Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Gió thu mưa phùn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Gió thu mưa phùn


Đã hạ quyết tâm rồi, giờ phút này mà do dự hay đổi ý thì có vẻ thừa thãi, Xuân Tảo khịt khịt mũi, tự cổ vũ bản thân rồi chạy vào trong màn mưa.

Cô vừa lướt điện thoại vừa uống sữa, bất tri bất giác uống hết lúc nào không biết, mãi cho đến khi hộp sữa phát ra lên rột rột nhắc nhở.

Anh mất tự nhiên dời mắt đi: “Sao cậu lại tới đây?”

Bên ngoài trời tối đen như tờ giấy Tuyên Thành no nê mực. Vừa khép hai cánh cửa sổ lại, Nguyên Dã lại đẩy chúng ra rồi thò ra ngoài quan sát cửa sổ phía bên phải.

Nguyên Dã đặt di động xuống nhìn thẳng về phía cô: “Chưa xong.”

Chàng trai vốn cao, huống chi lúc này cô còn đang ngồi, khoảng cách chênh lệch này càng khiến người ta thêm bức bách.

Anh gần như hoảng hốt dời mắt lên trên ngay lập tức.

Vừa mới nói chuyện nên chàng trai không cầm điện thoại xem nữa.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ tự mình đến đây.

Nếu mẹ cậu bảo tớ chuyển máy cho cậu thì phải làm sao?

Còn gặp phải thời tiết xấu như thế này.

Nguyên Dã phát hiện cô không định thay giày.

Nguyên Dã hít một hơi sâu, không nói gì mà quay vào phòng ngủ, lấy một chiếc khăn lông to ra đưa cho cô: “Cậu lau đi đã.”

“Ơ… cậu đang ở nhà à?” Cô hoàn toàn mở cửa ra, ngại ngùng mở miệng.

Rốt cuộc cô muốn đi đâu?

Mấy từ đồng nghĩa tiện đường, tiện tay, thuận tiện này, còn nói thêm là cô không biết nên dùng từ nào nữa luôn.

Xuân Tảo thầm luyện tập lại quy trình một lần nữa: Lên lầu > mở cửa > xem Nguyên Dã ở nhà không > đưa đồ > tạm biệt.

Xuân Tảo cẩn thận quan sát anh, cô cảm giác Nguyên Dã không được thoải mái cho lắm.

Đừng bảo cả kỳ nghỉ này cậu ấy ở lại căn nhà trọ một mình đấy nhé.

Nhìn tấm ảnh chụp chậu hoa bằng men gốm, Xuân Tảo giật mình hồi lâu.

Xuân Tảo:

“Cậu thì sao?” Anh hỏi.

Có gì buồn cười chứ, cô thầm cãi lại, nhưng nhiệt độ trên mặt lúc này đã truyền đến tận mang tai.

Nguyên Dã cắm ống hút vào rồi đẩy hộp sữa tới trước mặt cô, “Có lạnh không?” Anh khẽ hỏi.

Lúc này anh mới đóng cửa sổ lại, trong phòng trở nên yên tĩnh như mọi khi.

Ít nhất thì trong lúc bỏ chạy, cô bé Lọ Lem không bị mưa xối ướt như chuột lột thế này.

Dường như quyết định cũng trở nên dễ dàng hơn, Xuân Tảo nhanh chóng chọn chiếc vỏ ốp tai nghe màu hồng nhạt rồi đi tìm Đồng Việt.

Anh ngẩn ra một thoáng rồi vội vàng đứng dậy.

Tấm rèm cửa bay bay, quấy nhiễu giấc ngủ của chàng trai. Anh khẽ mở mắt, cuốn vở trước mặt bị dính chút nước mưa, chữ cũng bị nhoè đi.

Xuân Tảo theo tầm mắt anh nhìn ra cửa sổ: “Cũng được.”

Lúc rũ mắt, khoé môi hiện rõ ý cười không thèm che giấu, chẳng sợ bị cô nhìn thấy.

Mưa thu không nặng hạt nhưng lại dày đặc, cơn mưa bụi như phủ một lớp voan mỏng lên cả thành phố.

Xuân Tảo bị mất tập trung. Ngồi trong quán trà sữa, dù trước mặt là cốc trà sữa full topping trông cực kỳ ngon miệng, cô vẫn chẳng dậy nổi hứng chụp ảnh check in.

Không cần hỏi mấy câu thừa thãi về kế hoạch ngày nghỉ của Nguyên Dã nữa vì trong lòng Xuân Tảo đã biết rõ ràng.

Anh lặng lẽ quan sát cô.

Bên ngoài ga tàu điện ngầm, thế mà trời lại mưa.

Cuối cùng anh cố gắng kiềm chế: “Thế vẫn nên uống chút đi.”

Xuân Tảo lấy điện thoại trong túi tote ra, chạm vào màn hình rồi liếc nhìn, lúc này mới 6 rưỡi, ngồi một lúc rồi gọi xe về là vừa đẹp.

Không tài nào thả lỏng bản thân để tận hưởng buổi trà chiều chill chill này.

Chịu đựng tâm trạng ấy đến khoảng 5 giờ, nhà Đồng Việt tối nay có tiệc nên không đi ăn tối được. Hai cô gái tạm biệt nhau trước ga tàu điện ngầm. Nhìn cô bạn thân bước lên tàu trước, Xuân Tảo buông tay xuống, nắm chặt điện thoại, theo thói quen mở bức ảnh chụp bảng báo tường mình vẽ cho lớp ra.

Có vẻ như chàng trai không ngờ cô sẽ hỏi câu đó, anh khá bất ngờ, hàng mi chớp chớp hai cái sau đó mới đồng ý, cùng lúc ấy, anh khẽ nhướn mày: “Mà hình như máy sấy là của cậu mà, cậu cứ tự nhiên?”

Dường như anh vẫn luôn dùng ánh mắt trong vắt đó chờ cô.

Anh xoay người sắp xếp lại đống sách vở bừa bộn trên bàn.

Chắc không có sơ hở gì đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là cứ nghĩ đến bóng lưng cô đơn của chàng trai dưới ánh đèn đường buổi tối nọ là trái tim cô lại nhói lên một chút.

“Tôi tiện tay mua mấy thứ này ở cửa hàng tiện lợi gần khu mua sắm, trên đường về chợt muốn mang cho cậu, đúng lúc lần trước cậu cũng mua cho tôi một túi đồ ăn vặt.” Cô nhấn mạnh hai chữ “tiện tay” rồi lui về huyền quan, sau đó tỏ vẻ tự nhiên vuốt mái tóc còn hơi ướt.

Cô gái nọ bất ngờ xuất hiện từ sau cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Dưới ánh sáng mỏng manh, trông cô như được mạ thêm một lớp filter lấp lánh, đôi mắt như đá quý, tóc là tơ lụa, làn da trắng nõn như tuyết.

Trên bệ cửa sổ phòng ngủ của Xuân Tảo có bày mấy chậu cây nhỏ, nếu như không tính mấy củ hành tây dễ trồng thì chỉ có ba loại là “cây xịn”, trong đó có bạc hà và hương thảo thỉnh thoảng sẽ được Xuân Sơ Trân trưng dụng để làm gia vị nấu ăn, còn lại chính là chậu hoa mười giờ Nguyên Dã vừa chụp – vốn do mẹ cô rảnh rỗi lướt web mua sắm, vô tình thấy giống “Thái Lan nhập khẩu” mới nhất mà chỉ mất có 5,8 tệ ở đầu trang nên tiện tay mua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù vẻ mặt anh khá bình tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà phản kháng.

Lại một chuyến tàu điện nữa dừng lại trước mặt cô, hành khách chen chúc nhau xuống tàu, Xuân Tảo vô thức lùi về sau mấy bước.

“Xong rồi. Hôm qua tôi đã làm xong hết rồi.” Nói xong bỗng thấy câu này cứ như đang khoe khoang đắc ý vậy, nhưng cô thật sự không hề cố ý.

Đây là lần đầu tiên Xuân Tảo nhìn thấy có người mở hộp sữa bò bằng cách này.

Cô định quay đầu bỏ chạy, nhưng trọng trách vẫn đang đè nặng trong lòng, nếu không hoàn thành chắc chắn đêm nay cô khó có thể ngủ ngon.

“Tôi đã đọc được tin nhắn cậu gửi, cơ mà lúc ấy đang đi dạo phố nên chưa trả lời ngay được.” Cô gái vừa lặng lẽ cọ giày lên tấm thảm trước cửa, vừa giải thích lý do đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Dù sao cũng chỉ ghé qua một xíu thôi mà.

Có khi trông còn thảm hơn.

Cũng may hoa mười giờ khá là dễ trồng, chịu được rét, chịu được nóng, cuối cùng cũng nở những bông hoa nhỏ đầu tiên vào đúng dịp Thu phân.

Xuân Tảo ngồi xuống bàn ăn, tay vẫn lặp đi lặp lại động tác lau tóc.

Anh nhấn bật công tắc đèn trong phòng khách lên, thiếu nữ mặc chiếc váy bị ướt mưa hoàn toàn hiện ra trước mắt, sắc thái mãnh liệt hơn ngày thường, cũng nhìn không sót thứ gì…

Chỉ đúng năm bước đơn giản, chắc không cần vào nhà cũng được.

Chàng trai lại vô cùng tự nhiên lấy hộp sữa bò trong túi nilon ra, sau đó bỏ vào lò vi sóng quay khoảng 40 giây rồi bước đến vị trí đối diện quen thuộc.

Chương 18: Gió thu mưa phùn

Nên tìm gì đó để làm, không nên ở chung một chỗ là được.

Chậu hoa mười giờ run rẩy trong bão, úng đầy nước nhưng may là chưa bị quật ngã.

“Cậu định đi luôn à?” Anh hỏi.

Lúc hơi dùng sức, những đường gân xanh trên tay anh lộ rất rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt Xuân Tảo bắt đầu nóng ran, cô tìm cớ đổi chủ đề: “Cậu… làm xong bài tập chưa?”

Cô cũng không rõ bản thân băn khoăn điều gì, bồn chồn thứ chi, tâm trạng nôn nao khó tả ấy thôi thúc cô sớm thoát khỏi đây.

Từ cao nhìn xuống, do quần áo bị ướt mưa nên trên bả vai của cô gái lộ rõ dây áo trong, làn da bên dưới cũng như ẩn như hiện.

Sao Nguyên Dã lại chú ý đến chậu hoa của mình vậy? Cậu ấy không về nhà sao?

Hơi thở như nghẹn lại. Yết hầu của chàng trai cố gắng hoạt động, cố gắng giúp chủ nhân lên tiếng nhưng không được, khó khăn biết chừng nào.

Không gian riêng tư nhất, tất nhiên phải tị hiềm rồi.

Cậu cứ bảo tớ đang đi WC nhá.

Ngón tay thon dài bóc hai đầu nhọn của hộp sữa, để lộ miệng cắm bên trên.

Giọng cô bỗng trở nên mất tự tin, “Tôi… dùng máy sấy tóc được không?”

Ngay sau đó, cô chỉnh lại quai túi bị trượt xuống khuỷu tay lên vai rồi xoay người hoà vào dòng người hối hả.

Xuân Tảo dừng lại trước cổng khu chung cư, trời mưa hơi lạnh nhưng cô lại hồn nhiên không cảm giác được, chỉ khẽ cong khoé môi rồi lấy khăn giấy ra lau qua mặt và tóc.

Bản thân cô lúc này cũng giống vậy, thể xác là căn phòng này còn tiếng tim đập chính là những hạt mưa.

“Hửm?”

Dưới chiếc khăn lông mềm mại, cô gái khẽ ngước nhìn: “Ừm, tiện đường qua đưa đồ cho cậu xong thì về luôn.”

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng cửa mở. Phòng anh gần cửa lớn nhất nên nghe càng rõ. Nguyên Dã dừng tay, nhíu mày cảnh giác đi ra kiểm tra.

“Không ngờ trời đột nhiên đổ mưa…”

Nếu anh ở nhà thì cô sẽ đưa đồ cho anh, lấy cớ đi chơi gần đây tiện đường nên ghé qua, đồ ăn vặt cũng là chiều nay tiện tay mua —— để đáp lễ túi đồ ăn vặt trước đó anh đã cho cô.

Xuân Tảo hơi cúi đầu, tròng mắt khẽ động, cuối cùng nắm lấy đuôi tóc hơi ẩm của mình rồi mới nhìn về phía Nguyên Dã: “Nè.”

Cô lúc này trông chẳng khác gì cô bé Lọ Lem sau 12 giờ, chật vật không dám nhìn vào gương luôn.

Bên trong cửa hàng tiện lợi đối diện cổng trường, Xuân Tảo vừa thở hổn hển vừa lựa sữa và đồ ăn vặt.

Đoạn tin nhắn của Nguyên Dã bỗng trở thành bùa mê không có cách giải dính chặt vào lưng cô, không thoát ra được.

***

Cơ mà mua về xong, bà nhanh chóng quên luôn sự hiện diện của chúng, bỏ quên trên bệ cửa sổ phòng ngủ của con gái. Ngược lại, Xuân Tảo luôn nhớ tưới nước định kỳ cho chúng, về nhà nghỉ đông hay nghỉ hè đều lo lắng cho tụi nó.

***

Tuỳ ý hỏi một câu như vậy nhưng trong lòng lại thầm mắng, anh thừa nhận bản thân có hơi xấu xa, vốn định tranh thủ sự chú ý và đồng cảm của cô, đó là bản năng đối nhân xử thế đã thâm nhập vào tận cốt tuỷ của anh trong những năm gần đây. Anh biết ưu thế của mình là gì và cũng hiểu rõ làm cách nào có thể khiến người khác có hảo cảm với mình một cách nhanh nhất; anh cũng thừa nhận mình đã chụp tấm ảnh hoa mười giờ kia để làm cái cớ có thể bắt chuyện với cô, nói chuyện vài câu cho buổi chiều hôm nay bớt nhàm chán.

***

Sau đó cô tiến lên giơ túi đồ ăn trong tay ra.

Xuân Tảo ngước mắt lên, “A, dạ có ạ.”

Nam sinh cười khẽ, tiếng cười thấp đến độ gần như không thể nghe thấy.

Xuân Tảo cầm hộp sữa lên uống một ngụm, còn Nguyên Dã thì ngồi xuống đối diện, nhất thời không ai nói gì.

Hiếm khi được ra ngoài một hôm, đột nhiên tớ không muốn về quá sớm nên đã ghé qua hiệu sách một lát, nếu lát nữa mẹ tớ gọi điện thì cậu cứ bảo mẹ tớ là bọn mình đang đi ăn bên ngoài nhé.

Cô mở QQ lên, chăm chú nhìn tin nhắn Nguyên Dã gửi —— Cô cố tình giả vờ như thể đến tận bây giờ mới đọc được tin nhắn ấy.

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trời mưa càng to hơn, bầu trời xám xịt, ánh đèn đường lấp loé, không phải không muốn mua ô nhưng sau khi nhìn thấy giá cả, cô lại đặt xuống.

Cứu —— Lúc này Xuân Tảo chỉ thầm muốn ôm đầu dậm chân. Trước mặt anh cô không có cách nào tự nhiên được, cứ bị bó tay bó chân, trông gà hoá cuốc, dù anh không nói gì cũng không nhìn cô thì từng hơi thở của anh vẫn hoá thành dây thừng trói chặt cô tại chỗ, có giãy dụa cỡ nào cũng không thoát ra được.

Do tại cô mạo muội đến thăm hay là dáng vẻ cô lúc này trông hơi doạ người nhỉ. Mà quả thật lúc này phòng khách không bật đèn, cô lại mặc váy sáng màu nữa, cộng thêm quả background mưa rền gió giật này nom cũng hơi kinh dị đấy.

Xuân Tảo nhận lấy, trước tiên lau đuôi tóc rồi mới nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mưa dồn dập đập vào cửa sổ kính, chấn động khắp không gian.

Trong lúc chờ nhân viên quét mã để thanh toán, cô cúi đầu soạn tin nhắn cho Đồng Việt:

Xuân Tảo đã trông thấy thiếu niên cao gầy nửa người ló ra khỏi khung cửa, sau một thoáng kinh ngạc, nét mặt anh trở nên phức tạp, dường như không định chủ động lên tiếng.

Anh ngập ngừng, không biết giữ cô lại lúc này có thích hợp hay không, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Chờ mưa ngớt rồi về.”

Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn vệt nước chảy không ngừng trên ô cửa sổ phòng bếp: “Hay là ——”

Đối với chuyện này Đồng Việt tập mãi thành quen, cô nàng trả lời “Ok” rồi hỏi tiếp:

Lúc này Nguyên Dã đang nhoài người lên bàn đánh một giấc. Bên ngoài trời vẫn mưa, hạt mưa không ngần ngại hắt vào qua ô cửa sổ lưới.

Nếu ánh mắt cũng có thể nói thành lời thì khoảnh khắc đó nhất định là những dòng byte điên cuồng nhảy ra, giống như giao diện bị lỗi trên màn hình máy tính.

Không còn tóc mái, chắc hẳn lúc này tóc tai không được phồng đẹp như hồi chiều, làn váy cũng nặng hơn, phải dùng tay vắt nước ra nếu không kiểu gì cũng dính chặt vào đùi.

… Vốn định hỏi câu “Cậu có muốn thay quần áo khác không” mà khó mở lời thật sự.

Giây tiếp theo, chàng trai ngạc nhiên mở to mắt.

Chắc chuyến thăm này quấy rầy anh mất rồi.

Lúc này Nguyên Dã mới hoàn hồn, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

“Tôi cũng không mang ô.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng trai cũng đang nghịch điện thoại phía bên kia ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Chờ cô tiến đến giữa hồ rồi trầm mình xuống đó, chìm thật sâu không thể nào thoát ra được.

Chắc đó gọi là chứng ám ảnh cưỡng chế – OCD.

Cô cảm giác da đầu cũng bị lau khô luôn.

Vũng nước trên đường bị đôi giày vải của cô gái dẫm lên tạo thành từng đoá bọt sóng trong suốt.

Xuân Tảo ngẩng đầu.

Nghe Đồng Việt tám chuyện trên trời dưới biển mà cứ như có một “bản thân” khác đang tự động đáp lại chứ hoàn toàn không tập trung nổi.

Xuân Tảo đặt khăn xuống đùi, “Không lạnh.”

“Bạn có cần túi nilon không?” Nhân viên bán hàng cất tiếng hỏi, cắt ngang tâm trạng áy náy vì đã nói dối của cô.

Từ đơn cô dùng bị anh dùng một từ đơn khác để trả lời, trong bầu không khí này, bọn họ thành công trao đổi tín hiệu với nhau.

Căn phòng cho thuê có bố cục ba phòng ngủ, một phòng khách, có nhiều nơi để ngồi nhưng lúc này chọn phòng ngủ có vẻ không ổn lắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Gió thu mưa phùn