Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Mặt trời mọc trên biển

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Mặt trời mọc trên biển


Chỉ cần đi từ cầu thang đầu tiên xuống là tự nhiên có thể đi qua lớp A… Cô gái nhanh chóng xoay người đi qua hành lang các lớp rồi xuống tầng một.

“À đúng rồi ha.” Lư Tiểu Nguyệt lúc này mới nhớ ra: “Thế sao cậu không đi cùng?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù cho cố tình nín thở cũng chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, thình thịch, thình thịch, khiến người ta hít thở không thông.

Xuân Tảo đáp: “Chỉ có thế.”

——

Một suy nghĩ xa lạ nảy lên trong lòng, thúc giục cô làm một việc mà ngày xưa mình vốn không thích, cũng chưa bao giờ làm.

Khi lớp A từ xa đi tới sân tập, Xuân Tảo nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn thẳng vào chùm tóc đuôi ngựa của cô bạn đứng đằng trước.

Lớn đến từng này tuổi mà chưa bao giờ có ai gọi cô như vậy, đến cả cha mẹ cũng không. À không phải, trước kia bà chị gái cũng từng gọi cô bằng danh xưng ấy nhưng cảm giác hoàn toàn khác với khi Nguyên Dã gọi. Lúc đó hai chị em cô đang cãi nhau.

Quay về lớp học, tâm trạng của cô cũng trở nên nhẹ nhàng xao xuyến giống như mặt trời nhô lên khỏi mặt biển. Cô bắt đầu phát bài tập cho lớp rồi đi xuống bục giảng. Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Đồng Việt, một mùi thơm vị kẹo sữa xông vào cánh mũi. Xuân Tảo cúi đầu nhìn, thấy cô bạn mình đang thong thả thoa kem dưỡng tay.

Ngay sau đó là cảm giác nổi da gà cùng cơn sóng nhiệt che trời lấp đất khiến người ta chỉ muốn trốn tránh.

Chỉ là muốn bôi ké tí thôi không được sao?

Hình như Xuân Sơ Trân cũng để ý thấy: “Tối qua con ngủ không ngon à?”

Không làm gì cả.

Cô nhanh chóng liếc mắt vào trong.

Nhân cơ hội xoay người nhìn thêm một cái.

Ôm chồng tài liệu ra khỏi văn phòng, Xuân Tảo dừng bước trước lối vào hành lang mình thường đi qua.

Dù sao bọn họ cũng là bạn thuê chung nhà, quan hệ cũng khác so với các bạn cùng trường. Một người có nhân duyên tốt như anh tất nhiên cũng biết cách đối xử với người khác sao cho lịch sự. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật ra Nguyên Dã chẳng làm gì cả, chỉ là tiện tay giúp đỡ, chỉ là hơi tinh tế một chút, kiểu quan tâm qua lại mà thôi.

Cô nói dối.

Xuân Tảo đeo tai nghe vào, bật âm lượng ở mức to nhất.

“Cũng không phải…” Đồng Việt đang ăn bánh bao nên giọng cũng mơ hồ không rõ: “Nhưng mà nếu cậu đến am Tịnh Vân chắc sẽ tìm thấy người hiểu cậu đấy.”

Cậu ấy đi đâu rồi?

Xuân Tảo thoả mãn thu lại tầm mắt.

Lư Tiểu Nguyệt cười trêu: “Hay là cậu lười nên trốn ra tập thể d·ụ·c đấy?”

Chương 14: Mặt trời mọc trên biển

Xuân Tảo ngẩn ra: “Sao cậu đi một mình thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hôm nay, lúc này cô chỉ cảm thấy: Không ổn chút nào.

Tầng hai chủ yếu là các lớp khối tự nhiên, trên hành lang ồn ào nhốn nháo tràn đầy hormone nam tính, ngày xưa cô toàn tránh đi qua lối này.

Thật sự không ổn.

“Chỉ có vậy thôi hả?” Hiển nhiên Đồng Việt không hài lòng.

Xuân Tảo thiếp đi trong sự rối rắm. Ngày hôm sau quả nhiên cô thức dậy với hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt. Xoa xoa đôi mắt hơi sưng, Xuân Tảo lặng lẽ cảm thán.

Xuân Tảo một bên cánh tay gập lại, một bên giơ thẳng lên cao, vặn eo, theo phản xạ xoay người nhìn ra sau.

Tại sao cô lại nảy sinh phản ứng mãnh liệt như vậy chứ.

Ban đầu là nghi hoặc, sau đó là cảm giác trống trải —— Một cảm giác trống trải mờ mịt hoàn toàn xa lạ, tựa như con thuyền vốn đang di chuyển với một tốc độ ổn định, theo quán tính nhìn lên là thấy ngọn tháp phía xa xa, nhưng đột nhiên có một ngày ngọn hải đăng kia đột nhiên biến mất, trên mặt biển rộng lớn bao la chỉ độc một chiếc thuyền con.

Xuân Sơ Trân á khẩu, vài giây sau mới nói: “Mẹ quan tâm nên mới hỏi có hai câu thôi mà mới sáng ra đã cáu gắt thế?”

Biển hiệu lớp 11A ở gần ngay trước mắt, Xuân Tảo bước tới cửa sổ lớp bọn họ, tốc độ vô thức chậm dần.

Tại sao chứ?

Không phải mình chưa bao giờ tiếp xúc với chàng trai nào, suốt 9 năm đi học cũng có một số bạn nam cùng tuổi tỏ ra có hảo cảm với cô một cách công khai hoặc ngấm ngầm, có người thẳng thắn gửi thư tình cũng có người thể hiện sự quan tâm khác với những người khác nhưng cô chưa bao giờ thấy cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, cho dù có cảm giác thì đó cũng chỉ là những cảm xúc rất đỗi nhạt nhoà kiểu: Hình như như vậy không ổn lắm thì phải…

Động tác xé bánh mì của Xuân Tảo khựng lại: “Kể từ khi lên cấp 3 con có mấy khi ngủ ngon đâu ạ.”

Kể từ khi có thói quen này, đây là lần đầu tiên Xuân Tảo không thấy Nguyên Dã đứng trong hàng ngũ.

“Ba hai ba bốn năm sáu bảy tám…”

Hay cô nhìn nhầm?

Xuân Tảo quay sang: “Lời tớ nói có gì không ổn hả?”

Tại sao.

Ánh mắt thoáng dừng lại.

Nhìn khuôn mặt buồn thiu vì thất vọng của cô bạn, Xuân Tảo lại thấy mâu thuẫn. Cô sợ Đồng Việt biết được sẽ bắt đầu phân tích rồi phát hiện ra sự thật cô không muốn đối mặt. Chúng giống như tia nắng mùa hạ chiếu thẳng vào trong nội tâm của cô, ngày càng mãnh liệt khiến cô khó có thể thừa nhận.

Am Tịnh Vân là một địa danh nổi tiếng của thành phố bọn họ dành cho tín đồ hướng Phật.

Giơ di động lên, trên màn hình hiển thị giao diện QQ, vị trí đầu tiên là Fan cuồng CP họ Đồng, còn cái tên thứ hai chính là Nguyên Dã…

Tiếng lòng nổ vang như muốn che lại thính lực của Xuân Tảo, khiến cô không nhịn được quan tâm khi nào Nguyên Dã quay về phòng nhưng căn bản cô không làm được.

Xuân Tảo: “… Cậu bị hâm hả.”

Đồng Việt: “Cậu mới bị hâm ấy.”

Xuân Tảo giả vờ thản nhiên: “Cuối cùng cũng mời xong bữa này, thế là từ nay không còn cảm giác mắc nợ cậu ấy nữa.” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy nghèn nghẹn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Tảo ôm chặt tài liệu vào lòng, nín thở chạy nhanh.

Chính là lúc này ——

“Động tác vặn mình ——”

Chàng trai có vẻ ngoài xuất chúng vẫn đang ngồi ở vị trí đó, anh vừa cười vừa dùng cuốn sách hay cuốn vở gì đó vỗ vỗ vào bả vai cậu bạn ngồi phía trước, hình như đối phương đang ngủ gật. Ánh nắng ngoài cửa rọi xuống nửa người anh, mông lung và mờ ảo, tựa như cảnh nào đó từng xuất hiện trong mơ giờ đột nhiên trở thành hiện thực.

Nguyên Dã thật sự không có trong hàng, vị trí vốn thuộc về anh hiện tại đang là một bạn nam đeo kính khác trong lớp.

Cực kỳ cực kỳ không ổn.

——

Lư Tiểu Nguyệt: “Câu này tớ hỏi cậu mới đúng, Đồng Việt đâu?”

Như thường lệ, hai cô gái lại gặp nhau trước cửa văn phòng phẩm. Đầu sỏ Đồng Việt vừa gặm bánh bao vừa không quên hỏi thăm chuyện tối qua. Xuân Tảo không thể kể lại hết được đầu đuôi câu chuyện, đành tóm tắt bằng một câu “Tối qua tớ mời cậu ấy ăn gà rán, sau đó thì về nhà”.

Nhưng vừa nãy… cả người cô như bị điện giật vậy.

Cảm xúc bồng bềnh thấp thỏm vừa rồi chợt lắng xuống trong khoảnh khắc ấy.

Sau khi trở về phòng, Xuân Tảo lập tức vùi mình vào chăn. Tiết trời bây giờ chưa mát mẻ cho lắm, làn gió điều hoà phảng phất như không tồn tại khiến hơi nóng trên đôi gò má càng trở nên rõ hơn.

Xuân Tảo xoè bàn tay phải ra trước mặt cô ấy rồi lắc lắc.

Thấy cô đi một mình, bạn cùng bàn Lư Tiểu Nguyệt chào tạm biệt hai cô bạn cùng khối đi cùng rồi chạy lên khoác tay Xuân Tảo.

Cô nghe thấy tiếng bạn nam kia tức giận gọi cả họ cả tên anh.

Xuân Tảo im lặng.

Đến tiết thể d·ụ·c giữa giờ, Xuân Tảo vẫn đứng xếp hàng nghiêm túc. Đồng Việt và Đinh Nhược Vi đang vẽ báo tường trên hành lang, tiến độ chưa tới lượt của cô nên cô vẫn ra sân tập như bình thường.

Tiếng bắt nhịp dần trở nên mơ hồ.

Đến bậc thang cuối cùng.

“Nguyên Dã!”

“Làm gì vậy?” Đồng Việt hoang mang.

Liếc mắt nhưng không thấy chiếc gáy của người nào đó.

Sau khi tập xong, Xuân Tảo thất thần ôm cánh tay đi về lớp.

“Gì chứ…” Tâm trạng không tốt của Xuân Tảo chợt biến mất: “Không ra tập thể d·ụ·c mới gọi là lười ý.”

Đại tiểu thư.

Thiếu cái giọng ríu ra ríu rít của Đồng Việt, chẳng hiểu sao Xuân Tảo cứ thấy vắng vắng.

Bắt nhịp là một giọng nam dõng dạc hùng hồn vang vọng khắp sân: “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám…”

Như thể mình cũng là đồng phạm của anh, khoé môi Xuân Tảo khẽ cong lên.

Tiết cuối cùng của buổi sáng chính là tiết tiếng Anh, Xuân Tảo lên văn phòng giáo viên trên tầng hai để nhận tập bài kiểm tra tối qua, thuận tiện nhờ giáo viên tiếng Anh nhận xét về buổi học tiếp theo.

Xuân Tảo đáp: “Cậu ấy và Đinh Nhược Vi đang trang trí báo tường.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật sự khó để mở lời, khó để mở lòng.

Lúc giai điệu bài tập thể d·ụ·c nhịp điệu vang lên, Xuân Tảo bắt đầu giãn cơ.

Xuân Tảo lập tức thoát ra.

“Tại chưa đến lượt tớ.”

…..

Nhưng hôm nay…

Lý trí là thế nhưng về mặt cảm xúc thì khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Mặt trời mọc trên biển