Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Cốc cà phê đầy bọt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Cốc cà phê đầy bọt


Đồng Việt kéo cô ấy lại: “Một người tốt bụng không muốn lưu lại tên ấy mà.”

Nói xong, cô gái vốn đi ở giữa bỗng nhiên lùi lại, mà hai người đi hai bên bất giác bước thêm vài bước.

“Có chuyện gì vậy?” Anh dừng lại trước cửa, mắt nhìn ra sau, bắt được Xuân Tảo đang núp sau Đồng Việt.

Nguyên Dã gật đầu.

Xuân Tảo cảm thấy có lý, bèn gật đầu: “Ok, tớ chờ.”

Đinh Nhược Vi không hiểu lắm, cô vừa theo Đồng Việt ra khỏi lớp thì đột nhiên đối phương quay ngoắt 180 độ, dùng chiếc ghế trước mặt từng chút từng chút đẩy cô trở lại lớp học.

Xuân Tảo vội đáp “Không sao đâu”, cô bước lên nhặt trước và đưa trả lại cho cô ấy.

Xuân Tảo hướng vào chủ đề chính: “Đúng rồi, cậu muốn ăn gì?”

“Tôi mua xong rồi cậu đừng có bảo là không ăn đấy nhé.” Cô nhìn anh một cách uy h**p, vì Đồng Việt chuyên trị như thế, suốt ngày cầu xin cô mua đồ ăn hộ cho xong mua về lại chê khiến cô tức điên.

Xuân Tảo thầm khẳng định.

Xuân Tảo: “…..”

Đồng Việt nhìn cô ấy: “Bọn tớ đang bàn xem làm cách nào để đẩy nhiều việc nhất có thể sang cho cậu đó Đinh Nhược Vi.”

Phải nói gì bây giờ? Nói gì đi chứ! Xuân Tảo lo lắng thúc giục bản thân, hỏi cậu ấy muốn ăn gì chắc là ok nhỉ?

Chiếc bút ba cạnh đang quay tròn trong tay Nguyên Dã cũng dừng lại.

Chàng trai đứng giữa lớp thả chậm bước chân, anh đưa mắt nhìn bạn cùng lớp bên cạnh một cái rồi bước nhanh tới.

“Lớp nào mà ồn thế?” Mặc dù nói vậy nhưng mắt vẫn dán chặt vào ba bóng dáng thướt tha trong bộ đồng phục màu xanh trắng, không hề dời đi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.

Đinh Nhược Vi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Bọt khí trên cốc cà phê dường như vỡ tan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quyết định lại quay về Xuân Tảo. Nhìn cổng trường chỉ còn cách mấy bước chân, cô chỉ muốn gọi xe cấp cứu cho bản thân. Đồng Việt thật sự biết chọn thời điểm ghê cơ, sau tiết tự học buổi tối bên ngoài làm gì có nhiều quán ăn nào mở cửa nữa? Giờ chỉ còn quán xiên nướng hoặc tiệm trà sữa, cái sau chắc chắn không được, hay là mua xúc xích xiên nướng cho Nguyên Dã nhỉ?

Dù sao thì khi Nguyên Dã lau sạch bảng đen giúp cô, cô đang ngây ngốc đứng đấy chẳng thốt nổi câu nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác hồi hộp trong lòng mà dạo này rất quen thuộc bỗng xuất hiện trở lại.

Nếu Đồng Việt không hề báo trước với cô câu nào đã đẩy cô vào tình huống khó xử này thì cô cũng không ngại bôi đen (nói sự thật về) cô nàng: “Do năng suất của cậu ấy kém thôi.”

“Làm gì thế…” Đồng Việt cất vội cuốn tạp chí vào hộc bàn: “Tớ đang định tranh thủ hết tiết để ngắm trai đẹp mà.”

Xuân Tảo hỏi lại theo bản năng: “Thế cái gì mới quan trọng?”

“Hình như chúng ta đang chắn đường mọi người.” Nguyên Dã nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy: “Vừa đi vừa nói chuyện nhé.”

“Đi nộp bài cùng tớ.” Xuân Tảo vừa uy h**p vừa dụ dỗ: “Mai tớ mời cậu uống nước.”

Lúc này Xuân Tảo mới phản ứng lại, cô xoay người muốn chạy, bị Đồng Việt túm được quai cặp.

Xuân Tảo cảnh giác nhìn sang: “Cậu nhìn thấy rồi à?”

“Hôm nay cũng được mà? Thời tiết thì đẹp, không khí cũng trong lành.” Đồng Việt nhìn cây rồi nhìn trời, dứt khoát quyết định: “Một ngày đẹp trời như thế này thật sự không nên lãng phí.”

Một lúc sau Xuân Tảo ngẫm lại, điều gì mới là quan trọng nhất, những lớp bọt trên cốc cà phê một lần nữa lại vỡ tan ra trong lòng, dường như câu trả lời cũng được viết lên trên ấy.

Tiếng Anh là môn học Xuân Tảo giỏi nhất, bình thường đi thi cô chỉ tốn một nửa thời gian là đã làm xong bài, huống hồ đây chỉ là một bài kiểm tra tương đối đơn giản.

Đinh Nhược Vi bật cười mắng “Cậu biến đi” rồi tiện tay ném chiếc khăn lau bẩn vào người cô nàng.

Mời xong là sẽ xoá bỏ được hết cảm giác mắc nợ Nguyên Dã, cô cũng không lăn tăn mãi chuyện này nữa, như vậy có thể hoàn toàn tự do và thoải mái.

Cô đột nhiên không thể tưởng tượng được trai đẹp sáng sủa cao ráo như Nguyên Dã lúc ăn đồ ăn không lành mạnh này sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Đinh Nhược Vi vội giơ tay đầu hàng, vừa xin lỗi vừa đi nhặt lại.

Hít một hơi thật sâu, Xuân Tảo cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.

Hình tròn…

Tiếng cười nói của các cô gái như tàn hương rải khắp hành lang, thu hút ánh nhìn của các bạn nam lớp A và lớp B.

Nguyên Dã bật cười.

—— Có một loại âm thanh hay đến nỗi có thể khiến người ta bất giác rùng mình.

“Hai cậu đứng sát sàn sạt trước bảng đen như vậy, không muốn nhìn thấy cũng khó đấy.”

Hai cô gái thở hồng hộc.

—— (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh khẽ nâng mắt, liếc nhìn cửa sổ đã trống không bóng người, khóe miệng hơi cong lên.

Xuân Tảo liếc anh rồi đáp: “Cậu thích ăn gì thì ăn cái đó.”

“Ăn…” Một câu hỏi đơn giản nhưng dường như đã khiến chàng trai lâm vào khó khăn: “Ăn gì nhỉ…” Trong bóng tối, anh chầm chậm nhắc lại lời cô nói.

Tầm mắt rơi xuống góc bên phải tờ giấy nháp.

Sao cô vẽ nhiều hình tròn vậy nhỉ?

Trang giấy vốn trắng tinh bị cô vô thức vẽ lên một đống hình tròn, chúng như cốc cà phê đầy bọt chỉ chực chờ tràn ra khỏi miệng cốc.

Hở? Xuân Tảo ngơ ra: “Ăn gì cũng được hả?”

Xuân Tảo nhíu mày: “Mà gì?”

Anh nói: “Bạn cậu bảo phải về nhà làm bài tập nên tôi tưởng lớp cậu bị giao nhiều bài đến nỗi tiết tự học cũng không thể làm xong hết.”

Ánh mắt cô không thể rời khỏi bóng lưng anh.

Đồng Việt hét lớn: “Nhường đường nhường đường!”, mặc kệ có va phải người khác hay không, cô nàng như ngựa hoang đứt cương, kéo cô chạy thẳng đến trước cửa lớp A.

Khi anh trả lại khăn lau, cô cũng chỉ lúng túng nhận lấy, sau đó đối phương xoay người đi luôn.

Đồng Việt yên lặng xoa cằm, “Đây là một vấn đề rất quan trọng và cực kỳ nghiêm túc. Để tiết sau tớ suy nghĩ thật kỹ, tan học nói với cậu sau nhé.”

Xuân Tảo nghiêng đầu nhìn cô nàng: “Vì tớ chưa chốt thời gian.”

Trong lòng âm thầm bổ sung: Đương nhiên là càng sớm càng tốt.

“Ơ? Cậu đừng chạy.” Đồng Việt kéo cô về, giữ chặt không buông, ánh mắt dính chặt vào trong lớp. Chắc đã nhìn thấy mục tiêu, cô nàng vẫy tay gọi: “Nguyên Dã ơi ——”

Một người vui không bằng cả nhà cùng vui.

Đồng Việt nhướng mày: “Tớ, fan CP của cậu, sống lại rồi nè.”

Đến nỗi tay rảnh rỗi quá bèn cầm bút lên viết linh tinh lên giấy nháp.

“Rồi rồi, là tớ, tớ đứng sát, tớ với Đinh Nhược Vi đứng sát nhau được chưa.”

Như thể đó chỉ là việc nhỏ không tốn sức, không cần tranh công, cũng không cần cô phải cảm ơn.

“Các cậu còn hẹn nhau đi ăn á? Sao cậu không nói với tớ sớm!” Đồng Việt bất mãn lẩm bẩm.

Đinh Nhược Vi: “?”

“Ừ.”

Tiết đầu tiên là tiết kiểm tra môn Tiếng Anh.

Chàng trai tự nhiên nhích lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ làm bầu không khí quay về trạng thái xã giao bình thường.

Cô giơ tay vuốt lại tóc mái bị gió thổi loạn.

Ba người rời khỏi hành lang lớp học, đi vào con đường có hàng cây đại thụ sum suê.

“Cậu muốn ăn gì?” Anh đẩy ngược vấn đề lại cho cô.

Phát hiện người bên cạnh không còn, Xuân Tảo lập tức quay đầu tìm, không ngờ đối phương đã cách xa một khoảng, hớn hở vẫy tay: “Thế tớ về trước nha! Chúc các cậu đi ăn vui vẻ nhé! Tớ còn một đống bài tập phải làm ở nhà! Bái bai ——” Nói xong thì chạy ù về hướng ngược lại.

Xuân Tảo: “…” Cô nhíu mày, gạt tay Đồng Việt ra tiếp tục xử lý nốt những vết phấn còn lại trên bảng.

Đồng Việt nhanh nhẹn né, chiếc khăn lau va trúng khuỷu tay Xuân Tảo.

Đồng Việt định lên tiếng: “Chuyện là…”

Có lẽ cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Thế thì để tôi chọn nhé.”

“Cám ơn cậu hôm nay đã giúp tôi…” Xuân Tảo dừng lại, vội vàng thay đổi cách diễn đạt: “Giúp bọn tôi lau bảng tin, thật sự cảm ơn cậu lắm.”

Xuân Tảo vội vàng úp tờ giấy xuống, rút một cuốn sách giáo khoa ra che lên sau đó mới yên tâm rời khỏi chỗ.

“Lớp các cậu có nhiều bài tập lắm hả?” Nguyên Dã đột nhiên hỏi.

“Gì cơ?” Cô nàng rất hay phát ngôn những từ Xuân Tảo không hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồng Việt bước ngang từng bước tới bên cạnh cô như cua, vừa đẩy vai Xuân Tảo vừa cười khúc khích: “He he, tớ sống lại rồi.”

Nguyên Dã rất muốn hỏi cô đang cười cái gì nhưng không trực tiếp mở miệng mà chỉ im lặng thu tất cả vào trong đáy mắt.

Bạn cùng bàn của Nguyên Dã cũng ngẩng đầu lên.

Bóng tối bao trùm xung quanh khiến Đồng Việt càng can đảm hơn: “Xuân Tảo kể với tớ là cậu ấy mượn sim điện thoại của cậu, hỏi tớ khi nào mời cậu một bữa để cảm ơn là thích hợp nhất. Tớ cảm thấy chọn hoài chi bằng chọn luôn ngày hôm nay, dù sao bọn cậu cũng ở chung một nhà, ăn xong còn có thể tiện đường cùng nhau về nhà luôn, quá là tuyệt vời.”

Còn thúc giục gấp gáp: “Trở lại, trở lại! Không cần lấy ghế nữa, nhanh cất lại chỗ cũ đi! Nhanh lên!”

Đồng Việt nở nụ cười nhìn vào trong. Những học sinh lớp A tan học rời khỏi lớp đều liếc nhìn bọn họ hai cái rồi tránh đường.

Đồng Việt mỉm cười ẩn ý: “Có một bạn nam cao ráo sáng sủa bên lớp tự nhiên lau giúp cho rồi.”

“Sao cậu không nói gì? Đã suy nghĩ xong chưa?” Xuân Tảo thấp giọng hỏi, theo cô bạn đang tỏ vẻ trầm ngâm ra khỏi lớp.

Xuân Tảo cũng thấy vậy.

“À oke.” Lúc này Đồng Việt mới phát hiện.

Viết xong bài văn, Xuân Tảo giơ tay nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiết nữa mới tan học. Sau khi kiểm tra lại đáp án một lần nữa cho chắc chắn, Xuân Tảo mới bắt đầu ngây người thả trôi dòng suy nghĩ.

Cô len lén nhìn Nguyên Dã.

Quả nhiên biện pháp này rất hiệu quả.

Nhưng hiện tại thì khác, cô cần nhanh chóng giải quyết chuyện này luôn.

“Ồ?” Đồng Việt chạy tới khoác vai Xuân Tảo: “Tớ còn tưởng cậu bay lên lau đấy chứ.”

Cô nàng Đồng Việt mỗi lần ra chơi tay lúc nào cũng tranh thủ cầm gói que cay, ăn vội ăn vàng như hổ đói. Xuân Tảo sợ mình bật cười vì hình ảnh đó, cô lén nghiêng mặt sang một bên, phồng hai má giữ một lúc lâu.

Đồng Việt dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Tớ nghĩ kỹ rồi…”, rồi ngập ngừng muốn nói lại thôi, “Cơ mà…”

Cô gái yên lặng đứng bên cạnh, ánh sáng không đủ, cũng không chiếu đến nơi cô nên anh không thấy rõ nét mặt.

Tại sao để lại cục diện khó xử này lại cho cô chứ —— Xuân Tảo hoàn toàn cạn lời, một lúc lâu không biết nên nói gì.

Nhưng có thể cảm giác được cô đang không được tự nhiên.

Xuân Tảo siết chặt ngón tay: “…”

Những cảm xúc khác thường khác thì… chắc cũng sẽ biến mất thôi ha.

Nguyên Dã: “Tôi không kén ăn.”

“Ai vậy?” Đinh Nhược Vi định thò đầu ra xem.

Chàng trai tỏ vẻ tuỳ ý: “Không có gì, cũng không phải chuyện gì khó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rửa tay xong, bọn họ ra khỏi WC nữ, chuông vào tiết tự học buổi tối đúng lúc vang lên, ba cô gái nhìn nhau, vội vã chạy nhanh về lớp.

Giọng Xuân Tảo lập tức trở nên gấp gáp: “Ai đứng sát cơ chứ?”

Đến khi phản ứng lại, cô vội ưỡn ngực thẳng lưng, chuyên tâm sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Đang định đi vào vấn đề, cô bỗng dưng nhớ ra sự việc xảy ra trước bảng tin… Cô còn chưa đích thân cảm ơn anh.

Hai cô gái tay không trở về, Đồng Việt đi trước, cô nàng dừng lại ở chỗ cách bảng không xa: “Ôi chao, bọn tớ mới đi có một lát mà bảng đã sạch thế này rồi hả?”

Xuân Tảo căng thẳng giải thích: “… Tôi định chờ cậu quyết định, nhưng…”

Xuân Tảo sững người.

Nghe thấy cái tên này, mặt Xuân Tảo bắt đầu nóng bừng lên.

Nghe thấy tên mình, Đinh Nhược Vi bên cạnh xen vào: “Hai cậu thì thầm gì thế.”

Xuân Tảo ấp úng trả lời: “… Có người đi ngang qua lau giúp đấy.”

Ê! Cô gái nghe lén nãy giờ bỗng thẳng lưng, tớ kể cho cậu nghe không phải để cậu tuôn hết cho cậu ấy biết mà!

Như có một tia lửa điện loé lên, bùng lên nơi đuôi tóc, vô hình thắng hữu hình.

Tiết tự học thứ hai, Xuân Tảo hết sức chăm chú, không hề nghĩ ngợi lung tung cũng không suy nghĩ viển vông. Đến khi tan học, vừa thu dọn sách vở xong cô lập tức đi tới chỗ Đồng Việt.

Vừa dứt lời, cánh tay cô đột nhiên bị bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi.

Chương 12: Cốc cà phê đầy bọt

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên làm “những chú chim bồ câu trắng” trên quảng trường tưởng tượng trong đầu cô bay tán loạn. Trong lớp bắt đầu sôi nổi, giáo viên Tiếng Anh đứng dậy gọi các tổ trưởng đi thu bài. Xuân Tảo vội vàng gập bài thi lại rồi rũ mắt nhìn trang giấy trước mặt.

Bữa cơm này ai biết bao giờ mới thành hiện thực.

Xuân Tảo đáp: “Cũng không nhiều lắm.”

“Thôi được rồi.” Đồng Việt không tình nguyện đáp.

Phải rồi, chắc chắn là như thế.

Trên đường tiện tay kéo theo Đồng Việt.

Nguyên Dã không đáp.

Nguyên Dã hơi nghiêng người, tầm mắt lướt qua Đồng Việt tìm kiếm Xuân Tảo: “Cậu định mời tôi hôm nay hả?”

Anh có ăn que cay bao giờ chưa nhỉ?

Nơi cuối hành lang chính là lớp của anh ——

Ra khỏi văn phòng, trên tay không còn tập bài thi dày cộp, trước mặt cũng không còn gì che chắn, Xuân Tảo cần phải xóa bỏ hoặc chuyển dời những cảm xúc xa lạ vừa nhen nhói kia đi ngay lập tức, bèn nhìn sang Đồng Việt: “Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, Nguyên Dã cho tớ mượn sim điện thoại nhưng lại không lấy tiền của tớ, tớ đồng ý mời cậu ấy một bữa thay cho lời cảm ơn, cậu cảm thấy mời lúc nào thì ổn?”

Một cái tên bỗng trồi lên khỏi mặt nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Cốc cà phê đầy bọt