Trần Quốc Hưng tỉnh thần sau một lúc hồi ức, đó cũng là điều hắn cảm thấy ân hận trong quá khứ, vì bản thân không cứu được sư phụ, vì không cứu được sư muội, chứng kiến sư muội của ông ta c·hết trước mắt nhưng không làm được gì.
Ông ta lấy lại bình tĩnh: "Được rồi quay về làng thôi."
Nguyên Đạo nhanh chóng cõng Trung Hiếu đang còn b·ất t·ỉnh trên lưng hỏi:
"Đạo trưởng, Trung Hiếu huynh ấy bao giờ mới tỉnh lại?"
Trần Quốc Hưng bình thản trả lời: "Không rõ, nhưng chậm nhất là nửa ngày."
Nguyên Đạo hắn vận chuyển linh khí từ từ di chuyển khắp cơ thể, hắn đây chỉ là muốn tăng cường sức mạnh cho cơ thể không nhằm mục đích gì khác.
Trần Quốc Hưng bỗng nhiên mở lời: "Tiểu tử, ngươi thử thỉnh chiến mã của vị đó xem."
Nguyên Đạo một lúc mới hiểu lời nói của Trần Quốc Hưng, hắn thử lại một lần nữa thỉnh thần, khi cây nhang về cháy cũng là lúc bóng hình một con chiến mã oai phong lẫm liệt bằng sắt, mãnh mẽ vô cùng tạo nên một hồi chấn động mà ra.
Trần Quốc Hưng nhìn cẩn tưởng trước mắt thầm nghĩ: "Xem ra hắn chính là vị đó?"
"Ta ngồi, ta ngồi" Thanh Nga hào hứng nói lớn.
Nói rồi nàng liền mà nhảy lên lưng ngựa, không đợi Nguyên Đạo kịp phản ứng chiến mã đã đạp gió mà đi, khiến da mặt của Nguyên Đạo tạo nên một hồi đau rát như có một lưỡi dao xé nhẹ ra.
Nguyên Đạo hắn chỉ thỉnh chiến mã nên linh lực cũng không hao hụt như triệu hồi Phù Đổng Thiên Vương pháp tướng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, còn chỉ riêng chiến mã của ngài ta hao tổn linh lực rất ít.
Thân hình chiến mã như mũi tên lao đến trước cổng làng rồi tan biến mất làm cho ba người Nguyên Đạo không kịp mà té lăn vài vòng dưới đất.
"Ồ Nguyên Đạo đấy à?" Người canh trước cổng làng hỏi.
"Dạ Vâng." Nguyên Đạo đứng dậy ngoan ngoãn đáp.
Người canh gác: "Xem ra các người đã thông quả khảo hạch của đạo trưởng rồi."
Nguyên Đạo bất ngờ: "Sao ngài biết?"
Không đợi người đánh canh trả lời, Thanh Nga thân hình chạy thẳng vào làng vừa chạy vừa nói: "Ta về nhà ăn cơm đây!"
Người đánh canh cũng tạm biệt Nguyên Đạo mà chạy theo Thanh Nga phía trước, có thể cha Thanh Nga đứng trước cổng làng mà đợi nàng ấy.
Trần Quốc Hưng không đi thẳng về làng mà bóng hình lặng lẽ hiện ở bên trong đại điện chùa "Tuyệt Trần" bên trong vô số bức tưởng lớn nhỏ khác nhau, có một vị tăng nhân đang im lặng mà thiền bên dưới.
"Lại bị lệ khí phản phệ à?" Vị tăng nhân bỗng nói.
Trần Quốc Hưng bây giờ miệng chảy máu, ông ta cắn răng kiềm nén một phen: "Đúng!"
"A Di Đà phật." nương theo lười vị tăng nhân một cái chung lớn bao bộc xung quanh Trần Quốc Hưng thân hình mà ra, phật âm vang vọng đinh tai nhứt óc tiếng động khiến Trần Quốc Hưng nhăn mặt một phen.
Lệ Khí của Trần Quốc Hưng do quá khứ, sinh ra tâm ma mà được sinh ra, nó cũng đang dần ăn mòn tâm trí của Trần Quốc Hưng, đối với tu sĩ tu vi càng lớn tâm ma càng dữ dội nhẹ thì mất tu vi, nặng thân tử đạo tiêu.
Trần Quốc Hưng trong thâm tâm thầm nghĩ:
"Ta mãi phải sống trong hối hận như này sao?"
"Tại sao ta không thể cứu bất cứ một ai?"
"Cường giả cái gì chứ? nực cười."
Trong tâm trí lại một hồi im lặng, hắn nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể của bản thân như đang chìm sâu vào trong dòng sông kí ức của bản thân hắn.
"Trần sư huynh, tỉnh dậy đi huynh bị sốt à?" Nữ tử trước mắt Trần Quốc Hưng đặt tay lên trán hắn lo lắng gọi.
Trần Quốc Hưng đầu óc bây giờ trống rỗng không nhớ gì thêm, chỉ nhớ là cô gái trước mắt rất quan trọng với hắn, quan trọng đến mức có thể c·hết vì cô ấy.
"Ta không sao." Trần Quốc Hưng đáp.
"Không được ta sẽ dẫn huynh đến gặp phụ thân!" Nữ nhân lại tiếp tục nói:
"Như Tuyết, ta không sao." Trần Quốc Hưng nhanh chóng đáp lại.
Không đợi hắn tiếp tục nói thêm, nàng ta nhanh chóng kéo hắn chạy về phía đạo quán, bên trong chủ của đạo quán Phù Đổng đang trầm ổn mà uống trà.
"Phụ thân Trần sư huynh có vẻ không ổn!" Như Tuyết giọng thập phần lo lắng nói.
Người đạo trưởng bên trong cũng lo lắng nhanh chóng chạy ra, tay bắt mạch cho Trần Quốc Hưng, hắn cảm nhận được luồng khí ấm nóng đang từ từ xâm nhập vào cơ thể của bản thân, cùng với đó sinh khí của hắn cũng tăng thêm mấy phần.
Sau một hồi ông ta lấy tay gõ đầu Như Tuyết: "Hắn không bị sao cả, làm ta lo lắng c·hết đi được."
"Ta méc mẫu thân người dám đánh ta." Như Tuyết ôm đầu chạy đi.
Lê Hoàng Minh hốt hoảng hét lên: "Này! đừng!" vừa hét ông ta vừa chạy theo như muốn ngăn cản Như Tuyết.
Trần Quốc Hưng lúc này vô thức cười mỉm, tâm trí như có làn sương dày ngăn cản không cho hắn tiếp tục nhớ lại thêm:
"Phải rồi, họ đ·ã c·hết rồi mà nhỉ?" Trần Quốc Hưng vô thần nói.
Hắn lần nữa mở mắt, mồ hôi thằng từng dòng mà rơi xuống đất bên dưới, lê lếch cơ thể không có chút sức lực nào ra khỏi cái giường bên trong chùa.
"Ồ, tỉnh dậy rồi à?" Vị tăng nói.
"Đa tạ." Trần Quốc Hưng mở lời cảm ơn.
"Ngươi hiện tại đã là Nguyên Anh nếu không hóa giải được tâm ma..."Ông ta không nói thêm.
Trần Quốc Hưng điềm đạm đáp: "Tới lúc đó ta sẽ t·ự s·át!"