Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54: Vào thành

Chương 54: Vào thành


Nếu như sử dụng trận pháp từ Thánh thành đến Giới thành - ranh giới lãnh thổ của Thiên Phương đế quốc, chỉ mất tầm nửa tháng, do phải nghỉ ngơi trên đường, bởi tác dụng phụ của Truyền Tống Trận mang lại cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu trong thời gian dài. Nhưng ngược lại, Dạ Trần và Lân Diễm rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Suốt ngày, họ ăn rồi ngủ, song quay ra trêu chọc lẫn nhau, và cùng nhau ngắm phong cảnh, tu luyện ma lực trên Tinh Ma Thuyền, pháp bảo phi hành chỉ siêu cấp thế lực mới có, nên làm mất đến tận hai tháng trời, họ mới đến được nơi cần đến.

May mắn, Ma Tinh Thuyền tốc độ đủ nhanh, không thì không biết khi nào họ mới đến nơi.

Dạ Trần cùng Lân Diễm học theo Ảnh Nguyệt và Phi Tuyết. Hai người đều mặc áo choàng màu đen phủ kín khắp người, chỉ hở ra một đôi mắt to, dễ thương cùng với một đôi mắt linh động mà thôi.

Chủng tộc ở trên Nguyên Tố Giới có rất nhiều và thường lăn lộn với nhau, nên sẽ không có ai rảnh mà quan tâm, nghi ngờ đến thân phận của hai người họ. Huống chi, cũng chẳng sẽ có ai ngờ tới, có hai đứa trẻ tự nguyện đi đến nơi hằng ngày sống chung với ma thú như nơi trước mắt.

Hiện thực là một chuỗi tàn khốc. Người sống trong Giới thành, hằng ngày ví họ sống như đi trên lưỡi đao, cũng chẳng khác là bao, sơ xuất một chút là được vào bụng ma thú luôn. Tại vì nơi đây hay tất cả các Giới thành của các đế quốc khác, đều thành lập một hội chuyên săn ma thú, vừa để kiếm sống cũng vừa để phục vụ mục đích tiêu hao sức mạnh quần thể của ma thú, khi ma triều xuất thế.

Lúc này, Dạ Trần và Lân Diễm sớm đã rời khỏi thuyền. Trước mắt, hai người cùng nhau tiến về Giới thành, nơi được tường cao bao phủ, cách họ không hề xa.

''Người đi đến đây, thật là nhiều nha.'' Lân Diễm quan sát người đi trên đường một lúc, song quay ra nói nhỏ với Dạ Trần. Sau lưng đối phương hiện tại, có đeo một thanh đại kiếm được quấn che bằng vải ma lực màu trắng, so ra còn cao hơn cả chủ nhân của nó.

Dạ Trần cười đáp: ''Giới thành nguy hiểm không cần bàn tới, nhưng song song đó, nó lại là thánh địa đối với những ma giả cần nơi lịch luyện, hay phát triển bản thân như chúng ta. Nên có nhiều người đến, cũng là lẽ hiển nhiên thôi!''

Lân Diễm gật đầu đồng ý.

Dạ Trần đã nói rất nhiều điều cho nàng nghe. Trong đó, khởi đầu của hai người sẽ đến Biên Thành Ma Vực hay còn được gọi là Giới thành, để tu luyện cùng rèn luyện bản thân cho đến khi nào cảm thấy đủ mới thôi. Nhờ lợi ích tự nhiên như vậy mà nơi trước mắt hấp dẫn được rất nhiều ma giả tự do đi đến, song cũng là tự cho bản thân họ một cơ hội thử sức, trước những ma thú khát máu.

Thành công một bước lên mây, thất bại thì chính là đem thân nuôi ma thú, rất chi là công bằng, hợp đạo lý!

''Hai tên kia là người lùn sao? Ha ha ha....'' Một đám người đang đi trên đường, họ hai mắt nhìn thấy Dạ Trần và Lân Diễm thân thể thấp bé, tự cho là hai người thực lực yếu kém, không có chút sức lực nào liền cười to.

''Thấy vậy rồi còn nhìn không ra. Xem tên kia kìa, trên lưng vác theo một thanh đại kiếm nữa chứ. Chậc, đi còn không nổi còn thích chơi lớn, c·h·ế·t cười ta mất!!'' Đồng bạn ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp lời.

''Thật là thú vị....'' Cả đám người đang buồn chán, tự nhiên cần tìm vài thứ để tiêu khiển, g·i·ế·t thời gian cho đến khi bước vào thành. Và hai người Dạ Trần chính là thú vui của bọn họ.

Lân Diễm biết họ cố ý trêu chọc mình thì không khỏi tức giận.

''Cái gì lùn, cái gì lớn cơ chứ. Hừ hừ, ta cho các người biết tay.'' Lân Diễm tức giận, thầm nghĩ.

Ngay lúc đối phương định đi lên, dằn mặt đám người, bên cạnh đã có người đưa tay ra, bắt lấy cổ tay thon thả đang đung đưa kia.

''Thiếu gia làm gì vậy, để ta xử chúng cho người xem.'' Lân Diễm vẻ mặt hậm hực, quay ra nói với Dạ Trần.

Trước khi có ý định đánh, nàng đã quan sát đám người kia. Trong đó, chỉ có một người phát ra luồng ma lực trung cấp, còn lại đều là Sơ cấp cả. Do đó, với Thiên Phạt Kiếm trong tay, nàng thừa sức đánh bại lũ người đáng ghét này.

''Cứ coi đó là cẩu đang sủa bậy đi, đừng bận tâm!!'' Trước ánh mắt hung dữ của Lân Diễm đang nhìn vào, Dạ Trần nhẹ giọng khuyên bảo.

Đã đối phương nói vậy, Lân Diễm cũng không quan tâm đám người nữa.

Đúng như lời thiếu gia vừa nói. Đi quan tâm cẩu, không phải là thừa hơi sao? Lân Diễm nàng mới không thèm đi làm.

''Nhìn gì mà nhìn, tên Thổ Tộc Nhân kia.'' Trong đám người, có kẻ chú ý đến hai người, khi hắn thấy Dạ Trần liếc mắt nhìn lại mình và đồng bạn bên cạnh liền nổi giận, mắng to.

Đáp lại hắn ta, Dạ Trần mỉm cười, cúi thấp đầu xuống.

''Chúng ta đi thôi!'' Không để ý đến đám người nữa, Dạ Trần quay ra, cầm lấy cổ tay Lân Diễm, rồi dắt nàng ta rời đi thật nhanh.

''Coi như ngươi biết điều!!'' Thanh âm từ phía xa truyền đến.

''Rồi rồi, hiểu mà.'' Trước mắt, Lân Diễm bĩu môi, ánh mắt liếc sang một bên mà nhìn người ta hằm hằm.

Trước thái độ không phục của đối phương, Dạ Trần đưa tay lên gõ đầu nàng ta một cái, rồi mới nói: ''Hiểu cái đầu của ngươi.''

Bị hắn đánh, Lân Diễm tỏ ra ủy khuất, nhưng Dạ Trần cao tay hơn, đối phương làm ra vẻ không quan tâm.

Thấy bản thân tiểu kế bị nhìn thấu, Lân Diễm tỏ ra tiếc hùi hụi.

Ngày trước, mấy kế nhỏ của nàng luôn thành công mỹ mãn, giờ chỉ muốn thành một chút thôi, cũng là khó khăn à!

''Lần sau, trước khi muốn đánh người, phải chú ý xem, trên người hắn có huy hiệu hay không!!'' Dạ Trần vừa đi vừa lên tiếng chỉ bảo.

''Huy hiệu? Là cái tấm sắt nhỏ, được treo trên ngực bọn hắn.'' Lân Diễm tỏ vẻ cao thâm, nói ra suy nghĩ của mình.

Dạ Trần lắc đầu, có chút không nói nên lời: ''Chút nữa vào trong thành, ngươi sẽ rõ. Mà trước đó, những ma giả có đeo huy hiệu, đặc biệt là huy hiệu có hình vẽ. Chúng ta trước tiên tạm tránh xa họ đã!!''

Trước lời nhắc nhở, Lân Diễm cố nhớ lại, rồi vội nói: ''Hình như trên tấm huy hiệu của đám người ban nãy, có hình đầu sói?''

Dạ Trần gật đầu, nghiêm túc trả lời nàng: ''Đó là kí hiệu riêng của Đoàn Đội. Cũng chứng tỏ bọn hắn có ít nhất một trăm ma giả, trong cùng một nhóm chơi với nhau!''

''Nhiều như vậy?'' Lân Diễm kinh ngạc, sau thể hiện ra bộ mặt đắng chát, thầm nói: '''Thế này, đánh không thôi, cũng đủ mệt c·h·ế·t ta rồi!''

Dạ Trần gật đầu, nói: ''Biết là tốt, nên ngoan ngoãn chút cho ta!''

''Hừ...!!'' Lân Diễm tỏ ra bất mãn, sau lên tiếng đính chính lại: ''Đừng có đổ tội oan cho người khác, Lân Diễm luôn nghe lời thiếu gia nha!''

''Cốc....'' Trước cái miệng điêu ngao đang xảo biện, Dạ Trần không chút đắn đo, đưa tay ra gõ đầu đối phương một cái, để cảnh cáo.

Lân Diễm không sợ còn đưa tay lên ôm đầu, trong khi miệng cười nói, ánh mắt tràn ngập ý cười: ''A, thiếu gia, người làm ta ngu mất, bắt đền người đó!''

''Tinh..!!'' Dạ Trần ngón tay chỏ kẹp ngón cái, song ngón cái ra lực, bắn một đồng ma kim lên, trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của người bên cạnh.

''Lách cách...!!'' Lân Diễm hai mắt mở to, nhìn đồng ma kim rơi tự do xuống đất, rồi lăn đến trước chân mình, nằm ngửa ra, mà cả người như bị ngàn mũi kim cùng châm, nhức nhối, khó chịu không thôi.

''....''

''Dạ Trần, ta phải g·i·ế·t ngươi!!''

Lân Diễm ngây người một lúc lâu, khi lấy lại được tinh thần, đối phương giận dữ chạy lên, muốn đánh cho người dám phụ bạc nàng một trận, đến người thân cũng không thể nhận ra.

''Hai tên khốn đó. Vậy mà dám ngang nhiên bày trò chế giễu, trước mặt Lang Lôi quân đoàn của chúng ta.'' Nhóm người ở đằng sau, mắt thấy hai người Dạ Trần to nhỏ cãi nhau, song cứ thế nghênh ngang rời đi trước mắt họ, liền sinh ra lửa giận bất mãn trong bụng dạ nhỏ hẹp.

''Nhất định phải xử lý hai tên này.''

''Chúng ta mau lên, vào thành là xong chuyện rồi!!''

Cả đám người náo loạn hết cả lên, chỉ vì tranh nhau muốn xử đẹp hai tên Thổ Tộc Nhân yếu kém trong mắt họ kia.

''Đủ rồi đó!!'' Một người đeo kim sắc huy hiệu trong nhóm đột nhiên hét lớn.

Trước ánh nhìn sợ hãi từ mọi người, hắn nhắc nhở: ''Tập trung vào việc làm thế nào bàn giao nhiệm vụ với thủ lĩnh trước. Có gì sơ suất hay nhầm lẫn, hừ... chờ người róc xương cả lũ đi.''

''Ực..!!'' Đám người nghe vậy, trong lòng run sợ không thôi.

Thủ lĩnh của bọn họ, làm người như tên Đoàn, ăn thịt không nhả xương, không cẩn thận là mất luôn cả cái mạng nhỏ.

''Nhanh vào thành, bớt gây chuyện cho ta!!'' Vừa dứt lời, người trước liền nhanh chóng bước đi. Đám người ở phía sau lúc này, nào dám không tuân theo nữa.

Trước mắt, cổng thành cao lớn uy vũ xuất hiện. Trên cửa thành còn ghi bốn chữ lớn ''Giới Thành Thiên Phương'' từ ma kim.

''Thật tráng lệ. Có khi còn to hơn cả Thánh thành của Hoàng thất Thiên Phương đang đóng đô.'' Lân Diễm mắt sáng như sao, mở lời khen ngợi.

Ở bên cạnh nàng, Dạ Trần gật đầu, mỉm cười: ''Ha ha ha...''

Vị trí của Giới thành tiếp giáp ranh giới giữa đế quốc với vùng đất của ma thú. Do đó, họ không thể không chú trọng đầu tư vào Giới thành. Nếu không Giới thành mà bị công hạ, ma thú sẽ như nước lũ tràn vào đế quốc, gây ra chiến hỏa khắp nơi. Khi đó, muốn sống qua ngày cũng không được.

''Người muốn vào thành phải lập một lệnh bài một lệnh bài tương đương một trăm ma kim.'' Một binh lính canh gác đứng chặn giữa đường, hắn giở giọng hách dịch tuyên bố trước ngàn ma giả mà không có chút sợ hãi nào, hiện trên gương mặt to béo.

Chỉ cần không phải là ma thú thì ai cũng có thể đến Giới thành, nhưng có thể bước qua được lối vào hay không, còn phải nhìn xem thái độ của đối phương như thế nào đã.

Dạ Trần nghe rõ không nói nhiều, liền lấy ra hai trăm năm mươi đồng ma kim bỏ vào túi, song chỉ tay vào mình và Lân Diễm cho người trước mắt biết.

Binh lính làm nhiều thành quen, liếc mắt liền hiểu ra. Sau khi kiểm tra xong ma kim trong túi, hắn ánh mắt sáng lên và đưa cho Dạ Trần hai tấm lệnh bài, trong khi hạ thấp giọng xuống nói: ''Đây là lệnh bài ra vào thành, nếu làm mất phải làm lại. Nếu mất thì đến tìm ta, ta giảm cho ngươi bảy thành!!'' Tiểu tử trước mắt làm việc rất dứt khoát còn phóng khoáng, hắn rất thích nên mới nhắc nhở, tặng thêm cho đối phương một câu.

Còn về việc có nhớ hay không, đã có sổ sách lo liệu, tra cái liền ra.

Dạ Trần ôm quyền đáp lại, rồi dẫn theo Lân Diễm rời đi.

Hai người không có sự ngăn cản của binh lính liền nhanh chóng bước chân vào thành.

''Một trăm kim tệ một người, quá nhiều rồi!!'' Mặc dù bây giờ đã giàu nứt tường đổ nhà nhưng Lân Diễm vẫn có chút tiếc nuối nói ra.

''Không làm như vậy, họ lấy gì để duy trì thành. Mà Giới thành trong vòng một ngày, có không biết bao nhiêu người c·h·ế·t vì chiến đấu với ma thú. Nên thay vì để lại nó trong bụng ma thú, chi bằng họ lấy đi một ít, cũng chẳng có gì thay đổi hết, đúng không??'' Dạ Trần quay sang bẹo má Lân Diễm, trong khi giải thích cho đối phương hiểu.

''A...'' Đối phương vừa nói xong liền nhanh chóng rụt tay về và kêu đau một tiếng.

Lúc này, bàn tay của Dạ Trần thế nhưng được in lên trên hai hàm răng rõ dấu vết cắn.

''Ha ha..!!'' Lân Diễm thấy thế mỉm cười, nhanh chóng bước về phía trước con đường. Vừa rồi, chính là câu trả lời của nàng.

''Vù vù..!!'' Dạ Trần ở phía sau lắc lắc bàn tay phải, trong lòng thì cảm thán đã chọn nhầm người nhưng hiện tại.... đã không thể cứu vãn được tình thế nữa rồi.

Chương 54: Vào thành