Nguyên Đạo im lặng nghe con Hổ tiếp tục nói:
"Năm xưa ta có lòng tốt giúp các ngươi, nực cười thay cái lòng tốt đấy của ta, cái lòng tốt chó má đó lại gián tiếp g·iết đi gia đình của ta, các ngươi có từng nghĩ các ngươi còn đáng sợ hơn cả yêu ma chúng ta chưa?"
Con Hổ vừa gầm nói trong phẩn nộ.
Nguyên Đạo hiểu rõ nhất ở điểm này của nhân tâm, hắn càng hiểu sâu hắn càng cảm thấy ghê sợ chính con người, trong mắt họ thứ duy nhất đẹp đẽ chỉ có thể là những thứ đem lại cho họ lợi ích mà thôi, còn những thứ ác độc xấu xí trong mặt người đời là những làm hại đến lợi ích của họ, làm hại đến họ, ví dụ đơn giản và rõ ràng nhất chính là những con chó, chúng trung thành với họ luôn cho họ sự tín nghiệm vô điều kiên, luôn có ích giúp họ nên trong mắt họ cái đó là "tốt đẹp" còn yêu quái trong mắt họ xấu xa vì ăn thịt, làm hại tới con người, họ đã bao giờ nghĩ con người cũng làm hại đến yêu quái và lợi dụng chúng chưa? không ai có thể giải thích, Nguyên Đạo cũng vậy.
Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ đồng cảm, bỏ viên đá trong tay xuống, quay người lại loạng choạng bước đi từng bước khó khăn, máu theo đó mà tuông ra như mưa theo từng bước của hắn, theo từng cái đôi mắt hắn cũng dần tối lại mờ dần cho đến khi hắn gục xuống vì mất máu quá nhiều cùng kiệt sức khi giao đấu.
Nguyên Đạo mệt mỏi nói: "Ta cũng giống ngươi đấy."
Tầm mắt của Yêu Hổ dần mờ lại, tai dần ù đi, trong mơ màn nó nhớ lại cái ngày mà gặp được thanh niên khoảng độ tuổi hai mươi, bụng bị một vết rách lớn, khắp cơ thể là những vết sẹo sâu hung hút, đang nằm như sắp c·hết bên dưới gốc cây, hơi thở yếu ớt mơ hồ sinh mệnh không òn nhiều, nó tốt bụng giúp mang hắn trở về hang của nó.
Yêu Hổ nói: "Ngươi tỉnh rồi à? nếu tỉnh rồi thì nhanh nhanh đi về đi."
Thanh niên mơ hồ mở mắt ra, tia sáng yếu ớt bên trong hang khiến bóng con Hổ lớn trước mắt không nhìn rõ, chỉ thắp thoáng thấy được đôi mắt trong tầm mắt, hắn giật mình bật dậy nhanh chóng sợ hãi hét thất thanh.
"A, có hổ, cứu ta, hổ sắp ăn thịt ta rồi, cứu."
"Câm miệng, nếu ngươi làm phiền con của ta đang ngủ ta sẽ xé xác ngươi ra."
Thanh niên sợ hãi cấp tốc im lặng, rồi dần dần hít sâu nói tiếp:
"Cảm ơn vì ngươi đã cứu ta."
"Chuyện tiện tay mà thôi, chẳng qua giúp ngươi ta cũng được lợi không ai nợ ai, khỏe rồi thì đi về chỗ của ngươi đi."
Thanh niên ngẩng người mất vài giây rồi tiếp tục nói:
"Được, lần sau ta sẽ đến cùng mang đồ đáp lễ."
Thanh niên bước từng bước dọc theo ngọn núi, từng cơn gió đông thỏi rét lạnh cả xương, thẩm thấu vào da thịt, làm rung rinh những càng cây, làn gió giống như theo bước thanh niên mà xuống núi, nắng sớm chiếu lên ngôi làng, làm hiện ra trong mắt thiếu niên nhiều hơn một cái ngôi làng.
Cứ thế vài tuần trôi qua, thanh niên đó lại mang theo miếng thịt đùi lớn vác theo trên lưng, từ bước nặng nề nhưng nhanh chóng đi vào hang hổ không chút kiên dè gì nữa.
Thanh niên tự tin nói: "Ta lại đến rồi đây, lần nay ta mang theo quà đáp lại vì ngươi đã cứu ta."
Yêu Hổ đáp: "Con người các ngươi quả thật phiền phức."
Miệng tuy nói vậy nhưng ánh mắt nó vẫn đang dõi theo miếng thịt đùi không biết từ con gì này đang được đặt trên đám lửa, mở thịt thành từng giọt rơi xuống bên dưới làm ra tiếng xèo xèo, miếng thịt đã được thanh niên trước mắt nướng kĩ, chín đều khói bóc lên mang theo mùi thơm nhanh chóng làm nước miếng của Yêu Hổ không ngừng ứa ra, bụng thì keo ộp ẹp.
Cứ thế này qua ngày, tháng qua tháng mối quan hệ của hai người một người một yêu dần thân thiết hơn, thành đôi tri kỉ tâm sự với nhau dưới hang động lạnh lẽo nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
"Chúng ta đã quen nhau được hai năm rồi nhỉ?" Thanh niên giờ đã trưởng thành hơn, trên cơ thể mặc y phục màu xanh, tóc búi cao nói:
Hổ Yêu ngẩng người đáp: "Ừ, ta không ngờ thời gian qua nhanh vậy, lúc ta quen ngươi đám con của ta chưa lớn bây giờ người xem, đều lớn cả rồi."
Thanh niên như có tâm sự nói: "Nếu ta muốn cầu ngươi một việc ngươi có giúp ta không?"
Yêu Hổ thảnh nhiên đáp: "Đương nhiên, ta sẽ giúp."
Thanh niên im lặng không nói gì thêm, lúc trước mỗi lần ghé qua trên người hắn y phục vẫn luôn không đổi nhưng khoảng sáu tháng trước y phục của hắn ta mỗi người mỗi khác, y phục không đơn giản như trước có thêm phần lộng lẫy, bên ngoài là áo khoác lông mà đỏ, bên trong là thanh y, tóc được chăm sóc kĩ càng, gương mặt cũng thêm phần dày dặn, nhưng những lần ghé qua cũng theo đó mà càng ít đang nghiêm túc nướng thịt trước mắt.
Thanh niên mở lời trước: "Được rồi, ngươi ăn đi."
Yêu Hổ không nghi ngờ gì cùng đám con của mình ngấu nghiến thịt đã nướng, miệng con Yêu Hổ còn khen ngon, nhưng càng ăn nó càng thấy cơ thể có điều gì đó bất thường, chưa kịp phát ứng bất ngờ miệng của nó trãi từng dòng máu đỏ nóng, con của nó cũng đồng dạng như vậy, theo từng nhịp thở yếu dần rồi gục xuống, không còn thở nữa, nhưng con Yêu Hổ thì khác vẫn trụ vẫn như nhếch nhát vô cùng.
"Ngươi tại sao lại làm vậy!?" Yêu Hổ phẩn nộ hét:
Thiếu niên ánh mắt điềm đạm nói: "Không phải ngươi nói muốn giúp ta sao? quan trên sắp tới hạ lệnh xuống phải bằng mọi giá có được da hổ và thịt hổ trong sinh thần."
Hắn im lặng lại nói tiếp: "Nếu ta có được da hổ, ta sẽ được thăng quan tiến chức, xin lỗi ngươi nhưng vì tiền đồ của ta, ngươi hãy c·hết đi."
Yêu Hổ phẩn nộ đứng dậy trước ánh mắt bất ngờ của thanh niên trước mắt, cào nát một bên mặt của hắn, khiến hắn ôm mặt, theo tiếng hét ba bốn người mặc giáp, tay lăm lăm cầm thương chạy vào đâm lên lưng con Hổ, nó không kịp khóc thương cho con nó, cũng không kịp nén lại đau thương mà chạy thẳng vào rừng, trước ánh mắt căm hận của thanh niên mà nó đã từng xem là bạn, khi nó chạy sâu vào rừng ngất đi vì kiệt sức.
Tiếng nói của Nguyên Đạo bỗng vang lên phá vỡ hồi ức của nó: "Ta sẽ không g·iết ngươi."
Yêu Hổ bất ngờ đáp: "Đừng giả làm quân tử nữa, ta hiểu rõ lòng tham của con người các ngươi, ta đã từng thề không tin một con người này nữa."
Cũng phải thôi, sau chuyện như thế nó đang rất hận con người, nó chỉ muốn g·iết con người để trả thù, thử hỏi ai có tin tưởng thử đã phản bội chúng ta thêm lần nữa? nghĩ rằng có thể dùng tâm để tha thứ cho kẻ phản bội thì hắn sẽ khuất phục? không ngược lại nó sẽ quay lại cắn một cú đau hơn trước và dai hơn trước.
Trong trời đất này chỉ có hai từ "lợi dụng" và "lợi ích" mà thôi, Nguyên Đạo hắn đã từng nhìn thấy đều đó và hắn cũng từng làm điều đó, hắn lợi dụng phụ mẫu hắn để sinh ra, hắn lợi dụng phụ mẫu để phát triển và lớn lên, những kẻ có tâm lợi dụng luật lệ để c·ướp gia sản của hắn, luật lệ trong thế giới này chỉ nằm trong tay của kẻ có quyền lực, giống như vua chúa, nói điều gì điều đó ắt đúng, không sai cũng không thể cãi lại được, còn những dân thường chỉ có thể nghe theo sắp xếp mà suốt đời sống trong luật lệ không bị phá vỡ.
Nguyên Đạo thoát khỏi suy nghĩ mệt mỏi nói: "Được rồi ngươi nghĩ sao thì nghĩ."
Hắn bỏ lại Yêu Hổ phía sau đang nằm phía sau từng bước chân nặng nhọc bước đi, theo từng bước chân dấu giày hắn được hằng trên đất, máu cũng theo đó mà rơi xuống.