Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Chuẩn bị

Chương 50: Chuẩn bị


Đại sư huynh trong miệng Ảnh Nguyệt vừa thưởng thức ly trà trong tay, vừa phân tâm lắng nghe lời đối phương nói ra mà không khỏi nhíu mày, dừng lại một chút rồi mới uống tiếp.

Hắn chính là Đại sư huynh của Ảnh Nguyệt và Ngọc Thi Ân, người trên Đại Lục gọi hắn là Tử Kiếm, bởi một khi hắn xuất kiếm nhất định có người phải c·hết. Mà cũng vì bản thân quá yêu thích kiếm pháp đến nỗi c·hết đi sống lại, cộng thêm tâm tính thích tự do tự tại, cho nên ngôi vị điện chủ của Ảnh Nguyệt Điện được truyền lại cho Tam sư muội là Lâm Ảnh Nguyệt, chứ không phải là hắn... người Đại sư huynh này. Tất nhiên về quyết định của sư phụ họ, hắn trong tâm cầu còn không được, sẽ không phản đối, còn về Nhị sư muội Ngọc Thi Ân làm việc luôn theo cảm tính, lại hay bao che khuyết điểm cho người bên cạnh, nói về Tông Môn thế lực thì phải luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cho nên đối phương căn bản không phù hợp.

Với lẽ đó, hai người cũng không có gì là oán trách cả, chưa kể hiện tại Ngọc Thi Ân đã nắm giữ bảy phần Cổ tộc Bạch gia trong tay, đối phương muốn thoát thân còn không được, sao còn thời gian đi lo chuyện quá khứ nữa!

Dù vậy, Đại sư huynh Tử Kiếm cùng Bạch Hiệp Thần có chút kinh ngạc liếc nhìn Ảnh Nguyệt.

Đám người xung quanh cũng dỏng tai lên nghe, trong suy nghĩ của bọn họ, thiếu gia không thấy mặt này, thật là thú vị à, rất xứng là con cháu của Cổ tộc họ!

''Là thật, chỉ là tiểu tử này hứa với muội chỉ đi trong vòng một tháng mà thôi. Yên tâm, ta đã để một người cực mạnh bên hắn, sẽ không có chuyện gì đâu!!'' Ảnh Nguyệt gật nhẹ đầu nói. Rồi kể lại toàn bộ câu chuyện về Dạ Trần cho đối phương cùng với những người trong đây nghe, trong đó tự nhiên giảm bớt vài tình tiết bản thân nàng cho là không cần nhắc tới, những người ở đây đều là thành viên trung tâm của Cổ tộc, xét về mặt thông tuệ họ cũng chẳng kém ai đâu.

Hai người là cha mẹ của Dạ Trần ngồi ở một bên nghe con mình đã làm ra chuyện gì mà chỉ có thể lén liếc nhìn nhau lắc đầu, cười khổ:

''Đứa bé này, thật là....''

Nghe Ảnh Nguyệt kể rõ đầu đuôi câu chuyện một lần, mọi người liền hiểu, song trong mắt họ.... Dạ Trần làm việc không khỏi quá là to gan đi.

''Tên tiểu tử này... ta thích. Mới còn bé đã làm ra chuyện như vậy, sau này ắt có thành tựu đáng nể!!'' Bạch Hiệp Thần nói ra suy nghĩ của bản thân.

Bên cạnh, Tử Kiếm gật nhẹ đầu xuống, tỏ ý đồng thuận.

Những người xung quanh cũng lâm vào trầm tư một lát liền có ý nghĩ giống như hai người trên. Với Dạ Trần bản sự hiện nay, bọn họ chỉ cần chú tâm rèn luyện đối phương trong vòng mười năm khi y quay về, Dạ thiếu liền có đủ tiền vốn để khuấy đại lục này long trời lở đất, bát phương phải kinh hãi!

Lúc này, Bạch Hiệp Thần không khỏi lén nhìn sang Đại Ca của mình, trong khi mắt thấy đối phương song nhãn chớp hiện thần quang như đang suy nghĩ điều gì đó.

''Đúng rồi, ngày trước không phải muội có nói. Tiểu tử đó còn dẫn theo một cô gái Hổ tộc về sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Mau nói cho tỷ nghe!!'' Ngọc Thi Ân đột nhiên lên tiếng, làm cho đám người xung quanh nghe thấy không khỏi sửng sốt.

''Ha ha ha....''

Một bên, Bạch Hiệp Thần và Tử kiếm cười to, kế bên hai người Bạch Mộng Hiệp thần sắc có chút ngại ngùng.

Đám người xung quanh cũng muốn cười lắm, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, không cả làm mất mặt Tộc trưởng thì to chuyện!

Lúc này, Ảnh Nguyệt lại một lần nữa biến thành người kể chuyện sâu xắc cho đám người nghe. Nói xong, đối phương còn dùng ma lực vẽ lại dáng vẻ của Lân Diễm trên không cho chúng nhân được rõ hơn.

Bạch Hiệp Thần liếc nhìn tiểu cô nương trước mắt mà nheo lại đôi mắt, nói ra: ''Lân Diễm sao? Lân Hổ Tộc, xem ra cũng không tệ. Điều đáng chú ý nhất là, từ lời Lâm điện chủ vừa giảng giải, có vẻ như... cô bé này trị nổi tên tiểu tử kia đó.''

Mọi người gật đầu, ở một bên, vị lão giả có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng:

''Theo như ta thấy, nên tác hợp cô bé Lân Diễm này cho Nhị thiếu gia. Mà mọi người cũng nghe rồi đó, thiếu gia ngay từ nhỏ đã thích hành sử tùy ý, sau này nếu không có người áp chế thiếu gia lại, lão chỉ sợ Bạch gia liền...!!'' Nói đến đây, đối phương dừng lại, bởi lão hiểu, mọi người biết ý của lão là gì.

Về vấn đề chỉ phụ mẫu mới có thể đứng ra giải quyết, Ngọc Thi Ân như đã liệu trước được mà cười đáp: ''Đại trưởng lão, người an tâm, chuyện đó... ta đã có tính toán từ rất lâu rồi!''

Mọi người kinh ngạc, nhưng không chờ ai lên tiếng, lão giả đã biến sắc vội nói:

''Gia chủ, Tuyết Thánh đến..!!''

Nghe đến danh Tuyết Thánh, mọi người có mặt thất kinh.

''Nữ nhân biến thái đó, sao lại đến đây rồi?'' Đám người suy nghĩ thật nhanh.

''Sư muội, không phải Phi Tuyết đang ở bên cạnh tiểu tử kia sao?'' Ngọc Thi Ân quay sang hỏi Ảnh Nguyệt, ánh mắt tràn ngập lo âu.

Về chuyện này, đến chính bản thân Lâm Ảnh Nguyệt cũng không rõ vì sao đối phương lại bỏ Dạ Trần ở lại mà quay về đây?

''Đại trưởng lão, người mau ra mời Tuyết Thánh vào. Nhớ phải ứng xử cẩn trọng với cô ta!!'' Bỏ qua vấn đề trước nhất qua một bên, Bạch Mộng Hiệp thân là Tộc trưởng liền nhanh chóng truyền lệnh xuống cho lão giả cạnh bên.

''Tuân lệnh..!!'' Đại trưởng lão nào dám chậm trễ, mau chóng đi ra ngoài mời khách quý. Bởi vị khách quý sắp gặp đây, họ không chọc được.

''Khỏi cần mời, ta vào rồi.'' Thanh âm quen thuộc của Phi Tuyết đột nhiên truyền vào trong tai đám người.

Đối diện, mọi người biến sắc nhưng chưa kịp định thần lại, Phi Tuyết thân ảnh đã xuất hiện bên cạnh Ảnh Nguyệt.

''Thật là cô ta!'' Thấy rõ người đến là ai, mọi người trở nên nghiêm túc.

''Tuyết Thánh, chuyện này...'' Đại trưởng lão Bạch gia có chút khó sử nói. Nhiệm vụ của lão thế nhưng là điều khiển trận pháp bảo vệ gia tộc, nay Phi Tuyết cứ thế đi vào không khỏi làm cho lão lo lắng.

''Ta đến đây có chuyện quan trọng cần gửi, nên không rảnh nói chuyện phiếm với lão nhân gia ngài đâu!!'' Phi Tuyết tỏ ra bình thản, cắt đứt lời Đại trưởng lão Bạch gia định nói.

Đại trưởng lão Bạch gia nghe vậy liền nhanh chóng rút lời. Bởi trước đây, rất nhiều người vì thách thức đối phương mà c·hết oan c·hết uổng, lão cũng không muốn c·hết vô ích như vậy đâu. Thấy gia chủ đánh ánh mắt cho mình, đối phương chớp thời liền nhanh chóng lui xuống.

''Tuyết Thánh cơn gió...''

''Ngươi vẫn nhiều lời như xưa!!''

Bạch Mộng Hiệp đang chuẩn bị diễn thuyết liền bị Phi Tuyết ngắt lời.

''Ta đến đây có chuyện muốn nói với Ảnh Nguyệt.'' Phi Tuyết nói với mọi người.

''Các người ở lại nghe cũng được. Dù sao cũng liên quan đến Bạch gia các người.'' Đám người đang định lui xuống liền nghe Phi Tuyết nói vậy không khỏi mừng rỡ. Ít nhất Tuyết Thánh còn coi trọng bọn họ một chút, không thì thật là mất mặt khi phải ra ngoài còn chưa bàn xong đại sự gì cả.

''Phi Tuyết có chuyện gì vậy.'' Ảnh Nguyệt nhanh chóng lên tiếng.

''Về Dạ Trần tiểu tử kia.'' Phi Tuyết lên tiếng.

''Dạ Trần?''

''Con trai ta có chuyện gì sao? Tuyết Thánh...'' Ngọc Thi Ân nghe đến tên Dạ Trần liền vội quay sang hỏi.

''Không lẽ tiểu tử đáng c·hết này lại xảy ra chuyện gì rồi?'' Đối phương trong lòng lo lắng không thôi.

''Hắn thức tỉnh rồi.'' Phi Tuyết bình thản đáp lời.

''Thức tỉnh?'' Ngọc Thi Ân kinh ngạc.

''Tuyết Thánh, tiểu tử đó chắc không tệ chứ?'' Một bên, Bạch Hiệp Thần lên tiếng, trông vô cùng tò mò.

''Hắn dù sao cũng là thiếu gia của Cổ tộc, tốt nhất không nên quá kém.'' Tử Kiếm nhắc nhở.

''Chuyện này không cần Đại sư huynh người lo lắng!'' Thấy đối phương nói tiếng xui xẻo, Ngọc Thi Ân không chút nể mặt đáp lại.

''Làm phiền Tuyết Thánh rồi!'' Mặt khác, Bạch Mộng Hiệp chắp tay cảm ơn Phi Tuyết. Dạ Trần là con trai hắn, người đến vì con của hắn, cho nên hắn không thể không cảm ơn trước được.

Đám người cũng chăm chú chờ Phi Tuyết nói tiếp.

''Không tệ cái đầu ngươi.'' Nghe thấy có người nói chắc không tệ, Phi Tuyết liền chửi hắn một câu.

Bị nàng ta mắng, Bạch Hiệp Thần nhanh chóng rụt cổ lại. Bên cạnh Tử Kiếm không khỏi bật cười.

Bạch Mộng Hiệp bên cạnh chỉ có thể trách đệ đệ mình xui xẻo!

''Tuyết Thánh, người nói mau đi!!'' Ngọc Thi Ân cũng có chút gấp.

''Tiểu tử Dạ Trần này, thiên phú có chút đáng sợ.'' Phi Tuyết trước nói ra cảm nhận.

''Đáng sợ?'' Mọi người nhìn chăm chú liếc nhìn đối phương.

''Hệ thức tỉnh của hắn chắc các ngươi cũng không lạ gì??'' Phi Tuyết nói với mọi người, cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống từ từ thưởng thức trà và điểm tâm.

''Nếu ta đoán không nhầm tiểu tử kia nhất định thức tỉnh Bạch hệ.'' Bạch Hiệp Thần nhanh chóng lên tiếng.

Mọi người nhìn hắn với ánh mắt quá lạ bởi: ''Người Bạch gia không thức tỉnh Bạch hệ thì thức tỉnh cái gì?''

Bạch Hiệp Thần thấy mọi người như vậy nhìn mình không khỏi ngại ngùng, cũng cảm thấy mình quá thừa lời!

''Tiểu tử này ít nhất cũng phải thức tỉnh hai hệ. Đừng quên thể chất của hắn là gì?''' Ảnh Nguyệt tiếp lời.

''Thể chất? Hắn có sao?'' Bạch Hiệp Thần mắt sáng chói nói. Thể chất nha, thứ này trên đại lục cũng không có nhiều.

Bạch Mông Hiệp cảm thấy mệt mỏi, có chút vô lực nói ra: ''Là Âm Dương Thể!!''

Mặc dù Ảnh Nguyệt kể quá nhanh và qua loa nhưng vẫn nghe hiểu được. May đối phương không quá để ý, không đệ đệ của hắn tránh không được nỗi đau thể xác.

Bạch Hiệp Thần nghe vậy gật đầu nói: ''Vậy có thêm Ám hệ rồi.''

Đám người có chút thở dài. ''Ngươi nói hết một lần luôn nha. Đừng nói mấy cái thứ hiển nhiên.''

''Là Bạch, Ám, Lôi, Triệu hoán. Tất cả bốn hệ.'' Ngọc Thi Ân chắc chắn nói. Hai hệ lôi và triệu hoán tất nhiên là do huyết mạch của nàng có trong người Dạ Trần giúp hắn thức tỉnh ra.

''Không sai.'' Phi Tuyết gật đầu nói. Mọi người xung quanh cũng gật đầu theo.

''Vậy chỉ số ma lực thức tỉnh của Dạ Trần.'' Ngọc Thi Ân hỏi. Đám người xung quanh cũng chăm chú nhìn vào Phi Tuyết.

Đây mới là thứ quyết định tất cả.

''93.'' Phi tuyết cầm chén trà hớp một ngụm liền nói. Ánh mắt nàng đã không còn sự bình thản như trước.

Nghe nàng nói ra hai số này. Mọi người hít sâu một hơi, hai mắt không khỏi nhìn nhau.

Chương 50: Chuẩn bị