Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13 Bài kiểm tra

Chương 13 Bài kiểm tra


Tần An nghĩ đoạn liền hơi có chút than ngắn thở dài rõ ràng là chính bản thân hắn cũng cảm thấy thực sự tiếc tiền vào loại đồ chơi này, mặc dù ở kiếp trước thực lực của thiếu niên có thể nói là quét ngang đại địa đối thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thế nhưng cái số đã nghèo tiện thì dù có đang nằm trên đồng vàng cũng hoàn nghèo tiện không thể nào thay đổi được. Hắn thở dài một chút, tập trung ánh mắt mình lại vào bài kiểm tra ở bên dưới bàn giống như tiên sinh đã nói chỉ có ba câu hỏi phân thành mười điểm

Hai câu đầu trong bài thi cũng chỉ là kiến thức cơ bản đã có trong sách chỉ là biến tấu lại cách hỏi cho khác một chút xem như đánh đố mà thôi. Mỗi câu chiếm bốn điểm câu cuối cùng là một đề tài khó dùng để thử thách một chút tầm nhìn cũng như suy luận và ngộ tính của học sinh thế nên chỉ chiếm có hai điểm.

Tần An tuyệt đối không dám có ý chỉ dựa vào chút ít hiểu biết khi sống hơn bảy nghìn năm của bản thân để khinh thường đề thi này văn thánh lão nhân gia từng nhắc nhở hắn biển học là vô bờ cho dù có bao nhiêu cũng là không đủ thế nên thiếu niên cực kì tập trung nhìn chằm chằm vào nó sau khi bản thân xác thực hai câu hỏi đầu tiên đều chỉ là kiến thức cơ bản mới vội vàng chấp bút mà viết.

Câu đầu tiên hỏi đến là vấn đề thiên phú của người tu luyện được phân chia thành bao nhiêu cấp bậc và mỗi cấp bậc lại có các phân chia đặc biệt nào cần phải lưu tâm đến. Tần An đối với kiến thức căn bản này sớm đã thuộc nằm lòng một hơi thở cũng có thể nói rõ ràng hết toàn bộ, thế nên câu hỏi này rất dễ dàng thông qua. Câu hỏi thứ hai là hỏi về Mệnh Luân phân chia cao thấp ra làm sao, ở giữa những cấp bậc có điều gì đặc biệt cần phải lưu tâm đến cũng như có hỏi thêm một chút nữa những công phu về việc sử dụng cùng với nuôi dưỡng mệnh luân để đạt hiệu quả tốt nhất.

Tần An hắn đối với cái này càng thêm phần thông hiểu hơn bất kì một người nào trên đời, bởi vì ở kiếp trước thiếu niên từng rong ruổi khắp phương thiên địa này số lượng mệnh luân bản thân từng nuôi nấng hoặc là gặp qua có thể nói nhiều đến mức không thể đếm hết dám chừng ít nhất phải có hơn trăm nghìn loài. Đặc tính của từng con đều là tự bản thân hắn khám phá ra, chưa kể còn tìm thấy vô số những loại mệnh luân ẩn mình ở nơi rừng sâu núi thẳm hoặc là loại địa phương hiểm trở cùng cực thường không có ai dám lui tới.

Luận về hiểu biết đối với mệnh luân mà nói, cho dù là những vị thánh nhân cao cao tại thượng đã sống đến hàng chục nghìn thậm chí là hàng trăm nghìn năm tuổi mà nói cũng chưa chắc đã có thể so sánh được với hắn. Tần An sau khi phát hiện câu hỏi này vào đúng ngay sở trường của bản thân cũng không lấy điều ấy làm tự kiêu chấp bút rất nhanh hoàn thành câu hỏi thứ hai này mà không gặp một chút khó khăn nào, hơn nữa còn có dáng vẻ thong dong như tiên nhân cưỡi mây đạp gió đi dạo phong cảnh hoặc là ngao du khắp đất khắp trời. Đương nhiên là trước khi hắn nhìn thấy câu hỏi thứ ba, tương đối tối nghĩa nhất là đối với người đọc sách thì càng là tối nghĩa hơn.

- Đạo tâm là gì ?

Tần An tự nhiên là không có cách nào lí giải nổi một cụm từ tối nghĩa đến như thế này, nó sớm đã thuộc về một phạm trù liên quan đến đạo lý thâm nho, tuy vẫn có thể giải nghĩa theo nhiều cách thế nhưng thiếu niên thật sự là không biết nên dùng thế nào cho phù hợp với mình.

Chính bản thân hắn chứ cũng chẳng đâu xa kiếp trước bị chính vị văn thánh nửa cái lão sư nhiều lần chửi mắng là con rùa cho dù đi chậm cũng còn có lòng tiến về phía trước hắn ngược lại chỉ là một tên gió chiều nào đi chiều ấy, như lục bình không rễ trôi nổi trên dòng sông làm thế nào mà đi được đến loại cảnh giới này.

Tần An bình thường đều sẽ cười trừ với lời nói này của sư phụ, đôi lúc hắn cũng sẽ thắc mắc tại vì sao khi trước bản thân rất ý chí nổ lực tiến lên cảnh giới bây giờ lại là bộ dạng lục bình không rễ như thế này. Chỉ là thiếu niên không trả lời được, mà hình như trong bản tâm của hắn cũng không thể trả lời được loại câu hỏi. Sau này liền dùng tám chữ thuận theo thiên địa và tùy tâm sở d·ụ·c để chỉ bản thân mình, hơn nữa còn có mấy chữ sư phụ thường hay nói với hắn, thủ vững một tấm lòng son thiên địa tự ngươi quản.

Tuy là sư phụ rất không hài lòng với hắn, nhưng cũng đều phải công nhận rằng không có đạo tâm thực ra cũng không phải là một chuyện gì quá xấu, ít nhất là đấu trí vời người ta một trận ngươi cho dù thua cũng chẳng mất mát cái gì thậm chí là trong lòng còn chẳng lưu lại một chút hạt bụi tự nhiên là chuyện tốt nhất ở trên thế gian.

Chỉ là đạo tâm không có tu luyện sẽ từ đó mà giống như người đi trong bóng tối chậm chạp vô cùng, hoặc là giống như người đi ngoài ánh sáng nhưng lại gặp phải vô số con đường cùng với vô số ngã rẽ, nếu như thiên phú cùng với may mắn của ngươi không đủ tốt khẳng định là c·hết ở dọc đường.

Tần An muốn hạ bút chỉ là không biết phải viết như thế nào, sư phụ nói hắn ngộ tính trong tu luyện đúng là thông kim bát cổ nhưng mà trí thông minh cùng khả năng suy luận lại quá tầm thường, tốt nhất là nên sớm cưới một cô vợ thông minh một chút để nàng ta tự mình phân phó giải quyết những vấn đề bình thường ở trong cuộc sống để cho hắn toàn tâm toàn ý tu hành mới là đạo lý đúng đắn nhất.

Tần An không phủ nhận điều này rõ ràng nếu như hắn cưới được một cô vợ thông minh một chút cơ bản là không có khả năng c·hết trên chiến trường. Dù sao thiếu niên mệnh lớn, phúc khí tề thiên nếu như có thể ở trong đại nạn hóa nguy thành an, hoặc là khởi tử hoàn sinh từ trong gang tấc khẳng định là sẽ chuẩn bị đón một tòa phúc báu không nhỏ. Nghĩ tới đây thiếu niên lập tức lắc thật mạnh đầu đánh văng hết đi những suy nghĩ tào lao không đầu đuôi rõ ràng của mình, Tần Phong ở kiếp trước từng nói qua một vài lời làm cho thiếu niên cảm thấy chính là thiên kinh địa nghĩa nhất. Vạn sự trên đời cho dù có như thế nào đi chăng nữa cũng đều phải lấy bốn chữ Mạc Hướng Ngoại Cầu làm kim chỉ nam.

Tần An hít vào một hơi thật sâu thiền tâm tĩnh trí toàn tâm toàn ý quay về với bài thi của mình từ từ nhớ lại những gì mà lão sư phụ từng nói cái gì mà đạo là đường tâm là ánh đèn. Sau khi suy nghĩ thật kĩ vẫn là gật đầu cho rằng tốt nhất là viết mấy dòng này vào trong bài kiểm tra cho dù không đúng hoàn toàn nhưng cũng tuyệt đối không sai ít nhất còn có thể vớt vát được chút điểm số.

Tần An chăm chú làm bài, trái lại với dáng vẻ khó khăn của hắn Tần Phong rất nhanh liền đã hoàn thành xong câu thứ ba của bài làm, hơn nữa câu thứ ba này của thiếu niên viết rất dài câu chữ rõ ràng rành mạch ngay hàng thẳng lối rất có phong phạm của người quân tử nhiều năm nghiên cứu học vấn, đoán không chừng là đối với câu hỏi này bản thân đã có đốn ngộ không tầm thường.

Thiếu niên Tần Phong này ở trong mắt Tần An đời trước có thể xem là một nhân vật nhỏ đầu óc phi phàm, hoặc theo cách nói đúng hơn của hắn chính là một con chân long thực lực bá đạo thế nhưng lại chịu cảnh mắc cạn ở cái lạch sông nhỏ bé cả đời cũng chỉ có thể không ngừng vùng vẫy bắt nạt một vài con tôm cua cá nhỏ ở nơi ấy chứ không có cách nào bơi ra dù chỉ là một con sông lớn hơn.

Thiên phú đời trước thì không nói, nhưng kiếp này thì không chắc chắn lắm. Ai mà biết được chân long cho dù mắc cạn thì vẫn danh chính ngôn thuận là chân long, Tần Phong ghé mắt qua người huynh đệ của mình trong lòng thoáng hiện lên một chút sự chờ mong kì lạ. Ông nội của hắn từng nhắc nhở đừng vì nhìn Tần An hắn có vẻ kì lạ, ngốc nghếch thích nhìn mây ngắm trời ấy mà khinh thường, kì thực những loại người biết cách ẩn nhẫn chờ thời này mới thực sự là tiềm long ẩn mình trong đầm nước.

Bình thường lúc nào cũng ngủ yên mặc cho người đời coi rẻ thế nhưng một khi tỉnh dậy bộc phát cơn giận thực sự tích tụ nhiều năm tháng có thể khiến cho nhân gian chỉ còn đường quỳ lạy là loại người có thể làm ra những điều không thể tưởng tượng được, so với đám người thiếu gia tiểu thư lắm tiền nhiều của lúc nào cũng thích thể hiện bên ngoài âm trầm kì thực còn không bằng một góc của hắn.

Tần Phong vốn chẳng để vào tai mấy lời nói này, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn phân tranh kia tự nhiên không còn chút nghi ngờ nào nữa khẳng định huynh đệ tốt Tần An của hắn chính là một con tiềm long ẩn mình trong đầm nước sâu chỉ chờ đợi thiên cơ đến long môn mở ra sẽ liền một đường vùng vẫy v·út bay thẳng về những tầng trời không một ai ngăn cản được.

Tần Phong nghĩ tới chỗ này tự nhiên là cao hứng bản thân dùng vai đẩy nhẹ bả vai của thiếu niên đang cặm cụi chép bài kia một cái, làm một động tác nháy mắt không thể đoán được ý nghĩ rõ ràng rồi mới đứng lên hướng thẳng người về phía vị tiên sinh kia cung cung kính kính nộp bài làm của mình.

Tần An cũng nhanh chóng viết nốt mấy chữ cuối cùng cầm bài lên nộp rồi lại cùng với thiếu niên tên là Tần Phong sóng vai mà bước lang thang tản bộ ở con đường đá bên ngoài sân viện. Đầu tiên là không ai lên tiếng nói với ai câu nào, chỉ nhắm đằng phía trước mà đi giống như trong lòng hai thiếu niên lang này đều đã sớm biết được nơi mình cần đến cuối cùng là ở đâu.

Sau khi đi được một khoảng khá xa lánh vào một nơi tương đối trống trãi Tần Phong là đầu tiên hạ thân ngồi xuống ở chỗ gốc cây đã bị chặt phăng đi bộ dáng như ngồi lên một cái ghế cộc, bình thường Tần An vẫn hay gọi những chỗ như thế là ghế ngồi của vị thổ địa lão nhân gia trông giữ khu đất của ngôi trường này thế nên hắn thủy chung từ đầu đến cuối vẫn đứng yên lặng nhìn ngắm nơi này. Tần Phong cũng không bắt ép huynh đệ của mình, ánh mắt tạm thời xoay chuyển nhìn thẳng về phía Tần An lên tiếng.

- Khi nãy làm bài thế nào ?

- Làm không tệ nhưng câu ba thì không thông thuận cho lắm.

- Ông nội ta nói người như ngươi nội tâm liền là một mảng náo động không có tĩnh lặng tự nhiên, ta đoán một câu hỏi kia khiến ngươi chật vật không ít ?

- Ừ…đúng là chật vật không ít.

Tần An chỉ hờ hững đáp lời thái độ rõ ràng là không muốn nhắc nhiều đến loại chuyện này, phong thái của bản thân vẫn như cũ không có nóng vội lại cũng không có lạnh lẽo. Tần Phong ngồi đó đương nhiên là hiểu huynh đệ mình ý tứ thế nào, có không ít lời thiên kinh địa nghĩa mà khi nãy hắn cảm ngộ khi đọc xong câu hỏi kia, trong lòng nghiền ngẫm đủ đường liền muốn đem đi khoe bây giờ được tự nhiên đều nuốt hết lại vào trong bụng. Trong đầu vô số ý nghĩ không ngừng vờn quanh cuối cùng thông suốt mỉm cười giòn giả một phen hướng đến Tần An giơ ngón tay cái thích thú.

- Không nhìn lầm huynh đệ như người, quả nhiên nhãn lực tự nhiên là không tầm thường.

Chương 13 Bài kiểm tra