Ngọn núi được bao vây tứ phía bằng mây trắng, nhìn vờn quanh trên đỉnh nước, nhìn xa như thác nước ầm ầm rơi xuống nên được gọi là Vân Sơn, đám người đi trên Vân Sơn gồ ghề, từng bước chân bước lên nền cỏ xanh như kéo tận chân trời.
Từng người đôi chân mỏi nhừ do đi bộ lên núi đã hai canh giờ liên tiếp không nghỉ, từng cái hơi thở gắp gáp nặng nhọc phát ra từ miệng mỗi người, mồi hôi ướt đẫm của lưng, nhưng ông lão trông năm đến sáu mươi tuổi mặt mài hồng hài, không một giọt mồi hôi trên trán.
"Thỉnh thần đối với người nhập môn cần vật để dùng đơn giản nhất là nhan khói, khi muốn thỉnh thần rót linh khí vào từng cây nhan còn về lí do là kết một tầng nhân quả siêu mỏng, khi thỉnh xong nhân quả cũng coi như làn khói trắng, tan đi trong thiên địa, nhập môn gọi là thỉnh thần, thông hiểu gọi là hoán thần, đại thành gọi là câu thần."
Đám người âm thầm ghi nhớ trong đầu không đáp.
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Nghe xong từ thân hình nhanh chóng nhìn xuống, có người còn nằm ra đất, nhanh chóng đất dính đầy y phục, một phần do sống trong sung sướng đã quen, một phần do thiếu rèn luyện, Nguyên Đạo hắn đã sớm quen với đi bộ nên chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lê Trọng Hiếu hỏi: "Nguyên Đạo huynh, huynh đúng là sức voi, đi bộ suốt hai canh giờ liên tiếp mà cũng không mệt."
Hắn nhẹ cười đôi mắt trầm buồn đáp: "Ta sớm đã quen với việc này từ năm mười hai tuổi rồi."
Lê Trọng Hiếu nhìn sâu lên gương mặt của thiếu niên trước mắt rồi vỗ vai, nhẹ nhàng an ũi, khiến trong lòng Nguyên Đạo dần cảm thấy ấm áp từng cơn vào lòng ngực, sớm đã quen với sự sĩ nhục, cô đơn nên đối với hắn trong tâm bây giờ đây như đại ân.
Hắn im lặng mỉm cười nói: "Cảm ơn huynh." Nói xong hắn quay người ngồi xuống tảng đá nhỏ trước mắt.
Trần Quốc Hưng mở miệng nói: "Tiếp tục đi, sắp tới nơi rồi, lần này ta sẽ chỉ dạy các ngươi trong một tuần, nếu ăn lo sợ có thể bỏ về ngay lúc này, còn không tiếp tục đi."
Đám người tiếp tục đi trong những cơn suy nghĩ vô định, mãi tới trời ngã về chiều, tia nắng cam đỏ chiếu lên từng cái đám người, chiếu lên từng cái đạo bào ướt đẫm mồi hồi, từng cái môi khô nứt nẻ của đám người, chim cò vẫy bay thẳng cánh về tổ.
Ánh nắng chiều ta như miếng vải lụa cảm đỏ bao phủ khắp nơi, nơi giữa rừng cũng âm thầm hiện ra những đám người ở giữa khu rừng lão đạo sĩ đang truyền dạy "Thỉnh Thần Thuật" cho những người bên dưới, cũng hướng dẫn cái rót linh khí vào vật.
Trong tay ông ta ánh sáng lóe lên, sau đó cây nhan trong mắt những người đang xem bỗng nhiên cũng lóe sáng theo từng cái linh khí sau đó được cấm xuống đất, nhanh chóng bên cạnh ông ta hiện lên thân ảnh của một người lùn tịt, lưng gù, mắt híp lại, trên tay là cây gậy gỗ dài mở mắt nhìn Trần Quốc Hưng thi lễ sau đó nhanh chóng cũng theo làn khói biến mất.
"Được rồi, cứ như ta mà làm, mỗi người ta sẽ phát cho chín nén nhan tức là ba thử, số hương các ngươi dùng tu luyện sẽ không tính, nếu không được ta sẽ dạy "Luyện Khí thuật" không cần lo lắng." vừa nói hắn vừa khẽ hiện nụ cười như có như không trên môi.
Sáu người trố mắt ra nhìn, chỉ biết Trần Quốc Hưng truyền từng dòng linh khí vào nhan sau đó liền cắm xuống, cũng không có động tác khác thắp nhanh cho tiên gia trong nhà là mấy, không hề ngộ ra bất cứ thứ gì lại càng có thêm một câu hỏi trong đầu.
Trên sắc mặt của những người còn lại vô cùng khó coi, gương mặt tiếu dung, mồ hôi chãi thành từng giọt trên trán nhỏ xuống mặt đất ẩm ướt, cùng lúc cùng có chung với nhau một cái suy nghĩ: Tu đạo thật sự không dễ a.
Trần Quốc Hưng miệng khẽ nở nụ cười, giọng nói vang lên: "Tu đạo không cần vội, sai li đi một dặm, không vội, không vội."
Nguyên Đạo hắn đứng im không làm theo bất cứ hành động gì, một lúc sau hắn với quay sang với đám người còm lại.
"Các ngươi có thể tự do chọn chỗ tu luyện, có nguy hiểm đến tính mạng ta sẽ không nhúng tay vào, nếu ai muốn ở lại tập luyện thì cứ ở lại ai muốn đi thì cứ đi." Trần Quốc Hưng nói.
"Vâng, đạo trưởng!" Tiếng nói của đám người đồng loại vang lên một lúc rồi chia ra mà tìm kiếm chỗ tập luyện, người chạy vào rừng.
Nguyên Đạo hắn chạy tới bên trong khu rừng, gió lạnh thổi từng cơn, khu rung nắng chiều nhưng chiếu không tới bên trong, vì từng cái cây lớn cùng những cành cây che lại, ánh sáng yếu ớt, không khí vô cùng âm u.
Hắn tay cằm ba nén nhang sắp chạy thành tro, khói đen bay lên trên từng cành cây, mặt cười như khóc.
Giọng nói có chút thất vọng vang lên: "Tuy biết sẽ thất bại nhưng ta vẫn thất vọng."
Nguyên Đạo từ từ ngồi xuống hấp thu từng dòng linh khí ấm nóng vào cơ thể để bù vào Sảng Linh sớm đã gần cạn kiệt sau những lần "Thỉnh Thần thuật" thất bại, ánh chiều yếu ớt chiếu lên người hắn, hiện rõ sau lưng là con hổ lớn, ánh mắt hung ác, miệng hé ra, nanh vuốt đầy sắc nhọn, như cảm nhận được Nguyên Đạo bùng mở mắt né sang một bên.
Yêu Hổ nhanh chóng lao lên cào một đường, hắn may mắn né sang một bên tránh được nhưng tay hiện rõ vết lõm sâu, máu tóe ra thành từng giọt, rơi xuống mặt đất ẩm ướt giờ đây đã chuyển sang màu đỏ, màu tanh bóc lên khiến Yêu hổ càng thêm hung hãng, không kịp suy nghĩ hắn di chuyển linh khí vào chân rồi chạy đi.
Vừa chạy hắn vừa liên tục dùng "Thỉnh Thần thuật" linh lực cũng dần tiêu hao sau những lần thất bại, giờ cũng không chắn có thể dùng được một lần nữa không, những suy nghĩ bao quanh lấy hắn.
Ngươi còn muốn hèn nhát tiếp sao? Ngươi không nhớ vì hèn nhát mà bỏ lại mẫu thân b·ị đ·ánh đến c·hết trước mắt mình à? không nhớ vì hèn nhát mà bị nhục mạ trong suốt mấy năm nay à? không nhớ vì bản thân yếu đuối nên bị đuổi đi khỏi gia tộc à? còn muốn chạy tiếp sao? chiến đâu đi, dùng chỉ lần này!
Nguyên Đạo bước chân dần chạy lại rồi đứng im quay mặt lại đối đầu với Yêu Hổ trước mắt, hắn thầm nghĩ:
Đúng ta phải chiến đấu, phải ta muốn sống sót, ta muốn mạnh hơn, ta muốn trả thù.
Yêu Hổ mở miệng bất ngờ nói: "Không chạy tiếp à tiểu tử? thế ta không khách sáo để g·iết ngươi đâu đấy nhé."
Giọng Yêu Hổ giễu cợt đi vào tai của Nguyên Đạo làm hắn nhớ lại từng cái kí ức b·ị đ·ánh vô cùng thảm thương, nhớ lại từng cái kí ức bị sĩ nhục, hắn mắt hắn chừng chừng nhìn con hổ trước mắt rồi dồn linh khí vào tay lao lên.
Tay phải dồn linh lực lại, nhanh chóng cánh tay hắn được bao phủ bởi lốp khí màu trắng đánh thẳng vào người con hổ nhưng nó nhanh chóng né tránh, cào lên lưng hắn một đường dài, sau đó ghim lên vai hắn đôi nanh sắc, máu chạy như suối vô cùng thảm thương, hắn cắn răng nhịn đau không hét lên, tay cung lại thục về phía sau, trúng vào đầu con hổ khiến nắng choáng váng nhã ra.
Lần nữa tiếng gầm của con Yêu Hổ vang ngay sau hắn, hắn vội cúi người để né, móng v·út vụt qua không khí lao tới cái cây phía trước làm nó ngã xuống nặng nề, Yêu Hổ nhanh chóng lao lại như cũ hắn cũng tiếp tục rót linh khí vào đôi chân xoay người đá thẳng vào cơ thể con Hổ khiến nó đau đớn hét lên một tiếng.
Hắn tiếp tục điên cuồng đấm lên cơ thể của con Hổ, con hổ văng ra mấy tất rồi phun ra ngụm máu lớn, tay hắn cũng vì thế mà gãy nát, lúc này cơ thể hắn không thể trụ vững khụy xuống, tay buông thỏng, lưng hướng lên trời, Nguyên Đạo kiệt sức bất lực buông suôi, dòng máu nóng chảy vào ba cây nhang trong túi nhắn, khiến trong mắt hắn lại lóe lên tia hi vọng.
Con Yêu Hổ từ từ tiến lại gần mở miệng ra gầm thét:
"Tiểu tử, khiến tay chật vật như vậy, sau khi ta ăn ngươi xong, ta sẽ biến ngươi thành ma trành, mãi không cho ngươi siêu sanh."
Nguyên Đạo đưa cánh tay gãy nát cằm ba cây nhang lần nữa truyền linh khí vào cắm xuống đất, Yêu Hổ nhận thức được lao lên nhưng không kịp, xung quanh hiện ra làn khói trắng, trong làn khói hiện ra bóng người.
Bóng người cao lớn, lực lưỡng, kim quang như có như không trên thân cưỡi ngựa sắt hí lên một tiếng dài vọng tận trời xanh, tay cằm một cái roi sắt dài, thân mặc chiến giáp sắt, đôi mắt sáng rực, nhan sắc tuấn tú nhưng bị che phủ phần lớn bởi cái mũ giáp, biểu cảm lạnh tanh từ từ bước xuống ngựa tay càng thêm một phần cầm chật roi sắt, chạy tiến tới con Hổ đấm một cú mạnh lên cơ thể con Hổ nhưng nó nhanh chóng né được, trúng lên tảng đá lớn khiến nó nát tan, nếu lúc này Yêu Hổ không né kịp thì giờ đây nó đã là cái xác, mặt nó lại thêm vài giọt mồ hôi, lo lắng.
Phù Đổng Thiên Vương lần nữa lao lên cầm roi sắt kéo một đường dài, ngã đổ thân cây, nhanh chóng tay kia bắt lấy đầu con Hổ đập mạnh xuống đất, máu túa ra, da thịt hòa cùng mặt đất. khiến nó thoi thóp, Phù Đổng Thiên Vương nhẹ nhàng cầm roi như muốn kết liễu nó nhưng cơ thể được đắp lên bằng linh lực của Nguyên Đạo nhanh chóng tan rã, bụi vàng mờ bay theo gió rồi biến mất.
Phù Đổng Thiên Vương biến mất là do hắn lúc này đã hết linh lực, khí hải cạn kiệt theo đó duy trì "Thỉnh Thần thuật" cũng theo đó mà bị hóa giải, trong lòng hắn cũng không hiểu tại sao hắn có thể thỉnh được vì này, có lẽ là vì cảm thấy hắn đáng thương, hoặc cũng có thể vì ngài ta thấy c·hết mà cứu cũng có thể là do hắn may mắn, trong lòng Nguyên Đạo cũng hiểu hắn mấy cân mấy lạng mà khiêm tốn.
Nguyên Đạo thu mọi chuyện bên trong mắt, từ từ gượng dậy bước tới con Hổ, tay cằm lên hòn đá nhọn.
"Muốn g·iết thì cứ g·iết nhanh chóng đi, loài người các ngươi đã lấy đi gia đình của ta, giờ cũng muốn lấy mạng của ta, năm xưa ta cũng giúp các ngươi mà? tại sao các ngươi lại làm thế với ta? ta đúng là ngu si khi tin vào loài người các người."
"Ta giúp các ngươi tránh khỏi yêu ma trong núi, các ngươi cuối cùng lại phản bội g·iết sạch gia đình ta, quả thật loài người của các ngươi khi ghê tởm hơn cả súc sinh như ta, ha ha."
Con Hổ hơi thơ yếu ớt. tự giễu nói.
Nguyên Đạo hắn đứng sững người lại, tay cằm hòn đá cũng buông xuống, hắn hiểu cảm giác mất gia đình là như thế nào, hắn cũng hiểu rõ sống trong thù hận cũng không dễ chịu gì, tâm hắn luôn luôn chỉ muốn trả thù g·iết kẻ mà đã g·iết phụ thân hắ