Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Chanh xanh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chanh xanh


Nghe thấy thế, Đồng Việt thừa biết Xuân Tảo mượn việc công làm việc tư: “Cậu muốn tớ c·h·ế·t ngạt hả?”

Cô ấy thật giỏi, thật tự tin, thật thoải mái, lại còn là học sinh đội tuyển, có thể dễ dàng đùa giỡn với Nguyên Dã, bày tỏ sự ngưỡng mộ và coi trọng của bản thân với anh.

Tác giả có lời muốn nói:

“Tránh ra.”

Anh cũng đến mua văn phòng phẩm sao?

Nguyên Dã đưa tay ra: “Đưa tao xem.”

“… Bớt làm tao buồn nôn đi.”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng rồi trả lại bảng danh sách.

Vẫn như năm ngoái, cô ấy chọn “đại văn hào” Xuân Tảo ngay lập tức để tăng thêm sức mạnh cho team viết bài cổ vũ lớp. Tài văn chương của cô bạn thân rõ như ban ngày, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí trường, bài thi môn Văn của cô cũng rất hay được giáo viên Văn lớp khác lấy làm văn mẫu.

Lòng tự trọng khiến cô phải cố diễn cho xong, nhất quyết không thừa nhận: “Tôi không để ý lắm.”

Nghĩ vậy, Xuân Tảo lập tức giả vờ như không thấy, đi vòng xuống bậc thang rồi cúi đầu bước nhanh về hướng con hẻm.

Đồ Văn Vĩ không hề nhúc nhích: “Xin hỏi ngài là ai?”

Nhìn anh kiểm soát tốc độ để đi song song với mình, Xuân Tảo cảm thấy vừa vui vừa nghi hoặc: “Sao cậu lại ở đây?”

(*) Chicecream: Được mệnh danh là “Hermes trong thế giới kem”, sản phẩm đắt tiền nhất của Chicecream có giá lên tới 66 nhân dân tệ (tương đương 10 USD).Dassai Ice: Kem có vị rượu sake, nguồn gốc từ Nhật Bản.

Khi cầm danh sách đến bàn của Nguyên Dã, cậu đá nhẹ vào chân Đồ Văn Vĩ: “Nhường chỗ một tí.”

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, cậu chàng liền đổi giọng: “Trừ Chicecream và Dassai Ice thì còn lại đều được.”

Hết thảy nỗi chua chát và nghi ngờ vừa nãy đều bị câu hỏi ngược của anh xóa tan trong chốc lát.

Những chi tiết bị che giấu bắt đầu kết nối lại với nhau như dải đèn sao lấp lánh, trong đầu tự động vang lên mấy bài hát vui mừng như Merry Christmas hay Happy New Year.

Và anh biết cô đã thấy.

Xuân Tảo nghẹn cười đến run rẩy, cô khẽ ừ một tiếng, “Vậy sao lại đến đây rồi, không đợi nữa à?”

Đồng Việt trả lời bằng duy nhất một từ: “Biến.”

Chàng trai bên cạnh im lặng hai giây rồi đáp:

Trương Thần Hy: “… Tao chỉ nói với Nguyên Dã đúng hai câu thôi.”

Trương Thần Hy ngạc nhiên: “Ý mày là sao, muốn đăng ký thêm hả?”

***

Trương Thần Hy vội vàng lấy danh sách các hạng mục thi đấu ra cho anh: “Mày muốn đổi mục thi à?”

Trương Thần Hy nghẹn họng part 2.

Lớp của Xuân Tảo cũng bắt đầu hành động. Cứ hễ có thời gian rảnh, đại diện môn thể d·ụ·c lại đi khắp lớp để thuyết phục mọi người, lung lạc nhân tâm, đăng ký người tham gia. Đường đường là uỷ viên tuyên truyền của lớp và luôn đi đầu trong các hoạt động ngoại khóa, tất nhiên Đồng Việt sẽ không bỏ sót bất kỳ ai có khả năng “chiến đấu”.

Xuân Tảo liếc nhìn màn hình điện thoại của cô ấy: “Cái váy công chúa này trông cũng đẹp ha?”

Phía sau vang lên tiếng bánh xe lăn, Xuân Tảo liếc nhìn, chàng trai bị cô cố tình ngó lơ đã đuổi kịp bên cạnh, đang bóp phanh giảm tốc độ.

—— Đối với cô ấy, những điều đó dễ như trở bàn tay, nhưng với Xuân Tảo lại khó như hái sao trên trời.

Giờ giải lao, Đồng Việt đến bên bàn của Xuân Tảo, không sợ c·h·ế·t mà lướt điện thoại xem Taobao: “Tảo à, cậu nghĩ lần này cầm biểu ngữ tớ nên mặc váy kiểu gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thần Hy vội vàng bấm ruột bút bi màu đỏ, xác nhận lại: “Vậy tao điền cho mày nhé? 100m mét thêm 4x100m?”

Tối thứ Sáu, Đồng Việt vốn đang chiến tranh lạnh với Lục Cảnh Hằng, sau giờ tự học liền mất hút với lý do mời bạn trai đi ăn khuya để làm lành.

Đồng Việt vừa liếc vị trí trống không của đại diện môn thể d·ụ·c vừa nghiến răng nghiến lợi: “Tống Kim An làm sao vậy, sao cứ lén cướp nhân tài của tớ thế.”

Bên cạnh anh là một cô gái, vì nghiêng đầu nhìn Nguyên Dã nên Xuân Tảo không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng cô gái đó có mái tóc đen dài, thân hình mảnh mai, chỉ cao đến vai anh, hai người trông… rất hợp nhau.

Nguyên Dã “ừ” một tiếng.

Nguyên Dã đi thẳng đến đó, vừa bước được vài bước, đột nhiên có người gọi tên anh: “Nguyên Dã ——?”

Xuân Tảo nhớ lại: “Hình như thế, hay cậu mặc đồ cosplay thú bông Linabell đi.” —— Chưa từng được đi Disney bao giờ, cô không ngại biến cô bạn thành phiên bản thay thế cho nhân vật yêu thích của mình.

Nguyên Dã hơi cong khoé môi, ngón tay một lần nữa lật mở trang sách, tiếp tục đọc nội dung vừa bị gián đoạn.

(*) Chạy tiếp sức 4x100m thuộc bộ môn điền kinh, thông thường sẽ có khoảng 4 vận động viên tham gia thi đấu trong một đội. Dụng cụ thi đấu chính là một chiếc gậy.

Xuân Tảo cười khẽ, nói thêm: “Nhưng mà nếu bài cổ vũ chỉ dựa vào mình tớ thôi thì chắc không ổn đâu, cậu tìm thêm hai cao thủ nữa đi.”

Cô nghĩ dù trời có sập thì miệng vẫn phải cứng: “Cậu đứng ngoài cửa hàng làm gì vậy?”

Sao anh lại ở ngoài đó?

Xuân Tảo đột ngột bị bỏ rơi cũng không thấy buồn, tự sắp xếp kế hoạch mới cho mình.

Đồng Việt cười hì hì dịch mông ra xa rồi vỗ vai cô ấy: “Đã ngồi đâu, chỉ mới hơi chạm vào ngai vàng của cậu thôi mà.”

Nguyên Dã bật cười, thu lại ánh mắt rồi đóng tủ lạnh lại.

“Các mục thi đấu.”

“Cái gì?”

Lư Tân Nguyệt vừa từ nhà vệ sinh trở về: “Cậu đang ngồi chỗ ai thế?”

Sợ bị phát hiện mình đang nghe lén ở gần đó, Xuân Tảo từ từ di chuyển đến góc khuất ở phía bên kia dãy kệ.

Nhưng phải công nhận là trường của bọn họ rất biết cách “thao túng tâm lý” học sinh, kỳ thi tháng diễn ra ngay sau kỳ nghỉ dài còn kỳ thi giữa kỳ diễn ra ngay sau Đại hội thể thao, luôn có xiềng xích và lưỡi dao vô hình treo lơ lửng trên đầu khiến bọn họ không thể toàn tâm toàn ý tận hưởng ánh nắng và bầu không khí tự do quý giá.

Bước vào cửa hàng, Nguyên Dã vượt qua hai dãy kệ sau đó lùi lại nửa bước, tìm thấy Xuân Tảo giữa các kệ hàng. Cô gái cúi đầu chăm chú viết lên giấy, không để ý đến người đi qua. Cô vẫn thường như vậy, giống như lúc nãy ở bên ngoài cửa hàng, cô đi thẳng qua dòng người mà không liếc nhìn xung quanh chút nào, mục tiêu rõ ràng như có kết giới riêng, một khi nó mở ra thì chủ nhân của nó sẽ coi mọi thứ là vô hình, như một bức tường pha lê không thể phá vỡ.

Trái tim cô nhăn lại như quả chanh xanh chưa chín, toát ra vị chua chát. Cô không nhịn được mà phồng má rồi chậm rãi nhụt chí.

Nếu cô lên tiếng chào, không biết có gây phiền phức gì cho anh không nhỉ?

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sáng quắc như đèn laser bên cạnh, Nguyên Dã ngước lên nhìn, đối diện với Đồ Văn Vĩ cùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

“Ừ.”

Đại hội thể thao được tổ chức vào thứ Năm và thứ Sáu tuần cuối cùng của tháng 10, đúng vào kỳ kinh nguyệt của Xuân Tảo.

Lòng cô trĩu nặng, chẳng còn tâm trạng chọn bút nữa, cô nắm chặt hai cây bút trong tay đi ra thanh toán.

Hay là đang đợi cô bạn vô tình gặp vừa nãy?

“Đợi được rồi.”

Nguyên Dã thốt ra hai từ: “Đợi bạn.”

Mà thôi, cũng quen rồi.

Xách túi giấy nhỏ ra khỏi cửa hàng, Xuân Tảo giả vờ lơ đãng nhìn sang bãi đậu xe, ngay lập tức nhìn thấy chàng trai trên chiếc xe đạp địa hình màu đen. Anh đang chống một chân xuống đất, dường như cũng đang để ý hướng cửa hàng. Trong ánh hoàng hôn, vẻ mặt anh có chút xa cách.

Đồ Văn Vĩ quét mắt lườm một cái: “Đứng đó mà nói, mời người ta thì phải có thành ý chứ.”

“Được rồi.” Đồng Việt nghiêm túc nhận lệnh, giơ ngón trỏ lên tỏ vẻ quyết tâm: “Trong vòng một ngày, tớ nhất định sẽ tìm được phụ tá đắc lực cho cô Xuân.”

Xác nhận không còn động tĩnh gì nữa, Xuân Tảo di chuyển về chỗ rẽ, hơi thò đầu ra ngó, vị trí Nguyên Dã đứng vừa nãy bây giờ đã không còn ai.

Cậu và Nguyên Dã học cùng nhau suốt ba năm cấp hai, lên cấp ba lại cùng lớp, cho nên cậu hiểu rất rõ mặc dù Nguyên Dã tay dài chân dài, thừa tế bào vận động, sức bật cũng kinh người nhưng lại cực kỳ keo kiệt, năm nào cũng chỉ chạy 100 mét, tính tình thì ngang như cua, nghĩ đủ cách vẫn không thể khiến anh cống hiến nhiều hơn cho lớp.

“Giỏi thế hả?”

Nhịp tim đập nhanh dần.

“Cậu không hiểu đâu, không còn thần tượng nữa bọn tôi sẽ mất đi một phần động lực.”

Lư Tân Nguyệt lắc đầu từ chối vô cùng dứt khoát: “Tớ còn đăng ký nhảy xa nữa, đừng thêm việc cho tớ.”

“Ừ.”

May mắn là nếu như theo chu kỳ ổn định trước đây, lần này sẽ kết thúc trước khi hai ngày hội thao diễn ra, không ảnh hưởng nhiều đến trạng thái của cô.

Xuân Tảo cố ý nói: “Cũng không tệ mà, dạo này chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm khá lớn, gió cũng mạnh, trang phục thú bông ấm lắm.”

Nguyên Dã đã đi theo cô vào cửa hàng từ bao giờ, lúc đó anh đang cùng hai bạn nam cùng lớp mua kem ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, một trong số đó là Trương Thần Hy.

Dù sao thì cô cũng chỉ cần làm tốt công việc viết lách, không cần phải lên sân thi đấu.

Hơi thở của cô cũng như bị hãm lại, không còn thông suốt nữa.

Nguyên Dã nhíu mày, không rõ có tin hay không, chỉ hỏi: “Cậu không nhìn thấy tôi đứng bên ngoài cửa à?”

Cô tiếp tục cúi đầu viết viết vẽ vẽ nhưng lại không thể tập trung được, tai vẫn hoạt động không ngừng, đầu óc rối bời như cuộn len bị mèo nghịch.

Đại diện môn thể d·ụ·c Trương Thần Hy cũng đang chơi trò “bắt người” ngẫu nhiên trên hành lang. Lớp đông con trai thì năng lượng cũng tràn trề, không thiếu mấy cậu nhóc choai choai muốn đăng ký để thể hiện tài năng và tất nhiên cũng có những vị Đại Phật cần phải tự mình đi mời.

Mảnh vỡ cũng văng đến chỗ Xuân Tảo, cô nhanh chóng quay đầu tìm chủ nhân của cái tên, không hề khó khăn chút nào, chàng trai có vóc dáng cao lớn đang đứng trước kệ hàng cuối cùng, ánh đèn huỳnh quang trong cửa hàng chiếu rọi khắp nơi, càng làm nổi bật làn da lành lạnh như trăng của người ấy.

Nguyên Dã: “Các cậu tiếp tục cố gắng nhé.”

Vừa ra khỏi cổng trường, cô đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm để chuẩn bị sắm sửa đồ dùng học tập mới cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Đồng Việt nói: “Hơi giống kiểu năm ngoái.”

Chương 26: Chanh xanh

Mà lúc này ở lớp 11A cách đó một phòng học.

Cuối tháng 10, trong bầu không khí thắm đượm hương nguyệt quế, những hàng cây phong phía sau lớp học ở tầng một đã dần chuyển sang màu đỏ. Thông báo về hội thao mùa thu cũng được phát đến các lớp.

“Rồi rồi.” Đồng Việt thấy ai cũng túm lại, không từ chối ai: “Chị Lư à, chị Lư đáng kính của em ơi, hội thao này chị cũng viết bài cổ vũ cùng Xuân Tảo nhé, hai người đều giỏi văn mà.”

Lớp trưởng vuốt cằm suy đoán: “Hay là gặp phải người quen?”

Xuân Tảo vừa thán phục vừa cảm thấy chán nản vì khoảng cách giữa bọn họ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô gái đó cũng hỏi ra câu mà cô đang nghĩ: “Cậu đến mua văn phòng phẩm à?”

“Đúng vậy, giờ cậu đi rồi, không ai giải đề nhanh hơn tôi đâu.”

Nguyên Dã quay lại, nhận ra đó là một cô bạn học lớp B mình quen biết, năm ngoái từng cùng anh tham gia trại hè đội tuyển Olympic tỉnh.

Có vẻ như cô ấy là một người khá thẳng tính: “Idol à, cậu không tham gia thi nữa, tôi thấy tiếc quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều khó hiểu là anh lại muốn tiến lên gõ cánh cửa pha lê ấy.

Trương Thần Hy không hiểu: “Hở?”

Anh dừng lại, lịch sự chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chắc chắn mày có vấn đề.” Cậu ta khẳng định chắc nịch: “Nói đi, muốn thể hiện như vậy, định chạy cho em gái nào xem đây.”

Có thể nghe thấy rõ ý cười trong lời Nguyên Dã: “Tự coi bản thân là thần tượng là được mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chạy cho mày xem đấy,” Nguyên Dã đùa cợt: “Em gái Văn Vĩ à.”

Cô đã nhìn thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người bên kia dãy kệ không nói chuyện nhiều, sau khi trao đổi vài câu hỏi thăm tình hình gần đây, cô bạn kia liền nói muốn đi thanh toán.

“Bọn nó bảo là chạy cùng mày khả năng thắng cao.” Vì vậy đại diện thể d·ụ·c lớp 11A – Trương Thần Hy nhất quyết đòi khao một bữa. Tối thứ Sáu vừa tan học, cậu cùng lớp trưởng kéo Nguyên Dã đến cửa hàng tiện lợi, suốt dọc đường cứ lải nhải kêu Nguyên Dã thích gì chọn đấy, còn không cho phép anh từ chối lời mời của mình.

Nguyên Dã liếc nhìn cô một cái, không nói gì, dường như muốn để cô tự hiểu.

Giọng cô gái đầy vui vẻ và ngạc nhiên, như viên kẹo sữa vỡ tan trong không khí.

Nhìn theo bóng lưng anh, Trương Thần Hy không hiểu nổi: “Việc gấp của nó là đến văn phòng phẩm á hả? Cách có 3 mét, mua một cây kem thì mất bao lâu?”

Nguyên Dã lấy điện thoại ra liếc một cái rồi nhìn cậu: “Không cần tốn tiền đâu, tao có chút việc gấp, hai đứa mày ăn đi.” Nói xong quay người rời đi, không cho cơ hội ngăn cản.

“Ôi đúng là anh Nguyên đẹp trai nhà tao.” Trương Thần Hy nịnh nọt, tâm trạng phơi phớt như trúng số, sau đó tiếp tục đi đến “ngã rẽ” tiếp theo.

Xuân Tảo im lặng.

Có bột mới gột nên hồ, phải chuẩn bị kỹ thì mới làm nên chuyện.

Giai đoạn mập mờ này không mlem sao?

Nguyên Dã nhanh chóng xem qua các hạng mục thi: “Thêm hạng mục 4x100m nữa đi.”

Nguyên Dã ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách ngoại khoá. Thấy anh chú ý đến mình, Trương Thần Hy đi thẳng vào vấn đề: “Phần thi chạy 100 mét năm nay tiếp tục giao cho anh nhé anh Nguyên?

Dừng lại trước quầy bán đồ made in Japan, cô viết thử bút bi lên giấy test, cân nhắc một hồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chanh xanh