Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Choáng váng
“Con gái ai cũng sấy tóc lâu như vậy sao?”
Khóe môi Xuân Tảo không kìm được khẽ cong lên, nhưng ngay sau đó liền mím lại thật chặt. Cô sợ anh cảm thấy vô vị, bèn chủ động lên tiếng: “Kỳ nghỉ Quốc Khánh này cậu ở đây một mình có thấy chán không?”
Trên hóa đơn viết rõ ràng: Family Mart (chi nhánh Nghi Trung) —— Nhìn dòng chữ này, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, sau vài giây hồi tưởng, khóe môi bất giác cong lên.
Xuân Tảo vội đáp: “Không… không có gì.”
Anh giải thích: “Đi thế này cho đỡ bị đụng ô vào nhau.”
Trên tấm gương sạch bóng như mặt hồ, bọn họ bất giác đứng đó nhìn nhau qua gương, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bỗng dưng thấy chán ngắt, anh quét mắt nhìn căn phòng một lượt.
Cành hoa đó màu trắng, những cánh hoa trùng điệp như cánh thiên sứ.
***
“Tôi… tôi ra ngoài trước đây.”
Xuân Tảo về phòng lấy ô, lúc đi ra thì thấy Nguyên Dã đang đứng chờ ở huyền quan, trong tay cầm một chiếc ô màu đen, ý định làm gì không cần nói cũng biết.
Có lẽ đó là vào kỳ nghỉ lễ 1/5 năm ngoái, cô và Đồng Việt cùng nhau đi dạo phố. Lúc đi ngang qua một tiệm hoa xinh đẹp được trang trí theo phong cách Trung cổ, cô đã bị một cành hoa thu hút.
Thế là cô lại cúi đầu, cẩn thận bước qua từng vũng nước, tập trung tiến về phía trước.
Lúc ấy cô bối rối quá nên không tài nào nhớ nổi đó là hoa gì. Giờ phút này, hồi ức ùn ùn kéo tới.
Xuân Tảo choáng váng vì nụ cười của anh.
Xuân Tảo kinh ngạc ngước nhìn anh. Dù trong lòng rất muốn đồng ý ngay lập tức nhưng khi nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân, cô chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc là… không có lúc nào tiện đâu.”
Cách nhau một nhịp thở, hai người lần lượt bung ô. Ô của Xuân Tảo màu cam, từ xa nhìn lại trông giống như một trái cam chín mọng, tròn trịa đáng yêu.
Mà phía sau, Nguyên Dã bước chậm hơn, ánh mắt dừng trên bóng lưng cô — Cô gái có dáng đi nhẹ nhàng, lúc tránh vũng nước, làn váy khẽ bay bay giống như chú chim hoàng oanh đang nhảy nhót trong mưa.
Xuân Tảo cụp mắt, đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc bên phải: “… Mới xong được một bên.”
Mặt Xuân Tảo chậm rãi đỏ bừng.
“Tôi tự đi xuống được mà.” Cô nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài mưa đã nhỏ hơn nhiều: “Dù sao bây giờ mưa cũng ngớt rồi.”
Tóc cô không dài lắm nhưng khá dày và cứng, bình thường muốn sấy khô hoàn toàn cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.
“Ui.” Tiếng xuýt xoa của Xuân Tảo khiến hai người bừng tỉnh.
Ra đến hàng hiên, mưa quả thực đã nhỏ hơn trước, cả bầu trời bao la như khoác lên mình một lớp sương mờ, ánh đèn vàng từ cửa sổ các nhà rọi ra như những quầng sáng ấm áp.
Tầm mắt lướt qua bàn, anh chợt thấy một góc hóa đơn lộ ra khỏi túi nilon.
Bất đắc dĩ phải dừng chơi điện thoại, cô trả lời nhanh: “Tôi đi giặt quần áo đã, lát nói chuyện tiếp.”
Chương 19: Choáng váng
Khóe môi anh bất giác cong lên, im lặng đi theo cô tới ngã tư.
Nguyên Dã: “Ừ, đừng để bị cảm.”
“Quán net. Nếu cần học thì đến thư viện tự học, hoặc quán cà phê có trả phí.”
Cậu ấy tốt bụng quá đi!
Nguyên Dã nhẹ giọng đáp: “Cũng tạm.”
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc.
Thấy hai đứa nấn ná trước cửa tiệm một lúc, cô chủ mới gọi bọn cô vào trong.
“Vậy tôi đưa cậu ra ngã tư.” Anh dứt khoát mở cửa, còn giơ tay giữ cửa cho cô ra ngoài trước.
Về phòng, cô lập tức nhắn tin báo về nhà an toàn cho Nguyên Dã và Đồng Việt.
Thật ra cô rất muốn đề nghị cùng nhau che chung một chiếc ô, như vậy sẽ không sợ đụng vào nhau nữa, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cảm thấy đề nghị này có phần quá mức thân mật.
Sau khi tắm xong, Xuân Tảo mới cầm điện thoại đọc tin nhắn.
Cô ngẩng đầu nhìn vào gương, bàn tay đặt tại vị trí nút bật thoáng khựng lại.
Khoảng cách từ bồn rửa mặt đến cửa phòng tắm rất gần, cho nên dù anh không bước vào mà chỉ đứng tựa người vào cánh cửa đang mở hé thì gương mặt cùng nửa người trên của anh vẫn được phản chiếu rõ ràng trong gương.
Xuân Tảo suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Bình thường mấy ngày nghỉ cậu đều đi đâu vậy?”
Xuân Tảo có chút chần chừ, trong lòng thì vui nhưng lại sợ bản thân làm phiền anh, song cuối cùng vẫn không cưỡng lại được ý tốt của đối phương, cô chỉ đành cúi đầu cười thầm, lướt qua anh đi ra ngoài.
Xuân Tảo gắng lắm mới kìm được niềm hân hoan, vừa cười ngây ngô vừa nhảy chân sáo vào phòng tắm.
“Tóc ngắn chắc không đến mức đấy đâu.” Xuân Tảo không bật máy sấy lên nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Sắp xong rồi, cậu không cần để ý đến tôi đâu.”
Nguyên Dã bình tĩnh đáp: “Tôi tưởng cậu sấy tóc xong rồi.”
Máy sấy thổi vào một vị trí quá lâu khiến da đầu chỗ đó bị bỏng một chút, lúc ấy cô mới nhận ra mình ngắm Nguyên Dã hơn nửa ngày rồi.
Để tránh đụng phải Nguyên Dã, cô chủ động đi trước hai bước để tạo khoảng cách rồi quay đầu chờ anh.
Nhìn theo chiếc taxi chở cô đi xa, anh mới xoay người chậm rãi quay về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc sấy tóc, Xuân Tảo lén nhìn Nguyên Dã qua gương mấy lần, anh vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ thong dong, sắc mặt bình tĩnh không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Có lẽ vì giọng cô vốn nhỏ, cộng thêm bị tiếng máy sấy át đi nên lời nói ra trở nên mơ hồ không rõ.
Đi được mấy bước, cô lại vô thức dừng chân quay đầu. Người đằng sau chú ý tới, liền ló mặt khỏi tán ô nhìn cô: “Sao thế?”
Khi đó, cô đã hỏi chủ tiệm tên loại hoa này là gì.
Cô lập tức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào giọt nước đọng trên gương, cố gắng bình tĩnh nhắc lại: “Tôi hỏi là… Quốc khánh này cậu ở đây một mình không cảm thấy chán ư?”
Không biết có phải do nước mưa có chứa thành phần gì đó hay không mà hôm nay mất nhiều thời gian sấy tóc hơn mọi khi. Lúc sấy xong bên trái chuyển qua bên phải, cánh tay cô đã bắt đầu mỏi nhừ.
Cô cuống quýt tắt máy sấy, sau đó nhanh chóng rút dây cắm, cuộn lại rồi đặt sang một bên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nụ cười ấy nhẹ nhàng mà chói mắt, giống như bông hoa trắng tinh khiết đặt trong tủ kính ở cửa hàng hoa mà cô vô tình chụp được, khiến thời gian dường như đông cứng lại tại khoảnh khắc đó.
Nguyên Dã: “Sao thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ngoài tiếng mưa tạt vào cửa sổ và tiếng gió rít gào ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có đuôi tóc của cô gái là khẽ bay bay.
Đến khi ra khỏi khu dân cư rẽ vào một con hẻm, đường lập tức trở nên chật hẹp. Lối đi rải đá gập ghềnh, mưa đọng thành từng vũng nước nhỏ, phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt.
Giọng điệu của chàng trai vẫn thản nhiên như cũ: “Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì làm.”
Giờ phút này, Nguyên Dã trong gương đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật bằng men gốm được chạm khắc tỉ mỉ đến mức khiến người ta phải nín thở.
Nguyên Dã đã trả lời: “Ok.”
“Gọi xe.”
Nguyên Dã cầm điện thoại lên, chụp lại hóa đơn để làm bằng chứng rồi mới cất đi.
Xuân Tảo tắt máy sấy, cúi đầu xoay cánh tay, thuận tiện bẻ cổ tay cho giãn gân cốt.
“À… đúng ha.” Cô nhỏ giọng đáp, rồi quay người tiếp tục bước đi.
Xuân Tảo đối diện với ánh mắt đó vài giây rồi lắc đầu: “Không có gì.”
Những sợi tóc đen mượt phất phơ theo làn gió, nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Vốn đang đi song song, Nguyên Dã bỗng chủ động chậm lại, lùi về phía sau Xuân Tảo.
—
Xuân Tảo ngước nhìn ô của mình, nhận ra đúng là vậy.
Đột nhiên nhớ tới cành hoa trắng từng bắt gặp trong tiệm hoa năm ngoái, thanh nhã, tinh khiết tựa như ánh nhìn đó của anh.
“……” Xuân Tảo nhất thời nghẹn lời. Ánh mắt anh phản chiếu trong gương giống như bầu trời đêm đầy sao vậy.
***
Nghe vậy, Xuân Tảo bỗng nhiên tìm được chút cân bằng, vừa ghen tị vừa cảm thán: “Tôi chưa bao giờ học ở mấy chỗ đó.”
Lúc sấy tóc, trong lòng cô lại vô thức nhớ về nụ cười của Nguyên Dã tối nay. Nó ấm áp, dịu dàng giống như tia chớp bạc chợt lóe trong tâm trí, làm trái tim cô xao động không thôi.
“Cậu muốn đi không?” Không ngờ Nguyên Dã thẳng thắn mời: “Nếu tiện thì tôi có thể dẫn cậu đi.”
Vừa định nhắn thêm gì đó thì ngoài hành lang vang lên tiếng mẹ gọi, bảo cô mang quần áo ra bỏ vào máy giặt.
Xuân Tảo thất thần nhìn anh không chớp mắt.
Cùng với đó là bức ảnh chụp hóa đơn: “Cảm ơn vì bữa tối từ trên trời rơi xuống.”
Nghe thấy thế, khóe môi Nguyên Dã đột nhiên khẽ cong lên.
Anh đưa tay rút hóa đơn ra xem.
Xuân Tảo kịp về nhà trước 8 giờ tối nhưng vẫn bị mẹ mắng một trận vì dầm mưa. Cũng may có ba đỡ lời, hơn nữa hai vợ chồng hôm nay chơi bài thắng đậm, tâm trạng vui vẻ nên mới không truy cứu tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã ngước mắt lên: “Hả?”
Cô quay đầu nhìn anh.
Cô cười khúc khích, nhanh chóng trả lời: “Không có gì.”
Khi đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, cô lập tức thu lại dáng vẻ vui mừng, nghiêm túc bước đi trước mặt nam sinh, thẳng lưng ưỡn ngực như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xuân Tảo nắm chặt tay cầm của máy sấy, chần chừ một lát mới bấm nút bật. Dù vậy thì cô vẫn ngại không dám mở chế độ sấy mạnh nhất, chỉ nghiêng đầu dùng chế độ sấy nhẹ thổi qua loa cho tóc khô bớt.
Về đến nhà, Nguyên Dã cầm túi đồ Xuân Tảo mua cho vào phòng rồi tiện tay đặt xuống bàn học. Anh tựa lưng vào ghế, mở điện thoại sau đó mở QQ lên nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn một lúc rồi lại đặt điện thoại xuống bàn.
Nguyên Dã làm như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Cậu định về bằng gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Như sợ cô mất tự nhiên, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi cúi đầu nghịch, chỉ là không hề rời đi.
Nếu còn ở đây thêm một lúc nữa, cô sợ mọi tâm tư sẽ lộ ra hết mất.
Chủ tiệm mỉm cười đáp: “Đây là một loại thược dược trắng, có tên là — Mối tình đầu.”
Ánh đèn trong phòng tắm thực sự rất thần kỳ. Nó có thể loại bỏ hết thảy khuyết điểm nhỏ nhặt trên khuôn mặt, khiến cho làn da trở nên láng mịn.
Nam sinh nhanh chóng đuổi kịp, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, lặng lẽ bước bên cạnh cô.
Thấy cô gái không nói gì, Nguyên Dã tìm kiếm ánh mắt của cô qua gương.
Anh… đang chờ cô sao?
Lúc bật máy sấy, cuối cùng âm thanh mưa rơi ngoài cửa sổ cũng dần biến mất, dường như tâm trạng rối bời của Xuân Tảo cũng tạm thời bình tĩnh lại vào giây phút ấy.
Không biết Nguyên Dã đứng ở cửa từ bao giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.