Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 49: Chỉ là gà con
Một hồi ''hoa chân múa tay'' trước mặt Lân Diễm, Dạ trần cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khổ liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cầm lấy cốc nước mát đặt trên bàn mà tu ''Ừng ực....''
Nước vào trong người như mưa mùa hạ thấm nhuần mặt đất khô cằn, Dạ Trần lúc này tinh thần sảng khoái, trong đầu có cảm giác có thể đánh bại được cả Siêu cấp Ma giả nếu gặp mặt luôn ngay bây giờ.
Dù vậy, đối phương ánh mắt vẫn thầm liếc Lân Diễm ngơ ngác ở một bên, mà không hiểu sao trong lòng rộn lên, trống ngực thì đập thình thịch, trong khi ma xui quỷ khiến bàn tay trái lại lần nữa đưa lên, ngón cái thì gập ngón giữa búng trán nàng ta một cái thật kêu.
''Bốp...'' Thanh âm phát ra sao mà thâm thúy, Dạ Trần nghe thấy trong lòng sướng vui, song miệng không kiềm chế được mà ngoác ra cười:
''Ha ha ha...'' Tiếng cười khoái trí từ căn phòng truyền ra làm cỏ dại đung đưa theo gió, ánh trăng treo trên cao thì như được tiếp thêm sức mạnh, chiếu sáng khắp muôn nơi nhưng không bằng ánh mắt của Lân Diễm lúc này, sáng một màu ý cười khi liếc nhìn thân ảnh trước mặt còn đang cuồng tiếu, ngửa đầu lên trần nhà thốt:
''Ngày hôm nay, ta Dạ trần nhất định sẽ không quên.''
Đúng, đối phương sẽ không quên từ khi Lân Diễm bắt đầu đứng dậy, và từng bước chân nhịp nhàng sát lại gần, thì thào nói:
''Lân Diễm cũng sẽ không quên ngày hôm nay!''
Thanh âm truyền đến như luồng gió nhẹ thổi qua mang tai, Dạ Trần tránh không được sửng sốt, giật bắn người, trong khi tâm đã loạn như ma, càng giơ cao chân lên định chạy nhưng mới nhận ra, bản thân căn bản không thể di chuyển được.
''Trúng kế rồi!!'' Dạ Trần thốt ra lời muôn thuở của nhà binh.
''Người đứng im đó cho ta.'' Lân Diễm gắt giọng nói.
Dạ Trần nào dám loạn động nữa, nhưng trong đầu không ngừng nảy lên kế hoạch phụ.
''Người thật là muốn ăn đánh mới chịu yên!!'' Lân Diễm cười nói, trong khi tay phải đưa ra giữ lấy bả vai đang run của người trước mắt.
Đối phương nói tiếp: ''Người phải nhớ kỹ một điều, trời cao biển rộng mênh mông, yêu nghiệt mỗi thế nhiều vô số kể, khi không có thực lực phải biết an phận chờ thời để mà lật mình, nếu không người sẽ như lúc này bị cây kim đâm đau đấy!'' Dứt lời, Lân Diễm trong tay cây kim đâm xuống bả vai Dạ Trần.
''Hức...!!'' Dạ Trần cảm nhận được nỗi đau con kiến cắn trên bả vai phải, khuôn mặt liền nhăn tít lại.
Lúc này, Lân Diễm đã ngồi xuống, đôi mắt thấy đối phương gậy ông đập lưng ông, liền phá lên cười: ''Ha ha ha....!!''
Ở cùng Dạ Trần muốn buồn cũng khó lắm, đối phương thế mà là một tiểu yêu luôn muốn tìm cách chỉnh đốn nàng, chỉ là trình độ thuộc dạng gà mờ, mười lần ra chiêu thất bại đến chín, phần còn lại thì nhanh chân chạy trốn được, nhưng cũng không thể vì vậy mà coi thường đối phương, qua một năm vừa rồi, bản thân nàng phải chăm chú nghĩ lại rất nhiều lần mới nhận ra rằng, thiếu gia đang dần thành thục hơn, bản thân mà sơ sẩy một chút là ăn khổ ngay.
Nhưng trước đó, dù biết đối phương đang dần mạnh lên nhưng ngoài mặt vẫn phải khinh thường một hai khi còn có thể đã: ''Thiếu gia, người còn kém lắm! Hay là như thế này đi, người gọi ta một tiếng Lân tỷ, ta sẽ dạy người một hai chiêu, thế nào? Được chứ?''
Trước điều kiện không mấy là thiệt thòi của Lân Diễm đưa ra, Dạ Trần hai mắt tỏa sáng, có ý định hướng tới đồng ý luôn thì trong một khoảnh khắc quay sang, Dạ Trần ánh mắt trong veo đột nhiên thay đổi, trở nên có thần hơn mà nhếch lên khóe miệng, cười nói ra: ''Lân Diễm, người định lừa ta nữa sao!''
Lân Diễm tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt khẽ đảo, vội đáp lời: ''Ta lừa người? Nào có chuyện đó chứ!!'' Nói xong, đối phương thể hiện ra bộ mặt tức giận, nói tiếp: ''Người không tin thì thôi!'' Dứt lời, Lân Diễm quay phắt sang một bên thể hiện ra ý không để ý đến Dạ Trần nữa.
Chỉ tiếc, đối phương đã xem nhẹ người trước mắt, Dạ Trần nhanh chóng đổi chỗ, ngồi phía đối diện, trong khi tay chống một bên má nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn ngập ý cười cùng nụ cười hiểu rõ bên môi.
''Chậc..!!'' Lân Diễm trong lòng đánh mạnh, hai mắt không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Thấy Lân Diễm tỏ ra băn khoăn, đầu cúi thấp, hai tay thì vo góc áo, Dạ Trần cười càng tươi, hai mắt thì ngước lên nói với trần nhà: ''Xem kìa, có ai đó đang chột dạ thì phải!''
''Người nói ai cơ?'' Lân Diễm tức giận bật thốt ra lời nhưng rất nhanh, đối phương vội đưa tay lên che miệng mình lại.
''Ha ha ha.... ha ha ha...!!''
Dạ Trần thấy vậy liền cười to, đối diện Lân Diễm tức đến nổ phổi.
''Sao thiếu gia đột nhiên trở nên thông minh như vậy?'' Lân Diễm trong đầu ngập tràn dấu hỏi.
Chỉ một thoáng thôi, bản thân đã bị đối phương chuyển mình đè bẹp, đã thế khắp nơi còn đều là bẫy, khiến nàng căn bản không thể lật mình, thật là đáng sợ!!
Hai ngày ở Băng gia cứ thế bình yên trôi qua, tất nhiên trong ngày không thể thiếu được sự đối chọi gay gắt của Lân Diễm và Băng Ánh Nhi, khi người nào mà làm cái gì, người kia nhất định sẽ không vừa mắt và nói luôn, làm cho hai người ở ngoài cuộc là Dạ Trần và Băng Tịnh vô cùng bất đắc dĩ, chỉ biết thở dài nhìn nhau cười khổ.
Dạ Trần cũng thật bất ngờ khi thấy Băng Tịnh đi theo muội muội của hắn. Vì thế mà người trước không tiếc bỏ ra nửa ngày đầu tra hỏi Băng Tịnh đủ điều, vô tình làm cho cô nương nhà người ta ủy khuất, đôi mắt ngấn lệ nửa ngày còn lại.
Không lâu sau, lửa ở bên Lân Diễm và Băng Ánh Nhi cũng cháy sang nơi Dạ Trần. Vì lẽ đó mà đệ tử Băng gia đi qua nghe thấy bên trong chửi nhau chí chóe cũng chỉ biết lén nhìn nhau cười khổ, mà không dám đi vào can ngăn.
Một thời gian trôi qua.
Ở một nơi nào đó tràn ngập ma lực, trong một cái sân lớn, một đám người tụ tập lại đây. Trong đó, năm người ngồi nói chuyện với nhau quanh một chiếc bàn khảm ngọc, trước cảnh sắc được ví như tiên gian, song trên cao mây mù hiện khắp mọi nơi, ẩn đi hào quang ma lực nối với tháp lớn chảy xuống dòng tiên nhưỡng, để duy trì ngàn đời cây xanh sống dưới chân tháp, đặc biệt từ những tán lá cây xanh mát tỏa ra những đốm quang mang xinh đẹp đã vẽ lên cảnh đẹp vô hạn, khi tô điểm cho cuộc sống của những sinh linh nhỏ bé riêng biệt màu sắc đang nô đùa vui vẻ với nhau.
''Trăng hôm nay kém sắc so với mấy ngày trước!!'' Một nữ tử tóc để ngang vai, gương mặt xinh đẹp động lòng người, có nét giống với Dạ Trần như tiên tử không nhiễm bụi trần, nâng lên đôi mi thanh tú nhìn ánh trăng đang chiếu mà nói ra cảm nhận của bản thân.
''Ân tỷ, có khi vài ngày trước, ai đó đang làm việc xấu bị trăng nhìn thấy nên giúp hắn chiếu sáng để dễ bề làm việc nha.'' Tiếng nói vui vẻ của Ảnh Nguyệt được truyền ra từ một người ngồi mặc áo choàng che kín khuôn mặt đang ngồi cùng mấy vị còn lại.
Mặt khác, khi nhìn vào năm người họ, dù là ai đi nữa thì cũng nhận ra được một điểm chung giữa họ là vô cùng bình thường, giống như người thường không có ma lực vậy.
''Nguyệt muội nói cũng có lý!!'' Ngọc Thi Ân vừa ngồi chăm chú ngắm trăng vừa nói với mọi người xung quanh.
''Ha ha ha....'' Những người khác nghe được chuyện phi lý như vậy tránh không được cảm thấy buồn cười.
''Không biết là tên nào xui xẻo như vậy đây.'' Người ngồi vị trí trung tâm có chút tò mò hỏi.
''Có khi là con trai ngươi đó, Bạch Mộng Hiệp!!'' Ảnh Nguyệt rất không khách khí nói ra.
''Ha ha ha...'' Nam tử anh tuấn Bạch Mộng Hiệp nghe vậy chỉ có thể cười trừ và nói: ''Sao có thể trùng hợp như vậy được.''
''Đại ca, nghe nói mấy người nhận được tin tức của cháu ta.'' Một nam tử trên thân toát ra khí chất hiên ngang và tự do tự tại lên tiếng.
''Thần đệ, không sai đâu. Chỉ là....'' Bạch Mộng Hiệp gật nhẹ đầu nhưng có chút khó khăn đáp lời. Đối diện, người được gọi là Thần đệ không khỏi nghi hoặc, những người xung quanh cũng tỏ vẻ không kém đối phương bao nhiêu.
''Tiểu tử thối đó không muốn về.'' Ngọc Thi Ân thấy mọi người nghi hoặc liền lên tiếng giải thích. Mà nghĩ đến chuyện này, đối phương thở dài không thôi.
''Không muốn về? Không thể nào à.'' Bạch Hiệp Thần ánh mắt lộ rõ ra vẻ kinh ngạc. Đối với một đứa trẻ, được về nhà không phải là tốt nhất sao? Sao lại không muốn chứ?
Ảnh Nguyệt đối diện hắn thể hiện ra mặt bất đắc dĩ.
''Như vậy.... cũng thật là kì trân đi!!'' Thấy Ảnh Nguyệt điện chủ vang danh khắp đại lục chắc chắn chuyện này, Bạch Hiệp thần không khỏi cảm khái nói ra.
''Các ngươi không mạnh mẽ đưa nó về sao?'' Đối phương lại nhanh chóng lên tiếng hỏi tiếp.
''Không được đâu, dù sao Dạ Trần vẫn còn là trẻ con. Trẻ con đã nhận định chuyện gì, khó mà thay đổi lắm!' Ngọc Thi Ân trong lòng không muốn nhưng vẫn lập tức lên tiếng từ chối.
Với lại, cho dù là phải dùng đến vũ lực giải quyết thì người đó nhất định phải là nàng Ngọc Thi Ân chính mình ra tay, còn những kẻ khác... tốt nhất là tránh sang một bên!
''Mà thôi, bỏ đi, tốt nhất đừng ép nó. Tiểu tử thối đó mà bỏ chạy, các ngươi không theo được đâu.'' Đối phương giọng nói vang lên tràn ngập sự hối hận.
''Không bắt được hắn?'' Đối diện, Bạch Hiệp Thần mở to mắt hỏi lại.
Bọn họ là Siêu cấp Ma giả, không lý nào không bắt được một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đi?
''Thi Ân, nàng ấy đưa cho tiểu tử đó một chút đồ tốt và một vài quyển trục siêu cấp. Trong đó còn có cả quyển trục không gian, tiểu tử đó mà liều sử dụng, ai mà tìm được nó nữa.'' Bạch Mộng Hiệp thay thê tử đang hối hận trả lời.
''Cái này...'' Bạch Hiệp Thần nghe thấy hai chữ không gian liền cạn lời.
Siêu cấp quyển trục không gian nghĩ đến thôi cũng đau đầu. Chỉ cần nắm giữ quyển trục trong tay ai cũng có thể sử dụng. Vì nó đã được Ma Trận Sư khắc sẵn trận pháp vào trong đó rồi, một khi vận dụng là người đó biết mất luôn, căn bản không thể dò tìm được nữa!
''Cũng không thể để hắn như vậy. Đồ tốt như vậy, để cường giả biết được là hỏng!!'' Bạch Hiệp Thần nói ra suy nghĩ của mình. Đồ vật tốt trong miệng ca ca hắn đâu phải là đồ tốt bình thường, có khi là siêu cấp chí bảo đó, cho nên không thể lường trước được.
''Yên tâm đi, ta đã để chúng vào trong huyết ước không gian của Ngọc gia ta. Trên đời chỉ có mình tiểu tử đó nguyện ý, mới mở ra được mà thôi, còn về những người khác dù nhìn hay lấy được đi chăng nữa, thì trong mắt họ thứ đó cũng chẳng khác nào vật tầm thường, nhưng vấn đề mà ta lo lắng nhất là nơi tên tiểu tử khốn kh·iếp đó muốn đặt chân đến!!'' Ngọc Thi Ân càng nói càng tức giận hơn, đến nỗi bàn tay ngọc còn đập mạnh xuống mặt bàn.
''Nơi Dạ Trần muốn đến là nơi nào? Sao lại để cho ngươi tức giận đến vậy.'' Một nam tử trung niên trong năm người ngồi đây hỏi.
''Đại sư huynh là Cấm Tộc Ác Địa.'' Ảnh Nguyệt ở một bên lên tiếng trả lời thay.
Nghe được bốn chữ đó, ai cũng không tránh được sự kinh ngạc nổi lên trong lòng.