Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Đao phong đao

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Đao phong đao


''Đúng vậy, hình như đôi bên có chuyện gì đó đang hiểu nhầm nhau thì phải!'' Tam trưởng lão Băng gia cũng nhanh chân bước ra, hai tay thì xếp thành quyền vô cùng cung kính với thân ảnh duy nhất xuất hiện trong tầm mắt.

''A a a..'' Song song đó là những tiếng kêu thảm thét vang vọng trời cao từ phía cửa Mặc gia nổi lên như sấm trời đánh đùng dùng, trong khi những lưỡi đao gió xung quanh Ảnh Nguyệt thì như những con thiêu thân lao vào trong đám người liên quân mà giằng xé họ, cắt đứt thân thể họ và xé tan không chút thương tiếc hay đau lòng.

''Nếu bị nó cào trúng, thân không tàn, tâm cũng phế!'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy gió đột nhiên ngừng thổi, đao khí xuất hiện nhiều như vậy trên mặt không trung, mọi người thầm hít một hơi khí lạnh, chân của Nhị trưởng lão Huyền gia cũng có chút run rẩy, trong khí chính bản thân lão cảm nhận được, chỉ cần một mảnh đao khí thôi... cũng đủ cắt lão ra làm hai nửa.

''Nhập ma sao?'' Những người khác thấy đối phương thành ra như vậy không quản, ngược lại lao thật nhanh ra bên ngoài, nhưng vừa lướt qua mảng tối... họ không còn cảm nhận được bản thân ở đâu nữa.

Nhìn thấy một đám liên quân loạn thành cái chợ, Ảnh Nguyệt không khỏi chán nản lắc đầu. Phi Tuyết bên cạnh ngược lại vô cùng hưng phấn lên tiếng thúc d·ụ·c Ảnh Nguyệt mau xuất chiêu. Mặt khác, đám người Mặc gia thì có chút c·hết lặng ngồi đằng xa, trong khi dõi đôi mắt ngơ ngác đi nhìn chúng giả đang không hiểu chuyện gì đột nhiên quay sang nhau chửi mắng nhau.

Ngước nhìn lên không trung một thân hình đỏ sậm bước ra, đó là nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy rẫy sự điên cuồng, cùng với đôi môi quệt đỏ đang mỉm cười chào đón chúng nhân trong dáng hình thướt tha đã bị máu nhuộm sẫm chiếc váy làm cho y phục bó sát toàn thân hiện ra những đường cong mỹ miều khi làn da trắng muốt từng mảng lớn dưới lớp vải rách lộ ra đang không ngừng chảy xuống từng giọt huyết tinh còn đọng, điều đó cũng vô tình biến chúng giả thành sói đói ngoài mặt nhưng trong lòng là thỏ con nhút nhát!!

''Ngươi lật lọng... Đồ... Ặc...!!''

''Phụt...!!''

''Được, mọi người cùng lên...''

Ảnh Nguyệt trong tấm áo choàng mở miệng nói với chúng nhân bên dưới. Bên cạnh, thấy Ảnh Nguyệt đã chịu ra trận, Phi Tuyết liền tự giác lui ra phía sau xem kịch hay.

Trước cửa tử, cái gì mặt mũi không quan trọng, chỉ cần sóng sót mà quay trở về được đánh một giấc ngon lành trên chiếc giường êm ái là tốt rồi!

''Thối lắm, người già như vậy còn thanh cái gì lâu. Ta không phải đang đi dạo sao? Sao lại đi đến chỗ này mất rồi!''

Ảnh Nguyệt lúc này hai bàn tay ngọc đặt lên không trung giống như đang chơi đàn vậy. Không gian trước mắt thì tựa chiếc cầm, mười ngón tay búp măng đẹp đẽ nhẹ nhàng khảy nhẹ: ''TING...!!'' Thanh âm vậy mà phát ra, mỗi lần ngón tay nâng lên là một đạo đao khí được bắn ra, nhắm thẳng vào kẻ địch nhao nhao r·ối l·oạn bên dưới mà g·iết thẳng đến khi hết lực mới thôi.

''Họ.... không phải là đến Mặc gia sao? Trước, ít nhất cũng phải đánh lên một hai cái chứ?'' Người Mặc gia trong đầu thầm mắng đám người là lũ vô sỉ thấy địch nhân mạnh liền bỏ bạn chạy mất tiêu.

Đệ tử của Mặc gia tức giận thầm nghĩ nhưng cũng vô cùng hoảng sợ cảnh tượng trước mắt cứ như ngàn con mồi bị dồn vào một góc, rồi bị thợ săn vung đồ đao chém g·iết bừa bãi đến con cuối cùng vậy, vô cùng huyết tính!

''A a a...'' Kiếm công công như người điên dại hét toáng lên, toàn thân đột ngột bạo phát ma lực làm cho tóc tai bay tán loạn, trong khi thần sắc chuyển trắng bệch, miệng thì phun ra một ngụm máu tươi.

Chương 26: Đao phong đao

''Phù... đi thôi!'' Sau lưng Ảnh Nguyệt, đám người đánh ánh mắt nổi lên sát cơ cho nhau.

Chúng nhân không khỏi hoảng sợ, đứng im một chỗ bất động mà trơ mắt nhìn lưỡi đao màu xanh phóng tới, che ngập tầm mắt, cắt gọt sinh mạng trong ba ngàn chúng giả như g·iết gà, mổ heo.

''Ở đây không phải thanh lâu sao? Sao ta lại ở chỗ này?''

Đám người thấy thế trong lòng vui sướng như điên, người của Hoàng Thất ở tít phía sau thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ những ánh mắt đang khinh bỉ đang nhìn bọn họ. ''Các ngươi cũng sợ không kém chúng ta đâu!'' Kiếm công công trong lòng thầm hận.

Dứt lời.

''Chờ chúng ta ra khỏi đây, triệu tập thiên binh vạn mã đ·ánh c·hết hai tên khốn các người, để rửa mối nhục này!'' Bọn họ trong lòng ác độc suy nghĩ.

Đám người không chịu c·hết làm liều phản kích nhưng vừa mới lao lên ''Xoẹt...'' một tiếng đã bị phong đao cắt thành hai mảnh.

''Ta liều c·hết với các ngươi.'' Mọi người hô to, Kiếm công công bất ngờ lao lên trước.

''Được, ha ha ha.... được..!!''

''Ta chờ các ngươi thật lâu!'' (đọc tại Qidian-VP.com)

''Chúng ta hình như trước đó.... cũng từng như vậy?'' Người Mặc gia ở xa nhìn thấy họ như vậy thầm nghĩ về bản thân trong quá khứ.

''A, có lỗ hổng!'' Ngay thời khắc bị ép sát vào chân tường, trận pháp vững như thành đồng lay động b·ị đ·ánh ra một lỗ hổng lớn, lúc này trong ánh mắt vô thần, chán nản của mọi người nhanh chóng sinh ra một tia hi vọng mà nhanh chân lao lên.

''Tôn giá là ai?'' Bên phía liên quân thấy có người khác xuất đầu chặn đứng nữ nhân điên kia lại, liền phái Nhị trưởng lão Huyền gia bước ra nói chuyện.

Chỉ là họ quay lại không bao lâu, hàng trăm phong đao đón chờ đã nhanh chóng lướt qua chỗ bọn hắn, lướt qua thân thể bọn họ thật ngọt ngào mà xuyên thấu: ''PHẬP..!!''

''Các ngươi dám vào sao?'' Phi Tuyết thấy vậy nở nụ cười đắc ý. Bên cạnh, Ảnh Nguyệt tốc độ ra chiêu càng nhanh hơn, chốc lát tại chỗ chỉ còn lưu lại những tàn ảnh đang mờ.

''Tách...!!''

Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, tinh huyết nhuộm đỏ một mảnh sao trời, đây là điềm mà Ảnh Nguyệt mong chờ nhất trong khi chờ đợi Liên Quân năm nhà tiến vào Mặc gia đánh hai người.

Thấy có người đứng ra, chúng giả bên phía liên quân như được đánh lên máu gà, hùng hổ vô thường.

''G·i·ế·t...!!''

''Đúng vậy... chúng ta sợ cái gì chứ? Liên quân có ba ngàn ma giả, mỗi người trong chúng ta chỉ cần tung ra một chiêu, cũng đủ đánh đối phương về với đất mẹ rồi!''

''Cạch..!!'' Kiếm công công nghiến chặt ra cho bên trong vật chất không được ói ra.

''Ta không muốn..!!'' Thanh âm tuyệt vọng vang ngập trời, đao khí thì không ngừng tung bay lướt xuống, bắn lên những dòng máu tươi nóng hổi, để tô điểm cho sắc trời đã đậm nay càng đậm màu máu hơn.

''Nhanh...'' Kiếm công công cầm đầu phi thân lao đi trước, nhưng đến gần biên giới trận pháp đối phương đột nhiên ngừng lại thật vội, ánh mắt sáng đính trên khuôn mặt cũng từ đó biến thành tuyệt vọng, làm cho y đạo tâm sụp đổ nhanh chóng.

''Hừ!'' Phi Tuyết khinh thị một tiếng rõ ràng, định động thủ lao về phía bọn họ huyết chiến một trận ra trò thì một bóng người xuất hiện chặn đứng đối phương, chính là Ảnh Nguyệt.

Người Mặc gia ở xa ủy khuất vô hạn. Cửa mà không làm cứng để các ngươi phá mà vào sao? Còn bảo bọn họ mở ra trận pháp, họ không dám à. Ma nữ kia thế nhưng đang nhìn chằm chằm vào gia đình bọn họ, chỉ cần có chút cử động khác thường là đầu lìa khỏi cổ ngay, họ đã được lĩnh giáo và cái giá phải trả bằng máu nhiều lắm rồi, giờ mà còn không biết điều... Mặc gia tuyệt hậu mất!

Một đời trưởng lão đại Tộc cứ thế ngã xuống mà không lời chăn chối!

''Quay lại... liều với đối phương, may ra còn một con đường sống!''

''Phá cửa và phá cả cái trận pháp khốn kiếp này mau, nhanh lên...'' Ở khá xa liên tục truyền đến tiếng gào thét của Kiếm công công.

''Ha ha ha.... ha ha ha...!!''Tiếng cười nói yêu mị mà cuồng vọng truyền đến trong tai liên quân làm cho bọn họ giật mình nhảy cẫng hẳn lên.

''Điện chủ.... thật xấu xa!!''

Nhiều người thầm nghĩ trong sợ hãi. Kiếm công công thì càng nhanh hơn đã dẫn người Hoàng Thất tụt về phía sau liên quân mà đợi.

''Mẹ kiếp, ngươi dám uy h·iếp chúng ta sao?'' Nhiều ma giả nóng tính không chịu được kích thích liền bước ra chỉ tay lên trời mắng.

''Là ai?' Liên quân chúng giả trong lòng thấp thỏm, không chịu được lâu liền há miệng quát to.

''ỰC..!!'' Nhiều người định lực kém, không kiềm chế được mà nuốt từng ngụm nước bọt lớn nhưng khi ánh mắt họ lướt nhìn xuống nơi mười móng vuốt băng sắc như dao cạo hiện hữu, ai nấy đều hoảng hốt lùi vội ra sau.

Phí Tuyết đứng ngay bên cạnh xem mà hai mắt trở nên mê ly. Nhiều khi ánh mắt rung động còn liếc sang nhìn dáng người thướt tha bên cạnh đang biểu diễn khúc nhạc của t·ử v·ong mà thầm thốt: ''Thật đẹp!'' Đối phương nói nhỏ như không nói.

''Hai vị tiền bối, tất cả là do hiểu lầm. Mọi người nói, có đúng không?'' Năm vị đầu lĩnh đi ra chắp tay cung kính nói, cũng không quên hô to nhắc nhở đám người phía sau mau lên tiếng hưởng ứng.

Mà cũng tại đám người kia to miệng, âm thầm truyền tin cho họ không phải là được sao? Giờ thì tốt rồi, thân ảnh trên kia để ý, họ muốn làm cũng không được!

Máu tươi bắn rát lên mặt, ba ngàn quân số không lâu chỉ còn chưa đầy ba trăm, Kiếm công công cùng người Hoàng Thất phía sau nhất may mắn sống sót nhưng toàn thân đã ngập trong biển máu và thân xác chất ngổn ngang.

Chỉ là bọn họ quay đầu được không lâu, Phi Tuyết ở trên cao đã nở nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, làm cho đôi mắt vì cười tươi mà híp thành hình nguyệt nha, song song mở miệng thầm mắng:

''Đúng là đồ con lợn!''

''Khốn kh·iếp, đừng bước vào, bên trong lỗ hổng là không gian bị bố trí bởi ma lực kết hợp với nhiều phong đao sắc bén, bước vào cái là bị cắt ra làm vạn mảnh nhỏ đó!''

Toàn bộ đại môn của Mặc gia b·ị c·hém nát thành mảnh vụn, máu chảy không ngừng ra bên ngoài. Trên không, đôi tay Ảnh Nguyệt theo thế hạ xuống mà thầm hít một hơi.

''Phi Tuyết, ngươi cũng không kém!''

''Quan trọng sao?'' Ảnh Nguyệt dứt xong, bàn tay khẽ động, cuồng phong liền biến mất, bức tường gió cũng biến mất, thay vào đó là những ánh đao khí có uy lực trảm sát cao cấp tụ tập xung quanh nàng ta.

''Xoẹt xoẹt xoẹt.... Rắc rắc rắc....!!'' Những tiếng cắt đứt thân thể, ngạnh kháng xương cốt không ngừng vang lên.

''Tôn giá, hai bên hình như có chuyện gì đó hiểu lầm!'' Nhị trưởng lão thay đổi lập trường, nhanh miệng cười nói, đối phương còn quay lại liếc nhìn đám liên quân và trưởng lão gia tộc khác mà ra hiệu.

Đám người liên quân nhanh chóng diễn một tuồng kịch dở khóc dở cười. Dù sao, ở trong gia tộc nhiều năm giúp cho bọn họ phát giác ra chuyện không ổn rất nhanh. Mặc dù có chút mất mặt thật nhưng quản làm cái gì, không làm tất cả đều phải c·hết, họ cũng không dám mang thân ra thử ngàn đao khí tung hoành tựa cao cấp đang đứng sừng sững chĩa mũi nhọn vào chúng giả đầu đâu! Tan xác đó!

Người của gia tộc khác cũng không cần phải bàn. Bên liên quân nhanh chóng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, miệng thì hô bản thân đi nhầm chỗ mất rồi.

''Đã là hiểu lầm, vậy mọi người liền rút lui. Tạm biệt hai vị tiền bối.... chúng ta xin đi trước!!'' Trưởng lão các tộc nói với các đệ tử bản thân dẫn theo, xong liền quay ra chào hai người Ảnh Nguyệt và Phi Tuyết trên không, rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi cái mảnh đất chim không thèm ị này.

Trước màn diễn giả chân này, chúng nhân muốn thoát e rằng không có cơ hội. Nhưng ngoài dự liệu, Ảnh Nguyệt trên không thấy vậy, vậy mà gật nhẹ đầu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng giả của Hoàng Thất phái đến cùng ba vị nguyên lão ở tuyến đầu cũng đang điên cuồng thúc d·ụ·c ma lực cùng Bí pháp đủ sắc màu oanh tạc nhưng kết quả đem lại vô cùng nhỏ!

Đây là sự khác biệt của Siêu cấp và những tầng thứ bên dưới, trong khi đó số trưởng lão đạt đến Siêu cấp là có nhưng đứng trước Ảnh Nguyệt, không hiểu sao họ cảm thấy.... bản thân căn bản không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh trong người... uy lực phát ra cũng chỉ ngang tầm đỉnh cao cấp, thật là quái dị và khủng kh·iếp cho người bên trên.

''Ta cũng không biết. Ta đi theo các người thôi mà...!!''

''Đám khốn kh·iếp Mặc gia kia.... còn không mau mở cửa ra!''

''Hết rồi!''

''Khốn kh·iếp, Mặc gia là lũ ngu sao? Mà làm trận pháp canh cửa mạnh như vậy!'' Đám người mắng to Mặc gia chúng nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Các ngươi sợ cái gì chứ? Ta chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm thôi mà! Nào, cùng nhau lên đi, các ngươi không phải muốn thảo phạt tặc tử sao? Chính là ta.... Nhanh...lại đây, g·iết ta đi!!'' Phi Tuyết vừa vươn ra bàn tay băng sắc nhọn vừa khiêu khích chúng nhân bằng nụ cười mỉa mai bên khóe môi. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Ầm ầm ầm...'' Sau đó, mảng tối liên tục nhận oanh kích nhưng trận pháp không hề lay động dù chỉ một chút.

''Chuyện này...??''

Nhị trưởng lão Huyền gia một mặt kinh hãi vội quay người lại chỉ thẳng tay lên mặt Ảnh Nguyệt đứng trên cao mắng to. Chỉ là đối phương còn chưa nói xong ngón tay chỉ ra đã rời khỏi bàn tay và tiếp đến là cả cánh tay, đầu và thân thể bị đao gió mạnh mẽ cắt thành mảnh vụn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Đao phong đao