Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Một ngày tuyệt vời
Nguyên Dã:
Xuân Tảo lật nhanh vài trang, hỏi:
Chỉ nhận danh hiệu này một ngày thôi.
Xuân Tảo đọc được, lập tức gõ chữ nhanh như bay:
Nguyên Dã:
Xuân Tảo khẽ cong môi, gật đầu ngầm hiểu. Cô lặng lẽ nhìn bìa sách một lát rồi đột nhiên đứng dậy.
Xuân Tảo hiểu ngay, vội vàng nhét áo khoác vào tay anh rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập còn dang dở.
Vừa chạm mắt, Nguyên Dã lập tức nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa đầy ẩn ý.
Sách ở đây nhiều, tìm khó lắm.
Xuân Tảo rút hộp bút và sách vở ra, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó chậm rãi quay người, treo túi vải trống không lên lưng ghế.
Không hiểu ý anh là gì, cô liền lườm anh một cái.
Xuân Tảo vừa tưởng tượng ra đã nhăn mặt: “Ặc.”
Nguyên Dã:
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt của vải chống gió. Cô nghiêng đầu nhìn trộm, thấy anh đang khoác áo lại.
Qua cửa an ninh, Nguyên Dã dẫn cô lên tầng ba.
Công chúa ngủ có ngon không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Tảo ngây người, nhờ hành động bất ngờ của anh mà tỉnh táo hơn chút. Cô mấp máy môi hỏi: “Làm gì vậy?”
Sao ly cà phê này còn tác dụng mạnh hơn cả thuốc mê vậy trời.
Nguyên Dã:
Hai người một trước một sau bước vào, Nguyên Dã dừng lại trước quầy và hỏi cô muốn uống gì.
Nguyên Dã bắt gặp ánh mắt ấy, bèn cúi đầu chậm rãi nhắn: Quang minh chính đại sử dụng thẻ mượn sách của mình ấy mà, bắt đầu từ quyển này đi.
Gần 11 giờ, hậu quả của việc dậy sớm cộng với thiếu ngủ bắt đầu ập đến. Cà phê cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo tới.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn đang cố gắng cầm cự, Nguyên Dã dứt khoát không phí lời thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác.
Nửa tiếng sau nhận được tin nhắn cầu cứu của Xuân Tảo, anh bật cười đứng dậy, bước nhanh qua từng dãy sách để đi đón cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày thứ Bảy vừa bình thường lại vừa bất thường hôm ấy, lần đầu tiên trong đời Xuân Tảo mượn hai cuốn sách tại thư viện thành phố.
Bên trái không còn động tĩnh gì nữa.
Xuân Tảo che miệng ngáp một cái, mí mắt dần trĩu xuống. Cô đổi tay chống cằm, quyết không chịu thua cơn buồn ngủ. Nhưng những dòng chữ nhỏ li ti in trên đề văn cổ cứ nhòe đi dần trước mắt.
Nguyên Dã khẽ cười, tiếp tục quay lại với bài tập của mình.
Chàng trai cao gầy, một tay xách túi giấy một tay cầm điện thoại của cô, mắt rũ xuống, chuyên tâm thao tác…
Nguyên Dã đáp: “Cũng được.”
Anh nâng quyển sách mới mượn trên tay, đưa sang chỗ cô.
Anh ngước mắt lên: “Gì mà vội.” Rồi lại hỏi: “Điện thoại cậu bao lâu rồi chưa cập nhật hệ điều hành thế?”
Điện thoại lại sáng lên.
Nguyên Dã chỉ cười rồi quay lại gọi món: “Cho cô ấy một ly latte hoa quế, thêm ba phần ngọt.”
Nguyên Dã đứng dậy định đi cùng nhưng bị cô ấn trở về chỗ, ánh mắt bướng bỉnh như muốn nói: Cô sẽ không bị lạc đâu.
Liên quan gì đến cậu.
Nhìn menu đầy những tên gọi hoa mỹ trên bức tường đen phía sau quầy, cô thoáng bối rối.
Tôi dậy rồi, cậu ở đâu?
Suốt bao năm qua cô chủ yếu ở nhà học tập, dù là người bản địa, cô lại chưa một lần đặt chân đến thư viện thành phố.
Nguyên Dã:
Thời tiết lúc này không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, mà trong thư viện lại không bật lò sưởi, không biết anh có thấy rét không.
Sao thế này.
Cuốn này nói về gì vậy?
Xuân Tảo lại nhìn lướt qua logo tiếng Anh mang phong cách cổ điển trên thẻ, thiết kế quả thực rất độc đáo. Cô thích nó đến mức quyết định khi nào về sẽ trịnh trọng cất vào “khu vườn bí mật” trong hộp thiếc của mình. Nghĩ thế, cô vui vẻ cất thẻ vào túi xách.
Trông y hệt…
Nguyên Dã liếc sang, ánh mắt không còn né tránh, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nhìn cô —— dù chỉ là phần gáy.
Mỗi ngày cô đều liên tục làm mới định nghĩa “đáng yêu” trong mắt anh.
Xuân Tảo nghẹn họng hai giây: “Đó là lỗi của điện thoại không phải lỗi của tôi.”
“Americano đá. Nhưng cậu đừng gọi món đó.” Anh tìm một cách so sánh dễ hiểu: “Uống như uống thuốc Bắc ướp lạnh vậy.”
Nghĩ một lúc, cô mở QQ, phối hợp với trò đùa của anh.
Được, vậy giờ trao thưởng.
“Trước khi đến thư viện tôi thường ghé qua mua một ly.”
Anh không nhìn nữa mà tiếp tục làm bài, chỉ là tốc độ chậm đi rõ rệt, thời gian giải một bài toán dài gấp năm lần bình thường. Anh biết nếu viết nhanh quá, ngòi bút sẽ cọ xát làm phiền đến người bên cạnh.
Xuân Tảo im lặng đứng một bên lén lút quan sát anh.
Xuân Tảo vốn là tín đồ trung thành của trà sữa và trà trái cây, hơn nữa còn bị Xuân Sơ Trân kiểm soát nghiêm ngặt nên đối với cô cà phê chỉ là thứ thỉnh thoảng thử qua dưới dạng cà phê hòa tan. Lần gần nhất cô bước vào một quán cà phê cũng là để hỏi thông tin tuyển dụng việc làm thêm vào dịp hè.
Ấu trĩ, nhàm chán, ngớ ngẩn. Xuân Tảo lười phản hồi.
Động tác đó khiến phần thịt trên má bị ép lại, phồng lên tròn trĩnh.
Vì nó mà cô thậm chí đã dũng cảm hy sinh, xông pha vào khu sách thiếu nhi, nơi như thuộc về một thế giới khác.
Xuân Tảo thích đọc sách nhưng cơ hội được tiếp xúc với những cuốn sách ngoài giáo trình lại cực kỳ ít ỏi, phần lớn chỉ là những lần lướt qua khi đi dạo hiệu sách vào kỳ nghỉ.
Nguyên Dã nhận ra trạng thái gật gù như gà mổ thóc của cô, thấp giọng nhắc: “Buồn ngủ thì chợp mắt một lát nhé?”
Nguyên Dã:
Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy có lỗi vì đã để anh bị lạnh, lại còn phớt lờ tin nhắn của anh nữa.
Cô gái chỉ vào kệ sách sặc sỡ màu sắc phía sau anh, ra hiệu muốn qua đó đi dạo.
Một cuốn là tiểu thuyết nước ngoài đã được dịch sang tiếng Trung Nguyên Dã chọn, cuốn còn lại là cuốn sách cô đặc biệt chọn cho anh ——
Nguyên Dã: Về một cô gái, nhờ học tập thoát khỏi ràng buộc của gia đình và tìm thấy chính mình.
Lần đầu đến đây nên cô hơi rụt rè đặt túi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Ở đây hả?”
Cô vội nhìn giờ, lòng thầm than thở: Đã 12 giờ rồi! Hóa ra kẻ ngủ say như heo lại chính là mình còn Nguyên Dã đã sớm buồn chán đến mức phải đi lòng vòng g·i·ế·t thời gian.
Thi thoảng anh lại liếc nhìn đồng hồ, thấy Xuân Tảo vẫn ngủ say bèn lặng lẽ tắt chuông báo thức.
Nguyên Dã không vội đưa cô đến điểm đến cuối cùng mà rẽ vào một quán cà phê nhỏ trên đường.
Xuân Tảo uống liền hai ngụm cà phê. Cô buông bút, hai tay chống má xoa nhẹ vài cái, cố vực lại tinh thần.
Xuân Tảo liếc anh một cái, cố gắng trấn tĩnh, giọng đầy tự tin: “Ai bảo? Tôi không có buồn ngủ.”
Suy nghĩa đó làm cô cảm thấy ngượng ngùng, phải quay mặt đi nín cười. Đợi bình tĩnh lại cô mới nghiêm túc hỏi: “Xong chưa?”
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia lập tức hồi âm:
Nhưng khi nhìn lại, cô gái nhỏ vẫn nhắm mắt say ngủ. Chỉ là đôi môi cô hơi mím lại, như đang chìm trong mộng đẹp.
Xuân Tảo:
Trong lúc đó, Xuân Tảo mở mắt. Nhìn sang bên cạnh, thấy chỗ ngồi trống trơn, cô lập tức bật dậy ngó quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện tờ giấy nhắn trước mặt.
Hiếm khi mới được ra ngoài, nếu cứ thế mà ngủ gật thì chẳng khác nào phụ công “sắp xếp chu đáo” của anh.
Cuối tuần thư viện khá đông người, rải rác khắp nơi nhưng không gian vẫn giữ được sự tĩnh lặng đặc trưng.
Một anh người yêu vừa đẹp trai vừa dịu dàng vậy!
Cứ ngồi yên đó, 3 phút nữa tôi sẽ xuất hiện.
Anh cúi đầu, gấp gọn áo khoác rồi đẩy sang phía cô, động tác gọn gàng dứt khoát.
Anh dừng bút, im lặng quan sát.
Để tôi đi tìm cậu.
Tôi quay lại ngay đây.
Xuân Tảo đành ngồi lại, cầm bút nghịch được lúc thì một bóng người đổ xuống trước mặt.
Xuân Tảo nhìn anh: “Cậu hay mua cà phê ở đây à?”
Xuân Tảo đón lấy. Cuốn sách có bìa tối giản, trên nền xanh biếc là hình ảnh một cây bút chì vươn thẳng lên trời, đầu bút ẩn giấu hình dáng một cô gái và chú chim đang bay lượn. Cô đọc thầm tựa đề, .
Nguyên Dã có thói quen làm các môn sở trường trước. Khi gần làm xong phần trắc nghiệm đề Toán, anh giả vờ lật trang, chống cằm nhìn sang Xuân Tảo.
10 phút sau, khi đang ngồi chờ tại chiếc bàn gỗ óc c·h·ó nhỏ xinh trong quán, Xuân Tảo nhận được một tấm thẻ cà phê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã không đáp, chỉ cười đưa máy lại cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không do dự nữa, cô kéo chiếc gối ” tạm thời” về phía mình, thay thế toàn bộ sách vở trên bàn.
Hai người đi qua từng dãy kệ sách san sát và những chiếc bàn đọc dài. Nguyên Dã tìm đến chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ, ra hiệu cho Xuân Tảo ngồi xuống đó.
Vì vậy anh ngồi đó chờ cô.
Ánh nắng mùa thu chiếu qua khung cửa, in bóng lên chiếc túi vải của cô.
Đó là một quyển truyện tranh bìa cứng dành cho trẻ nhỏ với màu sắc rực rỡ. Tựa đề đơn giản trực tiếp đủ khiến người ta bật cười: “Một ngày tuyệt vời.”
“Tôi đi xem sách, có mang theo điện thoại. Khi nào dậy thì nhắn tin cho tôi.”
Chương 34: Một ngày tuyệt vời
Tôi làm bài tập đây, xin chớ làm phiền.
“Cậu hay uống vị gì?”
“Latte hoa quế ngon không?”
Nguyên Dã lập tức thu ánh nhìn, gửi tin nhắn cho cô qua điện thoại:
Nhưng mà…
Không sao, không phải giữ im lặng tuyệt đối đâu.
“Cầm lấy đi.” Anh quyết định hộ cô, giọng dứt khoát không cho từ chối. Cuối cùng anh liếc nhìn xung quanh rồi cầm điện thoại lên gõ vào mục ghi chú: “Nửa tiếng nữa tôi gọi cậu dậy.”
Cô nghiến răng, bẻ khớp ngón tay rồi nhắn lại:
“Ừm.” Nguyên Dã lần lượt lấy hai ly cà phê từ túi giấy ra, đặt ly của cô trước mặt rồi mới ngồi xuống bên ngoài.
“Để gối đầu.” Anh đáp.
Thời gian chờ đợi bỗng dưng dài hơn hẳn. Nguyên Dã buồn chán, viết một tờ giấy nhắn, đặt dưới hộp bút của cô rồi đứng dậy, đi dạo quanh khu sách gần đó.
Xuân Tảo đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính trên má, sau đó chỉnh lại chiếc áo khoác của Nguyên Dã rồi mới gửi tin nhắn:
Như một tín hiệu ngầm giữa hai người, lơ lửng ở đó, cô giơ tay là có thể chạm tới mà anh cũng có thể thấy rõ.
Cô đã hiểu nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu.”
Được rồi, tôi không quản nữa.
Cô vẫn ổn, sao có thể dễ dàng bị cơn buồn ngủ đánh bại được. Nhất là khi bên cạnh còn có Nguyên Dã – cái người cuối tuần nào cũng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, vậy mà hôm nay lại tràn đầy năng lượng thế kia. Nếu cô gục xuống thì chẳng phải yếu quá sao?
Xuân Tảo không chỉnh lại chiếc kẹp tóc kia mà Nguyên Dã cũng không đề cập đến nữa.
Cô gái đang chìm đắm trong thế giới bài tập, lông mày lúc chau lúc giãn như gợn sóng trên mặt nước. Ánh nắng rọi vào khiến mái tóc cô ánh lên sắc vàng nhạt trong suốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Bỗng nhiên, cô khẽ động đậy như thể đang điều chỉnh tư thế ngủ.
Sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Âm thanh vải cọ vào nhau thu hút ánh mắt lờ đờ của Xuân Tảo.
Xuân Tảo: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư viện thành phố có mặt tiền bằng kính bao quanh tầng một, ánh nắng ngập tràn đại sảnh. Nguyên Dã dừng lại trước cửa, mượn điện thoại của cô để làm thẻ thư viện điện tử trên tài khoản chính thức.
Nguyên Dã nhìn màn hình, bật cười:
Khi quay lại, cô bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười mơ hồ của Nguyên Dã, khóe môi anh khẽ cong lên như có như không.
Xuân Tảo:
Vừa mới áp mặt xuống, cơn buồn ngủ lập tức bị xua tan, cảm giác duy nhất còn lại là mùi hương dịu nhẹ của nước giặt trên áo anh. Kiềm lòng không đặng, cô rúc đầu vào sâu hơn, cứ như đang chìm vào làn nước biển trong vắt mà chẳng hề sợ ngộp thở. Cô biến thành một con sứa nhỏ, lơ lửng trong từng nhịp thở đều đều, dần dần thoát khỏi trọng lực.
Cả hai đồng loạt đặt điện thoại xuống. Xuân Tảo nhấp một ngụm latte, lập tức ngạc nhiên bởi vị cà phê đậm đà hòa quyện với hương hoa quế tinh tế. Không ngờ hai vị này lại có thể kết hợp hoàn hảo đến vậy, độ ngọt cũng rất vừa phải.
Vẫn có thể có một buổi hẹn hò trọn vẹn ——
Cô lật xem mặt sau, thấy bức vẽ hình cành quế hoa và hạt ca cao khá tinh tế. “Cái này là gì?”
Ánh mắt anh giật mình rời đi nhanh chóng như chim sợ cành cong.
Xuân Tảo bật cười.
Từ giờ trở đi chức vô địch ngủ cuối tuần thuộc về cậu rồi.
Lần này đến lượt Nguyên Dã ngẩng lên nhìn cô.
Nhờ phước của cậu, cũng tạm.
Thấy anh chỉ còn mặc mỗi chiếc áo phông trắng, Xuân Tảo chần chừ không nỡ nhận ngay. Cô bèn xé một mẩu nháp, viết vài chữ rồi giơ lên trước mặt anh: “Cậu không lạnh à?”
Nguyên Dã suýt bật cười.
Nghe thấy thế, anh chủ quán đứng sau quầy liền lên tiếng minh oan cho quán mình: “Americano chỗ tôi dùng hạt cà phê rang thơm lắm nhé.”
Xuân Tảo:
Nguyên Dã đáp: “Đấy là đặc trưng của quán này. Mỗi loại cà phê đều có một tấm thẻ riêng, tôi đã lấy giúp cậu một cái.”
Không xem phim, không nắm tay,
Cô như phát hiện ra một món bảo vật, liền nhấp thêm một ngụm nữa rồi mới đặt ly xuống, bấm bút, tập trung giải quyết bài tập nghỉ lễ.
Nguyên Dã nhanh chóng gõ trên màn hình, còn cố tình chỉnh kiểu chữ to đậm như để nhấn mạnh: “Vậy nên cậu mau ngủ đi. Ban đầu chỉ cần phải chịu lạnh 30 phút, giờ thành 32 phút rồi này.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.