Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Chim nhỏ chào buổi sáng
Bà Xuân đưa lưng về phía anh đang gắp thức ăn, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn. Thấy dáng vẻ rõ ràng vừa mới ngủ dậy của chàng trai, bà không khỏi trêu ghẹo: “Đêm qua Tiểu Nguyên đi làm trộm hay sao đấy hả cháu?”
Hai người chat với nhau chưa?
Gửi kèm một dãy số.
Cô xoay sang mặt sau di động. Quả thật cô không rõ lắm chiếc sim này đã đăng ký gói tin nhắn không giới hạn chưa, cũng không biết mấy tin nhắn tối nay có mất phí không.
Đồng Việt:
Nhưng không thể phủ nhận rằng Nguyên Dã quả thực có vốn liếng để nói câu đấy.
Lúc đó cô nửa hiểu nửa không, nên đã lên Baidu tra kỹ câu chuyện kia, tiện tay trả lời anh:
Nguyên Dã tuỳ ý vuốt lại mái tóc rối sau đó ngồi dậy, trả lời:
Nguyên Dã vô thức mỉm cười với cô.
Phản ứng đầu tiên là sờ cánh tay xác nhận bản thân vẫn là con người, sau đó chớp chớp mắt nhìn vào màn đêm.
——
Quả nhiên Nguyên Dã đã trả lời tin nhắn của cô.
Ít nhất thì trong trường, ở “quốc gia” thuộc về bọn họ, nếu thành tích được coi là vũ khí và vũ lực thì anh chắc chắn là chiến binh 5 sao có thực lực mạnh nhất.
Đầu tiên là ảnh chụp chiến tích trong game của Đồng Việt, ảnh nền màu xanh lam, caption là “Anh Dã Vương của em cừ quá đi~”
Chương 10: Chim nhỏ chào buổi sáng
Rồi tò mò hỏi:
Xuân Tảo dùng tay quạt để tản bớt nhiệt độ trên mặt:
Aaaaaaaaaaa cậu ấy tốt quá điiiiiiii
Cô chỉ có thể mạnh miệng mắng:
Lúc chàng trai đi vòng ra đằng sau cô để đi vào phòng tắm, Xuân Tảo cảm thấy trái tim mình cũng căng thẳng theo.
Đối phương đồng ý rất nhanh.
Ngón tay hơi gập lại, Xuân Tảo vẫn chọn nói thật:
Xuân Tảo đáp:
Trong lúc suy tư, hai chiếc tai vừa trắng vừa mượt của anh còn động đậy một chút: “Có lẽ sẽ có cách nào đó để giải phép nhỉ?”
Nguyên Dã đáp:
Đồng Việt luôn thích nghiên cứu và phân tích tính cách của bạn khác phái thông qua ảnh đại diện và trang cá nhân của họ, Xuân Tảo cũng khá rõ đam mê này của cô nàng.
Ý gì vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị nhốt vào thân cây nên cô không thể di chuyển chỉ có thể kêu to xin giúp đỡ: “Nguyên Dã! Cứu tôi với —— Nguyên Dã…”
Câu hỏi đó khiến Xuân Tảo hết cãi.
(*) Chữ Tảo trong tên nữ chính có nghĩa là sáng sớm.
Hàng lông mày rậm của chàng trai hơi nhướng lên.
Xuân Tảo vừa sợ vừa thắc mắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Tảo cũng đồng ý:
Chàng trai đi thẳng đến chỗ cô rồi dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiên cứu.”
Có nhắn mấy tin rồi.
Nhưng khi nhìn đồng hồ điểm 1:46 ở góc trái màn hình, Xuân Tảo lập tức thu tay lại.
Giọng Đồng Việt như thể cô đang phí phạm của trời:
Khung chat im lặng vài giây.
Hả?
Lúc đi ngang qua còn giúp cô đóng cửa phòng và dặn dò cô nhanh chóng nghỉ ngơi sớm, tối nay còn có tiết tự học.
Xuân Tảo vừa lẩm bẩm trong lòng vừa gõ chữ:
Cả căn phòng lập tức sáng sủa như chiếc hộp vừa được mở nắp.
Xuân Tảo năn nỉ: “Cứu tôi với, tôi là Xuân Tảo đây. Tôi đang bị nhốt trong cây.”
Rồi nhắn tiếp:
Cũng may tỉnh lại kịp, nếu không chắc giấc mộng này càng trở nên kỳ cục hơn mất…
Xuân Tảo sững người, miệng vẫn còn cắn đầu đũa.
Chị gái à, chị có thể dũng cảm hơn xíu được không ạ? Hiện tại chị là cô gái duy nhất được dùng chung sim với hotboy trường đó.
Đồng Việt cảm thấy khó tin:
“Haha.” Anh bật cười, cũng không phủ nhận: “Vâng ạ.”
Xuân Tảo giơ tay che mặt, cảm thấy hai má nóng bừng.
Vì tớ muốn đánh bom trường, thầy cô không biết
Xuân Tảo không hiểu ngôn ngữ đu idol của cô bạn:
Quan trọng là tiền điện thoại cũng có giới hạn, cậu thật sự đành lòng tiêu tiền điện thoại của Nguyên Dã hở?
Là một học sinh cấp 3 hiếm khi được ngủ đủ 8 tiếng tiêu chuẩn, không phải lúc nào Nguyên Dã cũng để buổi sáng ngày cuối tuần trôi qua một cách lãng phí.
Từ giờ trở đi tớ chính thức trao lại danh hiệu Công chúa trân châu tôn quý lại cho cậu rồi lui về đằng sau làm fan CP (couple) hihi
Công chúa trân châu:
Mặt trời trên cao, bên dưới hoa cười.
Nghĩa là gì?
Đồng Việt:
Đồng Việt lại hỏi:
Xuân Tảo: ………..
Không ngờ bị cú đêm Đồng Việt bắt quả tang.
Xuân Tảo kích động đến nỗi cành cây rung lên, lá rơi lả tả xuống đất: “Không hiểu sao tôi bị biến thành cây, không thể chạy ra cũng không thể rời khỏi nơi này, cậu có thể nghĩ cách cứu tôi ra được không?”
Chàng trai phản hồi bằng một icon mặt cười đáng yêu:
Xuân Tảo gập sách lại, sau đó khoá cửa lại hết sức nhẹ nhàng rồi mới quay về giường.
Hôm nay tớ mới nhận được sim, ok?
Đêm qua trước khi ngủ tôi đột nhiên nhớ ra không biết nhắn tin thế này có bị giới hạn không, cũng không biết cậu đã đăng ký gói tin nhắn cho sim này chưa nên sợ nhắn thế này sẽ tốn tiền của cậu… Sau này nếu liên lạc thì dùng QQ hay WeChat chắc là đỡ hơn nhỉ? Nếu được chúng ta thêm QQ/WeChat của nhau được không?”
Xuân Tảo ngay lập tức tỉnh lại.
Vì đã cài đặt Đồng Việt là tin nhắn ưu tiên nên Xuân Tảo không sửa lại biệt danh cho cô ấy. Hơn nữa mỗi lần tranh thủ online, thấy ID lại thay đổi và ý nghĩa sâu xa đằng sau nó giống như chiếc hộp thần bí chờ người tới khám phá vậy. Đó là một trong những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống của Xuân Tảo.
Lúc này cô mới nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu về nhà à?
Đối phương hỏi:
Tớ đã có sim rồi.
Hù c·h·ế·t tớ rồi, mà sao giờ này cậu vẫn lên mạng được vậy? Tớ còn tưởng cậu bị hack nick.
Sao càng nghe càng thấy sai sai. Xuân Tảo nhíu mi.
Xuân Tảo nhanh chóng copy hàng số trên rồi tìm kiếm người dùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Tảo quyết định không đi ngủ vội mà lấy điện thoại dưới gối ra.
Kéo dây xong bỏ chạy, bùm một cái cả trường nổ tung ~
Cậu xem ID mới của tớ đi!
Cậu đi xin QQ của cậu ấy đi, nhân tiện để tớ phân tích tính cách của Nguyên Dã luôn.
Tới gần trưa Nguyên Dã mới tỉnh lại.
Xuân Tảo cãi lại:
Nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu, không biết là do giấc mơ này quá ngắn hay nội dung trong giấc mơ quá đỗi kinh hồn nên những chi tiết trong mộng cứ lũ lượt kéo tới như đèn kéo quân.
Ừa, cậu ấy khá tốt.
Editor có lời muốn nói:
Đồng Việt gửi đến một loại emoji cười hề hề khác nhau:
Xuân Tảo vừa ngồi đọc sách vừa trông ra cửa, nôn nóng đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng mẹ cô cũng dọn dẹp bàn ăn và bếp xong quay về phòng ngủ trưa.
Đồng Việt:
Cậu thích học vậy sao?
Không.
Sao vậy…
Ý là nếu nhà vua bị phát hiện ra bí mật cũng sẽ không sao à?
Đoạn đối thoại dừng lại ở đó.
Hiệu quả che sáng của chiếc rèm trong phòng không được tốt lắm, ánh nắng kiêu căng chiếu rọi khắp căn phòng. Chàng trai trên giường duỗi người, giơ tay che mắt lại, một lúc sau mới cầm điện thoại bên cạnh gối lên xem giờ, tầm mắt chạm phải thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới.
Nhưng điều kỳ lạ là hai tai của Nguyên Dã trắng tinh và dựng rất cao, trông rất hài hoà với khuôn mặt đẹp trai không tì vết của anh. Nói là nhà vua có đôi tai lừa nhưng trông anh càng giống chàng hoàng tử thỏ hơn.
Cuối cùng cũng thêm bạn bè. Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Tảo mặt đỏ như trái cà chua, bèn mắng:
Đồng Việt nói:
Ngón trỏ của cô dừng lại trên màn hình.
Xuân Tảo hoảng hốt vì hàng chấm than của cô nàng:
Tên trên mạng của Nguyên Dã cực kỳ đơn giản, chỉ có một ký tự: X.
Tên trên mạng của cậu ấy.
Nhưng đầu óc tỉnh táo như vừa uống 10 cốc nước trà vậy.
Trả lời tin nhắn hả?
Này có gì mà tò mò.
Đêm đã khuya, nhỡ đâu đánh thức Nguyên Dã.
Cả câu trả lời hết sức ấn tượng của anh nữa.
Cậu trẻ trâu thật đấy.
Nhìn chằm chằm hai chữ CP, hình ảnh trong mơ lại bất ngờ hiện lên, tiếng kêu kỳ quái của ếch xanh cũng lặp đi lặp lại không dừng.
Dường như tiếng gọi này đã mở được chốt nào đó, khuôn mặt điển trai của chàng trai quay lại.
Xuân Tảo càng nghĩ càng thấy may mắn, sau mấy phút bình tĩnh lại, cô lật người nhắm mắt lại một lần nữa đi ngủ tiếp.
Lồ ng ngực vẫn bình ổn.
“Làm phiền cậu rồi.
Xuân Tảo vô thức liên tưởng đến nhà vua có đôi tai lừa.
Cuối cùng thì tớ cũng cắn được đường từ CP của cậu và Nguyên Dã.
Nhưng anh cũng không dậy quá sớm mà sẽ ngủ đến khi mặt trời nhô cao để nạp đủ năng lượng sẵn sàng tiêu hao cho cả ngày.
Ít ra thì Đồng Việt cũng đề cập đến điểm quan trọng.
Xuân Tảo load lại, thấy cô nàng đã đổi tên từ “Công chúa trân châu” sang “Chuyên gia soi hint”.
Các cậu thông đồng với nhau từ bao giờ vậy?
Được lấy từ bài đồng dao:
Xuân Tảo mấp máy môi, quyết định nói cho anh biết chân tướng tàn khốc:
Vừa dứt lời, đám lá trên đầu Xuân Tảo sột xoạt, một con ếch xanh lớn to bằng bàn tay nhảy xuống mặt đất kêu ộp ộp hai tiếng. Nó nhìn Xuân Tảo rồi quay sang nhìn Nguyên Dã, sau đó bắt đầu phát ra tiếng: “Quốc vương phải hôn cái cây này mới giải phép được! Quốc vương phải hôn cái cây này mới giải phép được!”
Trong lúc đắn đo không biết nên nhắn gì đầu tiên thì chàng trai đã hỏi trước:
Tại sao cô lại biến thành cây vậy trời?
Xuân Tảo phát hiện đó là Nguyên Dã.
Sau hai tuần ở chung một nhà, Nguyên Dã mang đến cho người khác cảm giác khá tốt, biết tiến biết lùi, thân thiện nhưng cũng tinh tế.
Hoặc WeChat cũng được.
Đồng Việt:
Cậu nói rõ hơn đi.
Không add QQ hả? Nhắn tin bằng số điện thoại đơn thuần thôi á?? Ông bà tớ bây giờ còn chả thèm nhắn tin qua số điện thoại nữa rồi đó.
Tớ thì suýt nữa bị giấc mộng kia hù c·h·ế·t đó có được không hả?
Nhìn chằm chằm hai chữ “thông đồng” kia, Xuân Tảo chợt cảm thấy mất tự nhiên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cuối cùng kể hết từ đầu đến cuối cho Đồng Việt.
Tớ nằm mơ thấy ác mộng nên tỉnh.
Đầu ngón tay vuốt lên để mở khoá.
Bị nụ cười tràn đầy năng lượng tuổi trẻ của chàng trai lây nhiễm, Xuân Sơ Trân cũng cười theo: “Có trộm được gì không?”
Xuân Tảo nhíu mày:
Chàng trai giơ tay xoa cằm, mày nhíu chặt.
Trên đầu anh là hai chiếc tai lừa cực kỳ bắt mắt.
Mở điện thoại lên.
Chắc chắn là bị câu chuyện cổ tích Nguyên Dã kể kia ảnh hưởng.
Lần trước mua nước cho tụi mình cũng thế.
Đặc biệt khi thấy mẹ và Nguyên Dã nói đùa xong, chàng trai nhìn sang chỗ cô giơ cánh tay lên, dùng ngón cái chỉ vào căn phòng cách đó không xa.
Xuân Tảo trả lời:
Người thật hay hacker?
Bảo sao.
Không nghĩ cô gái phòng bên mới sớm ra đã gửi tin cho mình, độ dài như một bài văn ngắn, thời gian gửi là 7:47.
Cô vội vàng mở giao diện tin nhắn ra đếm số lượng tin nhắn mình đã gửi, quyết định soạn thêm một tin hỏi rõ đồng thời đề nghị đối phương kết bạn QQ.
Thực ra là bị câu trả lời của cô chọc cười nên mới bị sặc.
Cảm thấy cách này không ổn, cô nàng đổi hướng:
Xuân Tảo: …………………………………..
Cô vội vàng ăn nốt bát cơm rồi quay về phòng.
“Cậu bị sao thế?” Anh hỏi.
Nhưng…..
Chim nhỏ: Chào buổi sáng, sao cậu cõng thuốc nổ trên lưng?
Tại sao có thể nói những lời tự cao tự đại đó bằng chất giọng nhẹ tênh như vậy kia chứ…
Anh giải thích:
Đây là giấc mơ kỳ quái gì vậy trời, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Mặt trời trên cao, bên dưới hoa cười.
Được.
Đột nhiên cỏ cây trước mặt tách ra, một bóng dáng cao lớn từ đằng xa bước đến. Trang phục của người đó rất đẹp, là quân phục hoàng gia kiểu Âu màu đỏ vàng, bên hông là bội kiếm dát bạc nhưng động tác của anh ta trông có vẻ hài hước và kỳ quái, cứ đi thẳng về phía trước, mắt nhìn thẳng như gấu bông lên dây cót vậy, không hề chú ý đến bên này.
Có thể truyền ám hiệu rõ ràng hơn được không?
Công chúa trân châu lập tức nhắn thêm một tin nữa:
Nguyên Dã không đáp, tỏ vẻ “bí mật”.
Nguyên Dã cho tớ mượn.
Sau một thoáng do dự, cô quyết định nói thật:
Vì ngày nào tớ cũng đi học, không bao giờ đến muộn.
Đồng Việt lập tức gửi đến emoji thở bình oxy, cứ như thể chính mình cũng trải qua câu chuyện trên:
Khoảnh khắc màn hình sáng lên, cô mới chợt nhận ra nguyên nhân của giấc mơ kỳ quái này.
Là dù cho có khiếm khuyết thì tôi cũng muốn làm vị vua đứng ở nơi tối cao đó.
Thôi để sáng mai đi.
Avatar cũng là hình anime mà các bạn nam đồng trang lứa hay sử dụng.
Xuân Tảo nằm mơ.
Cô bạn lặp lại câu trả lời của cô:
——
Vậy cậu lấy đâu ra mạng?
Xuân Tảo không giả ngu được nữa:
Cậu không tò mò thì tớ tò mò có được không hả? Tớ tò mò trang cá nhân của Nguyên Dã lâu lắm rồi ý!
Xuân Tảo ngây ngốc trả lời:
Xuân Tảo ngốc luôn.
?? Quý bà Xuân tỉnh ngộ nên đại xá thiên hạ đấy hả??
Tớ đây.
Sau khi lướt nhanh, Nguyên Dã đọc lại từng chữ một.
Cô vô thức nhấn like bài đăng đó.
Cậu rảnh quá đấy.
Sau khi tạm biệt Đồng Việt, Xuân Tảo cuối cùng cũng thoát khỏi “fan CP” cuồng nhiệt vẫn còn muốn hỏi đông hỏi tây, cô tắt di động rồi mơ màng thiếp đi.
?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…”
Anh dựa lưng vào tường đợi một lúc, bỗng ngửi thấy mùi thức ăn bay vào. Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn cánh cửa, chợt hiểu, anh xuống giường kéo rèm ra.
Lúc này Xuân Tảo mới nhớ ra ID của mình là “Chim nhỏ chào buổi sáng”.
Đồng Việt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mơ cô lạc vào một khu rừng rậm, xung quanh là vô số cây tuyết tùng giống y chang nhau. Cô muốn chạy ra ngoài nhưng phát hiện bản thân không thể cử động, cúi đầu mới biết hai chân cô không còn nữa mà biến thành một cái thân cây to bằng miệng bát chôn sâu vào lòng đất, tay cũng không phải là tay mà là cành cây xum xuê lá.
Thiếu niên đẹp trai bỗng chốc bị sặc canh.
Được cả đôi phản nghịch mà vẫn thích vờ làm học sinh ngoan =)))
Đồng Việt lại gào to:
Nhưng hình như người nọ không nghe thấy. Thấy anh sắp đi khỏi tầm mắt, Xuân Tảo đang lo toát mồ hôi hột chợt ngộ ra điều gì, đổi cách gọi khác: “Thưa quốc vương ——”
Cậu có bao giờ nghĩ thực ra nó còn có một phiên bản khác không?
Từng câu từng chữ cứ giống như cây kẹo Giáng Sinh nhiều màu sắc, khoé môi anh bất giác cong lên.
Anh đặt di động xuống cầm cốc nước lên uống, không chờ cổ họng hoàn toàn bình phục đã cầm máy lên xem, cô gái bên kia sợ anh không hiểu, còn rất tri kỷ mà gửi qua tấm ảnh chụp màn hình đoạn đồng dao đã bị cải biên.
Xuân Tảo thoát khỏi giao diện tin nhắn, sau đó bật QQ lên lướt newfeed xem các bạn có cập nhật gì không.
Lúc đó Nguyên Dã đang ăn trưa ở một quán ăn nằm ngay trong ngõ, quán khá nhỏ chỉ có bốn chiếc bàn gỗ thấp, chuyên phục vụ làng xóm láng giềng xung quanh.
Nguyên Dã cho cậu mượn á? Nguyên Dã cho cậu mượn sim á!!!!!!!!!!!!
Chim nhỏ: Chào buổi sáng, sao cậu đeo cặp sách trên lưng?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.