Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Ánh trăng
Lót khăn giấy xong, anh ăn thêm một miếng gà rán nữa.
Không cần đâu, tôi tự rửa cũng được.
Xuân Tảo giả vờ bình thường, cũng cố tình nhẹ giọng hơn: “Không có gì.”
Nguyên Dã quan sát cô một lúc rồi giải thích: “Tôi không kén ăn, hầu như món gì cũng ăn được nhưng không quá thích món nào cả. Chắc liên quan đến chuyện hồi nhỏ, cứ mỗi lần ăn cơm là ba tôi lại nhắc đến chuyện học hành, sau này thì mẹ tôi…”
Sự tồn tại rõ ràng nhất có lẽ chính là mùi gà rán thơm lừng.
Cô vừa hiểu vừa không hiểu dụng ý của anh, bèn hỏi:
Chẳng lẽ…
Đang định đi thì Xuân Tảo chợt dừng chân quay đầu lại.
“Của cậu, của cậu hết.” Xuân Tảo vẫn còn sợ hãi, không hiểu sao không dám đối diện với Nguyên Dã, thế là bèn đẩy cái bát không về phía anh rồi chạy trối c·h·ế·t: “Tôi ra ngoài đây.”
“…” Xuân Tảo không thể phản bác.
Đôi mắt sáng ngời.
Dù bà Xuân rất có thể sẽ không quản Nguyên Dã nhưng để cho chắc ăn thì cứ chú ý cẩn thận vẫn hơn.
Ảnh đại diện của anh là hình chàng trai trong anime có vẻ mặt lãnh đạm thản nhiên cho nên cô hoàn toàn không hiểu được ý đồ của câu mào đầu này.
Cậu đang ở bên ngoài hả?
Nguyên Dã nhìn cô không đáp, duy chỉ có độ cong nơi khóe miệng là không hề giảm xuống.
Những lúc như thế cho dù trước mặt bày bao nhiêu món sơn hào hải vị thì họ cũng chỉ cố gắng nuốt xuống một cách khó khăn, có khi uất ức quá bữa cơm thành cơm chan nước mắt.
Nguyên Dã:
Một lúc sau, Xuân Sơ Trân đẩy cửa vào, đánh thức nàng công chúa đang chìm trong đống đề thi.
Nếu không cô đã không lấy mỗi một que xiên, nhất định phải dập tắt mọi mệnh đề điều kiện có thể xảy ra thì mới không lại suy nghĩ linh tinh nữa.
Không.
Sau khi bài hát đầu tiên phát xong, bỗng có thông báo tin nhắn mới nhảy ra. Xuân Tảo tưởng Đồng Việt nhắn hỏi thăm tình hình tối nay, bấm vào xem, ai ngờ người nhắn lại là Nguyên Dã.
Cả căn bếp như vừa được tắm trong mùi thơm của món gà rán.
Chàng trai vẫn không phát hiện ra: “Chẳng phải tôi đã ăn mấy miếng rồi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngon lắm.
Khoé môi bất giác cong lên, Xuân Tảo chắp tay trước ngực, vừa mắng Nguyên Dã không biết nhìn hàng, giờ đói bụng bắt đầu muốn ăn rồi đấy, tiếc là bỏ lỡ lúc nó ngon nhất rồi.
Kết quả người nào đó nhắc nhở luôn:
Xuân Tảo quay về, nhận được tin nhắn Nguyên Dã gửi tới:
Người overthinking là mình lại còn vô tình động phải vết thương lòng của người ta.
“Tại tôi hả?” Hình như chàng trai lúc này mới phản ứng lại, ngẫm nghĩ rồi đáp: “À đúng rồi, tại tôi.” Trong âm thanh thấp thoáng ý cười: “Xin lỗi cậu nhé.”
Vừa rũ mắt, ngay lập tức đối diện với ánh mắt chờ mong của cô gái.
Xuân Tảo ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Xuân Tảo quyết định “để ý kỹ xem”.
Khuôn mặt vừa được cơn gió đêm xoa dịu một lần nữa lại nóng bừng lên.
Nguyên Dã sửng sốt, cách một lớp túi giấy và túi nilon nên thật ra anh không cảm thấy nóng quá. Nhưng vẫn nhận lấy sự quan tâm của cô.
Xuân Tảo hào phóng đáp: “Bình thường mà, cậu cứ ăn từ từ nhé.” Cuối cùng cũng mời xong, cô âm thầm bổ sung.
Cậu thật sự không ăn hả?
Lúc phát hiện bên trong chỉ có một que xiên, anh liếc mắt nhìn Xuân Tảo một cái: “Cậu không ăn hả?”
Cô cúi đầu gõ chữ:
Dù sao thì đang dùng sim của cậu mà, tôi cũng ngại xin một miếng.
Sợ kinh động đến mẹ, cô nhanh chóng che miệng lại:
Anh không hề khách sáo chút nào mà thành thật trả lời:
Vẫn chưa. Có chuyện gì sao?
Thấy gà đã vàng rụm, từng miếng gà được xếp vào túi giấy, Xuân Tảo nuốt nước miếng, mắt đưa theo động tác của chủ quán đến ống đựng xiên. Chủ quán lấy hai que xiên ra định bỏ vào túi giấy thì bị cô ngăn lại: “Một que là được rồi ạ.”
Sau khi đã dặn dò kỹ càng, Xuân Tảo quay người định đi. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi bếp thì đằng sau vang lên câu trả lời của chàng trai. Giọng điệu trầm thấp xen lẫn ý cười:
Cô nghiêm túc dặn dò: “Cậu khẽ thôi nhé, với cả rửa xong nhớ lau bát. À, rửa xong nhanh chóng về phòng ngủ đấy.”
Cậu mở cửa là biết.
Chẳng phải bây giờ hai người ăn là vừa đẹp hay sao?
Phí phạm của trời quá đi thôi.
“Lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?” Ấy thế mà anh lại trực tiếp nói ra!
Nhưng Nguyên Dã vẫn duy trì được sự bình tĩnh khác hẳn người thường: “Thật sao?”
ôi.
“Tôi biết rồi, thưa đại tiểu thư.”
Xuân Tảo dạ một tiếng rồi gập sách vở vào.
Hay là chủ quán hôm nay rán hơi quá tay? Nhưng mà cô đứng bên cạnh quan sát cẩn thận lắm mà, rõ ràng màu sắc lẫn mùi thơm đều tuyệt vời. Nguyên Dã có biết tôn trọng từng miếng gà rán ngon nhất trên đời này không vậy hả? Trừ khi anh bị mất vị giác nếu không tuyệt đối không thể tha thứ!
Rốt cuộc cô cũng không đành lòng, bèn trả lời:
Ngay chính giữa bàn ăn trong phòng khách xuất hiện thêm một bộ bát đũa, trong bát là gà rán. Rõ ràng được đặt ở vị trí cách phòng cô gần nhất.
Ăn xiên nướng thì hơi xuề xoà, uống trà sữa thì không thích hợp cho nên cô chẳng còn nhiều lựa chọn.
“Thế nào?” Quả nhiên cô hỏi.
Trong bóng đêm, chàng thiếu niên trước mặt tựa như ánh trăng. Sở dĩ cô bỗng nhiên liên tưởng đến điều đó là vì nụ cười của anh thật sự quá nao lòng.
Nguyên Dã giật mình vì túi giấy “đồ sộ” trên tay cô: “Nhiều vậy?”
Cùng nhau ăn chung trong cùng một túi… có vẻ hơi kỳ kỳ.
– Cơ mà cậu mua nhiều quá.
Anh vừa nhai vừa quay sang hướng khác, không nhịn được cười.
Xuân Tảo hoảng hốt.
Xuân Tảo nghe thấy tiếng buộc túi nilon, cô nhìn sang, ấy vậy mà Nguyên Dã đã cất túi gà rán đi rồi, có vẻ không định ăn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là tôi.” Giọng nói khàn khàn của chàng trai truyền đến xen lẫn ý cười không thèm che giấu.
Dường như cô vẫn luôn hiểu sai về anh mà vẫn tự cho là đúng.
Mây đen trong lòng tan đi, vạn vật nảy mầm, Xuân Tảo đồng ý với lời anh nói:
Tiếng lò vi sóng ư?
Đã nhìn thấy chưa?
Anh dừng lại ở đó, dường như không muốn kể tiếp.
Thôi, sao cũng được.
Màn hình nhảy ra tin nhắn mới:
“…”
.
Khi nhu cầu bị hạn chế quá lâu thì hoặc là bản thân hoàn toàn tê liệt hoặc là bùng nổ dữ dội.
“Con đi ngủ đi.”
Đi cùng tay cùng chân.
Xuân Tảo cứng họng, rồi lại nhẫn nhịn, cười thân thiện nhắc nhở: “Cái này ăn lúc nóng là ngon nhất ý.”
“Đã bảo cậu cứ để đó tôi rửa mà.”
Mở cửa.
Đối phương phản hồi rất nhanh:
Chỉ có ba chữ:
Xin lỗi, vừa nãy tôi tưởng cậu không ăn vì không thích món này nên đã tức giận với cậu, là lỗi của t
Vừa cúi đầu định làm đề, cô xoay người nhớ đến điều gì đó, bèn giương mắt giơ ngòi bút về phía bức tường trước mặt, cách không chọc chọc mấy cái rồi mới cúi đầu làm bài.
Anh mím môi: “Ăn cũng được.”
Phòng khách tối đen, không có ai cả.
Thật hả?
Cũng may quán KFC cô thích nhất vẫn chưa đóng cửa.
Xuân Tảo lập tức quay đầu đi, giả vờ hỏi chủ quán khi nào xong, còn không ngừng nhấn mạnh: “Chú đừng chiên lâu quá nha.”
Xuân Tảo:
Chắc là cô suy nghĩ nhiều…
Cô phải chứng minh cho Nguyên Dã thấy trên đời này vẫn còn một thứ ngon đến khó quên, là vị ngon không thể mô tả bằng lời ấy.
Nhưng cô không cam lòng mà hỏi lại:
Nhưng rõ ràng cô đang online, tự dưng biến mất thì có vẻ không ổn thì phải?
Từ khe hở nhìn ra ngoài kiểm tra ——
Ồ, lại có người chào kìa.
Đến khi thần kinh hơi thả lỏng, Xuân Tảo nghiêng người lấy điện thoại ra, vừa định đeo tai nghe, phòng bên cạnh bỗng vang lên âm thanh —— tiếng bước chân, tiếng mở cửa, hình như đi ra phòng khách… Xuân Tảo chậm rãi bỏ tai nghe xuống, nín thở lắng nghe.
Chỉ mong là do cô suy nghĩ nhiều.
Hiển nhiên Xuân Tảo không hài lòng với câu trả lời này nhưng cô không định bắt anh phải theo ý mình mà chỉ cười gượng: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô lấy bọc khăn giấy nhỏ trong túi ra, rút lấy hai tờ, mở ra rồi gấp gọn lại.
Sau khi overthinking một hồi, Xuân Tảo bò ra khỏi tâm trạng hoài nghi cuộc đời, đưa ra kết luận:
Xuân Tảo vân vê ngón tay, cuối cùng nhẹ nhàng xuống giường. Đeo dép lê vào, cô chầm chậm bước tới cửa, khẽ hé ra một chút.
… Hoá ra cậu ấy không ăn trên đường đi là vì thế.
“Thật ra…” Xuân Tảo luống cuống, theo bản năng bắt đầu an ủi: “Tôi cũng bị như vậy, tôi ——”
Xuân Tảo ngẩng đầu, Nguyên Dã từ trên cao nhìn xuống cô. Từ góc độ này, khuôn mặt anh thật sự không có gì để bắt bẻ.
Đồng hồ đếm ngược cô dùng để hạn chế thời gian lên mạng.
Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến trái tim cô rớt mất hai nhịp.
Nguyên Dã đáp:
Bóng tối an toàn bỗng trở nên không còn an toàn như vậy nữa, bởi vì dòng suy nghĩ đã bắt đầu lắc lư.
Bởi vì cô gái bên cạnh cứ nhìn anh bằng ánh mắt rất chi là long lanh, như chú mèo nhìn anh chăm chú, anh thật sự không thể xem nhẹ được.
Xuân Tảo đặt di động và đũa xuống, hai tay xoa xoa khuôn mặt cứng đơ vì cười nãy giờ, sau đó mới lại cầm di động lên.
Chàng trai cũng quay sang nhìn vào mắt cô: “Vậy cậu mời tôi ăn món mà cậu thích đi.”
Cô gái gãi gãi đầu: “Không, cái này mời cậu mà.”
Dù sợ mẹ nhưng cô cũng ngại để Nguyên Dã rửa bát cho mình. Sau khi ăn xong bát gà rán, Xuân Tảo căng thẳng đi ra ngoài một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Bỗng dưng Xuân Tảo nhớ đến lời khuyên của cô bạn thân: “Nếu cậu ấy lại nhắn tin với cậu tiếp thì tớ đề nghị cậu để ý kỹ xem.”
Tôi để lại một nửa cho mình rồi.
Xuân Tảo nắm chặt tay nắm cửa, mở rộng tầm nhìn hơn một chút. Bỗng dưng động tác cô dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
——
Càng nói giọng cô càng nhỏ.
Cậu không sợ bị mẹ phát hiện à?
——
Cô ngồi dậy, dịch người đến sát tường.
Nguyên Dã không nhiều lời, chọc mấy miếng gà vàng rụm rồi bỏ vào miệng.
“Đúng vậy.” Xuân Tảo nhìn anh.
“Cơ mà tôi có món mà tôi rất thích.” Ví dụ như mấy món chiên rán không healthy chút nào nhưng có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của hầu hết mọi người: “Nếu không chắc không sống nổi mất.”
Hình người qua đường trên đèn giao thông màu đỏ vẫn hiển thị, báo hiệu chưa thể đi qua được.
Vừa muốn hỏi cho ra nhẽ, đối phương lại nhắn:
“Cậu dùng để lót đi, cẩn thận bỏng.” Cô nói.
Nguyên Dã không biết nhìn hàng.
Nguyên Dã chú ý đến sự trầm mặc của cô: “Sao cậu không nói gì?”
Ừ.
Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy: “Cậu làm tôi sợ muốn c·h·ế·t!” Cô chỉ dám nói thầm, phải dựa vào hơi thở gấp gáp để thể hiện cảm xúc lúc này.
Nguyên Dã nhận lấy sau đó nhường đường cho cô.
Anh “ừ” một tiếng, nghe sao mà tự nhiên đến thế.
Chàng trai đứng ở bên đường, hơi cúi đầu lẳng lặng lướt điện thoại. Ánh đèn đường như mang theo hơi ấm phủ lên người anh, mái tóc đen khẽ tung bay trong gió, khung cảnh ấy đẹp tựa phim ảnh nhưng lại có chút cô đơn tiêu điều —— Sao có thể chứ, Xuân Tảo vội vàng xoá bỏ suy nghĩ kỳ quái vừa xuất hiện trong đầu, rõ ràng bất cứ ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn anh mà.
Xuân Tảo bất giác không muốn đối diện với ánh mắt của anh, thậm chí cô còn thấy bực bội vì sự khác thường của bản thân. Nhìn những quán xá lác đác ven đường, Xuân Tảo đáp: “Tại cậu không nói gì trước mà.”
Thế giới ngoài kia đầy rẫy cám dỗ, nếu không nghiêm khắc kiềm chế thì sẽ vô thức sa đoạ mất.
Xuân Tảo bắt đầu niệm bài không được tức giận, tức giận mất xinh.
Vậy cậu có thấy gà rán ngon không?
Rửa mặt xong, Xuân Tảo dùng bông lau sạch lỗ tai rồi nghiêng đầu cho nước chảy ra. Trở về phòng ngủ, thấy thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa Xuân mama vẫn còn chưa quay về phòng, cô cũng không vội lên giường (lén chơi điện thoại) mà mở sách vở đến trang lần trước làm dở rồi lấy bút chì bấm trong hộp bút ra ấn vài cái.
Nguyên Dã:
Đêm hôm tự dưng bảo cô mở cửa làm gì…?
Cô cũng không biết tại sao mình lại ngồi xổm xuống như kiểu bịt tai trộm chuông như thế này, như anh lính đầu hàng đã không có đầu óc lại còn nhát gan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngủ rồi hả?
Xuân Tảo chọn gà KFC cỡ siêu lớn.
Sau khi mỉm cười chào lại đối phương, chàng trai quay sang nhìn về phía cô.
Xuân Tảo: “…”
Chủ quán kinh ngạc liếc Xuân Tảo một cái nhưng vẫn bỏ lại một que xiên, sau khi nhận đủ tiền thì đưa túi gà rán nóng hôi hổi cho cô.
Họ cứ thế lặng lẽ đi được một đoạn.
Nguyên Dã nhận lấy, ngón tay thon dài mở miệng túi ra.
Xuân Tảo vừa ăn vừa chăm chú nhìn vào dòng chữ đối phương đang nhập tin nhắn rồi lại mất. Một lúc sau, anh chỉ trả lời hai câu ngắn gọn:
Đối diện với món yêu thích, thật lạ là lần này cô lại không thèm ăn cho lắm, không phải do bị cảm xúc tiêu cực quấy phá mà là… bỗng dưng cô thấy không hiểu được Nguyên Dã, cảm giác mơ hồ không rõ lại bao trùm lấy cô. Ngồi trước bàn học, Xuân Tảo như ban đêm căng buồm ra khơi, chìm nổi lênh đênh.
Đồng Việt mới đúng là bạn thân cô, mỗi lần mua gà rán, suất lớn cỡ mấy cũng bị hai đứa cô xử lý nhanh như chớp.
Anh đáp:
– Tôi biết.
Thấy rồi.
Thậm chí còn có người lên tiếng chào nữa.
Cô không nhắc đến từ “mẹ” nhạy cảm: “Người lớn trong nhà tôi cũng thường xuyên nhắc đến thành tích học tập vào giờ cơm…” Hoàn toàn đồng cảm vì bản thân mình cũng vậy.
Xuân Tảo lại nằm xuống, đeo tai nghe vào, đầu tiên mở đồng hồ đếm ngược ra hẹn khoảng 20 phút sau đó mới bật 3G để nghe nhạc.
Xuân Tảo ngẩn ngơ, một lúc sau cô cong môi đáp: “Được thôi.”
Tất nhiên quán này cực ngon, trước và sau tiết tự học tối luôn bị vây kín bởi đám học sinh.
Ăn xong cứ để bát ở bếp nhé, lát nữa tôi rửa.
Về đến nhà, Xuân Tảo ấm ức đến nỗi đấm ngực vài cái, cảm giác này ai thấu đây, cái cảm giác không được người khác công nhận này thật sự ấm ức quá đi mất. Thật sự không thích sao?
Ơ…
Hoá ra là vậy.
Xuân Tảo nghe thấy nhịp thở của mình bắt đầu tăng tốc. Cô đi ra ngoài cầm bát gà rán vẫn còn vương hơi ấm về phòng.
Xuân Tảo bình tĩnh nhìn màn hình, phát hiện bản thân nín thở một lúc lâu. Hít sâu một hơi, cô bật dậy, cẩn thận hỏi lại:
Cô cũng không dám bật đèn mà hoàn toàn dựa vào ánh sáng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ và trực giác của bản thân để đi vào nhà bếp.
Đôi má vừa mới được làm nguội giờ lại bắt đầu có xu hướng phát hỏa, cô vội từ chối:
Đúng ha
Xuân Tảo trong lòng kinh sợ, hoảng hốt tắt vòi, ôm bát ngồi xổm xuống tại chỗ rồi nín thở.
Ngón tay thon dài mảnh mai của cô gái khéo léo gấp khăn giấy thật vuông vức rồi đưa cho anh.
Xuân Tảo phì cười.
Chương 13: Ánh trăng (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoé mắt liếc thấy di động trên giường sáng lên một chút.
Nhìn thấy mẹ đóng cửa phòng lại và xác định bà đã quay về phòng nghỉ ngơi, Xuân Tảo mới tắt đèn đi. Bóng tối như chiếc áo choàng màu đen đầy cảm giác an toàn lập tức bao bọc lấy cô.
Xuân Tảo quả quyết cầm di động lên thừa nhận điều đó với đối phương:
Là tiếng mở cửa.
Vừa định cầm bát lên rửa thì đằng sau vang lên tiếng kẽo kẹt.
Xuân Tảo hít hít mũi, sau đó dừng lại trước bồn rửa bát, quan sát xung quanh thật kỹ rồi mới cẩn thận vặn vòi nước, chầm chậm điều chỉnh tốc độ nước chảy. Xui rủi thế nào mà vô tình trượt tay khiến tiếng nước chảy càng lúc càng lớn trong màn đêm tĩnh lặng, cô sợ đến mức lập tức vặn vòi lại. Một lúc sau mới dám thử mở lại nhưng chỉ dám vặn ở mức chảy tí tách.
Rời khỏi đám đông, Xuân Tảo chạy chậm đến trước mặt Nguyên Dã, hai tay giơ cao: “Nè, cho cậu.”
Cô kìm nén sự không đồng tình trong mình lại, dịu giọng hỏi: “Cậu không ăn nữa hả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.