Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Hoa mười giờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Hoa mười giờ


Xuân Tảo cười khẽ, sau đó rút cuốn sổ từ vựng trong túi quần ra học.

Cũng may anh không ở nhà nên miễn luôn vụ chào hỏi, dù sao thì đối với cô hiện tại, việc “đối mặt” là một điều vô cùng khó khăn.

“Bình thường tớ không để ý lắm.”

Cô đã đoán hoàn toàn chính xác, con cái được nghỉ nên Xuân Sơ Trân cũng thả lỏng hơn. Quả nhiên buổi trưa rửa bát xong, bà liền lên WeChat gọi điện cho mấy bà bạn cùng xóm hẹn nhau chơi mạt chược.

“Cái tai nghe cũ rích 20 tệ kia của mày dùng từ đời nảo đời nào rồi.” Xuân Sướng nói, giống như cuối cùng cũng có thể trút bỏ tâm sự nào đó trong lòng, “Chị nhìn ngứa cả mắt.”

Dừng lại trước trước cửa hàng bán ốp đựng tai nghe, Xuân Tảo lâm vào khó khăn trong việc lựa chọn kiểu dáng. Đồng Việt thì vẫn đang lưu luyến khu hàng blind box, vừa vơ hết hộp vào xe hàng vừa tia những hộp khác.

Xuân Tảo lập tức phóng tầm mắt sang bụi cây cạnh vườn hoa.

Thế là hai cô gái lại bắt đầu đấu võ mồm.

Xuân Sướng dựa người vào khung cửa: “Mày chả có tí tiền đồ gì cả, đã không ra nghênh đón chị thì thôi, nhìn thấy lại còn không thèm để ý đến chị.”

Nắng cuối thu vẫn cực kỳ gay gắt, chiếu xuống đường nhựa làm nó trở nên nóng rẫy. Mấy cô gái mệt đến nỗi vừa chống nạnh vừa thở d ốc, túm năm tụm ba kéo nhau tìm chỗ mát để nghỉ chân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật ra Xuân Tảo có thể hiểu được và cũng liên tục coi chị là “hình tượng mẫu mực”.

Từ góc chụp có thể thấy hướng chụp là từ cửa sổ phòng anh.

Kìm nén niềm vui sướng muốn hét lên, Xuân Tảo ngạc nhiên nhìn chị mình.

Có lẽ định luật Murphy là có thật, càng né tránh ai thì càng dễ đụng phải họ. Kể từ khi khai giảng đến nay, đây là lần đầu tiên cô đụng phải Nguyên Dã trên hành lang trong tình huống đi một mình.

Xuân Tảo mặc chiếc váy liền màu vàng dài tới đầu gối mà chị mới mua cho rồi cầm chìa khoá, ví tiền, đương nhiên không thể quên đem tai nghe mới rồi bỏ vào túi.

“Con trai lớp mình thì không có gì đáng để chú ý cả cơ mà ai bảo mạng lưới tin tức của tớ đồ sộ chứ, muốn không biết cũng khó.”

Đêm hôm đó, cuối cùng cô bé Xuân Tảo 17 tuổi cũng cảm nhận được thế nào là sự chênh lệch một trời một vực giữa tai nghe mấy nghìn tệ với tai nghe mấy chục tệ. Cô bật hết những bài mà mình thích lên nghe đến tận 1 giờ sáng mới không chịu được nữa, mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Có khi nào… giấu đầu lòi đuôi quá không nhỉ?

Là Nguyên Dã.

Xuân Tảo khó hiểu nhìn hai cô bạn một cái rồi lại tiếp tục học từ vựng, tranh thủ thời gian rảnh.

Kiểm tra điện đóm trong nhà xong, cô lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Hiệu ứng thuỷ triều chưa từng xuất hiện giờ đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, sóng biển dập dìu vĩnh viễn không dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bắt được keyword “lớp A”, Xuân Tảo từ từ chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhưng thật ra đột nhiên cô không dám đối mặt trực tiếp với anh, không thể thản nhiên chào hỏi xã giao bình thường như ngày trước, thậm chí khó có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh.

Đều là ông hoàng bà hoàng ngoại giao, Đồng Việt không khỏi cảm thấy thua cuộc, cô nàng hừ lạnh: “Tớ còn chưa hoà nhập được với lớp tự nhiên vậy mà.”

Lúc nào cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.

“Cái đồ dại trai.”

Cô bắt đầu phê bình sự nhát gan của bản thân.

Xuân Tảo tắt điện thoại: “Phòng ngừa chị đi nói linh tinh đấy.”

Mà thay vì nói là đụng phải, đúng hơn là cô nhìn thấy anh trước.

Xuân Tảo ngồi bật dậy: “Chị định làm gì?”

Đứng trong WC, cô gỡ dây buộc tóc xuống, lúc này mới thở phào như trút được gánh nặng.

Cười xong, chị tỏ vẻ bí ẩn lấy món đồ trong túi quần bên trái ra, đưa cho Xuân Tảo.

Đồng Việt lắc chai nước rỗng trong tay: “Bọn con trai không sợ bị đen nhỉ.”

Đến khi trở về chỗ ngồi Xuân Tảo mới thở phào nhẹ nhõm. Cô rút vở ra để quạt nhưng hiệu quả không tốt cho lắm, bèn mượn chiếc quạt hình bông hoa của bạn cùng bàn, bật mức lớn nhất rồi giơ thẳng vào mặt.

Hai cô gái cực kỳ ăn ý với đối phương.

Rồi theo mạch máu khẽ khàng lan ra toàn thân.

Xuân Tảo rũ mi: “Con không biết ạ.”

Nhiệt độ không những không giảm mà còn cháy lan ra khắp cơ thể.

“Nhưng mà cậu bảo cậu đi WC mà…”

Bước chân của Xuân Tảo chậm lại.

Anh nhắn:

Đồng Việt cúi đầu nhìn cơ thể “yếu liễu đào tơ” của mình: “Tớ đứng bên ngoài cổ vũ cũng được mà, dù sao thì trai lớp kia chất lượng không cao lắm chứ nếu là lớp A thì giờ này tớ đã bày sạp bán n ước cạnh sân bóng, không thu tiền mà chỉ quét mã QR Wechat rồi nhé.”

“Ôi, sức mạnh của tình yêu.” Đồng Việt cảm thán, lấy chiếc gương nhỏ ra soi để chỉnh lại tóc: “Khi nào tớ mới gặp được một người tớ thật sự thích đây.”

Đinh Nhược Vi cười bò.

“Ừ đấy, ngày xưa trông cậu ta cứ lôi tha lôi thôi, nếu không bị thầy mắng chắc không thèm đi cắt tóc đâu.”

Xuân Sướng cười khoái trá: “Mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi, nhìn chằm chằm điện thoại làm gì?”

Xuân Tảo cũng theo các bạn ra vườn hoa ngồi nghỉ, giơ tay lau vầng trán mướt mồ hôi.

Anh gửi tới một bức ảnh, trong ảnh là những bông hoa mười giờ cô trồng ở bên ngoài cửa sổ phòng ngủ. Trước khi rời đi vẫn còn là nụ hoa mà hiện tại trong bức ảnh anh gửi đến, chúng đã hoàn toàn nở rộ, những cánh hoa hồng phấn mềm mại ướt át.

Chàng trai và bạn học đang cùng nhau ra khỏi lớp, anh đi trước còn bạn nam kia thì đi đằng sau, có lẽ đã nói chuyện xong nên hiện giờ trên gương mặt chỉ còn đọng lại nét cười chưa hoàn toàn rút đi. Người ấy thật sự nổi bật, thậm chí là chói mắt, đồng phục mặc trên người anh dường như trắng sáng hơn người khác ba phần.

Đã gửi 10 phút trước.

Lúc tuần tra đến phòng ngủ của Xuân Tảo, chị im lặng núp cạnh cửa, nhìn lén sắc mặt bi thảm của cô em gái, mãi cho tới khi đối phương phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Cô lên QQ tìm Đồng Việt.

Thế nhưng tầm mắt thoáng qua trong giây lát của người nọ vẫn như giọt caramel trên bếp lửa, thẩm thấu vành tai cô.

Tựa như nhân vật chính trong phim vậy:

Đoán rằng Đồng Việt có thể đang ở khu bán n ước hoa tít bên kia, cửa hàng khá to nên Xuân Tảo quyết định đứng yên tại chỗ để chờ.

“A ——”

Hết tiết thể d·ụ·c, Xuân Tảo giả vờ muốn đi WC để không phải đi quầy ăn vặt với hội bạn như mọi khi.

Học kỳ này, ngày Quốc khánh và Trung thu diễn ra gần nhau, ngoại trừ khối 12 thì các khối còn lại đều được nghỉ lễ 8 ngày theo quy định của nhà nước.

Không thể nào.

Xuân Sướng giơ bốn ngón tay lên, rồi nhún vai tỏ vẻ không sao: “Cũng chỉ bằng 1/10 tháng lương của chị mày thôi.”

Vừa định đẩy cửa ra ngoài, Xuân Tảo lại lui về.

Nằm trên giường, Xuân Tảo ngẩn ngơ kéo đọc lịch sử cuộc trò chuyện. Phòng khách trong nhà có lắp Wifi nên cô không cần che giấu việc dùng điện thoại nữa, chỉ cần không dùng quá nhiều trước mặt mẹ là được.

“Giờ cậu mới biết hả?”

“Cậu ta thích Lâm Tâm Nhuỵ á?” Đinh Nhược Vi ngạc nhiên vì hóng dưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lấy điện thoại trong túi ra, chụp lại kiểu dáng ốp tai nghe rồi mở QQ lên, đang định gửi cho Đồng Việt để xin ý kiến thì phát hiện trong danh sách bạn bè có tin nhắn mới.

Cũng may Đồng Việt và Đinh Nhược Vi mỗi người cầm một cây kem ốc quế chợt xuất hiện trong tầm mắt.

Nghẹn ngào một lúc, cô mới rưng rưng nhìn chị: “Đắt không chị?”

Anh không ở nhà.

Xuân Tảo cố ý dặn dò: Khoảng ba giờ chiều mai, chú ý tin nhắn nhé, lúc đó chắc quý bà Xuân đang đi chơi mạt chược rồi.

Xuân Tảo quả quyết đưa lưng về phía chị.

Còn nói chuyện riêng thì… tuyệt nhiên không có.

Đồng Việt rút khăn giấy ra, bật lại: “Có tốn tiền của cậu đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Tảo lườm chị: “Chị bị mẹ nhập à?”

Đồng Việt và Đinh Nhược Vi cùng nhìn qua, đồng thanh kêu: “Cứuuuu!”

Hai cô gái mặc váy, xinh đẹp như hai đoá hoa phù dung đẫm sương sớm.

“Váy của cậu cũng đẹp lắm!” Đồng Việt kéo cô xoay một vòng.

Dù sao cũng quen rồi nên Đồng Việt không kêu ca nữa mà phóng tầm mắt ra phía sân bóng rổ bên cạnh sân thể d·ụ·c. Cách một hàng rào chắn, mấy bạn nam bên kia hình như không sợ nóng nực mà chỉ mải miết đổ mồ hôi, thỉnh thoảng có tiếng hoan hô hay tiếng hú như khỉ truyền đến.

Băn khoăn hơn nửa ngày, cuối cùng Xuân Tảo cũng thu hẹp được mục tiêu lựa chọn, sau khi chọn xong mấy loại cô ngẩng đầu tìm Đồng Việt, định nhờ cô nàng xem giúp mới phát hiện không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.

——

Đinh Nhược Vi trêu: “Ngày nào mà cậu chả gặp được? Gặp ai cũng yêu mà.”

Thấy phản ứng đó, Xuân Sướng cong khoé miệng: “Hộp đựng hơi lớn, sợ mẹ nhìn thấy lại càm ràm nên chị lấy ra trước, nhưng chị thề đây không phải hàng secondhand đâu nhé, chị mày chưa từng dùng lần nào luôn, mới tinh 99% đấy.”

Xuân Tảo nghe mà bồn chồn, không khỏi liên tưởng đến chính mình.

“Cậu thì biết gì!”

Buộc dây giày xong, Xuân Tảo ngồi dậy, liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Nguyên Dã.

Nói xong lại lấy cuốn sổ hướng dẫn trong túi ra ném cho cô: “Mày tự nghiên cứu đi.”

Cô giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi WC.

“Cậu lãng phí thế.” Đinh Nhược Vi vừa nói vừa né tránh những giọt nước suýt chút nữa thì bắn vào giày.

Hoá ra đó là thích ư?

Xuân Tảo ngắm kỹ cô bạn: “Cậu trang điểm cũng đẹp, kiểu blink blink ấy.”

Sau khi sắp xếp hai bộ quần áo để thay và tưới nước cho mấy chậu cây bên cửa sổ xong, Xuân Tảo xách túi hành lý ra khỏi phòng.

Một ngày nào đó, cô cũng sẽ đi tới biển khơi, ôm lấy mưa giông sấm chớp.

Cha Xuân vốn được nghỉ phép ở nhà cũng phải hy sinh giấc ngủ trưa, bị vợ kéo đi cho đủ quân số.

“Vớ vẩn, fail chỗ nào.”

Hình như mấy bông hoa nhỏ cậu trồng nở hết rồi này.

Trước cửa trạm tàu điện ngầm đã hẹn từ trước, hai cô gái gần như đến cùng một lúc, cùng trông thấy đối phương.

Đinh Nhược Vi nhìn bóng người nhảy lên bên kia rào chắn, cảm thán: “Ê mà hình như Đàm Tiếu trông ưa nhìn hơn ngày trước nhiều.”

Không ai thích bị Xuân Sơ Trân quản lý gắt gao mãi.

Chương 17: Hoa mười giờ

Xuân Sướng lườm cô một cái rồi nằm vật ra giường, Xuân Tảo thấy thế thì nhào vào chỗ chị.

Đồng Việt nhíu mày, xác nhận: “Đúng rồi, cậu ấy thân với các bạn lớp tự nhiên thế à, còn chơi bóng với nhau nữa.”

Tiết thứ hai chiều thứ Tư là tiết thể d·ụ·c, sau khi đã khởi động và chạy quanh sân hai vòng xong, giáo viên tuyên bố cả lớp có thể tự do hoạt động.

“Mày cũng không thoát đâu cưng.” Xuân Sướng hù doạ: “Cho nên dùng cho cẩn thận đấy, lúc mẹ thức nhớ tắt âm đi, mày tưởng chị không sợ bị mẹ đánh hả?”

Xuân Tảo sáng mắt lên, chạy băng qua chỗ cô bạn, khen không ngớt miệng: “Hello gái Nhật, hôm nay cậu xinh thế.”

Hô hấp của Xuân Tảo chững lại một nhịp.

Chú ý đến ngoại hình ư… Chẳng phải là mình hiện tại hay sao? Dạo này tần suất soi gương tăng hẳn so với ngày xưa, mỗi sáng trước khi ra khỏi phòng đều sẽ nghiêm túc chỉnh lại tóc và không bao giờ quên dùng dầu xả cũng như sữa rửa mặt…

“Dạo này cậu ta đang theo đuổi hoa khôi lớp D đấy.” Đồng Việt nói: “Nên mới bắt đầu chú ý đến ngoại hình như thế.”

Kể từ khi ý thức được bản thân “ôm ý đồ xấu” với Nguyên Dã, cô không chủ động chào hỏi anh nữa, cũng không cố tình đi vòng qua hàng lang lớp A, tập thể d·ụ·c cũng sẽ cố ý tránh góc độ có anh. Cô mới nhận ra điều đó không phải đường hoàng quan sát mà là nhìn trộm. Thông qua việc đó để thoả mãn tâm lý muốn nhìn trộm của bản thân, điều đó quả thật xấu hổ.

Hơn nữa, dây buộc tóc mới mua đang buộc trên đầu lúc này chính là bằng chứng phạm tội rõ ràng nhất.

Đồng Việt ngồi ngay cạnh đang ùng ục tu non nửa chai nước khoáng, phần còn lại thì đổ ra để rửa mặt.

Thế là cô lại buộc lại. Sau một hồi đấu tranh, sau lưng đổ mồ hôi như vừa mới chạy 800 mét xong, nhịp tim cũng vậy.

Kỳ nghỉ lễ của Xuân Tảo đã được sắp xếp sẵn từ trước, đó là cùng mẹ về nhà sau đó đâm đầu vào học, trừ một ngày được ra ngoài dạo phố cùng Đồng Việt.

“Dạ dạ dạ em biết rồi.” Xuân Tảo vui vẻ đáp.

“Đúng vậy, cảm giác bản thân cũng sáng hơn. Hôm nay tớ còn thử make up kiểu nàng tiên cá này, cơ mà hơi fail một xíu, có bị rõ ràng quá không? Cậu nhìn giúp tớ đi.”

Hiếm khi chị gái Xuân Tảo về nhà nghỉ lễ, người đẹp thành thị vừa về nhà là đi tắm rửa liền, quay trở lại dáng vẻ trạch nữ lôi thôi lếch thếch, vừa ngậm kẹo m út trong miệng vừa nghênh ngang đi khắp nhà.

Hình như anh đã nhìn thấy cô…

Cô thích… Nguyên Dã?

Đinh Nhược Vi cười: “Cậu mà vào đó thì xác định chỉ có bị ăn bóng thôi.”

Xuân Sướng chơi xấu: “Mẹ —— Xuân Tảo đang chơi ——”

Trong lúc Xuân Sơ Trân kiểm tra xem có để quên đồ gì không, cô ra thay giày trước.

Xuân Tảo vẫn còn nghẹn ngào: “Bà Xuân mà biết kiểu gì cũng đánh chị tơi bời cho xem.”

Xuân Tảo tuyệt vọng vùi mặt vào cánh tay.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ, Xuân Tảo nhanh chóng hoàn thành hết bài tập về nhà được giao. Trước khi đi ngủ, cô thoả mãn ngắm nghía chiếc hộp tai nghe mà mình ao ước bấy lâu, định ngày mai ra ngoài cùng Đồng Việt sẽ mua ốp cho nó, không thể làm tổn thương cục cưng của mình được.

Cảm tạ trời đất.

Chị Xuân Sướng không hay ở nhà. Sau khi lên đại học, chị ấy bắt đầu tự do bay nhảy, cho dù học trường trong cùng thành phố nhưng chị rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về thì cũng đi nhanh như một cơn gió. Dường như lúc này thời thanh xuân phản nghịch của chị ấy mới bắt đầu. Tất nhiên tấm gương học hành giỏi giang trong lòng mẹ cũng trở thành học sinh cá biệt, còn bị liệt kê ba tội lớn nhất đó là không thi lên thạc sĩ, không thi vào công chức và không yêu đương.

Cô cũng vậy.

Vì có thể “tự nhiên” coi như không nhìn thấy, “tự nhiên” gặp thoáng qua và “tự nhiên” che giấu cảm xúc khó tả lúc này.

Hai chị em vui đùa ầm ĩ đến khi Xuân Sơ Trân lớn tiếng gọi ra ăn cơm.

Một ngày nào đó, cô cũng sẽ phá tan những gông cùm này.

“Thì chất lượng vẫn tốt mà.” Xuân Tảo lẩm bẩm.

Xuân Tảo đáp: “Học mệt.”

Xuân Tảo nghi hoặc nhận lấy, sau khi nhìn thấy Logo phía trên, hai mắt cô toả sáng, mở nắp hộp ra, quả thật đó chính là tai nghe không dây chống ồn mà cô ao ước bấy lâu nay.

Xuân Tảo như bắt được cây gỗ nổi, giả vờ như không có gì mà chạy tới kéo tay Đồng Việt: “Hay lắm, các cậu đi mua kem mà không mang theo tớ.”

“Hình như Tiểu Nguyên về nhà rồi nhỉ?” Trước khi rời đi, Xuân Sơ Trân cũng hơi tò mò.

Nghe đến đấy, Xuân Sướng cười ha hả.

——

“Nhưng… thôi được rồi cho cậu cắn một miếng nè.”

“Quan tâm em gái thì sao hả?” Xuân Sướng ngồi xuống mép giường của cô rồi nói: “Sao nằm đây như cá c·h·ế·t trôi vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc hộp nhỏ màu trắng, có thể dễ dàng bỏ túi.

Xuân Tảo cúi gằm mặt, hai má ửng đỏ.

Đinh Nhược Vi cũng nhìn sang theo. Bỗng nhiên, cô nàng chỉ vào nơi nào đó rồi hỏi: “Cậu xem, kia có phải Đàm Tiếu lớp mình không?”

“Giờ cắt tóc ngắn trông trẻ trung sáng sủa hơn hẳn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Hoa mười giờ