Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 32: Biến cố
Lúc này, Băng Ngọc ngạo nghễ bước xuống đài, lỗ mũi cũng đã ngẩng cao tận trời không thèm coi đám người bên dưới cùng tuổi bản thân ra sao.
''Sau dạy dỗ thêm cho hắn đi!'' Mọi người nhìn thấy, cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Nhưng đám trẻ cùng lứa đứng bên Băng Ánh Nhi tâm tính không được vững như vậy, họ ánh mắt phun trào lửa giận cùng ghen ghét nhắm vào đối phương trong khi chính chủ ánh mắt nhìn đông nhìn tây, nhìn khắp xung quanh một lần, rồi lại nhìn thêm một nữa lần mà không chút chú trọng bài kiểm tra thiên phú vô cùng quan trọng đối với các ma giả.
''Băng Ánh Nhi.'' Thanh âm của đệ tử kiểm trắc đột nhiên vang lên.
Đến lượt truyền nhân cuối cùng của Băng gia, mọi người ánh mắt đổ dồn về phía Băng Ánh Nhi, trong đó nửa phần đã lắc đầu, tiếc hận thay.
''Lấy tiểu thư của Băng gia ra làm đuốc soi sáng cho Băng Ngọc, chậc... cái này cũng có chút quá đi!!'' Nhiều người nhanh chóng hiểu ra sự sắp xếp liên tiếp giữa hai người nhưng không dám nói gì.
Đó cũng là một cách giúp cho đệ tử trong Tộc truyền bá danh tiếng ra ngoài, gia tộc cũng sẽ được hưởng lợi không ít, họ biết mà còn lên tiếng phá, kết cục sẽ không được tốt đâu!
''Băng Ánh Nhi kết quả chắc kém rồi. Mọi người sẽ lấy thiên tư nữ hài này đem so với Băng Ngọc thiên tư trác tuyệt. Đến khi đó ha ha ha.... ngôi vị gia chủ tất thuộc về Băng Ngọc thôi.'' Nhị trưởng lão híp mắt thầm nghĩ.
Một mạnh một yếu xuất hiện ngay trước mắt, chỉ cần không phải kẻ ngốc sẽ biết lựa chọn sao cho đúng. Hắn tin chắc, đời này Băng Ngọc sẽ là Gia chủ của Băng gia, nhờ vậy địa vị trong Tộc của hắn cũng sẽ được nâng lên, cái ghế Đại trưởng lão cũng nắm trong lòng bàn tay,
''Đứng vào trung tâm pháp trận đi.'' Bên trên, Đại trưởng lão nhẹ giọng nhắc nhở nhưng thanh âm khẽ phát mang theo chút đượm buồn.
Đã đến lượt bản thân, Băng Ánh Nhi gật đầu, nhanh chóng bước vào. Quang mang một lần nữa hiện lên nhanh chóng bao phủ nàng ta.
''Đoàng.....'' Một tiếng sấm trời đột ngột vang lên làm cho mọi người thất sắc, giật mình không nhẹ.
''Chẳng lẽ là trùng hợp?'' Nhiều người n·hạy c·ảm suy nghĩ.
Lúc này trên đài quang mang càng ngày càng sáng lên, bao phủ mọi thứ xung quanh làm cho mọi người chỉ có thể che mắt mà nhìn. Rất nhanh, xung quanh phạm vi ba bước bên Băng Ánh Nhi, những tia điện không ngừng nổi lên mà biến mất, nhiệt độ trong không khí thì không ngừng giảm mạnh làm cho mặt đất kết băng, tạo thành lớp băng mỏng.
''Uy thế không tệ!'' Nhiều người thực lực mạnh mẽ nhìn ra huyền cơ mà trong lòng dậy sóng, kinh ngạc bật thốt lên.
Đặc biệt, Băng Vũ và Đại trưởng lão bả vai hai người không ngừng run run. Hai người họ nghĩ ra một đáp án mà họ không dám tin tưởng sẽ xảy ra ở ngay tại đây hay lúc này.
Uy thế xung quanh Băng Ánh Nhi thể hiện uy lực không ngừng lớn mạnh. Đám người bên dưới nhìn lên trên đài, giật mình vô cớ đứng phắt dậy mà ánh mắt lay động kịch liệt, thể hiện rõ trong lòng không được tự nhiên. Ngay cả Băng Ngọc không am hiểu gì về sức mạnh trời đất lúc này cũng tỏ ra thất thần, không dám đi chấp nhận sự thật trước mắt.
''Nhất định là không có gì, nhất định là vậy. Ta mới là người mạnh nhất, yên tâm.... yên tâm đi!!'' Đối phương không ngừng lẩm bẩm nhưng ánh mắt lại bị hào quang quanh thân muội muội mình thu hút.
''Chuyện này là sao? Chẳng lẽ là do biến cố?'' Nhị trưởng lão mặt mày biến sắc, tự hỏi bản thân đã bỏ qua chuyện gì quan trọng.
''Mọi người nhìn xem, chữ hiện lên rồi!'' Khi hào quang biến mất, hàng chữ dài không ngừng hiện lên.
Tính danh: Băng Ánh Nhi
Thiên sinh: Không
Hệ: Băng, Lôi
Ma lực: 76
Nhìn thấy bốn dòng chữ như khắc trong thiên địa vô cùng nổi bật, toàn tường thầm hít một hơi khí lạnh, bởi thiên phú như vậy, trong Thiên Phương Đế Quốc cũng không có nhiều đâu.
''Là thật?'' Tiếng ai đó thất thanh vang lên.
''Thật....''
''Ha ha ha...'' Tiếng cười to không ngừng vang lên. Bọn họ thật sự vui mừng khi nhìn thấy những dòng chữ đó. Đặc biệt là đã xác nhận qua vài lần nhìn thật kỹ lại.
''Giỏi, giỏi lắm Ánh Nhi!!''
Lúc này, Đại trưởng lão trên đài vui mừng khen nấy khen để, nỗi lo trong lòng của lão về Băng Ngọc cũng đã hoàn toàn biến mất. Bởi thường ngày lão để ý Băng Ngọc rất kỹ, tự nhiên hiểu rõ đối phương cách hành xử ra sao. Cho nên Băng gia mà rơi vào trong tay đối phương, lão sợ không ổn nhưng đối phương thân phận trong Băng gia phi thường, lão cũng không thể tiên phát chế nhân, trảm thảo trừ căn dù là vì Gia tộc.
''Nha đầu Ánh Nhi này thế nhưng không tệ, tốt lắm!!'' Đại trưởng lão mỉm cười thầm nghĩ.
Mặt khác, người kinh ngạc nhất bây giờ không ngoài ai khác chính là Băng Vũ và Diệp Ngọc. Trong lòng họ lúc này thế nhưng trăm mối tơ vò, vừa vui lại vừa thất vọng cho chính bản thân họ đã làm điều vô nghĩa.
''Không lẽ lựa chọn của chúng ta là sai?'' Diệp Ngọc lẩm bẩm tự hỏi bản thân.
''Có lẽ đây chính là thiên ý trêu ngươi.'' Bên cạnh, Băng Vũ thở dài đáp.
Nhị trưởng lão lúc này đôi mắt cũng đã trợn tròn hết cỡ mà nhìn vào những dòng chữ sáng lung linh trước mắt.
''Không thể nào. Không thể nào có chuyện này được!'' Đối phương không tin, gào to trong đầu. Bởi ngày trước, chính bản thân lão cũng đã tự mình đích thân đi đánh giá Băng Ánh Nhi một lượt cho chắc, nhưng kết quả nhận về là vô cùng yếu kém lại còn thêm phần tính cách nhu nhược, như vậy ma giả không có tiền đồ căn bản chính là củi mục, nhưng sao bây giờ chớp mắt lại thay đổi khác và nhanh đến như vậy?
Trong khi đối phương suy ngẫm lại, Đại trưởng lão lên tiếng nhắc nhở mấy tên ngu ngơ kia: ''Còn không mau tuyên bố kết quả kiểm trắc!''
''R-rõ...!!'' Đệ tử kiểm trắc tai ong ong, tâm không khỏi giật mình vội đáp lại.
''Băng Ánh Nhi qua. Thiên phú đạt cấp Dị Bẩm....'' Dứt lời, chính người nói cũng không dám tin bản thân đang nói gì nữa. Đây thế nhưng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy con số thức tỉnh cao như vậy. Cho dù là phóng tầm mắt ra khắp Thiên Phương có lẽ cũng chẳng quá năm người đạt được cấp bậc thiên phú này.
Nghe đệ tử kiểm trắc công bố kết quả, nhiều người từ ngây ngất liền thức tỉnh. Theo đó tiếng hoan hô không ngừng vang lên, chẳng khác nào họ đang ăn mừng chiến thắng lớn nào đó.
Băng Ngọc nhìn chăm chăm con số 76 kia. Lo lắng, ghen ghét, không phục.... mọi sắc thái không ngừng xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của một đứa trẻ.
''Chức mừng tiểu thư. Sau này Băng gia ta lại có thêm một vị Siêu cấp Ma giả nữa rồi!''
Tiếng chúc mừng không ngừng đổ dồn vào nhân vật chính mới, Băng Ánh Nhi chốc lát rời vào choáng ngập chỉ có thể mỉm cười đáp lại, đôi chân thì không ngừng nhanh chóng đi xuống đài.
''Ánh Nhi, ngươi thật giỏi nha!!'' Băng Tịnh mỉm cười khen tỷ muội tốt của bản thân đã đạt được kết quả cao, nhìn vào thần sắc ngưỡng mộ kia có khi còn vui hơn bản thân đối phương đạt được.
Mọi đứa trẻ bên cạnh cũng dùng ánh mắt sùng bái nhìn vào Băng Ánh Nhi ngoại trừ Băng Ngọc đứng ở một bên.
Đại trưởng lão giơ tay lên để mọi người im lặng. Mọi người thấy vậy cũng không dám làm quá rất nhanh phối hợp với lão.
''Lần này nghi thức diễn ra hết sức thành công. Đặc biệt còn xuất hiện thiên tài cấp Dị Bẩm. Gia tộc thế hệ mới tương lai nhất định nhờ chúng mà sáng lạn. Để khích lệ cho những đứa nhóc này. Gia tộc quyết định thưởng gấp đôi cho những đứa có thành tích tốt, mọi người không có ý kiến gì chứ?'' Đại trưởng lão dõng dạc tuyên bố.
Nhưng lòng người thầm mắng: ''Ai dám có ý kiến gì cơ chứ!''
Bọn trẻ ở dưới đài nghe thấy bản thân được thưởng thêm, vẻ mặt vui mừng không thôi.
Gia chủ và các trưởng lão tự nhiên gật đầu không có ý kiến. Dù không ra một người thiên phú cấp Dị Bẩm, bọn họ cũng có ý định thưởng cho lũ trẻ coi như khích lệ tinh thần, cho chúng sau này càng thêm cố gắng.
Đại trưởng lão mắt thấy không ai có ý kiến gì liền mỉm cười hài lòng và cười nói:
''Vậy liền thưởng cho...''
''Thưởng cho c·ái c·hết.'' Đại trưởng lão còn chưa nói xong một tiếng gầm vang trời từ xa đã vọng lại.
Nghe thấy điều không tốt, toàn trường Băng gia nhất thời biến sắc.
''Là ai?''
Băng Vũ không hổ là Siêu cấp Ma giả phản ứng rất mau lẹ. Từ lúc nghe thoáng thấy thanh âm truyền tới, đối phương đã phi thân lên cao mà nghiêm thần phát lực nhìn vào nơi phát ra thanh âm lạ hoặc đang có ý đồ xấu nhắm vào Băng gia của hắn.
''Mau khởi động trận pháp bảo vệ Băng gia.'' Cảm nhận có điều chẳng lạnh sắp xảy ra, Băng Vũ hét lớn.
Người phía dưới rất nhanh khởi động trận pháp nhưng....
''Đã muộn!!'' Thanh âm sắc bén một lần nữa vang lên, lần này tiếng nói vừa dứt là ma pháp hoa lệ đã rít gào lao đến, đó là một quả cầu rực lửa kích thước khổng lồ ầm ầm xé gió, thiêu đốt không gian đang v·a c·hạm mạnh, thêm phần dữ dội, khốc liệt của lửa đánh lên màn sáng quang mang vừa mới được trải ra có phần kém sắc.
''Ầm...'' Một t·iếng n·ổ lớn vang trời làm náo loạn trên dưới Băng gia. Trấn tộc đại trận chưa kịp củng cố đã bị đập nát thành những mảnh tinh quang bay khắp bầu trời Băng gia, báo hiệu một điều chẳng lành.
''Là Phi Tinh Diệm cấp 6.'' Băng Vũ nhìn khói lửa bay ngập trời mà hai mắt khẽ nhảy.
''Huyền Kinh..... là ngươi?'' Rất nhanh, Băng Vũ đã nhận ra người đến là ai, đối phương nhanh chóng bay ra ngoài cũng không quên truyền xuống mệnh lệnh:
''Người Băng gia chuẩn bị chiến đấu cho ta.''
''Đại trưởng lão, người mau chóng khởi động lại trận pháp, ta ra ngoài ngăn cản bọn chúng một lúc.''
''Cũng thông báo cho ba vị lão tổ mau chóng xuất quan, Băng gia ta... gặp nguy rồi!''