Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Liên quân tiến đến
''Xong rồi!''
''Chậc...!!'' Phi Tuyết phóng tầm mắt ra xa mà hai tay khoanh trước ngực, nàng ta lúc thì nhìn xuống đám người Mặc gia còn xót lại bây giờ chỉ dám đứng lặng người quan sát chứ không dám lên tiếng nói, lúc thì như tìm kiếm vật gì đó mà hai mắt đảo quanh.
Đứng trước thế công dồn dập của Mặc gia chúng giả từ dưới đánh lên, quan sát cơ thể đối phương một lượt căn bản không dính chút thương thế nào trên người, cũng thể hiện rõ thực lực quá cách biệt so với bên còn lại, trong khi giữa các tầng thứ Siêu cấp là rãnh trời thì chúng giả Mặc gia phần đông còn chưa đạt đến cảnh giới cao cấp đâu!
''Đám người Mặc gia là lũ ngu sao? Không thấy chúng ta đến mà không mở ra trận pháp.'' Thanh âm trầm kéo dài vang lên.
''Trời ơi, Mặc gia bị... bị ma thú thảo... thảo phạt sao?'' Sau lưng họ, đám người được dẫn theo miệng run bần bật thốt ra.
''Vào hết rồi sao?'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''LUI... lui lại mau!''
''Phía trước có người của Mặc gia!'' Trong liên quân một người cao lớn như gấu chỉ về phía trước, đối phương mặc đạo bào của Thi gia trước ngực có thêu một bông hoa sen đại biểu Thi gia.
Trận pháp tự nhiên mở ra một lối, trước đó mọi người đến còn không có động tĩnh gì, chuyện này nghĩ lại cảm thấy.... thật là lạ! Dù sao, bản thân hắn sống trong hoàng cung lâu năm, suốt ngày phải cẩn trọng từng li từng tí từng hành động bên cạnh những người chỉ cần hô một tiếng là đầu của một vị công công như hắn liền bay khỏi cổ ngay lập tức, cho nên đối với những thứ nguy hiểm... giác quan của hắn tự nhận không bằng so với Yêu tộc nhân nhưng đối với những chuyện thường ngày như này cũng không hẳn là hạng không linh đâu!
''Chuyện này...oẹ...'' Nhiều người không nhịn được bụng cồn cào dâng lên vật chất mà nôn ra hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
''Mẹ kiếp, ngươi loạn hô cái gì vậy? Kiếm công công.'' Có người dính chưởng, bất mãn lên tiếng.
Chuyện trước mắt đã loạn, nay lại thêm một người đầu lĩnh hoảng loạn, như vậy sẽ làm cho ba quân sĩ khí giảm sút nghiêm trọng, Kiếm công mà không cho bọn họ một câu trả lời thích đáng, cái mũ của đối phương đang đội gỡ xuống được rồi!
Quanh năm mặc dù chém g·iết đã thành quen tay nhưng họ chưa bao giờ được thấy cảnh tượng sặc mùi máu tanh trước mắt, thật là ghê rợn!
''Không xong....!'' Trong đầu đối phương hét toáng lên, miệng cũng rất nhanh mở to hết mức, thét:
''Không được, chưa thấy kẻ địch đã hao tổn ma lực thật sự không đáng.'' Một người lưng đeo kiếm nghe ý kiến của đối phương liền lắc đầu ngay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn về quãng đường phía sau, nơi ánh sáng le lói vất vả chiếu xuyên qua đột nhiên tắt vụt đi, đám người tâm không khỏi giật mạnh, nhưng đầu cũng không suy nghĩ nhiều liền thay phiên nhau, cử người đi trước dò tra tình hình.
''HỪM...!!'' Đứng giữa đám người, Kiếm công công mắt đảo xung quanh, thần sắc gian xảo như cáo, nghĩ về những việc kỳ quái xảy ra liên tiếp liền đột nhiên sáng dạ, biết bản thân quên mất chuyện gì rồi.
Trước mắt họ, xác người Mặc gia c·hết nhiều lắm, thảm trạng nhiều người càng không giống nhau. Hình ảnh tu la huyết tràng cứ như muốn in sâu vào trong tâm trí họ vậy, muốn bọn họ không bao giờ quên cái ngày hôm nay, ngày mà Mặc gia bị đồ sát đã hơn nửa Tộc, chúng nhân thì bị phanh thây vứt bừa bãi, trong khi một bên đám người còn sống thất thần đến hai mắt ngây dại đã rưng rưng nước mắt cầu xin họ nhưng trong ánh nhìn của sự tuyệt vọng!
Bởi càng đi suy xét sâu mọi chuyện, cuồng phong bão táp, sấm chớp giật liên hồi trên đầu bọn họ, tưởng chừng sẽ là một hồi nguy hiểm đấu tranh nhưng đoạn đường đến đây thật dễ dàng làm cho Kiếm công công trước hết càng sinh nghi. Dù sao hắn cũng là người của Hoàng Thất, thường xuyên được nhìn tận mắt người ta tranh đấu đã quen. Cho nên đến trước cửa Mặc gia thấy cảnh tượng yên bình như sương, lỗ hổng trận pháp thì tự nhiên mở ra như ma quỷ há to miệng máu làm cho hắn toàn thân lông tơ dựng đứng, cảm giác thiếu thiếu cái gì đó mà hắn chưa thể nghĩ ra càng lớn dần trong tâm trí.
''Hình như chúng ta đến cửa Mặc gia.... không thấy ai ra tiếp đón nhỉ?'' Huyền gia nhị trưởng lão nhăn mày nói ra, dù gặp phải kẻ địch mạnh đi nữa, họ hay Mặc gia cũng không thể quên quy củ cho người ra tiếp đón được, không lẽ... kẻ địch Mặc gia gặp phải...
''Không thể nào?'' Ánh sáng màu đỏ chiếu ngược tầm mắt quét đến, xác thịt tan nát ẩn hiện từng khúc được giấu trong đôi ngươi, nhiều người không khỏi thất thần, trái tim đập loạn, mặt mày xảy ra, không tự chủ lùi ra phía sau.
Những con cáo già lâu năm của các đại gia tộc khác cũng vẻ mặt ầm trầm suy nghĩ lời lão vừa nói. Họ hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra hai chữ ''chạy mau'' trong con ngươi mở lớn khi nghe được thanh âm du dương đột ngột vang lên bên tai:
Những người khác cũng tự nhiên hiểu biết về mặt lễ mà gật nhẹ đầu đồng ý.
Lúc này, Mặc Lục lão tổ một cánh tay bị mất, đau đớn mở miệng: ''Sao đối phương lại đi rồi?''
Trên trời chỉ có hai ngoại nhân đứng dưới vòm trời đại trận mà thôi, Kiếm công công cùng ba vị lão giả Hoàng Thất và các trưởng lão của bốn đại tộc còn lại nhận ra điều đó, sắc mặt liền xanh cao hết cả lên.
''Khoan đã, mọi người nhìn xem.... có lỗ hổng nè!'' Đám người đi trước tìm kiếm đột nhiên thấy đại trận tự tách ra một góc liền kinh hỉ hô lớn cho đám người phía sau biết.
Họ mất công đến đây để cứu người, trong khi bên trên lệnh vẫn còn đó, họ có thể tay trắng quay về sao? Nực cười!
Bên ngoài, rất nhanh liên quân tụ hợp trước cửa Mặc gia đang đóng mà phải tự thân loay hoay đi lên tìm chỗ để vào trong khi đám người tầm hiểu biết về trận pháp là dốt đặc cán mai, hồi lâu vẫn chưa tìm ra sơ hở gì.
Có câu ''mời thần đến thì dễ nhưng mời thần đi thì khó'' chính là hoàn cảnh của Mặc gia lúc này. Hiện tại bên phe bọn hắn có gần ba nghìn ma giả tụ hợp từ các thế lực thế nhưng cũng không phải ai cũng có tư cách tham gia dự chuyện béo bở này. Chỉ có bốn đại gia tộc còn lại và hoàng thất Thiên Phương được đi, nhiều người thịt sẽ ít bọn hắn ai cũng là người ham ăn tự giác không phân cho các thế lực nhỏ trong thành. Hoàng thất tinh anh cấm quân cũng có càng gần ngàn bên trong, chưa kể tinh anh của các đại gia tộc dù có biến xảy ra, bọn họ cũng không sợ còn có thể mạnh mẽ đánh tan tất cả, nhưng cũng chính vì sự tự tin này lại vô tình làm lộ ra sơ hở không nên có trong khối đoàn kết nhất thời.
''Yên tâm.... có ta tiếp đón các người!''
Chương 25: Liên quân tiến đến (đọc tại Qidian-VP.com)
''Ha...y chúng ta mạnh mẽ phá cửa xông vào.'' Một người trong số những người dẫn đầu nói ra.
''Mọi người chúng ta nhanh chóng đi vào cứu giúp Mặc gia.'' Một đám người gieo hò hưng phấn. ''Ta sắp trở thành anh hùng cứu giúp Mặc gia rồi. Không biết có chỗ tốt nào đây.'' Đám người ai cũng mang theo tâm tư này mà bước vào trong. Đến nhanh chân thế nhưng có thể để lại ấn tượng tốt cho Mặc gia, khi đó chuyện kết thúc, phần chia có khi sẽ được lớn hơn dự đoán cũng nên!
''Đừng đùa nữa, lũ thỏ đến rồi.'' Trên không trung truyền xuống tiếng nói của Ảnh Nguyệt.
''Ha ha ha.... được thôi!''
''Đồ ngu... không chạy chúng ta c·hết hết. Đoạn đường đến đây quá dễ dàng, ta còn tưởng phải đánh vài trận mới đến được Mặc gia. Ai ngờ một đường thuận lợi đến như vậy, các ngươi không cảm thấy lạ sao?' Kiếm công công vừa nói vừa lui.
Đám người hoàng gia thấy vậy cũng mặc danh lui lại theo đối phương. Dù sao, người dẫn đội của Hoàng Thất do Hoàng Đế khâm điểm là Kiếm công công chứ không phải ba vị nguyên lão, cho nên bọn họ làm theo lời đối phương nói là được rồi, còn cái gì trách nhiệm, chưa đến lượt bọn họ phải gánh!
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, đích thực có một đám người Mặc gia đang ngồi bệt trong sự hoảng sợ in rõ trên khuôn mặt xuống sắc.
Nhưng trong đám người, Kiếm công công nhíu mày nhìn vào trước mắt lỗ hổng mà trong đầu cảm thấy hình như có điều gì đó không được đúng cho lắm.
''Thế thì sao chứ? Bọn hắn không chặn đánh chúng ta, tất nhiên là do sợ chúng ta rồi!'' Đám người nghe hắn giải thích liền nhẹ nhàng cười chê. Có người lên tiếng chê bai: ''Kiếm công công.... ngươi mất cái ấy, không lẽ mật đảm cũng đi theo?''
''Đám giun dế có giả tình đến rồi!'' Phi Tuyết nhắm lại đôi mi thanh tú, cảm nhân khí trời nói ra.
''Ha ha ha.... ha ha ha...!!'' Nghe người trước nói, chúng nhân có mặt cười vang trời.
''Rồi rồi đại ma nữ, nhưng sau khi quay về không được làm loạn mà tĩnh tâm tu luyện cho bổn điện chủ!''
''Kiếm công công người còn suy nghĩ gì nữa. Mau đi vào à! Chậm bước thế nhưng không có phần tốt!'' Một vị lão giả thân mặc trường bào Băng gia lên tiếng nhắc nhở, nói xong đối phương liền nhanh chân phi vào trước.
''Bọn họ đây là có ý gì?'' Huyền gia nhị trưởng lão thấy đám người Mặc gia khẩu miệng như muốn đuổi người đi thì không khỏi bất mãn.
''Không có thời gian đâu, nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng chạy khỏi Mặc gia c·hết tiệt này!'' Kiếm công công nào có thời gian lằng nhằng, đôi phương hét lớn nhắc nhở đến mức miệng phun nước bọt bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
''Thật là tiếc!'' Trên cao, Phi Tuyết mở miệng cảm thán, trong lòng còn chút dư vị chưa phai.
''Rốt cuộc.... là kẻ nào làm?''
Ở dưới Phi Tuyết vẻ mặt tiếc nuối vứt một cái xác mặc đạo bào trưởng lão Thi gia đi. Nàng ta bay đến bên cạnh Ảnh Nguyệt mà trước xuyên qua bức tường gió mạnh mẽ không hề gặp chút cản trở nào, trong khi đám người Mặc gia bên dưới như thoát được một kiếp, thở phào nhẹ nhõm, nhiều người cũng đã ngồi bệt xuống mặt đất sau hai chân vẫn còn run.
''Ừ, để ta thả chúng vào!!'' Bên cạnh, Ảnh Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, hai tay thì chuyển động theo đường pháp văn đột nhiên hiện ra trước mắt, thời khắc này cứ như đại trận của Mặc gia sớm đã bị đối phương nắm giữ hết huyền ảo thích làm gì thì làm, có thể điều động đóng mở tùy ý, còn Thuật Pháp kề thân chỉ là món quà chuẩn bị cho nhân được chủ nhà mời mà đến.
Đến lượt người cuối cùng ung dung bước vào trận pháp, đột nhiên lỗ hổng vô tức đóng lại, bây giờ ai muốn rút lui cũng không thể đi ra được nữa.
Thấy vậy, trước cái lợi mang lại và nguy hiểm ẩn tàng, Kiếm công công trong lòng có chút gấp liền ra quyết định, cắn răng đi vào theo.
''Không lẽ...'' Mặc gia chủ như nghĩ ra điều gì đó liền buột miệng nói, hai mắt thì hoảng sợ liếc sang thân ảnh kế bên.
''Con mẹ ngươi lắm chuyện, cút sang một bên!!'' Bị chọt trúng chỗ đau đời người, Kiếm công công tức giận bạo phát uy áp chấn nh·iếp đám người.
''Khách quý đến nhà các ngươi! Các đại gia tộc các người làm gì đầu tiên?'' Hắn cũng không vì giận mà quên nhắc nhở, bước chân cũng thuận đà nhanh hơn.
''Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa. G·i·ế·t nhiều như vậy, còn tiếc nuối cái gì?'' Ảnh Nguyệt ở một bên cười mắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liên quân bọn họ ba ngàn khí thế lăng nhân, ngươi một tên thái giám bảo toàn quân chạy, não ngươi bị nước vào rồi sao? Thật là hồ đồ!
''Hừm... đi thôi!!''
''Là viện quân... họ đã đến!'' Đám người Mặc gia thấy một đám người đông nghịt đột nhiên kéo đến, trong lòng vui sướng hẳn lên nhưng rất nhanh họ buồn thiu thỉu, thầm nhắc nhở: ''Chạy đi!''
''Không ổn!'' Nói đến đây, nhiều người không khỏi biến sắc, lại nhanh chóng quay đầu nhìn đám tử thi mới c·hết không lâu cùng đám người Mặc gia ngồi sợ hãi không dám qua chỗ bọn họ dù đã có quân tiếp viện đến ngay trước mắt ứng cứu, họ liền hiểu ra cũng sợ thay cho đời người mù quáng.
Sinh linh chính là thế, trước nghĩ nhưng sau vẫn làm trái ngược, trong khi biết trước có mùi nguy hiểm nhưng vẫn một đầu không cam lòng, liều một lần nhất c·hết xông pha!
Hai người.... ta một câu, ngươi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ khiến cho chúng giả bên dưới lác mắt nhìn lên mà tận cõi lòng nảy sinh nghi ngờ, họ đang định giở trò gì nữa đây?
''Tất nhiên là cho người ra mời rồi!'' Người của đại gia tộc không cần suy nghĩ liền trả lời, bọn hắn danh đại tộc lễ nghi, quy củ viết cả quyền sách dày, trong đó lễ nghi về chuyện tiếp khách là chuyện trước nhất mà một chúng nhân trong Tộc phải học.
Không lâu, quang cảnh trước mắt truyền về đại não tiếp thu làm cho nhiều người phải thốt lên kinh ngạc!
''Chuyện gì vậy?'' Ba vị lão giả do Hoàng thất phái tới đứng ở bên cạnh vô cùng nghi hoặc quay sang dùng ánh mắt khó chịu hỏi đối phương.
Bên tai chúng nhân như gió lùa vào thanh âm thấp thỏm nhưng không ngăn cản được bước chân oai vệ của đoàn quân đông nghịt mạnh mẽ thằng tới quảng trường rộng lớn, nơi nối tiếp đại sảnh của Mặc gia đang chìm trong bể máu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.