Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Kẹp tóc hình thỏ
Nhưng hôm nay thì khác.
Nguyên Dã đang định cãi lại vài câu thì đã bị cô nàng trước mặt tung chiêu “lêu lêu lêu” chặn đứng. Thấy anh nghẹn lời, cô lập tức giơ cao túi giấy như một kẻ chiến thắng rồi ung dung quay về phòng, bỏ lại Nguyên Dã vừa tức vừa buồn cười.
Xuân Tảo sững người.
Cô bối rối ngước lên, không biết từ lúc nào anh đã tiến lại gần đến vậy.
“Đến rồi.”
“9 giờ xuất phát được không?”
Chàng trai hơi cúi đầu, từng đường nét trên gương mặt rõ ràng ngay trước mắt —— chóp mũi cao, hàng mi dài, hơi thở mát lạnh, hàng mi cong cong của anh, tất cả đồng loạt bao trùm lấy năm giác quan của cô.
Nguyên Dã cao lớn nổi bật giữa đám đông, đứng cạnh cô như một ngọn hải đăng màu đen, tự nhiên trở thành tấm chắn.
Lúc hoàn hồn lại, anh đã buông tay xuống.
Có ý gì?
Nhưng ít ra thì…
Cô chọn một chỗ ngồi chéo với anh: “Gì cũng được.”
Vừa nhìn thấy Nguyên Dã đã sớm chiếm một chỗ tại bàn ăn trong phòng khách, cô liền biết mình thua thảm rồi.
Anh thực sự rất quan t@m đến chuyện ăn uống của cô: “Ăn tối chưa?”
Tàu điện ngầm từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn.
“Nãy ăn với chị rồi.”
Nguyên Dã hơi cong khóe môi, nhìn thẳng vào cô mà không nói gì. Một lúc sau, cô mới chợt nhận ra sự bất mãn tiềm ẩn trong đôi mắt anh: “Đừng nói là… cậu đang chờ tôi ăn cùng đấy nhé?”
Dù gì cũng là lần đầu tiên đi chơi riêng với nhau, tối qua trước khi ngủ, Xuân Tảo đứng trước tủ quần áo chọn suốt một tiếng đồng hồ, rồi lại vì quá phấn khích mà trằn trọc mãi không ngủ được. Đến sáng soi gương, cô chẳng hề bất ngờ khi thấy trong mắt toàn là tơ máu.
“Vẫn chưa.”
Ổn định đến khó tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa bước vào phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là cánh cửa phòng đối diện đang mở. Thay giày xong, cô ngước lên, thấy chàng trai kia đã đứng tựa vào khung cửa nhìn cô.
Tấm biển quảng cáo ngoài cửa sổ trượt qua nhanh chóng, ánh sáng lấp loáng phản chiếu lên những khuôn mặt hoặc mệt mỏi, hoặc háo hức trong khoang tàu.
“Thôi.” Trên mặt chàng trai chẳng có vẻ tiếc nuối gì, chỉ hờ hững nhướng mày: “Tôi tự đặt đồ ăn vậy.”
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen tuyền, đơn giản nhưng lại tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da khiến anh càng thêm trắng.
Trong đầu cô lập tức chạy qua dòng chữ “ăn cơm – xem phim – nắm tay” màu hồng phấn vô cùng nổi bật.
Dù không hiểu chuyện gì, cô vẫn luồn tay vào túi áo hoodie, móc chiếc kẹp tóc hình thỏ ra, giơ tay đưa cho anh.
Cô kiềm chế cơn bồn chồn muốn nuốt nước bọt: “Trong túi áo.”
Nguyên Dã nhạy bén nhận ra: “Sao trông cậu có vẻ không hào hứng lắm?”
Anh không hỏi lý do, chỉ nói: “Ở đâu?”
Cô cài một chiếc kẹp tóc hình chú thỏ nhỏ xinh lên tóc, kéo vạt áo hoodie màu xanh kem cho ngay ngắn rồi mới cảm thấy tạm ổn để bước ra khỏi phòng.
Xuân Tảo: “Tất nhiên là tôi.”
“Đưa tôi.”
Xuân Tảo sững lại, ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn: “Tháo ra rồi.”
“Thế còn cậu?” Cô cũng hỏi lại.
Tối nay Xuân Sướng phải ở lại bệnh viện thay ca với mẹ nên không tiện đưa cô về. Thế là cô tự gọi xe, một mình quay về nhà.
Xuân Tảo phồng má, nửa muốn cười nửa lại thôi: “Vậy à…”
“Cái kẹp tóc của cậu đâu?” Anh nghiêng mắt nhìn cô, giọng thấp đi mấy phần.
Chàng trai lười biếng tựa tay vào ghế, đặt điện thoại xuống, ánh mắt như thể đã đoán trước được tất cả: “Ai dậy sớm hơn?”
Nguyên Dã nhận lấy.
Ngoài cửa sổ, những biển hiệu quảng cáo vẫn nhấp nháy sáng. Xuân Tảo trừng mắt nhìn chằm chằm vào logo trên đó, chớp mắt liên tục.
Sau cuộc phẫu thuật, bà ngoại Xuân Tảo mãi không hạ sốt, mẹ cô Xuân Sơ Trân luôn phải túc trực bên cạnh để chăm sóc nên không thể lo cho con gái được, chỉ đành gọi điện mỗi ngày để hỏi han tình hình sinh hoạt của cô.
Có vẻ Nguyên Dã chỉ đợi câu này hoặc cũng có thể bất chợt nổi hứng: “Đừng đợi lần sau, mai đi chơi với tôi luôn đi.”
“Làm gì có!” Cô lập tức cao giọng, tràn đầy sức sống mà phản bác.
Sao anh có thể như thế —— Chỉ tùy tiện mặc một bộ mà đã đẹp đến mức khiến ánh mắt người khác muốn mắc kẹt trên người anh, không sao dời đi được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tầm 8, 9 giờ là thời điểm tàu điện ngầm đông nhất, hơn nữa quanh ga Nghi Trung lại là khu thương mại sầm uất, không có chỗ ngồi là điều hiển nhiên.
Nguyên Dã nhướng mày hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Xuân Tảo vui vẻ nhận lấy, cảm ơn cậu rồi mang quà về căn nhà trọ của mình.
Nguyên Dã đặt đồ ăn từ một quán cháo. Vì còn sớm nên hai người vừa ăn vừa trò chuyện, giữa chừng còn tám về những cuốn sách và ca sĩ mình yêu thích, giới thiệu cho nhau những thứ hay ho.
Xuân Tảo siết chặt quai túi giấy, cảm xúc như bọt nước bị khuấy động không ngừng trào dâng: “Đi chơi á?”
Xuân Tảo gật đầu.
Nguyên Dã khẽ hừ một tiếng.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh họ đang xem video tấu hài trên điện thoại với âm lượng nhỏ nhất, giọng điệu của diễn viên trong video lúc trầm lúc bổng.
Xuân Tảo nheo mắt nghi ngờ: “Cậu dậy nổi không đấy?”
Trước đây mỗi lần đi chơi với Đồng Việt, mười lần thì tới chín lần Xuân Tảo phải đứng suốt mấy trạm liền. Đồng Việt vốn yếu ớt nên dọc đường cô thường là người phải an ủi cô bạn sắp mất hết kiên nhẫn của mình.
Cô liền chọc: “Lần sau nhé.”
“Hôm nay lại một mình à?” Nguyên Dã hỏi.
Thế là sáng hôm sau, mới hơn 5 giờ một chút, trời vẫn còn tối đen như mực, hai ô cửa sổ của căn nhà nhỏ đã lần lượt sáng đèn.
Nguyên Dã gật đầu: “Còn nhớ không? Đợt nghỉ Quốc khánh cậu nói muốn ra ngoài học bài. Mai là thứ Bảy vừa hay có cơ hội, tôi dẫn cậu đến thư viện thành phố.”
Anh nói: “Vậy tôi tùy ý gọi nhé.”
Trong nền âm thanh mơ hồ đó, Xuân Tảo bỗng nghe thấy Nguyên Dã gọi tên mình.
Nguyên Dã: “Xuân Tảo, cậu đang cực kỳ có thành kiến với tôi đấy. Ngày mai xem ai dậy sớm hơn.”
Cô sợ ngước mắt lên đúng lúc anh đang nhìn mình, đôi mắt đen tuyền sâu và sáng ấy sẽ khóa chặt cô lại.
Nhưng… dù không tiếp xúc cơ thể, sự hiện diện của anh vẫn vô cùng rõ ràng.
Cậu đưa cho Xuân Tảo một chiếc túi giấy màu đen kiểu dáng thanh lịch, nói là bên trong có socola cùng sách ngoại văn mang về cho cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô chợt cảm thấy lành lạnh bên tai.
Hoặc là biến thành… cô lén lút nhìn anh rồi bị bắt quả tang tại trận. Vì góc độ nhìn từ trên xuống của anh thoải mái và linh hoạt hơn cô rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã ngước mắt nhìn cô: “Sáng cậu muốn ăn gì?”
“Ok, đến mai xem.”
Hai bên má cô thoáng nóng lên, bỗng thấy hối hận vì đã đeo chiếc kẹp tóc trông có vẻ “long trọng quá đà” này: “Tại lười thôi.”
Trạm thứ ba là điểm chuyển tuyến, một nhóm lớn hành khách xuống tàu rồi một nhóm khác lại chen lên, thậm chí còn đông hơn lúc trước. Toàn bộ khoang tàu đã trở thành một ống dẫn bị tắc nghẽn, không còn kẽ hở nào.
Từ đây đến thư viện thành phố chỉ cách bốn trạm, khoảng 15 phút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Tảo lau khô mặt rồi bước ra, thấy anh vẫn còn ngồi đó. Cô tháo kẹp tóc xuống, chỉnh lại mái rồi mới kéo ghế ngồi xuống đối diện, nhét luôn chiếc kẹp vào túi áo hoodie, từ đó không lấy ra nữa.
Nguyên Dã khựng lại một giây vì câu hỏi này: “Bình thường đi học tôi dậy bằng cách nào hả?”
Chàng trai đứng bên cạnh lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa một tia đắc thắng.
Cuối cùng cũng cảm thấy tự nhiên hơn chút.
Chiếc kẹp vốn bị cô tháo đi vì cảm thấy “lố” giờ đây lại được anh lặng lẽ đặt vào vị trí vốn có của nó, lần nữa cài lên mái tóc cô. Như thể anh đã phơi bày những tâm tư cô cố tình giấu đi cho mọi người thấy. Nhưng khán giả lần này chỉ có một người duy nhất và lúc này đang gần trong gang tấc.
Vừa nghe đến từ “học bài”, khí thế của Xuân Tảo lập tức giảm đi phân nửa nhưng cô che giấu rất tốt: “Ồ, được thôi.” Lại hỏi thêm: “Mấy giờ?”
Xuân Tảo nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: “Sắp 9 giờ rồi đấy!”
Ý là… anh đang hẹn cô sao?
Có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua da đầu và mái tóc cô, từng chút từng chút một, đủ khiến cô nổi cả da gà, ngón tay vô thức siết chặt quai túi vải.
Chương 33: Kẹp tóc hình thỏ
Họ ra ngoài sớm hơn dự tính nửa tiếng.
Xuân Tảo: “Nhưng cứ đến cuối tuần là cậu chỉ biết ngủ nướng.” Vô tình biến người luôn dậy sớm vào kỳ nghỉ là cô trở nên cực kỳ ngốc nghếch.
Dòng người trong khoang tàu cuồn cuộn như thủy triều, không ngừng đẩy tới từ bốn phương tám hướng, thế nhưng dù bị ngoại lực tác động thế nào, anh chưa từng chạm vào cô dù chỉ một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nói suông không tính nhé.”
Tối thứ Sáu, Xuân Tảo được chị gái dẫn đến bệnh viện tỉnh thăm bà ngoại. Tình trạng của bà có chút chuyển biến tốt, đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Lúc đó cô còn gặp cả cậu và con trai cậu vừa bay từ Melbourne về.
Xuân Tảo mạnh miệng cãi: “Cậu có phải chải đầu đâu.”
Nguyên Dã nhìn cô kỹ hơn một chút: “Mà hôm nay cậu cũng đâu có buộc tóc?”
Xuân Tảo cúi thấp đầu, không dám nhìn lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.