Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Cánh cửa
Vừa định thoát ra, khung chat đột nhiên nhảy lên một tin nhắn:
Cô lắc đầu: “Không, là bà ngoại tôi.”
“Có một bạn nam tên trên mạng của bạn ý chỉ có một ký tự,” cô cẩn thận trình bày: “Nhưng mà ký tự đó không liên quan gì đến tên của bạn ấy, chị nói xem điều đó có nghĩa là gì?”
Xuân Tảo chống cằm, viết tên anh lên giấy: Yuan Ye, rồi viết thêm tên mình: Chun Zao.
Bà cụ không thích xen vào chuyện của con cháu, ông ngoại cô mất sớm, bà vẫn kiên quyết sống một mình. Bình thường hai bà cháu ít gặp nhau nhưng mỗi lần đến dịp lễ tết, về quê cô thấy bà vẫn nhanh nhẹn, khỏe khoắn.
Xuân Tảo:
Vẫn ổn, bác sĩ trong phòng chăm sóc đặc biệt nói vẫn còn tỉnh táo. Ba con đến thay ca với mẹ rồi, con cứ yên tâm.
Nguyên Dã:
Nguyên Dã bật cười thành tiếng, nhún vai đầy vô tội: “Quan tâm bạn bè thôi mà.”
Cả hai im lặng hai giây.
Xuân Tảo cạn lời, cố gắng kiên cường giả vờ bình tĩnh.
Xuân Tảo nhận lấy rồi trấn an mẹ: “Con không sao đâu, cả nhà cứ lo chuyện của bà ngoại trước đi, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Xuân Sơ Trân:
Nguyên Dã:
Xuân Tảo:
Hơn nữa cô cũng không tiện hỏi, nếu không sẽ trông như đang để ý, thậm chí là ghen tuông lại còn thích lo chuyện bao đồng.
Hay là sau này bảo mẹ gọi Nguyên Dã ra ăn cơm cùng nhiều hơn. Bầu không khí hôm ăn pizza hôm nọ cũng khá ổn. Cái cớ cũng chẳng khó bịa, chỉ cần giả vờ nói Nguyên Dã đang kèm cô học toán là được, ăn ké vài bữa coi như đáp lễ.
Tựa hồ muốn nhấn mạnh rằng mình không hề giận vì vừa nãy cô không mở cửa để gặp mình.
Sau khi chào hỏi qua loa, Xuân Sướng đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Khi trở về phòng, hai chị em chen chúc nhau trên một chiếc giường nhỏ, Xuân Tảo đưa gối ôm của mình cho chị làm gối đầu tạm thời, Xuân Sướng vỗ vỗ hai cái, chê gối cao quá, thế là vứt luôn gối cứ thế mà ngủ.
“Không cần lo chuyện của tôi, cứ đi làm việc của cậu đi.” Cô dừng lại một giây rồi tiếp tục đi về phía phòng mình.
Chương 31: Cánh cửa
“Được rồi.” Hai từ này như tiếng chuông ngân lên, âm điệu nhẹ nhàng bật ra.
“Tôi đi hay không thì ảnh hưởng gì đến việc cậu đóng cửa?”
Ăn được không?
Quả nhiên đổi lấy một cú đấm từ chị mình.
Xuân Tảo hồi tưởng lại:
Từ khi chuyển đến đây, chỉ cần cậu ở nhà một mình, tôi sẽ không bao giờ đóng cửa.
Xuân Tảo nhắn:
“Gì…” Xuân Sướng như sắp ngủ, giọng điệu rời rạc.
Xuân Tảo cố tình để lại một khoảng thời gian lấy điện thoại rồi mới trả lời:
Nguyên Dã:
“Dạ?”
“…”
Lớp 10 có một bạn nam chuyển trường đến, đẹp trai lại bí ẩn, trong tên có chữ Vụ (Sương mù) nên tớ đổi tên này vì cậu ấy.
Nguyên Dã:
Chỉ trong một giây, cô nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, cầm điện thoại của bà ngoại nhắn tin cho mẹ để hỏi thăm tình hình.
Cô không dám dùng từ “cậu”, cảm giác như vậy thì lộ liễu quá. Nhưng sau khi gửi tin nhắn này đi mặt cô vẫn đỏ lựng lên, cơ mà đây không phải là biểu hiện của việc giấu đầu lòi đuôi.
Giống như lời cậu vừa nói ấy.
Nguyên Dã:
Xuân Tảo ngẩn ngơ, vội vàng hỏi: “Nặng lắm không mẹ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã:
Đó là định nghĩa mới nhất Xuân Tảo dành cho Nguyên Dã, chẳng hiểu sao lại có một người mẹ nỡ bỏ rơi cậu bé hoàn mỹ không tì vết này cơ chứ. Nếu là cô, nhất định ngày nào cô cũng sẽ hỏi han ân cần, khen không dứt miệng.
Xuân Tảo: “……”
Cô đứng phía sau cánh cửa, cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Ừ, ngủ sớm đi, nhớ đóng cửa lại.
“Thì đóng đi.”
Xuân Tảo:
Anh liếc nhìn cô rồi đưa mắt quanh phòng khách quá mức yên tĩnh, nhíu mày hỏi: “Mẹ cậu đâu?”
“Cậu đi đi.”
Cậu có kiểu nghi thức lạ ghê.
Cậu đóng cửa chưa?
Xuân Tảo gửi một biểu cảm nắm tay:
Xuân Tảo đã vào bếp, đang rót nước vào cốc, cô nghe không rõ nên đành đặt ấm nước xuống: “Hả?”
“Bà Xuân lo cho mày, dặn chị không mười câu thì cũng tám câu nhắc tới mày rồi, vừa tan ca xong chị mày chạy tới đây liền.” Xuân Sướng gối đầu lên cánh tay rồi nghiêng người về phía em gái, “Sao, làm phiền đến mày cùng cậu bạn đẹp trai ngoài kia trai đơn gái chiếc chung một phòng hả?”
Xuân Tảo:
Cô ngồi vào bàn học, bóc túi bánh mì mua ở tiệm ra và cắn từng chút một. Ăn được nửa chừng, cổ họng hơi nghẹn, cô cầm ly sứ ra ngoài rót nước.
Anh nhìn bộ đồng phục rộng thùng thình trên người cô, bám theo: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Nếu bây giờ mở cửa ra, cô không biết liệu mình có xúc động quá mà nói linh tinh với Nguyên Dã hay không, vì cảm xúc lúc này mãnh liệt quá đỗi, và bởi vì —— sự rung động với người ấy kịch liệt như muốn phát nổ vậy.
Xuân Tảo: “Chị giờ ăn cũng chẳng có tác dụng.”
Dù không nhìn thấy cậu ấy cũng chẳng biết cậu ấy đang làm gì, nhưng cảm giác dây dưa vô hình ấy vẫn lan tỏa trong không khí.
Nếu tôi thật sự rất muốn làm quen với một ai đó thì chắc tôi sẽ chủ động tới gõ cửa phòng người ta.
Thế nhưng giữa tiết thứ hai của buổi chiều, Xuân Sơ Trân đột nhiên đến trường tìm cô. Khi thấy mẹ đứng ngoài cửa sổ lớp học, Xuân Tảo ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Xuân Tảo ngả mũ thán phục.
Xuân Tảo đi vào phòng, đặt ly nước xuống rồi lục túi giấy, lấy một chiếc bánh mì dài còn nguyên bọc rồi giơ thẳng đến trước mặt Nguyên Dã, suýt nữa thì chạm vào ngực anh.
Đúng lúc Nguyên Dã về.
Xuân Sướng ngáp một cái, “Đơn giản.”
“…”
Cô nhìn anh rồi kết luận: “Cậu còn hơn cả mẹ tôi nữa.”
Xuân Tảo hỏi: “Sao muộn rồi chị vẫn còn qua đây?”
Nguyên Dã:
Nguyên Dã quay lại đứng trước cửa bếp: “Hỏi cậu tối ăn uống thế nào.”
Cậu chia tay rồi à?
Rửa mặt xong, cô nhìn sang cửa phòng Nguyên Dã, nó vẫn mở như cũ. Khóe môi cô lặng lẽ cong lên rồi trở lại bàn học. Một lát sau, bóng dáng Nguyên Dã lướt qua ngoài cửa, rồi tiếng nước từ vòi sen vang lên, lan tỏa không dứt. Cô bối rối gấp một tờ khăn giấy thành hình chú thỏ trắng nhỏ để phân tán sự chú ý.
Không phải, cậu đâu có cố ý.
Xuân Sơ Trân nhíu chặt chân mày, kéo cô đi nhanh xuống bậc thang: “Bà ngoại con xảy ra chuyện rồi.”
Nguyên Dã:
Cô lách người đi qua: “Tôi đang giảm cân.”
Nguyên Dã ngay lập tức gửi một biểu cảm kéo kéo kéo:
Mà nghĩ đi nghĩ lại, không biết hằng ngày chứng kiến bà Xuân cẩn thận chăm sóc cô từng li từng tí, liệu Nguyên Dã có cảm thấy tủi thân không nhỉ?
Đợi cậu đóng rồi tôi đóng.
Xuân Sơ Trân chỉ lên đầu mình: “Xuất huyết não, giờ vẫn đang trong ICU, mẹ vừa từ bệnh viện qua đây.”
Tai Xuân Tảo ù đi một lúc: “Bà bị làm sao ạ?”
Xuân Tảo liếc nhìn đồng hồ:
Xuân Tảo tò mò hỏi:
Xuân Tảo đứng trước cửa phòng, cô quay lại, tầm mắt yên lặng đo khoảng cách giữa hai người.
Anh gật nhẹ, thấy cô có vẻ ủ rũ nhưng cũng không hỏi thêm.
Oẳn tù tì đi.
Tôi thua chắc.
Nguyên Dã cố tình cứng đầu, bám theo không buông: “Tôi quản cậu hồi nào?”
“Làm gì ——” Cô thẹn quá hoá giận.
Nguyên Dã:
Giờ ra chơi, Xuân Tảo vừa thả hồn đi đâu vừa âm thầm đưa ra quyết định này.
Xuân Tảo đáp: “Đi viện rồi.”
Xuân Sơ Trân trả lời:
Khung chat yên tĩnh lại.
Nhìn theo Nguyên Dã vẫn còn đeo cặp sách từ lúc trở về nhà cho tới tận khi quay trở lại phòng, Xuân Tảo mới vui vẻ nhảy chân sáo trở lại bàn học. Vô tình liếc qua chiếc gương tròn trên góc bàn, phản chiếu hình ảnh bản thân đang cười tươi như hoa, cô vội vàng nghiêng mặt, khẽ mím môi. Bà ngoại và mẹ còn đang vất vả lo liệu mọi thứ mà cô lại cười hớn ha hớn hở thế này thì chẳng ra làm sao cả.
Tôi đâu có nhiều chuyện như vậy.
Vậy tôi đi đóng nhé?
Hả?
Bà ngoại tớ bị bệnh.
Vừa ăn món “quan tâm bạn bè” xong.
Xuân Tảo cười khẽ:
Hai người lướt qua nhau, đi được hai bước, Nguyên Dã bỗng nghĩ ra gì đó, anh dừng chân trước cửa phòng mình, ngoái lại hỏi: “Tối nay cậu ăn gì?”
Xuân Tảo: “…”
Nguyên Dã:
Tại sao?
Còn cậu?
Cô nói: “Quan tâm bạn bè đó.”
Ai ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Ừ. Đèn ngoài phòng khách để tôi tắt cho.
Vẫn chưa.
“Tôi muốn đóng cửa.” Cô nói.
Nguyên Dã coi như không nghe thấy, chỉ liếc chiếc cốc nước nóng bốc khói bên tay cô: “Định uống nước thay cơm hả?”
Cậu không nhận ra sao?
Trap girl Đồng Việt đáp:
Nguyên Dã:
“Chắc là chưa ạ.”
Xuân Tảo bất ngờ: “Ở đâu ra vậy ạ?”
Nguyên Dã khẽ cười, nhận lấy.
Đồng Việt trả lời:
Xuân Sướng bắt chước giọng cô: “Chị điên à~”
11 rưỡi, đến giờ ngủ, Xuân Tảo gửi tin nhắn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối tan học xong, Xuân Tảo rầu rĩ về nhà. Từ lúc cô chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên không nhìn thấy cảnh Xuân Sơ Trân tất bật lo liệu trong bếp, bóng dáng và giọng nói của mẹ cũng chẳng còn trong căn phòng trọ. Căn nhà trống trải đến mức khiến người ta không quen.
Anh không trêu nữa, nghiêm túc nói: “Muốn ăn gì không, tôi đặt hộ cậu.”
Danh sách bạn bè không thấy động tĩnh gì từ Nguyên Dã.
Đương nhiên không thể nói là đang nghiên cứu biệt danh của anh, còn vì nó mà lòng dạ rối bời rồi.
“Sao mà không nặng được? Bác sĩ chỉ nói tạm thời không nguy hiểm tính mạng, đã hẹn chuyên gia tối nay phẫu thuật luôn. Tối nay chắc chắn mẹ không về được.” Đôi mắt Xuân Sơ Trân hơi đỏ, bà lấy một xấp tiền mặt từ trong túi xách ra đưa cho Xuân Tảo: “Con tự lo ăn uống nhé, tối nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Xuân Tảo siết chặt vạt áo đồng phục: “Ảnh hưởng đấy.”
“…”
Cậu trước đi.
Đồng Việt:
Cậu đang ám chỉ tôi đấy hả?
Cũng được.
Không cần, đi đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hỏi:
Cô lẩm bẩm: “Đâu phải ngày nào tôi cũng ăn khuya đâu.”
Nguyên Dã:
Lại hỏi:
“Xuân Tảo ——” Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Xuân Sướng rồi chợt nhỏ lại: “Con bé đang ngủ à?”
Xuân Tảo:
Xuân Tảo nhìn cô ấy, lắc đầu đáp lại:
“Của ngoại con đấy.”
Xuân Tảo: … Lục Cảnh Hằng không có ý kiến gì à?
Nhưng mà… Cô mở trang cá nhân của Nguyên Dã ra, rốt cuộc chữ “X” trong biệt danh của anh có ý nghĩa gì nhỉ? Hay giống như Đồng Việt nói, đó là ký hiệu của một người bạn thời thơ ấu, ánh trăng sáng không thể với tới?
Đang làm gì thế?
Còn gửi một cái sticker mặt cười đáng yêu nữa.
Cuối cùng cô quyết định mắt không thấy tim không phiền, đặt biệt danh cho anh để che đi cái tên gốc.
Cậu cần dùng phòng tắm không?
Nếu bên cạnh là một người luôn đóng cửa phòng, cậu còn muốn làm quen với người đó nữa không?
Cậu ấy đâu có biết, vẫn tưởng cái tên này là dành cho cậu ấy.
Ngực phập phồng một lúc, Xuân Tảo giả vờ bình tĩnh, trả lời:
Có chuyện gì thế? (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Tảo nhẹ nhàng bước tới trước cửa, tay chạm vào then chốt, tim đập loạn xạ. Điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn với nội dung mà anh chỉ có thể dùng con chữ để thổ lộ:
Lỡ như cậu có chuyện cần tìm tôi thì sao.
Nghe thấy rồi, mời ngài về cho, ngủ thôi.
Xuân Tảo bị đau nên đâm chọc chị mình vài câu. Khi căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Xuân Tảo thả chậm hô hấp, nhớ lại những sự kiện đã trải qua đêm nay, cảm xúc phập phồng lúc thì cười lúc lại buồn bực vô cớ, cuối cùng không nhịn được xin lời khuyên từ bà chị gái có kinh nghiệm tình trường phong phú: “Chị ơi.”
Mặt Xuân Tảo nóng lên: “Tôi mua bánh mì rồi.”
Bà còn có tâm trạng đùa nữa.
Bên kia lại nói:
“Đừng đóng,” chàng trai nhìn sang, có thể nói đôi mắt đen sâu thẳm với nụ cười kia là thứ khó từ chối nhất trên đời: “Trước khi ngủ hẵng đóng.”
Một lát sau chợt vang lên hai tiếng gõ cửa, cô ngạc nhiên từ trên giường ngồi dậy, cao giọng hỏi: “Có chuyện gì sao ——”
Chưa.
Xuân Tảo phải cố gắng hết sức mới ngăn được bản thân không đấm thùm thụp lên ván cửa vì niềm vui bất ngờ này.
Mẹ cũng đừng cố quá, giữ gìn sức khỏe nhé.
Vẫn là giọng của Nguyên Dã: “Có người quen của cậu tới đây, hình như là…”
Bà ngoại cô là người thành phố Nghi, bà chỉ có hai người con. Cả nhà người con trai thì đã nhập cư Úc, còn con gái – tức mẹ Xuân Tảo – thì kết hôn với ba cô rồi định cư luôn tại thành phố này.
Vậy cái tên này là sao?
Bạn cùng bàn lại quan tâm hỏi thêm vài câu, cô lần lượt trả lời rồi cả hai ngừng trao đổi, tập trung nghe giảng.
Nhưng sao mà nghe nổi chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn chằm chằm ba chữ cuối, cô tự dưng cảm thấy hổ thẹn rồi lại dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt. Quay sang nhìn bên trái một chút —— không có cánh cửa ngăn cách, chín bỏ làm mười thì về mặt lý thuyết… chẳng phải cô và Nguyên Dã đang ở cùng một phòng sao?
Cầm tiền quay lại lớp, Xuân Tảo vẫn còn ngẩn người. Thấy cô có vẻ lo lắng, Lư Tân Nguyệt viết một mẩu giấy nhỏ đẩy qua:
Xuân Tảo:
Đọc sách.
Xuân Sướng: “Tụi học sinh chúng mày bây giờ ăn gì mà cao lớn đẹp trai ghê vậy. Có phải tiên đan gì không, chị mày cũng muốn ăn thử.”
“Làm gì, giấu kỹ quá nha.” Xuân Sướng khẽ ủn vào lưng em gái, “Nếu không tới đây một chuyến chị cũng không biết mày đang sống chung nhà với cậu bạn đẹp trai cỡ này đâu đấy.”
Hình như đúng thật.
Mặt Xuân Tảo nóng bừng, quay lưng về phía chị: “Chị điên à.”
Nguyên Dã:
Cô nghiến răng.
“Để sáng mai chị hỏi cậu bạn sát vách hộ mày.”
Nguyên Dã cũng nhận ra, anh lùi lại nửa bước.
Xuân Tảo bật cười, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Thiên sứ.
May mà con trai nhanh gọn lẹ, không làm cho bầu không khí vi diệu này kéo dài thêm.
“…” Xuân Tảo đứng dậy ra ngoài đón chị mình.
Thầy Lịch sử ra ngoài hỏi han tình hình rồi gọi cô ra. Xuân Tảo vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.
Lại bổ sung: “Tôi cũng không đóng.”
Ngồi lại giường, cô nhắn:
Anh gật đầu rất chi là phối hợp: “Ừ, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
“Vài ngày tới chắc sẽ bận lắm, chưa biết thế nào. Mẹ gọi cho chị con rồi, con bé bảo mấy hôm nay rảnh sẽ qua xem con thế nào.” Sau đó bà lại đưa cô một chiếc điện thoại Nokia cũ màu đỏ đen, dặn dò: “Có gì thì gọi bằng cái này.”
Cậu không ngủ à?
Nguyên Dã đặt đôi giày thể thao vừa thay lên kệ: “Mẹ cậu bị bệnh à?”
Cô đứng dậy, liếc ra ngoài một lần nữa rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại, không khóa.
“Không cần mở đâu.” Giọng chàng trai như theo cơn gió thổi tới tai cô: “Chỉ là muốn gõ hai cái thôi.”
Ok.
Xuân Tảo phì cười:
“Đừng có xem thường tôi.” Cô nghiêm túc nói, “Tôi không phải kiểu con gái không biết cách tự lập đâu.”
Nhưng lại thấy Đồng Việt đổi tên một lần nữa, từ “Cậu là phong cảnh vĩnh hằng của tớ” thành “Sương mù dày đặc, tớ yêu cậu ở một nơi không ai biết đến.”
Hôm nay nhường quyền ưu tiên cho cậu đó.
Ngây người trong giây lát để tiêu hoá hết viên kẹo tẩm đường cực bự này, Xuân Tảo mới chậm chạp quay về giường. Vừa định quăng mình lên giường, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên, cô ngạc nhiên: “Lại có chuyện gì thế?”
Khóe môi Nguyên Dã hơi cong: “Ồ, giỏi ghê ta.”
Anh đứng yên không động: “Làm gì vậy?”
Xuân Tảo cười:
Dù suy đoán hay liên tưởng thế nào, cô cũng chẳng tìm ra được bất cứ mối liên hệ nào với chữ “X”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.