Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Nhà vua có đôi tai lừa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Nhà vua có đôi tai lừa


Cô gái bên kia cũng ngồi ngay ngắn lại, lưng dựa vào tường:

Trình Vân vội vàng chạy đến, vừa nói “Xin nhường đường” vừa đẩy đám đông ra.

Xuân Tảo ngây người.

Nguyên Ngật cứng họng, một lúc lâu sau mới cố nén được lửa giận, ông ta gằn giọng: “Em trai con và dì Trình còn đang chờ bên dưới, ba không tốn sức cãi cọ với con nữa. Ba là ba con, chẳng lẽ lại hại con sao? Bây giờ con đang chưa rõ cái lợi và cái hại của việc này, đừng mang tương lai của bản thân ra làm trò đùa.”

Trình Vân vốn định phản bác lại, nghe thấy thế thì không dám ho he gì nữa.

Tuy nhiên câu trả lời của chàng trai gần như hiện ra ngay sau đó.

Sau khi nghĩ kỹ, cô chủ động nhắn tin hỏi thăm:

Nguyên Dã không nhịn được mỉm cười, giống như người tặng quà cũng nhận được trái ngọt.

“Làm phiền đến cậu à?”

Nguyên Dã đáp: “Vâng, con không muốn tham gia.”

Khi cô còn đang ngượng ngùng bối rối, chàng trai đã nhanh chóng đưa ra giải pháp: “Không thì cậu mời tôi một bữa đi.”

Trình Vân cắn răng, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ôm con trai vào lòng.

Căn phòng trắng đen chính thức được kết nối với thế giới bên ngoài, một không khí mới mẻ và ngọt ngào tràn vào.

Xuân Tảo tiếp tục uyển chuyển lên tiếng:

Rất khó để không nghĩ sâu xa, chắc hẳn anh quay về nhà lấy sim nên mới gặp ba; “dì Trình” trong lời bọn họ nói là người phụ nữ từng ghé qua đây ngày hôm ấy sao; không ngờ gia đình Nguyên Dã lại phức tạp như thế… Bán đề để kiếm tiền, không biết chiếc sim này có phải cũng mua bằng tiền do anh vất vả kiếm được hay không? Hơn nữa còn phải thi đậu thủ khoa, yêu cầu rõ ràng về thành tích như vậy cũng chẳng khác tình cảnh của cô là bao, thậm chí còn khắt khe hơn cả cô.

Người phụ nữ liếc nhìn Nguyên Dã một cái, thấy áo chàng trai này còn bẩn hơn của bạn trai mình thì khịa một câu: “Hơ, bảo sao, người nhà nó còn đối xử vậy, nào dám hy vọng đối xử biết điều tử tế với người ngoài.”

Nguyên Dã đi đằng sau, tư thế nhàn nhã. Một lát sau anh quay mặt đi, từ từ thở nhẹ một hơi.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy tắt đèn trong phòng, chỉ để lại đèn học bảo vệ mắt ở góc bàn.

Vừa nhìn thấy đã hốt hoảng.

“…..”

Cô gái đứng ở nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, đầu nghiêng nghiêng, đầu mũi nhỏ nhắn như viên ngọc trai nửa chìm dưới làn nước sâu.

“Mấy năm sau, từ trong động đó có một cái cây mọc lên, bị người chăn cừu chặt mất cành cây để làm thành sáo, sau đó…”

Ban đầu bà ta chưa phát hiện ra nhưng càng nghe càng thấy quen tai, thấy nhân viên phục vụ tụ tập về hướng kia nên cũng đứng dậy đi theo xem thế nào.

Xuân Tảo lập tức đỏ mặt.

“Tôi vẫn luôn là nhà vua kia.”

“Thành thật xin lỗi ạ.”

Ánh sáng màn hình phản chiếu vào đôi mắt cô gái.

Xuân Tảo nghe lén nãy giờ giật nảy mình vì tiếng cửa đóng mạnh, chiếc bút chì kim trên tay cũng bị ấn mạnh xuống.

Xuân Tảo ngẩn ngơ nhìn di động.

Cuối cùng điện thoại cũng lên nguồn.

Đang chill chill thì một tin nhắn hiện lên.

Quả nhiên bên ngoài là Nguyên Dã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía bên kia có tiếng bước chân ổn định, chỉ sáu bước rồi ngừng.

“Tương lai của con con hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.” Nguyên Dã chống tay xuống giường, tư thế hơi ngửa ra sau vô cùng nhàn nhã và tuỳ ý: “Con đã có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, ba đừng xen vào.”

Trình Vân ngẩn ra một giây rồi mỉm cười đồng ý.

Xe chạy qua những toà nhà sáng đèn không thấy điểm cuối rồi dừng lại ở đầu con ngõ quen thuộc.

Liên tưởng đến tâm trạng buồn bã sau khi cãi nhau với mẹ, cô càng thêm áy náy.

Một lúc sau, tiếng bước chân trên sàn lại vang lên rồi dần dần đi xa.

Cậu thì sao? Cậu sẽ chọn gì?

“Nếu không thì mày nên xin lỗi vì những gì mày vừa nói, vì những lần mày gây gổ với gia đình đi!”

Dù sao cũng là câu hỏi khảo nghiệm bản tính của con người nên Xuân Tảo cũng đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý.

Thế nên ông ta tỏ ra hòa nhã hơn: “Nguyên Dã, con thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Hay là suy nghĩ lại lần nữa?”

Nhân chứng vật chứng có đủ, Trình Vân nghẹn họng không cãi được câu nào. Trong lúc ấy, bà ta đột nhiên nhớ đến nhân vật quan trọng nhất, bèn nhìn xung quanh tìm kiếm.

Nguyên Ngật cầm cuốn vở trên bàn lên lật nhìn hai cái rồi lại đặt xuống, “Mấy hôm trước ba đi công tác ở Bắc Kinh nên không có thời gian quan t@m đến con, con có biết thầy Canh của con đã gọi điện cho ba nói gì không?”

Ánh mắt chàng trai cực kỳ kiên định: “Không cần suy nghĩ lại đâu. Ba về đi. Dù sao Xuyên Xuyên và dì Trình vẫn đang đợi ở dưới.”

Hình như hơi ấn tượng.

Người đàn ông nghĩ lại rồi cười lạnh:

“Người thợ cắt tóc cảm thấy cực kỳ khó chịu khi phải giữ bí mật về đôi tai dị dạng của nhà vua nên đã đào một cái hố trên núi để kể lại câu chuyện này rồi chôn cái hố đó lại.”

Cách họ mấy quán, có một người đàn ông thân hình vạm vỡ cánh tay xăm trổ đang giận dữ quát lớn: “Đây là con cái nhà ai? Có biết dạy con không thì bảo!”

Xuân Tảo đợi vài phút, cảm xúc tự dưng trầm xuống.

Trình Vân ôm con vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Xuyên Xuyên, sao con lại khóc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy thế, nhân viên phục vụ vội vàng tiến lên hoà giải, nói rằng trẻ con còn chưa hiểu chuyện, chuyện to hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không. Cũng may hai người kia không so đo nữa, quay lại bàn tiếp tục dùng bữa.

“Đẩy một chút mà cũng được hả?” Trình Vân trừng mắt: “Ai cho phép các người đẩy con nít!”

“Xuân Tảo.”

Từ nét mặt đến trạng thái của anh đều bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí chiếc áo phông trắng trên người cũng sạch sẽ, không có một nếp nhăn nào.

“Đương nhiên là hốc cây rồi.”

Cậu bé cầm lấy ăn, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định hơn.

Anh nói bằng giọng đầy ẩn ý, Nguyên Ngật nghe mà máu dồn lên não, giận không thể chịu được, đứng dậy nói ngay: “Giỏi, mày giỏi rồi, không tham gia Olympic, được thôi, vậy thì phải trở thành thủ khoa cho tao!”

Xuân Tảo vui vẻ hát theo nhạc, bàn chân cũng lắc lư theo nhịp.

Việc gọi cả họ lẫn tên vô thức khiến lời nói trở nên trịnh trọng hơn,

“Xin lỗi nhé.”

Người phụ nữ mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Lúc nãy Xuyên Xuyên đi rửa tay đúng không con? Vẽ lên người anh thì không sao, nhưng sao con lại dùng tay bẩn vẽ lên người người khác thế? Hay là anh bảo con vẽ?”

Nhưng cô vẫn muốn có sự cam kết chắc chắn từ phía anh nên hỏi:

Số lạ, nội dung là: “Test.”

Người phụ nữ bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Đúng thế, ban đầu bạn trai tôi còn tốt bụng khuyên nhưng nó đâu có nghe. Chẳng lẽ chúng tôi phải ngồi im cho nó bôi loạn hả? Bồ Tát cũng không tốt tính được như vậy đâu.” Nói xong thì vứt đống giấy ăn lấm lem bẩn xuống trước mặt Trình Vân.

Ông Nguyên đánh giá xung quanh một lượt, thấy phòng con trai khá sạch sẽ ngăn nắp nên không hỏi nhiều vấn đề sinh hoạt nữa mà đi đến trước bàn học kéo ghế ra ngồi xuống.

Nguyên Du Xuyên lập tức khóc càng to hơn.

Nghe thấy thế, Trình Vân lo lắng ngồi xổm xuống kiểm tra toàn thân con mình xem bị đánh ở đâu.

Xuân Tảo kiềm chế niềm vui trào dâng, cô tiến lại gần anh, mở ứng dụng âm nhạc lên chọn một bài ngẫu nhiên, âm thanh vui tươi lập tức vang lên.

“Cảm giác cây sáo kia không có đạo đức chút nào.”

Sau khi xác định người nào đó đã an ủi xong, anh hơi thẳng người lên. Dù không nói chuyện trực tiếp nhưng anh vẫn hắng giọng rồi bắt đầu gõ:

——

Nửa sau bữa ăn, Nguyên Ngật cảm thấy mất hứng, uống mấy cốc trà xong bèn kêu no rồi, hỏi vợ khi nào thì ăn xong.

Nguyên Ngật mớm lời: “Cháu không nên bôi bậy lên người cô chú.”

Anh dừng lại ở đó.

Vừa thấy mẹ, Nguyên Du Xuyên càng tủi thân hơn, cậu nhóc chỉ tay vào người đàn ông đằng kia: “Chú ấy đánh con.”

Người đàn ông quay đầu dặn vợ: “Tiểu Vân, anh xuống xe nói với Nguyên Dã mấy câu, em và Xuyên Xuyên cứ ngồi trên xe đợi nhé.”

Là một người thuê hay quên, ban đầu Xuân Tảo định giả vờ nhắn lại là: Ai vậy?

Không không không… Không phải mà ——

Xuân Tảo ngẫm nghĩ một lúc:

Cậu có ổn không?

“Cậu cũng đừng áp lực bản thân quá. Vị trí thủ khoa ấy, cho dù bỏ ra 99% sức lực thì vẫn còn ít nhất 1% may mắn mà.”

“Cháu xin lỗi ạ.”

Xuân Tảo mở ra.

Nguyên Ngật lại không cho là đúng: “Có ảnh hưởng gì sao? Thi thử một lần thì có sao đâu, cũng không kém bao nhiêu. Hạng 62, chỉ kém hai hạng nữa thôi là vào đội tuyển được rồi, Thanh Hoa Bắc Đại trong tầm tay. Dựa vào kinh nghiệm của con thì lần sau đi thi kiểu gì cũng chắc chắn 100%, vậy sao lại không đi? Giờ cố gắng sớm sau mới có cơm ăn, chẳng lẽ con không hiểu ư?”

Bên ngoài tỏ vẻ chẳng sao cả thì thật sự sẽ không sao ư?

Nguyên Ngật nhíu mày, quay sang lườm vợ một cái.

“Không có ai ở nhà à?” Nguyên Ngật ngạc nhiên: “Hai mẹ con nhà kia cũng về nhà hả?”

Nguyên Dã thấy vậy bèn chậm rãi xuất hiện.

Nguyên Dã nhìn thẳng vào ông: “Vậy thì sao, thành tích của con chưa bao giờ rớt khỏi vị trí top 1 của khối. Ba đang lo lắng điều gì?”

——

Không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, Nguyên Dã đáp: “Con đoán được.”

Hoàn thành “giao dịch”, chàng trai định rời đi. Đột nhiên anh quay người lại, mắt hơi nhướng lên, nhìn vào căn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn mờ: “Cậu tiết kiệm điện thật.”

Nguyên Dã ngước mắt nhìn: “Thật ạ.”

Cô chạy nhanh về giường, đeo một bên tai nghe lên. Cùng với list nhạc trong danh sách phát, lướt web, lên QQ, vào Weibo, tất cả đều trong tầm kiểm soát.

Mà đứa con trai bé bỏng nhà mình thì đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem.

Chương 9: Nhà vua có đôi tai lừa

Chàng trai không có động tĩnh gì.

Người đàn ông xăm trổ tức quá hoá cười: “Đẩy thì sao? Tôi không đánh nó là may lắm rồi đấy.”

Ông Nguyên gật đầu rồi nhìn sang Nguyên Dã: “Hôm nay con ở nhà không?”

Cô tiếp lời với vẻ không chắc chắn:

“Nếu cậu ở trong câu chuyện này thì cậu sẽ chọn làm hốc cây hay làm cây sáo?”

Xuân Tảo tắt các ứng dụng khác đi chỉ để lại giao diện tin nhắn, ngay cả âm nhạc cũng không bật.

Và bổ sung lý do:

“Cảm ơn cậu.” Cô cảm ơn lần nữa, trong lòng cảm động rớt nước mắt: “Có thể dùng được nha.”

Cực kỳ ngắn gọn, cũng cực kỳ có lực:

Ngay lúc định thoát ra lên mạng search nội dung câu chuyện, một tin nhắn khác bất ngờ hiện lên, như thể đã sẵn sàng kể lại:

“Con không muốn tham gia là không tham gia à?” Nguyên Ngật đột ngột cao giọng hỏi: “Chuyện lớn thế này mà không hề nói với ba câu nào đã quyết định rồi?”

Anh biết cô ở nhà sao???

Sau khi cẩn thận tiễn “ân nhân” Nguyên Dã về phòng, Xuân Tảo mới đóng cửa lại.

Bên ngoài bật đèn, bên trong thì tối mờ.

Nguyên Dã tựa vào đầu giường, nhìn những dòng tin nhắn lần lượt bật ra như tin nhắn spam, vẻ mặt bỗng trở nên vi diệu, cuối cùng rút ra kết luận: Buồn cười ghê.

Thằng bé gật đầu: “Anh bảo con vẽ ạ.”

Động tác của cô hơi vụng về nhưng rất nghiêm túc và kiên trì.

Nguyên Dã ừ một tiếng, chỉ vào chiếc sim trong tay cô: “Cậu không lắp vào thử à?”

Nguyên Dã không đáp lời, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Nguyên Ngật chỉnh điều hoà sau đó xuống xe.

Trình Vân như gà mẹ bảo vệ con, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Các người đánh con tôi hả?”

“Kiểu gì là kiểu gì? Con chị tay bẩn bôi lên người người khác là đúng à? Chị không biết dạy con thì đừng dẫn ra ngoài làm gì cho xấu mặt ra, đỡ gây chuyện cho người khác.” Người đàn ông xăm trổ đáp.

Nguyên Dã ngồi vào ghế phụ. Khi xe bắt đầu lăn bánh, Trình Vân ngồi ghế sau vẫn còn đang dỗ dành Nguyên Du Xuyên chưa hết sợ hãi.

Thấy xung quanh có người giơ di động lên, Nguyên Ngật vốn đang im lặng đứng bên cạnh vội vàng xách Nguyên Du Xuyên lên, quát khẽ: “Khóc cái gì mà khóc! Mau xin lỗi cô chú đi!”

“Hử?” Chàng trai dùng giọng mũi: “Cái này tôi cho cậu mượn chứ không bán.”

Không nên để Nguyên Dã biết đến sự hiện diện của cô thì hơn.

Anh cụp mắt, thái độ khiêm tốn.

Test?

Khi tiếng khóc của con nít vọng vào quán lẩu, Trình Vân đang nũng nịu gắp miếng thịt bò vào bát chồng mình.

Cô sẽ không bao giờ trở thành một người như vậy.

“Ngày xửa ngày xưa có một nhà vua anh minh sáng suốt được người người kính yêu, nhưng ông ta lại có một khuyết điểm không muốn ai biết đó là tai của ông trông giống tai lừa. Ông ta rất sợ thần dân của mình sẽ phát hiện ra.”

Cuối cùng ông ta đóng sầm cửa lại.

Người phụ nữ ngồi cùng bàn với người đàn ông xăm trổ kia lên tiếng: “Ai đánh? Chỉ đẩy nhẹ một chút mà thôi, thằng con chị đừng có mà đổ oan cho người khác!”

Tiếng kêu ken két vang lên, có vẻ là tiếng mở cửa tủ quần áo.

“Thầy ấy nói con bỏ quyền đi thi, là thật à?”

Qua lời kể của Nguyên Dã, câu chuyện cổ tích tưởng chừng đã lãng quên dần dần hiện lên trong tâm trí Xuân Tảo.

Trình Vân đẩy chồng một cái, muốn ông ra mặt. Nguyên Ngật liếc sang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nghe bảo Xuyên Xuyên khóc mới nhanh chóng đặt đũa xuống cùng vợ đi tới.

Nguyên Dã yên lặng làm theo.

“Con trai của hiệu trưởng Nguyên Ngật mà lại tiết lộ đề cho đối thủ, mày nghĩ gì mà làm vậy, nói ra người ta cười cho thối mũi.”

“……” Xuân Tảo nghẹn lời, bối rối dùng mu bàn tay lau trán: “Ừm, dù sao cũng chỉ có mình tôi ở nhà.”

Sau khi xác định bản thân không hiểu sai, cô nghiêm túc trả lời:

Câu chuyện gì?

Người đàn ông liếc mắt một cái rồi khinh khỉnh đáp: “Không cần. Tôi thấy vợ anh có vẻ không phục lắm đâu, không khéo lại bảo chúng tôi ăn vạ.”

Đối phương trả lời một dấu hỏi chấm tỏ vẻ khó hiểu.

Chiếc Audi A8L màu đen dừng lại trước sảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó cây sáo kia đã thổi lên bí mật về đôi tai lừa của nhà vua đúng không?

Vẻ mặt Nguyên Dã vô cùng bình tĩnh: “Con muốn tập trung thi đại học.”

Dường như nội dung cuộc cãi vã của hai cha con Nguyên Dã vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tuy nhiên suy nghĩ lúc này hoàn toàn rối loạn, không thể giải tiếp được.

Nhà vua có đôi tai lừa.

Rồi hỏi tiếp:

“Con cũng ngồi đi.” Nguyên Ngật chỉ vào giường.

Trong nhà tối đen, ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào đồ vật bên trong.

Ngồi trở lại bàn, cô không vội cầm bút mà dựa lưng vào tường, nín thở lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh.

Nguyên Ngật nghiêm nghị không nói một lời.

“Tôi biết.” Cô vội vàng giải thích: “Tôi cũng không có ý định chiếm nó luôn. Chỉ là nếu cứ dùng miễn phí thì… tôi thấy không ổn lắm, dù sao cũng phải tốn tiền gọi điện và đăng ký mạng mà.”

Trình Vân da mặt mỏng nên cũng không ngồi lại lâu, bèn đáp: “Giờ mình về cũng được.”

Cũng giống như tờ giấy ghi mật khẩu hay chiếc thẻ sim Nguyên Dã đã cho cô, chắc chắn anh sẽ không nói với người khác.

Trái tim cô đập thình thịch, cô vội vàng xóa đi vết chì gãy trên giấy, bấm thêm hai lần để ra chì mới, cố ép bản thân tiếp tục làm bài.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên muốn rớt cằm đó là hai tin nhắn nhảy ra liên tiếp:

Vốn tưởng chuyện này chưa chắc chắn, nhưng khi thật sự nghe thấy con trai nói vậy, Nguyên Ngật không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Con tự quyết định hả?”

Nguyên Ngật hiểu rõ tính tình của con trai, nó hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ, nhìn bề ngoài ấm áp dễ gần nhưng thực tế thì cứng rắn như đá.

Trình Vân nắm chặt tay, bộ nail màu hồng nhạt đâm vào da thịt. Bà ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, cuối cùng mới nâng kính xe lên.

“Cậu xem tuần trước tôi cũng vừa cãi nhau với mẹ xong.”

Đây lẽ ra là một bữa cơm vui vẻ hoà thuận nhưng vì sự cố này mà bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

“Một ngày nọ, ông ta muốn cắt tóc nên đã mời một người thợ cắt tóc tín nhiệm tới.”

Xuân Tảo giơ tay ra, gật đầu cảm ơn rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Trình Vân hít sâu một hơi: “Anh nói chuyện kiểu gì thế?”

Nghĩ vậy, Xuân Tảo quyết định giả vờ như trong phòng không có ai.

Xuân Tảo cố gắng không nhìn thẳng vào anh, không muốn khiến anh cảm thấy bị soi mói và suy đoán dẫn đến tổn thương lòng tự trọng.

Thấy vết bẩn trên tay áo người đàn ông, Nguyên Ngật bèn nói: “Xin lỗi cậu nhé, do nhà tôi không biết cách dạy con nên mới để nó làm bẩn áo cậu. Hay là chúng tôi bồi thường cho cậu nhé?”

Nguyên Dã liếc thấy một chút ánh sáng he hé sau cánh cửa phòng của cô gái, lại nhìn sang cửa phòng mẹ cô, sau đó nhanh chóng bật đèn phòng khách lên: “Hình như vậy.”

“Ba không cần thay giày đâu.” Nói xong anh bước về phòng mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên cô vẫn luôn cảnh giác nhìn ra cửa, để ý động tĩnh bên ngoài, tránh trường hợp quá high bị Xuân Sơ Trân trở về bắt gặp.

Cô ngã xuống giường, cảm thấy bản thân đang hơi nghĩ nhiều.

Dường như chàng trai không quan t@m đến việc trao đổi có tương đương hay không, anh tiếp tục hỏi ý kiến của cô: “Được không?”

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô nhanh chóng ngộ ra hàm ý sâu xa đằng sau câu chuyện cổ tích kia.

Hai bóng người bên ngoài dần đi khuất, nụ cười giả tạo trên mặt Trình Vân cũng tắt.

Cô biết cách thao tác nhưng do ít khi làm nên hơi lúng túng.

Bà ta lấy cây kẹo m út trong túi xách ra đưa cho Nguyên Du Xuyên.

Thằng bé nức nở, vừa lau mặt vừa mếu máo: “Cháu xin lỗi cô chú…”

Theo con trai đi lên lầu, chỉ thấy Nguyên Ngật bắt bẻ hoàn cảnh sống xung quanh: “Nếu như không hết sạch phòng trọ thì ba đã không chọn căn này cho con, cầu thang thì bé tí, hai người đàn ông đi qua không nổi.”

Nguyên Du Xuyên nói theo: “Cháu không nên bôi bậy lên người cô chú…”

“Cậu đã từng nghe câu chuyện cổ tích này bao giờ chưa?”

Xuân Tảo nhìn anh, trong mắt có chút lo lắng: Một bữa ăn là đủ rồi hả?

Trình Vân bế Nguyên Du Xuyên về chỗ, nhẹ giọng an ủi.

Cô sẽ giúp anh bảo vệ bí mật này.

“Cậu lấy đi.” Anh nói ngắn gọn.

Nguyên Dã kịp thời xuất hiện.

Nguyên Dã đáp: “Vậy là tốt rồi.”

Dường như thời gian và không gian đang thuộc về cô, anh không muốn xâm phạm, cũng không nỡ phá vỡ.

Trái tim rối loạn trong chốc lát, cô kéo kéo vạt áo ngủ, chỉnh lại nét mặt rồi đi ra mở cửa.

Test cái gì… Test kết nối sim hả?

“Thật ra cãi nhau với bố mẹ không có gì to tát cả…”

Tốc độ mạng cũng rất nhanh, tuyệt vời.

“Cháu xin lỗi.” Giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên, ngay lập tức xoa dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm: “Lỗi tại cháu không trông em trai ạ.”

Nguyên Dã xuống xe định đi thì bị ba gọi lại.

Nguyên Dã không lên tiếng.

Nhưng nhớ đến trận cãi nhau nảy lửa vừa nãy, cô ngoan ngoãn trả lời: “Nhận được tin nhắn rồi”, sau đó lưu số này lại.

Đối phương khẳng định:

Tác giả có lời muốn nói:

Cô gãi gãi cổ, thầm nghĩ chắc là trước khi đi siêu thị mẹ cô đã tắt hết đèn bên ngoài, hai cha con họ tưởng trong nhà không có ai nên mới cãi nhau to như vậy.

Chàng trai đưa tay trái ra, một chiếc sim điện thoại màu trắng mới tinh được kẹp giữa hai đầu ngón tay: “Sim của cậu này.”

Nguyên Dã không chủ động xen vào hay hướng dẫn.

Xuân Tảo giật mình đứng dậy nhìn về phía cửa, không biết phải làm sao.

Thôi được rồi, cứ làm theo lời anh nói vậy. Xuân Tảo quyết định: “Được, tuần sau cậu chọn ngày đi, tôi mời.”

Thấy cặp sách trên người con trai có vẻ nhẹ nên Nguyên Ngật không giữ nữa: “Để ba và dì Trình đưa con về.” Nói xong thì xuống tầng hầm lấy xe.

Nguyên Ngật đi vào theo, thấy trong nhà không có ai nên cũng không đóng cửa.

“Đúng vậy.”

Một nhân viên nữ đi tới kéo cậu bé lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên Du Xuyên không đáp.

Anh trả lời:

Đang định cúi đầu tiếp tục làm bài thì bỗng dưng có ba tiếng gõ cửa.

Ngoài người sở hữu chiếc sim này, cô thật sự không nghĩ ra ai khác có thể gửi tin nhắn cho mình.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi trở lại ghế, lúc này mới cầm bút lên, lật sang tờ giấy khác.

——

Nguyên Ngật mắng: “Con không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Tầm quan trọng của đội tuyển học sinh giỏi quốc gia sao có thể mang ra so sánh với kỳ thi đại học?”

Một người tưởng như hoàn mỹ, sinh ra từ vạch đích, đằng sau lại có cuộc sống gian nan đến vậy.

Lúc này Xuân Tảo mới phản ứng lại, cô quay người đi tới giường lấy điện thoại dưới gối ra, bắt đầu lắp sim vào.

Giọng nữ nhỏ nhẹ quanh quẩn bên tai, Nguyên Ngật vốn đang bực bội, mắng vợ đừng có chiều con như vậy, sau khi cãi cọ vài câu, trong xe yên tĩnh trở lại. Nguyên Dã dựa vào ghế, lấy tai nghe chống ồn ra đeo vào hai tai, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

“Qua là qua thôi.”

Nguyên Dã uyển chuyển từ chối: “Tuần này con nhiều bài tập mà không mang về theo, chắc con sẽ về nhà trọ bên kia ạ, con sợ làm không kịp.”

Nghe thấy thế Nguyên Ngật càng tức điên: “Tao xen vào? Bao nhiêu năm qua tao mắt nhắm mắt mở thiên vị mày bao nhiêu lần mày biết không? Chuyện của Xuyên Xuyên tối nay mày tưởng tao không biết hả? Còn nữa, mày lén lút bán đề cho Bác Tri, kiếm được vài đồng tiền để làm gì, nhà này không cho mày tiền tiêu hay là ngược đãi mày?”

Xuân Tảo ngồi bật dậy, cảm thấy áy náy gấp bội. Đáng tiếc là cô chỉ có thể vụng về an ủi:

Dọc đường đi, hai cha con gần như không nói gì ngoài mấy câu hỏi thăm khách sáo như ở trọ đã quen chưa,… Nguyên Dã cất tai nghe, hỏi gì đáp nấy, chỉ là không có cảm xúc gì.

Người đàn ông nói xong thì đi luôn không thèm ngoái đầu.

Bắt đầu vào ý chính rồi đoá ~

Cậu cũng biết căn nhà này cách âm không tốt lắm nhỉ.

Nguyên Dã cong môi, nhưng không phải là cười thật mà chỉ trào phúng: “Quan trọng với ba thì đúng hơn.”

“Đừng nghĩ nhiều, cậu thật sự rất giỏi, cực kỳ giỏi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Nhà vua có đôi tai lừa