Sương sớm chưa tan, trời vừa lóe hừng đông, từng đám mấy trắng nhẹ nhẹ bay, từng cảm giác lạnh lạnh lan ra khắp cơ thể khiến mọi người run rẫy, đám người bên dưới ai cũng vô thức lấy hai cánh tay ôm lấy cơ thể, cảm giác lạnh lẽo cứ theo từng miếng da thớt thịt mà lan khắp nơi trên người.
Trần Quốc Hưng bình thản nói: "Sau khi Khai Khiếu số người trong đạo quản giảm hơn nửa, ta mong lần này không ai bị loại nữa và ta mong các ngươi sẽ không mất đi một ai."
Lời cổ vũ của ông ta vừa ra mắt người bên dưới bén lên những tia lửa nóng hực như có như không trong đôi mắt, cả đám đồng thanh đáp:
"Rõ, thưa đạo trưởng!"
Ông ta miệng khẽ nhếch, tay chỉ vào người Nguyên Đạo nói:
"Nguyên Đạo thông qua khảo thí."
Đám người bên dưới ai cũng thắc mắc nhìn sang Nguyên Đạo, hắn cũng không hiểu chuyện gì.
"Đơn giản là do ngươi mời được vị trong đạo quán xuất hiện thôi." Ông ta chậm chậm giải thích.
Trong đám người có người hiểu có người không, tuy vậy không ai hỏi thêm chỉ chuẩn bị cho cuộc khảo thí sắp tới, kiềm một hồi thắc mắc trong lòng, Nguyên Đạo hắn mơ hồ một hồi mới nhớ ra vị kia mà Trần Quốc Hưng nói là ai, từng cơn tê dại nhanh chóng dâng lên đầu bất ngờ không thôi.
Trần Quốc Hưng điềm đạm hỏi:
"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Cả đám người lập tức đáp: "Rồi thưa đạo trưởng."
Ông ta khẽ gật gật cái đầu tay chỉ vào người Vương Đức, Vương Đức hắn lo lắng theo từng bước mà bước tới trước mắt Trần Quốc Hưng, hắn lúc này như cảm nhận được áp lực khổng lồ ám lên tâm trí.
Tay hắn run run đưa ra trước mắt rồi rót từng dòng linh khí vào trong cây nhan, theo ánh mắt của mọi người bao gồm cả Trần Quốc Hưng đầu cây nhan bỗng cháy lên, làn khói hòa cùng màn sương sớm bay bay trong vô định, còn hơi nóng của cây nhan nóng bỏng mà xua tan màn sương trắng trong không khí, nhanh chóng thân hình của một con rắn lớn, toàn thân màu đen, có mang lớn trên mang lại điểm thêm vài đóm trắng, cơ thể nó ôm trọn lấy một mảng đất lớn.
Thân hình con rắn lớn nhưng cực kỳ nhanh, bóng hình nó lao thẳng tới cái cây lớn trước mắt mọi người mà công kích một tiếng "Ầm" to lớn như muốn vang vọng khắp nơi, cây xanh lúc này giờ đây đã gãy thành hai nửa, có thể nếu như là đá nó cũng có phần mà làm cho bể nát ra làm hai chứ không chỉ đơn giản chỉ là cây gỗ.
Trần Quốc Hưng gật gật đầu nói:
"Được."
Vương Đức lúc này còn chưa định thần lại được thì Trung Hiếu đã vỗ thật mạnh vào vai hắn, mới khiến hắn lấy lại tâm trí mà như không tin được mà nhìn vào bàn tay đang run rẩy của hắn, cảm xúc vui mừng cùng kinh ngạc quay lấy hắn.
Trung Hiếu vui mừng: "Chúc mừng huynh."
Hắn miệng cười cười tay vẫn đặt trên vai Vương Đức nói, đám người còn lại cũng mỉm cười nhìn hắn mà chúc mừng.
Trần Quốc Hưng ánh mắt khẽ đặt trên người Thanh Nga tay chỉ vào người cô, cô cũng hiểu ý của ông ta mà miệng nở lên nụ cười mười phần tự tin mà bước lên, Trung Hiếu bỗng hỏi:
"Thanh Nga cô nắm chắc lắm à?"
Thanh Nga không biết xấu hổi đáp: "Tất nhiên là không."
Hai tay cô cầm nén nhang, rót linh khí vào trong, đầu nhang cũng nhẹ nhàng mà cháy lên, chẳng mấy chốc bên cô là một con mèo, thân mang màu đen, mắt sắt bén tuy, chân nhẹ nhàng như đạp gió mà đi, cái đuôi phe phẩy, ánh mắt chầm chầm nhìn về phía đám người, bỗng nhiên không gian xung quanh dần thay đổi, trong tầm mắt Nguyên Đạo lúc này lại hiện ra một cặp trung niên tay vẫy vẫy như muốn gọi hắn bước lại, hắn như đứng sững lại vì trước mắt là phụ mẫu đã q·ua đ·ời của hắn, hắn lúc này chỉ muốn chạy lại ôm lấy họ nhưng một tia tỉnh táo của hắn ý thức được đây chỉ là ảo giác, nhưng dù là ảo giác thì hắn cũng bất chấp mà nhàu đến ôm họ một cái thật chật.
"Thanh Nga thông qua." Theo Trần Quốc Hưng giọng nói ảo cảnh cũng theo đó mà biến mất, con linh miêu trên đầu Thanh Nga cũng từ từ biến mất trước đám người tầm mắt.
Nguyên Đạo lúc này đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như muốn thoát ra nhưng bị hắn mãnh liệt cầm lại, Trung Hiếu cũng thấy được bất thường mà quay sang vỗ vai hắn một cái thật mạnh.
Trần Quốc Hưng không đợi hỏi mà đã tự giảng giải cho đám người bên dưới: "Đó là ảo thuật, nói đơn giản là dùng tinh thần lực của bản thân tạo ra một ảo cảnh công kích đối phương."
Ông ta tay chỉ vào người Dương Nhật, Dương Nhật cũng hiểu ý mà bước lên, theo từng động tác như hai người kia, nhưng cây nhang bỗng nhiên bùng cháy lên mãnh liệt rồi từ từ biến thành tro, hắn mặt hoảng loạn nhìn vào Trần Quốc Hưng, ông ta bỗng nhiên nói:
"Không cần phải lo, không thỉnh thần được thì ta sẽ dạy các ngươi luyện khí thuật."
Dương Nhật hắn lúc này đã từ bỏ hi vọng như qua lời của Trần Quốc Hưng hắn lại lần nữa thêm tia hi vọng mà thất thiểu bước về chỗ, hắn cũng được những người còn lại nhanh chóng an ủi hắn, khiến lòng hắn lại thêm một cái ấm áp sự tình, hắn hiểu rõ nếu còn không thể luyện khí thì con đường tu đạo của hắn sẽ ngừng lại nên lòng quyết tâm của hắn cũng đang sôi sục, cùng cảm kích những người mà hắn mới quen.
Trung Hiếu cũng tâm trạng lo lắng mà bước lên từng bước dài, khó nhọc đi lên từng bước hướng tới Trần Quốc Hưng rồi tay bối rối cầm ba nén nhang, cắm xuống mặt đất khói bay nghi ngúc như rồng mà lượn vòng quanh, trước mắt mọi người hiện ra một con cá sấu lớn, mũi đỏ có năm cái chân, đuôi khẽ vẫy tầng tầng lốp lốp cây xanh đỗ như ngã rạ, Trung Hiếu miệng phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống rồi b·ất t·ỉnh may mắn được Nguyên Đạo đỡ lấy, lo lắng dìu lấy hắn rồi đặt xuống trước mặt Trần Quốc Hưng.
"Hắn không sao, chỉ là do thỉnh được một vị bất phàm mà thôi." Ông ta bình tĩnh tay lóe lên màu xanh đưa trước người Trung Hiếu.
Chỉ còn lại mình Thủy Nguyệt cô cũng không đợi Trần Quốc Hưng gọi mà chủ động bước lên, theo từng bước cô nắm chắc mà nhanh chóng dùng "Thỉnh thần thuật" theo cô dùng mà làn khói mịt mù tứ phía, trước mắt mọi người là ông lão mà Trần Quốc Hưng đã câu thần trước đó khiến ai cũng bất ngờ kể cả Trần Quốc Hưng cũng không ngờ được.
"Vị trí đạo trưởng của đạo quán Phù Đổng cũng có hai người truyền thừa rồi!"
Trần Quốc Hưng nhanh chóng lấy lại biểu cảm thầm nghĩ vui vẻ thầm nghĩ:
Hắn trong đầu lại nhớ đến khung cảnh sư phụ hắn bị kẻ thù hại c·hết trước mắt hắn:
"Quốc Hưng à, vi sư có lẽ là không đi tiếp với con được rồi."
Từng tiếng thở yếu ớt của sư phụ hắn đều đều, cơ thể yếu ớt, tay lau những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt của hắn lúc trẻ.
Ông ta lấy lại một hơi dài nói tiếp: "Đàn ông không nên khóc như thế này đâu mất mặt lắm đấy, nhớ chăm sóc sư muội cùng sư đệ của con cẩn thận giúp ta nhé?"
Không đợi Trần Quốc Hưng trả lời Địa hồn của ông ta cũng dần theo đất mà đi, Thiên hồn tan biến theo trời, Nhân hồn dần tan biến trước mắt hắn để nhập luân hồi, hắn điên cuồng đưa tay ôm lại nhưng mảnh linh hồn đang từ từ vụng vỡ trước mắt hắn nhưng không thể được.
Đầu hắn cũng song song với nhớ lại khung cảnh khác.
"Sư huynh, hãy ở bên ta mãi mãi nhé?" Tiếng nói của người con gái mà hắn đời này không quên được vang vọng trong đầu của hắn, theo từng cơn đau nhức dữ dội mà hiện ra.
Từng tiếng vụng vỡ như lốp phòng tuyến cuối cùng trong tâm trí hắn, trước mắt hắn lại mịt mù không khung cảnh khói lửa xung quanh chiến trường.
"Sư đệ, tại sao ngươi lại phản bội sự môn? tại sao ngươi tại hại chúng ta!?" Trần Quốc Hưng phẫn nộ thét lớn, trong tay hắn ôm lấy cơ thể người con gái bị v·ết t·hương lớn trên ngực, mắt nhắm chật, nằm trong tay hắn.
"Sư huynh à, tu đạo chỉ có lợi dụng nhau để bước lên thôi, tình cảm cũng thứ rác rưởi." Người thanh niên trước mắt là sư đệ chính tay hắn nuôi lớn, tuy bề ngoài quen thuộc nhưng hắn sớm đã không nhận ra người sư đệ suốt ngày ôm lấy quanh quẩn hắn.
"Ngươi tên súc sinh, ta thề ta sẽ g·iết ngươi, g·iết ngươi, g·iết các ngươi!" Trần Quốc Hưng tiếp tục phẫn nộ thét lớn.
Hắn điên cuồng thét lớn, giọng nói cũng theo đó mà khằn đặc, lúc này đầu hắn ong ong, tiếp tục nhớ lại cố sự.
Bây giờ trong mắt hắn thây xác khắp nơi, mùi máu tanh cùng mùi khói theo không khí bốc lên, quần áo rách rưới theo cơn gió mà phất như chiến kỳ, thân thể đầy v·ết t·hương, hơn đó là máu khắp người, hắn tay hắn cằm thanh kiếm nhuốm đầy máu đặt lên cổ sư đệ của hắn, lúc này đang quỳ bên dưới, hắn không hoảng sợ mà ánh mắt còn có tia chế giễu.
"Sư huynh, ngươi vẫn như trước nhỉ? Chắc bây giờ huynh muốn g·iết ta lắm nhỉ? ha ha."
Hắn lạnh lùng một đường kiếm, máu huyết vang khắp nơi dưới mặt đất.