Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 53: Kể lại
Trên bầu trời rộng lớn, một chiếc thuyền khá lớn như lưu tinh phi vũ lướt qua, phá tan đi những đám mây xung quanh. Nếu có ai ở đây nhất định sẽ nhận ra chiếc thuyền này là Ma Tinh Thuyền chuyên dùng để phi hành với tốc độ có thể sánh ngang ma giả đạt tới cảnh giới siêu cấp nhất nguyên.
Ở bên trong thuyền khá là rộng có thể so với căn nhà đầu tiên của Dạ Trần và Lân Diễm trên Tuyết Ma Sơn. Đồ đạc ở đây cũng được ai đó trang trí chẳng khác nơi đó là bao.
''Chúng ta không đến nơi đó nữa sao.'' Tiếng nói của Lân Diễm trong căn phòng truyền ra.
''Tất nhiên rồi. Với thực lực của hai chúng ta đến nơi đó, chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo cả'' Dạ Trần trả lời Lân Diễm bằng giọng điệu vui vẻ.
Lúc này hai người đang ngồi trên giường. Dạ Trần thì nằm trong lòng Lân Diễm để mặc đối phương ôm. Hai tay của hắn thì đang giơ cao một tấm bản đồ nhỏ mà không ngừng đi đánh giá các vị trí được đánh dấu bên trên. Nhiều khi đối phương miệng nhỏ còn mở ra để cho Lân Diễm đút đồ ăn vào, thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Lân Diễm cũng không chậm, tay bóc hoa quả đút cho hắn ăn, miệng thì mỉm cười nói: ''Vậy là người lừa cả Ảnh Nguyệt tỷ và Tuyết tỷ sao?''
''Ha ha ha, không lừa hai người họ thì sao họ lại buông lỏng cảnh giác để cho ta được tự do chứ. Nếu nói thật, họ đã sớm ném ta và nàng quay về Bạch gia rồi. Vả lại, Bạch gia cũng chẳng khác Băng gia là mấy. Quy củ lằng nhằng phức tạp, ta không thích. Cứ tiêu diêu tự tại cùng ngươi như bây giờ không phải là tốt nhất sao.'' Dạ Trần cười lớn, liếc nhìn đối phương một cái rồi nháy mắt.
Lân Diễm thấy đối phương tinh nghịch như vậy, liền lấy ngón tay chỏ dí vào chán y mà hiếm khi dịu dàng nói: ''Thiếu gia thật là hư đốn!''
''Thiếu gia của ngươi mà lị!''
''Bất quá ta không ghét bỏ người đâu!'' Lân Diễm mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
Dạ Trần thì cười xấu xa đáp rằng: ''Cái này là ta học từ Lân Diễm ngươi nha.''
''Người nói cái gì.'' Lân Diễm giả bộ hờn trách.
''Không đúng sao, tiểu hổ con...'' Dạ Trần lời nói trêu chọc.
Nhưng lần này đối phương không đánh Dạ Trần, ngược lại hai bàn tay đưa ra kéo căng da mặt y cho đỡ nói bậy.
''Ha ha ha...'' Dù vậy, Dạ Trần vẫn híp mắt cười trong bộ dáng kho coi, nó cũng khiến cho Lân Diễm cảm thấy buồn cười mà buột miệng cười theo.
''Được rồi, bỏ hai má ta ra đi. Để ta nói nốt kế hoạch cho ngươi nghe, sau này còn dễ bề hành sự.''
Dạ Trần tỏ ra nghiêm túc, Lân Diễm thấy vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lên tiếng đáp lại: ''Được rồi, người nói đi, ta sẽ tập trung lắng nghe!"
Thấy đối phương ngày thường ở bên cạnh bản thân bá đạo ra làm sao, nay trở nên nghiêm túc lạ thường như người trưởng thành, Dạ Trần lén bật cười, thầm nghĩ: ''Lân Diễm thật là ngốc. Mặc dù có hơi chút bạo lực nhưng vẫn rất là dễ thương.'' Tất nhiên đây chỉ là trong mắt hắn mà thôi.
''Kế tiếp chúng ta sẽ đến Biên Thành Ma Vực.'' Dạ Trần sắp xếp lại tinh thần, rồi nghiêm túc nói ra.
''Biên Thành Ma Vực?'' Lân Diễm nghe hắn nói nhưng cảm thấy không quen thuộc nơi đó là nơi nào liền nhắc lại.
''Ta cũng đã tìm hiểu qua về Biên Thành Ma Vực một chút rồi. Nó là ranh giới ngăn cách giữa các bộ tộc trên đại lục và ma thú. Các bộ tộc trên đại lục vì ngăn cản ma thú tràn vào đại lục nên đã kí một hiệp ước cũng là hiệp ước duy nhất có sự tham gia của các chủng tộc.'' Dạ Trần nhớ lại những gì mình đã đọc được ở điển tịch Băng gia nói cho đối phương nghe.
Lân Diễm ở một bên nghe chăm chú nghe giảng.
''Ngươi chắc cũng biết hàng vạn năm trước thống trị đại lục không phải là các tộc bây giờ mà là ma thú nhỉ.'' Dạ Trần nhẹ giọng hỏi.
''Ừ. Ngày trước khi ta lang thang trên đường cũng đã nghe mấy người ở tửu điếm hay nói về mấy câu chuyện này.'' Lân Diễm gật đầu trả lời nhưng thanh âm dần một thấp xuống.
Cảm nhận được cảm xúc bất ổn trong lòng đối phương, Dạ Trần liền ngồi dậy và ôm đối phương thật chặt vào lòng. Song một bên tay cũng vội đưa ra, lấy một quả nho tím ở ngay phía đối diện đút cho Lân Diễm ăn và mỉm cười ấm áp như trời xuân.
''Thiếu gia, cảm ơn người!'' Lân Diễm xấu hổ, ngại ngùng thốt ra lời. Hai má xinh cũng đã sớm hồng lên, trong khi ánh mắt không dám nhìn thẳng lên Dạ Trần.
Thấy đối phương tâm tình đã tốt hơn, Dạ Trần liền kể tiếp cho người nghe: ''Ma thú thống trị đại lục chiếm hơn một nửa lãnh thổ lại thường xuyên gây chiến với các tộc khác. Gây thương vong cho các tộc vô cùng nhiều. Thấy các tộc khác như vậy yếu đuối, ham muốn, tham vọng của ma thú cũng ngày càng bành trướng. Dưới sự thống lĩnh của ma tổ ma thú mạnh nhất, bọn chúng muốn tiêu diệt các loài khác xưng bá toàn đại lục. Nhưng những tộc khác đâu dễ chịu thua như vậy. Bốn người mạnh nhất bấy giờ đại diện cho nhân tộc, thú tộc, thiên tộc và thần tộc đã hiệu triệu các chủng tộc lại với nhau tiến hành đối kháng lại ma thú. Cuộc chiến đó còn gọi là ''Thiên Chiến''. Thiên Chiến chia đại lục thành bốn khu vực chiến đấu. Cuộc chiến diễn ra làm sao thì ta không rõ. Nhưng kết quả thì rất bi thảm, hầu hết các chủng tộc đều bị đánh tan tác. Đáng lẽ các chủng tộc không dễ bị đánh tan như vậy. Trong chiến trường họ còn chiếm thượng phong còn sắp đánh lui ma thú nhưng ma tổ lại có thiên phú làm cho các ma thú tăng cường ma lực cùng với đó là điên cuồng chiến đấu không sợ c·h·ế·t. Ma thú nhờ đó phản kích đánh tan phòng tuyến các tộc. Bốn chiến khu đều đỏ sẫm máu, phóng thần thức ra trong tầm mắt đều là xác c·h·ế·t, căn bản không nhìn thấy nơi nào còn nguyên vẹn. Bốn vị ma giả mạnh nhất cùng thập đại ma giả trên Thiên Ma Bảng thấy vậy không ổn liền liều c·h·ế·t huyết tế bản thân dụ dỗ ma tổ đi ra. Rồi phong ấn hắn lại. Tứ đại thần khí và Thập đại thần binh cũng vì trận chiến này mà tiêu thất. Ma tổ đã bị phong ấn, ma thú không còn tăng phúc và điên cuồng không sợ c·h·ế·t. Các chủng tộc nhân cơ hội liều c·h·ế·t bao vây ma thú tại trung tâm đại lục từ đó hình thành Biên Thành Ma Vực.'' Dạ Trần nói xong liền cảm thấy bản thân có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nghe Dạ Trần kể, Lân Diễm sinh ra cảm giác như ca ca đang kể chuyện cho tiểu muội ngủ, thật là yên bình biết bao, thành ra cứ như vậy mà thoải mái nằm ở trong lòng đối phương, trong khi bản thân lim dim ánh mắt, chìm vào giấc ngủ sâu mà không hề hay biết gì.
Thấy người trong lòng đã an giấc, Dạ Trần được một trận dở khóc dở cười. Rất nhanh, đối phương cũng nằm xuống ôm Lân Diễm ngủ luôn mà mặc kệ con thuyền đang bay tự do....
Ở trên bầu trời Băng gia. Một thân ảnh mặc áo choàng che kín toàn thân, chỉ lộ đôi mắt bình thản đang nhìn xuống Băng gia.
''Vậy mà đi thật rồi. Dạ Trần tiểu tử, ngươi định chạy đi đâu đây.'' Phi Tuyết vừa nhắm lại đôi mắt vừa nói ra cảm nhận của bản thân.
Một hồi lâu sau, Phi Tuyết ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, thầm thốt: ''Vậy mà không cảm nhận được khí tức của hắn, có chút môn đạo đó!''
Vừa ra khỏi cửa Dạ Trần đã sử dụng Ma Tinh Thuyền ngay, cộng thêm một đêm dài đã trôi qua, giờ còn khí tức để lại mới là chuyện lạ!
''Nhà của hắn đã bị người khác xới tung lên hết rồi, chắc là không về nữa. Nhưng ta không tin, ta không tìm được ngươi.'' Phi Tuyết tự tin nói ra, song lòng bàn tay trái không tự chủ siết chặt.
Tuyết Thánh nàng cả đời anh minh chỉ đi bắt nạt, uy h·i·ế·p kẻ khác. Đâu đến trường hợp bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Đã thế, thực lực của nàng còn mạnh hơn đối phương không biết gấp bao nhiêu lần, mỗi khi nhớ lại thật là cảm thấy mất hết mặt mũi nhìn người đời.
''Chờ đó, một khi bắt được ngươi, ta sẽ đánh cho ngươi đến cha mẹ ngươi còn tường lầm ngươi là con ông hàng xóm!'' Phi Tuyết trong đầu nảy sinh sáng kiến mới, hai mắt liền sáng lên, rồi biến mất trong biển trời Băng gia.
Cách đó không xa, trong bóng tối thế nhưng có một thân ảnh đang run lẩy bẩy tại chỗ.
''Tuyết Thánh, mụ đàn bà điên này sao còn quay trở lại đây nữa?'' Người trong bóng tối mở to miệng cuồng hô nhưng đối phương lại cố ép thanh âm nhỏ xuống hết mức có thể như sợ bị ai phát giác.
''May mà cô ta không để ý đến xung quanh. Ta mà không may bị phát hiện ra, chắc bị vặn cổ xuống mất!!'' Càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy sợ, người trong bóng tối rùng mình một cái, rồi bắt tay vào làm chính sự luôn cho nhanh:
''PHÙ.... Bỏ đi, không được nghĩ, không được nghĩ ngợi nhiều nữa. Tuyết Thánh cũng đã đi rồi, phải chú tâm vào việc của mình, chú tâm, chú tâm...!!'' Dứt lời, đối phương sốc lại tinh thần, thân ảnh lập tức biến mất luôn.
Đế quốc Thiên Phương bây giờ khắp nơi đều canh phòng nghiêm mật. Từ việc tứ đại gia tộc bị người khác vơ vét của cải làm cho đám người chiến bại trở về khóc thét, nhiều người trong số đó còn không chịu nổi sự đả kích mà c·h·ế·t ngất, không tỉnh lại được nữa, vô tình gây ra rất nhiều rối loạn cho gia tộc. Cộng thêm, song song với đó là sự rục rịch của các gia tộc nhỏ yếu đứng dưới trướng muốn nhân cơ hội ''lão hổ bị thương'' mà bành trướng thế lực, làm cho Thiên Phương đã rối nay càng thêm loạn trong bức tranh yên bình được người ta cố ý vẽ ra.
Để rồi chuyện gì nên đến cũng đã đến, nhiều trận phong vũ huyết tinh diễn ra trong âm thầm, làm thay đổi thế cục của Thiên Phương trong nhiều ngày dài như cả một năm trời đằng đẵng.
Trong thời gian thế cục luân phiên thay đổi, hai thế lực nổi bật nhất đột nhiên xuất hiện, một là Thiên Dạ, hai là Bạch Tang. Có thể nói là họ uy thế ngút trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ép cho Ngũ Đại Tộc cùng Hoàng Thất cũng cảm thấy khó thở mà mong muốn có được một cơ hội nhỏ, ngồi xuống nói chuyện!