Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Tiếng vỗ tay và hoa tươi
Liếc sang cốc nước trống không, cô lại vươn tay ra: “Trả đây.”
Xuân Tảo:
Đồ Văn Vĩ nhăn nhó đầy oan ức: “Tao làm sao, tao giữ mồm giữ miệng lắm mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
142.
Còn Xuân Tảo chỉ cụp mắt cười nhẹ.
Nghĩ gì?
Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Dã:
Nguyên Dã:
Xuân Tảo: “…”
Sao cậu biết tôi đứng thứ ba? Đừng bảo lại thấy trong phòng giáo viên đấy nhé?
Đây là đã là lần thứ năm Xuân Tảo bật cười trong tiết truy bài buổi sáng. Để tránh bị bạn cùng bàn phát hiện, cô chỉ có thể dựng cao cuốn sách Chính trị lên, giả vờ làm thành pháo đài che chắn trái tim thiếu nữ của mình.
Nguyên Dã suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
Xuân Sơ Trân không quên khéo léo đá đểu chuyện lần trước: “Chủ yếu là con bé chăm chỉ, có ý chí, không cần nhờ đến bất kỳ ai mà vẫn tiến bộ được.”
“Thương tích chỗ nào? Cái này bé xíu xiu mà.”
“…”
Nguyên Dã vừa giơ tay chắn vừa né: “Đâu có đâu có ——”
Nguyên Dã:
Xuân Tảo á khẩu.
Sợi phô mai vàng sữa kéo dài trên không trung, một giây, hai giây… Xuân Tảo nhẹ nhàng kéo đứt nó, cuộn lại bỏ vào miệng.
XUÂN TẢO GIỎI NHẤT!
Xuân Tảo bừng tỉnh, cô bật dậy khỏi giường, chạy đến cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra để tránh phát ra tiếng động quá lớn rồi nghiêng đầu nhìn sang phía bên trái.
Xuân Tảo chưa kịp bắt nhịp:
Làm sao tôi biết, lần này đề khó mà.
Hôm nay lớp A có tiết thể d·ụ·c, đáng lẽ phải ra sân nhưng Nguyên Dã lại vòng sang chỗ bảng thông báo trước.
“Đi học thể d·ụ·c.”
Không thể đứng đây lâu quá, nếu không chắc chắn sẽ lộ tẩy trước mặt cậu bạn cùng bàn mất. Nguyên Dã quay người ném trả quả bóng, nhân cơ hội đó giấu nụ cười đi.
Một lúc sau, cô nhịn không nổi nữa, gương mặt nóng bừng, giọng điệu đầy uy h**p: “Trả đây, không tôi uống thế nào?”
Lần này đề Văn và Anh khó đến mức muốn nôn ra máu, mà hai môn đó lại là thế mạnh của Xuân Tảo, thế nên điểm số được kéo lên rõ rệt.
Nguyên Dã rút ống hút ra khỏi cốc, cười như không cười: “Vẫn muốn à? Nó đã chạm vào cốc nước của tôi rồi đấy.”
“Này Tiểu Nguyên, ngồi bên này này cháu.” Xuân Sơ Trân chỉ vào vị trí đối diện với Xuân Tảo.
“Thật á?” Xuân Tảo nửa tin nửa ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã nhìn cậu ta: “Phản ứng gì?”
Nguyên Dã tiện tay ném một cái ống hút còn chưa bóc sang, cằm khẽ hất nhẹ ra hiệu: “Dùng cái này đi.”
Nguyên Dã:
Nguyên Dã liệt kê những đối tượng cụ thể:
Nguyên Dã hỏi:
Xuân Tảo bật cười.
Thiếu niên gật đầu đáp.
Vừa đi về phía giường, Xuân Tảo vừa dùng tay chà mạnh vào khóe mắt đang nóng lên, cố đè nén cảm xúc. Làm mấy trò màu mè này, thật sự rất khó để không cảm động đấy biết không hả?
Tiếng dép loẹt quẹt của Xuân Sơ Trân vang lên mỗi lúc một gần. Xuân Tảo thầm nhủ “thôi bỏ đi” rồi nhanh chóng xé vỏ ống hút mới, c ắm vào lỗ trên nắp cốc, đổi sang cái khác.
Nguyên Dã bỗng thấy thú vị, anh không thúc giục nữa, muốn xem cậu ta có đoán trúng hay không.
Ngón tay bỗng chốc trống không, Xuân Tảo khựng lại.
Không biết có môn nào tôi thắng cậu không nhỉ?
Khóe môi Nguyên Dã hơi nhếch lên, trong lòng thật sự vui thay cho Xuân Tảo. Sau khi vào phòng để balo xuống, hiếm khi anh được Xuân Sơ Trân chạy đến gõ cửa mời ăn khuya cùng.
Lấy điện thoại ra, anh nhắn tin: “Chúc mừng nhé, hạng 3.”
Đồ Văn Vĩ lập tức ghé sát vào tấm bảng nền đỏ chữ vàng, quét mắt tìm kiếm: “Ai vậy?”
Xuân Tảo bắt đầu cảm thấy áy náy, nét mặt cứng đờ lại: “Vậy thì xin lỗi nha.”
Mỗi kỳ thi lớn của Nghi Trung đều có bảng vinh danh, ghi danh top 30 của hai khối Tự nhiên và Xã hội rồi niêm yết ngay ngắn trong tủ kính.
Cậu được bao nhiêu điểm Tiếng Anh?
Cô sợ rằng chỉ cần chậm một giây nữa thôi, giọng mình sẽ vỡ ra thành tiếng nức nở, rồi để lộ dáng vẻ nước mắt giàn giụa đầy xấu hổ trước mặt anh.
Khụ! Xuân Tảo hắng giọng, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, ép bản thân tập trung toàn lực vào việc ghi nhớ kiến thức.
Xuân Tảo từ từ im bặt.
Nguyên Dã cúi xuống nhặt viên giấy lên, bóp nhẹ: “Có châm chọc không thì không biết, nhưng hành vi này chắc chắn là cố ý gây thương tích.”
Cả lớp vỗ tay rần rần, đặc biệt là Đồng Việt, cô nàng gào rú lên như đang ngồi hàng ghế VIP trong concert.
Đừng coi thường tôi chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lần này đổi thành gương mặt của Nguyên Dã. Trong bóng tối, thiếu niên lười biếng tựa khuỷu tay lên bệ cửa, hơi nghiêng người, im lặng nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ.
Vậy tôi chỉ có 141 thôi, vừa rồi nhớ nhầm.
“Xuân Tảo nhà chúng ta lần này tiến bộ một bậc đấy nhé.”
Quả nhiên bên kia cũng vang lên tiếng mở cửa sổ, ánh đèn trắng hắt ra, như thể trong phòng anh chứa một vầng trăng không bao giờ tắt.
Hoa của cậu chưa tưới nước mấy ngày rồi?
“Thật chứ sao.”
Cô không viết tiếp.
Tìm kiếm sự công nhận chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Nỗ lực cũng không có nghĩa là phải chiến đấu đơn độc, cứ cắm đầu đi mãi trên một con đường không lối thoát. Hà cớ gì cứ phải chăm chăm nhìn lên chiếc cúp lạnh lẽo cao vời vợi kia chứ? Dù có chạm tay vào được hay không, chỉ cần nhìn ra ngoài đấu trường, sẽ luôn có người dành cho bạn những tràng pháo tay và hoa tươi rực rỡ.
Cô cố ý hỏi:
Nguyên Dã liếc cậu ta một cái: “Là gì?”
Khoé môi Xuân Tảo không nhịn được mà cong lên, cô đứng dựa vào cửa sổ nhắn lại:
Đêm cuối thu tràn ngập mùi thơm dịu của hoa quế.
Hai chữ “công chúa” có sức sát thương quá lớn, hễ nghĩ tới là tâm trí lại bay xa, như những sợi đường mỏng xoay tròn trong máy ly tâm tốc độ cao, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ thành chiếc kẹo bông gòn ngọt ngấy.
Nguyên Dã giơ tay nắn cổ tay mình, cau mày đầy khó chịu: “Đau lắm đấy biết không?”
Nguyên Dã: “Vậy thì cháu xin chúc mừng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã mở nắp cốc nhấp một ngụm nước, liền nghe Xuân Sơ Trân cười hỏi: “Tiểu Nguyên, lần này lại đứng nhất chứ gì?”
Không dám nhìn thẳng.
Môn Tiếng Anh lần này cậu được bao nhiêu?
Cô cúi đầu, cố gắng kìm nén khóe môi đang giương lên quá trớn.
“Trước khi vào bài cô có chuyện này muốn nói. Bài điền vào chỗ trống lần này, toàn bộ khối xã hội chỉ có một bạn làm đúng hết.”
Xuân Tảo bật cười, tựa đầu vào giường:
Nguyên Dã chỉ cười không đáp.
Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, lúc này không được phép phân tâm.
“Cậu lừa tôi phải không?” Xuân Tảo trợn mắt, rút ống hút ra, vung nước về phía anh.
Ví dụ như bạn bè của cậu, bạn cùng lớp, thầy cô, hoặc là… hàng xóm của cậu.
Xuân Tảo: “Cậu bớt châm chọc tôi đi.”
Quả không hổ là Đồ Văn Vĩ.
Nhưng khi bị Xuân Sơ Trân hỏi thăm, cô vẫn tỏ vẻ tự tin:
Quấy rầy rồi.
Nguyên Dã:
Vừa thấy anh xuất hiện, động tác của Xuân Tảo hơi khựng lại, lập tức rút ống hút khỏi miệng, cắm lại vào cốc.
Anh ngước mắt lên: “Làm gì đấy?”
Đây là lần đầu tiên cô lọt vào top 3 kể từ khi vào Nghi Trung. Vì ngay từ đầu đã được phân vào lớp chọn, mỗi lần thi chẳng khác nào trận chiến giữa các vị thần, cho dù đã phân sang lớp khoa học xã hội, áp lực cạnh tranh cũng chỉ chuyển từ một chuỗi sinh tồn khắc nghiệt sang một đấu trường khác mà thôi.
Nguyên Dã: “Để mày biết rồi cả thế giới đều biết à?”
Nguyên Dã hơi nhướng mày: “Có sao?”
Nguyên Dã: “Đi thôi.”
Nguyên Dã nhìn bà, ánh mắt chân thành: “Cháu nói thật mà.”
“Hửm?”
Thấy chiêu “hất bom nước” của cô chưa có dấu hiệu dừng lại, anh dứt khoát đứng dậy vòng qua bàn, giật lấy ống hút trong tay cô.
Cậu nghĩ tôi được bao nhiêu?
“Cái tên ‘Xuân Tảo’ này khá hợp với mày đấy, ngoại hình trông cũng được.”
Đồ Văn Vĩ đứng yên tại chỗ, bắt đầu rà soát: “Gấp gì chứ, để tao tìm thử đã.”
Đầu tháng 11, kỳ thi giữa kỳ của khối 11 cuối cùng cũng khép lại giữa những tiếng than thở của đám học sinh. Lần này là kỳ thi liên trường, hợp tác giữa trường bọn họ và một trường trọng điểm có lịch sử hàng trăm năm khác của thành phố Nghi – Trường Trung học Phụ thuộc. Hai trường ganh đua quyết liệt, độ khó tăng vọt so với kỳ thi tháng, đặc biệt là ba môn chính. Khi thi xong tổ hợp xã hội, Xuân Tảo cũng có chút hoang mang.
Nguyên Dã:
“Vậy thật sự có tên trên bảng đúng không? 1 trong 30 người, thu hẹp phạm vi lại là tìm ra ngay.” Đồ Văn Vĩ xoa tay háo hức, lập tức nhập vai Sherlock Holmes.
Biết trước sẽ không được hồi âm ngay, nhưng không sao, vừa bước ra khỏi cửa, anh đã thấy cô ngồi bên bàn, đang cắm ống hút uống trà chanh.
Đột nhiên, một cánh tay vươn ra khỏi cửa sổ, trên tay cầm điện thoại. Màn hình hiển thị một dòng chữ nổi bật đang chạy ngang theo hiệu ứng bullet chat, nền đen chữ trắng cực kỳ bắt mắt:
Hàng xóm của tôi?
“Úp úp mở mở, giấu gia giấu giếm, hoài vậy thì còn gì vui nữa!”
Không dám kiên trì đối mặt.
Cô vẫn ngoan cố chống cự: “Trả tôi cái tôi đã dùng rồi cơ.”
Thế mà người kia lại đứng yên trước bảng xếp hạng khối Xã hội.
Thấy rồi, cảm ơn cậu nhé, hàng xóm của tôi.
Đồ Văn Vĩ trưng ra vẻ mặt bắt quả tang tại trận: “Người ấy của mày nằm trong danh sách này đúng không?”
Nhưng lần này tiến thêm một bậc thật sự không dễ dàng gì. Đừng bị tư duy mặc định của mẹ cậu ảnh hưởng, hãy nhìn những người công nhận cậu và lắng nghe những lời tán dương cậu xứng đáng có được.
Xuân Tảo như chú chuột chũi, lập tức rụt về.
“Ê, mày nói gì đi chứ!” Đồ Văn Vĩ tiếp bóng, đuổi theo: “Rồi tao đoán đúng hay sai, cho một câu trả lời rõ ràng đi! Lần nào cũng có phản ứng này.”
Ai dám xem nhẹ ngài, chỉ là tôi đang nghĩ…
Trước giờ chữa bài, cô Cao còn đặc biệt khen ngợi Xuân Tảo trước lớp:
Đồ Văn Vĩ nheo mắt: “Cảm giác là… người này?”
Buổi tối về đến nhà, không khí trong phòng trọ không còn lạnh ngắt như lần thi tháng trước nữa mà trở nên ấm áp hẳn, trên bàn hiếm khi xuất hiện một suất pizza Domino’s kèm nước lạnh, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Nguyên Dã hừ lạnh.
Viên “đ·ạ·n mềm” màu trắng bắn trúng cổ tay Nguyên Dã rồi lăn xuống đất.
Thấy chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồ Văn Vĩ nheo mắt nhìn bạn cùng bàn, thấy anh khẽ nhếch môi cười, nụ cười ấy khiến cậu cảm thấy hơi rờn rợn, rồi bỗng chốc ngộ ra điều gì đó: “Khoan đã… Đừng bảo là…”
Cùng chúc mừng nha, hạng nhất.
Cậu biết tôi đạt hạng nhất bằng cách nào thì tôi biết cậu được hạng 3 bằng cách đó.
Chàng trai đối diện bỗng trở nên nghiêm túc:
Xuân Tảo:
Đuôi mắt vẫn có thể thấy chàng trai ngồi đối diện đặt chiếc ống hút kia lên khăn giấy rồi tiếp tục uống như lúc ban đầu.
Xuân Sơ Trân cười tít mắt: “Cháu khiêm tốn quá rồi đấy.”
“Làm gì?”
Xuân Tảo:
Chỉ vài giây sau, cánh tay kia thu về, điện thoại rung lên thông báo tin nhắn mới từ anh:
Nguyên Dã thầm thấy lạ, sao tên này có thể vừa thông minh lại vừa ngốc thế không biết. Anh chỉ động viên cho có: “Cố lên thám tử đại nhân, tôi tin ngài.”
Xuân Tảo: …
Nguyên Dã khẽ bật cười, thái độ mập mờ.
Sao mà dễ bị lừa quá. Nguyên Dã diễn không nổi nữa, cười khẽ một tiếng.
Nằm lại xuống giường, cô nhận ra một điều.
“Rõ ràng có mà!”
Nguyên Dã ngồi về chỗ, cắm ngay “vật phẩm thu được” vào cốc nước của mình, nhìn cô mà không nói gì, cũng không uống, cứ như thể đang nắm trong tay thứ có thể uy h**p cô nhưng mãi không chịu ra tay.
“Đó chính là đại diện môn Tiếng Anh của lớp chúng ta!”
Bằng cậu.
Nhận được phản ứng như mong muốn, Xuân Sơ Trân hài lòng đứng dậy: “Hai đứa cứ ăn đi nhé, mẹ ra phơi đồ một lát.”
“Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu ạ.”
Bốn ngày sau, Xuân Tảo nhận được bảng xếp hạng toàn khối —— Hạng 3.
Cmn! Ngầm thừa nhận rồi hả? Cơ mà thể hiện rõ quá rồi đấy. Trước giờ thằng nhóc ấy nào có quan t@m đến mấy thứ này.
Nhạt nhẽo.
Nhìn chằm chằm dòng tin nhắn kia, sống mũi Xuân Tảo bất giác cay cay:
Vừa thấy mẹ rời khỏi tầm mắt, Xuân Tảo liền đặt miếng pizza đang ăn dở xuống, cầm gói nilon bọc ống hút bên cạnh, vo thành cục rồi búng qua.
Xuân Tảo thừa nhận sống cùng một mái nhà với “nhân vật cấp độ level max” như thế này đúng là có chút áp lực:
Đồ Văn Vĩ quay đầu lại: “Phải không?”
Ừm.
Nguyên Dã đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó nhận lấy một miếng pizza và đồ uống mẹ Xuân đưa cho.
Sau khi rửa mặt quay lại phòng, Xuân Tảo mới thấy tin nhắn chúc mừng riêng của Nguyên Dã nên đã trả lời anh:
May mà lần này không đến nỗi nói trước bước không qua.
Nguyên Dã liếc nhìn Xuân Tảo một cái, nghiêm túc hùa theo: “Dạ đúng, cháu phải học hỏi cô ấy nhiều.”
Đồ Văn Vĩ kẹp quả bóng rổ đi theo sau cậu bạn cùng bàn, nhắm mắt theo đuôi: “Có gì hay mà xem? Hạng nhất, sáng nay ông đây xem giúp mày rồi.”
“Đưa bóng đây.”
Nguyên Dã:
Xuân Tảo bật cười:
Chương 30: Tiếng vỗ tay và hoa tươi
Xuân Tảo:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.