại trưởng lão mỉm cười hòa ái nhìn chất nữ trong lòng.

''Đại trưởng lão, phiền người phái cao thủ trong Tộc đến tiếp ứng Mặc gia. Theo tình hình hiện nay, người của Mặc gia sắp không trụ nổi nữa rồi. Trước, không biết kẻ địch mạnh bao nhiêu nhưng ta dám chắc chiêu thức người kia đang tụ thế, ít nhất đã đạt đến cảnh Ngũ nguyên Hóa Sắc vượt mức 50000 ma lực mới có thể tạo ra uy thế vũ bão như kia. Ta dám chắc lần nữa, một khi chiêu này hạ xuống không chỉ Trấn Tộc Đại Trần mà ngay cả Mặc gia cũng bị thổi bay khỏi bản đồ Thiên Phương luôn!'' Gia chủ Thi gia bình tĩnh phân tích chiến cuộc sắp tới, đây cũng là thói quen nhiều năm quản lí gia tộc mang lại cho y kinh nghiệm.

Người sống trên đời một khi bước vào vòng xoáy quyền lực, ai có thể lành lặn trở ra, mà chính lão là người nắm giữ quyền lực trong tay, chỉ đứng dưới một người trên vạn người nhưng cũng đã quá chán nản trước việc, hằng ngày bắt buộc vào lâm vào suy tư, tìm ra kế sách để cho cán cân quyền lực được giữ cân bằng. Trong khi, bản thân tâm luôn ước ao, được sống nửa quãng đời còn lại trong bình yên, an nhàn, rồi tìm người nối nghiệp, truyền thụ một thân Thuật Pháp cùng kinh nghiệm của bản thân, vậy mà nhỏ như vậy mong ước chẳng thể nào thực hiện nổi, chưa kể dù muốn làm trong Băng gia này cũng không thể nào thực hiện được, vì người của Băng gia từ trên xuống đã bị lợi ích ăn mòn tâm trí, che mời đôi mắt bởi cái đạo lý ''chỉ có sống cùng tranh đấu, mới giúp Gia tộc mạnh lên'' đã thế kết quả mang lại còn không bằng tiểu tử mang trên danh nghĩa là người của Băng gia nhưng sự thật lại bị coi là ngoại nhân kia, dẫn đến cả chuyện bị người người phản đối gay gắt khi lão đề cập tới chuyện nhận y làm đệ tử thôi!

''Chạy đi, còn đứng đó ngắm cái gì?'' (đọc tại Qidian-VP.com)

''Người, ta đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lệnh xuất phát!'' Tình hình khá là cấp thiết, Đại trưởng lão Thi gia không vội còn mỉm cười quay sang chơi đùa với đứa cháu gái trong lòng, khiến cho tiểu cô nương cười khúc khích, vô tình vẽ lên hoàn cảnh trái ngược với phong ba trên trời.

Người trước gật đầu, trong lòng một mảnh trầm tư.

''Chúng ta có nên giúp Mặc gia không?" Đối phương lên tiếng hỏi người đứng phía trước mình, là gia chủ Băng gia Băng Vũ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Khắp nơi chi viện