Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Đuổi gió bắt nắng
Chữ viết đã được thay đổi, dù sao đây cũng là “sở trường” của cô, sẽ không ai nhận ra.
Xuân Tảo hầm hừ:
Nhịp tim của Xuân Tảo chợt tăng tốc:
Lần trước cậu ngỏ ý với mẹ tôi là không muốn dạy kèm tôi môn Toán cho nên mẹ tôi không vui lắm, tôi sợ mẹ hiểu lầm hai chúng ta nói một đằng làm một nẻo, lén học cùng nhau sau lưng bà.
“Okay.”
Lần này, cuối cùng anh cũng thấy người mà mình hằng chờ mong.
Ngô Mạn Chân cười khẽ: “Vậy tớ nộp luôn đây.”
Hoá ra cô bỏ lỡ mất rồi. Không biết dáng vẻ của anh khi chạy năm nay có giống mùa thu năm ngoái không nhỉ, như một vì sao băng xuyên qua đường đua, như tuấn mã khoác yên bạc tung vó, dù khi ấy cô chưa để ý đến anh nhiều nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi dáng hình mạnh mẽ, bứt phá ấy.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã đứng vào vị trí của mình, bực bội vò đầu hai cái rồi xoay cổ tay khởi động, đồng thời quét mắt tìm kiếm lần nữa.
“…”
Nguyên Dã:
Gửi xong, Xuân Tảo giơ tay lên che mắt, một lát sau mới dám buông. May là đối phương không hề nghi ngờ chút nào, cũng không dò hỏi đến cùng.
“Thi gì?”
“Người chạy chặng cuối của bọn tôi là Nguyên Dã đó.” Giọng điệu thách thức của Trương Thần Hy nghe cực kỳ ngứa đòn: “Chính là người vừa nãy đã bỏ xa cậu trong phần thi 100m đấy. Người ta đang khởi động chuẩn bị rồi, còn cậu thì sao, ngồi đây uống trà đợi trời mưa à?”
Ra vậy.
Tống Kim An liếc cô nàng: “Đừng đả kích lòng tự tin của tớ chứ, 10 rưỡi vẫn còn phần thi sở trường của tớ đấy.”
Lời nói dễ dàng như thể tối nay ăn gì vậy. Xuân Tảo cứng họng vì sự tự tin thái quá của anh, cuối cùng mới đáp:
Bởi lẽ với cách hành văn của cô, khả năng bài cổ vũ được chọn phát trên loa gần như là tuyệt đối, đó là niềm tự tin mà cô luôn có.
Xuân Tảo mở điện thoại xem tin nhắn nhóm lớp: “Đẩy tạ.”
Xuân Tảo vốn đang cười đùa cùng mọi người, bỗng chốc nụ cười cứng đờ.
“Nhưng mà người ta đẹp trai thật mà.” Trương Thần Hy rõ ràng là fan cuồng của Nguyên Dã: “Còn cậu có chống đẩy ba trăm cái cũng chẳng ai buồn nhìn đâu.”
Xuân Tảo hỏi:
Cô vô thức nhìn về phía khu vực lớp A không xa lắm. Dưới bóng cây long não rợp mát, trông ban tổ chức lớp bọn họ có vẻ cũng không hơn lớp mình là bao, mấy học sinh mặt mày căng thẳng đang bàn bạc điều gì đó, nhưng không thấy anh đâu cả.
Trương Thần Hy nhanh chân tránh, thảnh thơi nhún vai rồi quay về lớp mình.
Sau một phen cười đùa, sân vận động dần yên tĩnh trở lại, mà trái tim Xuân Tảo vẫn đập rộn ràng vì một niềm vui bất ngờ này. Nguyên Dã vẫn còn một nội dung thi đấu nữa, cô không thể cứ đứng yên như vậy được.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Giải nghĩa tên chương:
Tàn nhẫn với bản thân vậy sao?
Khoảng 15 phút sau, Tống Kim An mặt đỏ tía tai bị mấy bạn học vây quanh đưa về. Cậu ta ngồi phịch xuống ghế, ngửa đầu dùng nước xối mặt.
Vì thế Xuân Tảo cũng kiên nhẫn chờ.
Cô hít sâu một hơi:
Rốt cuộc có phải như vậy thật không thì chỉ mình cô biết. Tuy nhiên ——
Nếu đỗ Trạng Nguyên, có lẽ mẹ tôi sẽ nhìn thấy.
Cậu và mẹ cậu không liên lạc với nhau hả?
Xuân Tảo không muốn hỏi quá sâu. Mà đương nhiên chàng trai ở bên kia bức tường cũng không muốn đào sâu hơn vào chủ đề này.
Khi đó đối với cô, Nguyên Dã vẫn là một người xa lạ, hỏi gì cũng phải thật cẩn thận sợ mạo phạm người ta.
Ngô Mạn Chân nhìn về phía đường đua: “Môn thi đầu tiên của lớp mình là gì vậy?”
Xuân Tảo nghẹn họng.
Cảm xúc ấy chưa từng trải qua nên dẫu an ủi cũng chẳng biết nói gì cho phải, Xuân Tảo chậm rãi trả lời:
“Lăn nhanh!” Tống Kim An cầm chai nước rỗng ném cậu ta.
Thật ra trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Cho nên cô đã hỏi:
Cuộc đối thoại tối nay vẫn luẩn quẩn quanh tâm trí, cô không khỏi muốn làm rõ vấn đề đã ám ảnh mình từ tuần học đầu tiên.
Xuân Tảo khẽ đáp, mặt tỉnh bơ trở về phòng, nhân lúc không ai chú ý liếc nhìn Nguyên Dã một cái.
Cuối cùng cô hứa hẹn:
Nên là thôi.
Kể từ khi phòng bên cạnh đổi khách thuê mới, đây là lần đầu tiên Xuân Sơ Trân thấy hai đứa nhỏ nhà mình cùng nhau xuất hiện ở huyền quan sau tiết tự học tối. Bà có chút ngạc nhiên, hỏi: “Hai đứa về cùng nhau à?”
Đào Tả lúc nào cũng chậm hơn người khác một nhịp, mất một lúc mới trả lời: “Khá tốt, tớ không có ý kiến gì.”
“Tớ viết tối qua rồi, hai cậu xem thử nhé, nếu không có vấn đề gì thì nộp luôn lên đài phát thanh, giành thế chủ động cho lớp mình.”
Đôi mắt Nguyên Dã lập tức co lại, động tác giãn vai cũng bất giác khựng lại. Anh quay phắt về phía khu vực phát thanh gần cột cờ.
Hoá ra nói hươu nói vượn lại xấu hổ đến vậy.
“Cố lên.”
Cô sẽ luôn quan t@m đến anh.
Xuân Tảo phụ hoạ:
“Ý cậu là sao?”
Xuân Tảo muốn trả lời là đi nước ngoài cũng gọi điện hoặc gọi video được, nhưng hiển nhiên chênh lệch múi giờ và khoảng cách địa lý đôi khi lại trở thành lưỡi dao sắc bén nhất có thể cắt đứt mối quan hệ. Trái đất bị đường xích đạo chia thành hai nửa bán cầu, có người vẫn đắm chìm trong khu vườn xưa cũ, mà có người đã nhảy sang một khu rừng biển khác.
“Nguyên Dã lớp A.”
Nguyên Dã không nói gì thêm.
“Nói mày cũng không hiểu.”
Trương Thần Hy càng khó hiểu hơn: “Không có ai đưa nước cho mày hả?”
Cô lấy ra vài bài cổ vũ đã viết sẵn từ trước, đưa cho hai “đồng nghiệp tạm thời” bên cạnh.
Nguyên Dã:
Sau khi tan cuộc, nhóm nam sinh ít ỏi của lớp C khiêng bàn ghế ra sân trường, chuyển vào khu vực nghỉ ngơi được đánh dấu của lớp mình.
“Tớ thấy ổn đấy.” Sau khi xem sơ qua hai bài, Ngô Mạn Chân đưa cho Đào Tả: “Cậu xem thử có cần sửa gì không.”
Ok chúc cậu thành công. Ngủ thôi, ngủ ngon.
Trước khi đi ngủ, cô dạo QQ theo thói quen, phát hiện 15 phút trước người nào đó gửi cho cô một tin nhắn.
Thầy trọng tài hô lớn: “Tất cả vào vị trí ——”, tiếng còi vang lên xuyên thủng trời cao.
“Sao tự nhiên muốn tao mang nước đến cho?” Trương Thần Hy ngó nghiêng xung quanh, thắc mắc: “Mọi khi tụi con gái tranh nhau đưa nước cho mày đầy mà?”
Khi hiệu trưởng bước lên phát biểu, bầu không khí náo nhiệt cuối cùng cũng lắng xuống.
Một bạn nữ đã quan sát toàn bộ cuộc đua nhỏ giọng nói: “Rõ ràng thua cả cây số.”
Vì tôi muốn thi đại học, muốn đỗ Trạng Nguyên.
Một bạn nam đang sắp xếp đồ tiếp tế giơ tay: “Tớ đi!”
Tống Kim An lười biếng cười, bảo cậu bạn bóp vai mạnh hơn chút nữa.
Nguyên Dã:
Lên lớp 12 rồi, dưới áp lực học hành nặng nề, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Được đấy bạn học Xuân Tảo, không những giỏi chép bài hộ mà còn giỏi diễn kịch nữa.
Nguyên Dã:
Nhưng dường như tối nay đã khác, anh tới cửa hàng văn phòng phẩm tìm cô, còn đứng chờ cô trước cửa hàng khiến cô bỗng tự tin hơn nhiều, như trong tay đang cầm tấm vé bước vào nội tâm của anh, “tít” một cái là có thể đi vào.
Nguyên Dã bình thản đáp: “Thì khát thôi.”
Anh suýt nữa thì gọi Đồng Việt lại để hỏi về Xuân Tảo, nhưng nghĩ đến tính cách vô tư hành động phóng khoáng của cô nàng, cộng thêm xung quanh toàn bạn bè quen biết, anh lại sợ gây phiền phức cho cô.
Tại sao cậu không tham gia thi đấu?
Hiểu lầm gì?
“Ai đi nộp đây?”
Còn tặng quà cho cậu nữa cơ.
“Ừm.”
Không sao, còn có rất nhiều người quan tâm cậu mà, ví dụ như tôi này, tôi sẽ không bao giờ cắt đứt liên lạc với cậu.
Bạn cùng lớp của anh cũng vẫy tay, huýt sáo cổ vũ.
Liên tưởng đến sự kiện “văn phòng phẩm” hôm nay, cô cố gắng nhịn cười, nghiêng người sang một bên đấm vào gối đầu hai cái mới bình tĩnh lại được.
Một lúc sau Nguyên Dã mới nhàn nhạt trả lời mấy chữ:
Nếu có bị phạt, thì ngay khoảnh khắc biết mình đã lỡ mất phần thi chạy 100m của anh, cô đã chịu đủ rồi.
Nói xong, cậu ấy cầm lấy bài viết, chạy vụt đi nhanh như một cơn gió.
Lúc này, Trương Thần Hy cầm một chai nước suối mới mở bước tới khoác vai Nguyên Dã: “Người anh em, nước này cho mày.”
Nhưng vẫn không thấy cô đâu.
Cậu thề đi.
“Ồ.” Xuân Sơ Trân không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò: “Cất cặp sách xong ra ăn cơm kẻo nguội mất.”
Lý do cô đưa ra rất chi là thuyết phục:
Chương 27: Đuổi gió bắt nắng
Xuân Tảo hoàn hồn, ghé mắt nhìn qua, tấm tắc khen: “Đúng là Băng Tâm thời hiện đại.”
Tống Kim An duỗi một chân định đá cậu ta: “Cũng phải xem đối thủ của tớ là ai chứ!”
“Thừa dịp có trận đấu mà lười biếng chứ gì, tớ phải ra kia quật ngã cậu ta mới được.” Nói xong, cô nàng ôm mấy chai nước, bừng bừng sát khí quay trở lại.
Thực ra xung quanh vẫn có cả đám con gái đứng nhìn anh không chớp mắt, thậm chí còn có cả mấy em lớp 10 giơ điện thoại lên như đang đu idol.
“Ê, Xuân Tảo, cậu xem hai câu này có ổn không?” Ngô Mạn Chân bỗng gọi cô.
“Gì?” Cậu ngồi thẳng dậy, uống nốt phần nước còn lại trong chai.
Xuân Tảo: “…”
100m.
“Ánh bình minh khoác vì cậu mà toả sáng rực rỡ, những lá cờ tung bay cũng vì cậu mà reo vang.”
“Năm nay chắc chắn không tới lượt cậu về nhất đâu, cố gắng giữ hạng nhì hoặc ba là được rồi.”
Giọng nữ phát thanh viên trong trẻo tiếp tục vang vọng khắp sân:
Cuối bài, Xuân Tảo viết thêm dòng chữ “Lớp 11A gửi bài”, giấu tờ giấy bên dưới những bài khác đồng thời kìm nén nỗi hồi hộp trong lòng. Cô hít sâu, cố tỏ vẻ bình tĩnh đứng dậy: “Ngồi lâu choáng quá. Tớ đi xem thi đấu đây. Ai viết xong rồi thì đưa tớ, tớ mang lên đài phát thanh luôn.”
Xuân Tảo ngẩn người.
Anh đi thi rồi sao? Xuân Tảo quay đầu lại nhìn sân vận động, trên đường chạy nhựa đỏ và bãi cỏ xanh biếc lác đác bóng dáng học sinh. Tiếng còi, tiếng nhạc, tiếng người hoà lẫn thành một. Ánh nắng chói chang, giữa những tán lá và lá cờ tung bay, muốn tìm một người cụ thể còn khó hơn lên trời.
Nguyên Dã hỏi:
Hình như độ hot đâu có giảm đâu ta.
Chỉ là lúc này Nguyên Dã trông rất giống chú sư tử đực trẻ trung sung sức đang nằm ngửa để lộ vết sẹo to bằng miệng bát trên bụng. Cô bỗng không biết phải tiến lên an ủi thế nào, thậm chí ngay cả ánh mắt chạm vào cũng cảm giác như một sự mạo phạm.
Không phải cô chưa từng suy đoán về hoàn cảnh của mẹ ruột Nguyên Dã, tình huống tệ nhất có lẽ là sinh ly tử biệt, nhưng xem ra cô xem phim máu cún nhiều quá rồi.
Giữa đám đông, cô không la hét, không vẫy tay, thậm chí anh còn không thấy rõ nụ cười của cô. Nhưng khi đôi môi ấy khẽ động, dù không nghe thấy âm thanh, anh vẫn có thể đoán được ——
Đương nhiên là có rồi.
Cùng ngồi viết bài với cô là đại diện môn Ngữ văn – Ngô Mạn Chân và một nam sinh hướng nội trong lớp tên là Đào Tả.
—— Mà thực tế là không biết lúc đó anh có cần hay không.
Nguyên Dã khẽ mỉm cười với bọn họ, nhưng nụ cười ấy nhạt đến mức gần như không thấy rõ.
(*) Băng Tâm: Một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc.
Xuân Tảo không cho phép mình chần chừ thêm. Cô nhìn quanh một lượt, cẩn thận xé một trang giấy trắng, lấy hộp bút che lại rồi cúi đầu viết.
“Hạng mấy thế?” Mọi người xúm lại hỏi.
Nguyên Dã nhận lấy, vặn nắp uống một ngụm rồi trả lại.
“Ai vậy?”
“Không nhận.”
Nhất định là cô đang nói với anh:
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tôi sợ mẹ tôi hiểu lầm.
“Cậu như thảo nguyên mùa xuân, tự do vươn lên mạnh mẽ.”
“Đây là bài cổ vũ được gửi đến từ lớp 11A ——”
Nguyên Dã đang đứng một bên chờ Xuân Tảo thay giày, toan trả lời thì bị Xuân Tảo giành trước: “Bọn con tình cờ gặp nhau dưới lầu ạ.”
Tôi thề. Nếu cắt đứt liên lạc với cậu, môn Toán của tôi vĩnh viễn không đạt nổi 140 điểm.
Tống Kim An cố cứu vớt lòng tự tôn của bản thân, dùng hai ngón tay ra hiệu khoảng cách nhỏ xíu: “Tớ chỉ thua có tí xíu thôi nhé.”
Xuân Tảo đặt túi vải lên bàn, cô vặn nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước rồi nhanh chóng vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ một lát sau, trọng tài thổi còi ra hiệu cho các tuyển thủ bước lên vạch xuất phát.
Không biết năm nay Nguyên Dã có tham gia chạy 100m không nhỉ?
Xuân Tảo tiếp tục hí hoáy viết, mà Đồng Việt mồ hôi nhễ nhại vì vừa cổ vũ cả tiếng đồng hồ ở trong sân cũng quay lại. Gương mặt cô nàng đỏ bừng, chiếc khăn voan đã dính sát vào xương quai xanh. Cô nàng rút một chai nước ra, ngửa cổ tu ừng ực, giọng đầy phẫn nộ: “Tống Kim An đâu rồi? Sao mỗi mình tớ chạy theo cổ vũ vậy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chàng trai đuổi gió bắt nắng ấy sẽ không bao giờ dừng lại —— Hãy lao về đích đi, bạn học Nguyên Dã, lao đến vinh quang thuộc về cậu!”
Nếu thật sự có ngày đó thì chắc chắn ai cũng nhìn thấy thôi, mọi người sẽ mừng cho cậu, tung hô cậu, vinh quy bái tổ áo gấm về làng như thời cổ đại ý.
Bốn chiếc bàn chụm lại thành một góc trại tạm thời, bên cạnh còn chất đầy thùng nước khoáng và đồ ăn tiếp sức.
Nguyên Dã nhận lấy cây gậy tiếp sức, lao về phía trước như một mũi tên rời cung. Nhìn theo bóng anh ngày càng xa, Tống Kim An đứng đơ tại chỗ.
Chàng trai bỗng dưng nghiêm túc, anh nói:
“Đưa cả hai bài của cậu đây.”
Chứ còn gì nữa.
Hình như đối phương cũng cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này, bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn.
Lớp trưởng lật lịch thi đấu: “Sắp tới phần thi chạy 100m, chắc cậu ta đi khởi động rồi.”
Vì anh, cô cam tâm tình nguyện làm một kẻ phản bội chỉ 10 phút.
Lá cờ xanh trước hàng bay phấp phới theo gió, người cầm cờ chính là Đại diện môn Thể d·ụ·c của lớp – Tống Kim An. Bên cạnh cậu ấy, Đồng Việt trong bộ cosplay công chúa Dao Dao lộng lẫy, lớp makeup lấp lánh như nàng tiên cá nhỏ. Khi cô nàng giơ bảng tên lớp đi qua, dọc đường tiếng huýt sáo, tiếng hú từ đám con trai vang lên không ngớt.
Cũng có thể là do Nguyên Dã thoạt nhìn có vẻ độc lập và tự do khiến cho người ta quên mất anh cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, cũng cần tình thân và tình yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cũng như chim ưng của Thần, tung cánh giữa trời cao.”
Nguyên Dã bật cười:
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu không có xíu nào vui mừng khi vừa đạt giải Quán quân phần thi chạy 100m của Nguyên Dã, Trương Thần Hy vội dỗ dành: “Ôi anh Nguyên à~ Cái vẻ mặt này của anh là gì vậy nè, vui vẻ lên nào, đại diện môn Thể d·ụ·c em đây đâu có tạo áp lực cho anh đâu, cứ nhẹ nhàng thôi, hữu nghị là chính, thi đấu là phụ mà.”
Chàng trai đứng giữa đường đua lặng người, lắng nghe, nghi hoặc, đoán già đoán non, cuối cùng khóe môi cũng cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh biết chắc chắn đây không phải phong cách cổ vũ của lớp mình. Anh hồi tưởng lại từng câu chữ rồi lần nữa đưa mắt tìm kiếm.
“Huýt.” Lớp trưởng huýt sáo trêu ghẹo.
Lúc này Trương Thần Hy, đại diện môn Thể d·ụ·c của lớp A và là bạn cũ của Tống Kim An, vừa từ đường chạy đi xuống, tình cờ nghe thấy câu tuyên bố hùng hồn của cậu ta thì đứng lại, xoay xoay chai nước khoáng trong tay:
Khung chat bỗng trở nên yên tĩnh.
Cô muốn cổ vũ anh, muốn một lần nữa được tận mắt chứng kiến anh trên đường đua.
Một tuần trước khi Đại hội Thể thao diễn ra, thời gian chờ đợi trở nên dài đằng đẵng. Cuối cùng, khi giai điệu hùng tráng của Hành khúc Đại hội Thể thao vang vọng khắp sân trường, học sinh khối 10 và 11 từng tốp từng tốp kéo nhau ra sân vận động. Những hàng người nối đuôi nhau như dòng suối nhỏ đổ về bãi cỏ xanh thẫm, nhuộm thành một biển người xanh trắng mênh mông.
Tự dưng Xuân Tảo cảm thấy như vừa tự đào hố chôn mình, song vẫn cắn răng đáp:
Bà ấy ra nước ngoài rồi.
Người này bị gì thế, cứ nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ như vậy sao?
“Tiếp sức 4x100m, năm ngoái tớ chạy chặng cuối, về nhất đó.”
Nguyên văn là 追风逐日 (Truy phong trục nhật): mang ý nghĩa theo đuổi tốc độ, khát vọng và lý tưởng một cách mạnh mẽ, không ngừng nghỉ.
Chứng kiến khoảnh khắc anh giục ngựa giương cao bảng vàng, đắc ý trong gió xuân, mãi mãi là đóa hoa rực rỡ nhất muôn vàn hoa cỏ.
Xuân Tảo đứng trong đội hình giơ tay che nắng, phóng tầm mắt nhìn xa xăm.
Tống Kim An nghẹn họng, nhìn lướt qua đồng hồ, sau đó bắt đầu công kích: “Má nó mới có 10 giờ đã khởi động? Tôi thấy cậu ta khởi động cái gì, đứng ngoài đó thả thính thì có.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chàng trai lập tức trả lời:
Cậu ta giơ hai ngón tay hình chữ “V”: “Hạng nhì.”
Cô bắt đầu hứa suông:
Nguyên Dã đứng bên đường chạy, phóng mắt tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng Xuân Tảo đâu. Thay vào đó anh lại trông thấy Đồng Việt đang cosplay nhân vật game, cả người xanh lè nổi bần bật giữa đám đông. Cô nàng chạy qua chạy lại, bận rộn không biết đang giúp ai.
Bên ngoài đường chạy, có mấy cô gái không quen biết siết chặt nắm tay, lớn tiếng hô tên của anh: “Nguyên Dã! Cố lên!!!”
“Tống Kim An ——”
“Why?”
Những người còn lại chỉ biết cười dở khóc dở.
Cả đám cười ồ lên.
Cậu thì sao, có như vậy không?
Đúng lúc này, loa phát thanh vang lên:
Lớp trưởng lập tức lấy lòng bóp vai cho cậu ta: “Được rồi, đại ca mau nghỉ ngơi đi, còn giúp lớp mình giành huy chương nữa.”
Xuân Tảo đang bấm nắp bút chợt sững người.
Ừm đúng vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.