Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14 Tính sổ

Chương 14 Tính sổ


Tần An nhìn hướng thẳng về phía của Tần Phong còn đang ngồi vắt va vắt vẻo trên gốc cây, miệng lẩm bẩm chắc là đang âm thầm nhắc đi nhắc lại mấy lời sở học tâm đắc của bản thân mình mà khi nãy mới vừa lĩnh ngộ được, trong lòng thiếu niên tự nhiên cũng phần nào có vô số nhận định về người huynh đệ thiên tài trước mắt này.

Chợt khi hắn đang suy nghĩ vô cùng sâu xa thì Tần Phong ở phía kia lại lần nữa nhìn tới, lần này thái độ chăm chú còn mang theo mấy phần quyết liệt thoảng đi trong không gian nếu như là người cảm nhận tốt còn có thể nhận ra vài phần huyết ý đang chực chờ dâng lên từ hai phía thiếu niên, mỗi người đều chủ động siết chặc từng thớ cơ bắp trên người đưa bản thân về thế phòng bị, lúc ấy Tần Phong mới lên tiếng trước

- Ông nội ta luôn nói ngươi nhìn bề ngoài thì có vẻ như là một người ngu ngốc thật ra bất cứ lúc nào cũng lùi mình về phía sau, luôn làm một con tiềm long ẩn mình chờ đợi thời cơ quật khởi. Nếu như là tình huống khi trước mà nói ta khẳng định là cảm thấy những lời này đều không đáng tin, nhưng bây giờ nghĩ lại cái này hình như có chút môn đạo. Tần An ngươi nói thử xem thế nào ?

- Hai chúng ta là huynh đệ đã hơn mười năm, trải qua không ít sự vụ cùng với nhau ngươi hiểu ta là ai ta lại càng hiểu ngươi muốn nói về điều gì, Tần Phong ta có thể đảm bảo ta chính là ta chưa từng thay đổi.

Tần Phong nghe xong mấy lời này xem như thực sự đạt được câu trả lời mà mình mong muốn, toàn cơ thể phút chốc lại thả lỏng về như cũ dáng người lại một lần nữa thờ ơ vô định dựa vào thân của một gốc cây phía sau lưng, tầm mắt trông về bầu trời xanh thẳm trên đầu mình lại có chút thần thái thờ ơ bất định giống với Tần An, trên miệng thiếu niên chẳng biết là từ khi nào đã xuất hiện một cọng cỏ đuôi c·h·ó. Dần cả hai lại lần nữa rơi vào trầm mặt nhìn trời cũng chẳng quản xem sắc mặt của người đồng bạn kia như thế nào đợi cho bản thân cao hứng mới bật cười thoải mái, cũng không biết là Tần Phong cười vì cái gì thế nhưng âm điệu phiêu bồng theo cơn gió bất chợt khiến cho không gian nặng nề kia càng thêm phần bình hòa thoải mái, xem như xoa dịu đi mối hiềm nghi duy nhất giữa đôi thiếu niên.

Đợi cho cơn cao hứng bất chợt này đi qua thiếu niên một lần nữa bảo trì lại sắc mặt âm trầm như ban đầu nhìn về phía Tần An khẽ một cái gật đầu ý vị vô cùng thâm sâu khó mà nhất thời lí giải toàn nghĩa, sau đó lại dõng dạc đứng lên dáng người khẳng khái làm ra bộ dáng của người đọc sách cao thâm. Thiếu niên lang quay đầu ngắm ánh dương quang chiếu khắp nhân gian, nền trời cũng dần bị rám ánh hồng, buổi chiều tà cũng đã dần được buông xuống đoán chừng hôm nay trời sẽ tối rất nhanh.

- Ta cảm thấy năng lực của mình rất nhanh sẽ giống như nền chiều này, còn ngươi lại là màn đêm âm u sắp tới.

- Quá khen, quá khen rồi ngươi nói đúng như thế thực là làm ta ngại lắm đó…

- Này không thể nói vài lời tâng bốc qua lại sao, chúng ta quá nửa cũng là người đọc sách. Hoặc nếu không có thể nói vài lời thiên kinh địa nghĩa cũng xem là không tệ rất hợp với cảnh người cảnh vật.

- Tiên sinh dạy người đọc sách cho dù có đọc qua bao nhiêu đạo lí đi chăng nữa cũng tuyệt đối phải nhớ nền tảng lấy hai chữ khiêm tốn làm trọng. Quân tử hay thánh nhân nho gia của ngươi không phải đều là nhân vật kiệm lời cổ hủ có tiếng, trong miệng ngậm thiên hiến lời nói đáng ngàn vàng hay sao ?

- Ngươi cũng không làm, rõ ràng đều là môn sinh nho gia ngươi bốc phét không biết ngượng miệng còn muốn dạy ta đạo lí khiêm tốn kiệm lời.

- Này này ngươi sai rồi nha, ta chỉ là một nửa người đọc sách cũng không phải môn sinh nho gia gì cả quy củ tiên sinh đã dạy ta hiểu nhưng sẽ không tuyệt đối tuân theo. Dù sao ta cũng không phải môt tên hủ nho nào đó chỉ biết rung đùi đắc ý ở bên giá sách.

Tần Phong đối với lời bình luận này tự nhiên trong lòng nguội lạnh, bao nhiêu ý tứ muốn khoe khoang một chút học vấn của mình bây giờ cũng là không cách nào cất nổi lên được nữa. Người ủ rũ như cọng bún thiêu còn có chút phẫn uất vì bị mắng là hủ nho chỉ biết rung đùi bên giá sách nhìn thẳng về phía của vị xưng huynh gọi đệ với mình, một ngón tay cong lại giống như đầu lưỡi khó khăn nhổ ra một câu.

- Hừ loại võ phu thô thiễn như ngươi làm sao hiểu được chân ý ở bên trong những đạo lí đó chứ.

- Này muốn ăn đòn à…

- Hừ…không giảng đạo lý với ngươi. Lão nhân gia nhà ta cũng không biết mắt nhìn thế nào lại nói ngươi cũng là một hạt giống đọc sách không tệ, nếu như cơ duyên xảo hợp vừa đủ thì còn có thể lưu lại chút danh tiếng trong văn miếu của các thánh hiền nho gia hoặc là dạy được một đám học trò đọc sách không tệ làm người ta ngưỡng mộ, hừ…khẳng định là lời nói vô căn cứ.

Tần An đối với nhận định kia trong lòng đúng là cũng có dâng lên những cơn sóng nhỏ, kiếp trước hình như sư phụ hắn văn thánh lão nhân gia cũng từng nói qua chuyện này với hắn một vài. Chỉ là lúc đấy thiếu niên cho rằng bởi vì mình là học trò nên lão nhân thế nên mới nhận được phần đánh giá đến cao như thế, về phần đạo lí mèo khen mèo dài đuôi này hắn kì thực học rất thông, nên chẳng bao giờ cho rằng mình có thiên phú đọc sách dị bẩm hay là bất kì cái gì liên quan đến đọc sách cả.

Thế nhưng bất quá dù cho bản thân thiếu niên thực sự là có thiên phú đọc sách đến mức độ ấy đi chăng nữa thì đứng trước Tần Phong suy cho cùng vẫn chỉ là cậu học trò hạng hai chân bước còn không qua nổi bậc cửa mà thôi. Cái này là đánh giá chân thực của một đời lang bạt thiên hạ tuyệt đối không phải là câu từ tâng bốc lấy lệ thông thường.

- Luận về thiên phú đọc sách ta khẳng định không tốt bằng ngươi. Hơn nữa cho dù là ở trong thành cũng không có người nào tốt bằng.

- Ừ ít nhất thì cũng phải thế chứ…nói mấy lời tâng bốc như thế này ngược lại nghe rất lọt tai.

Tần Phong nói đến đây liền một miệng cười sang sảng thoải mái giống như người đi trong núi lâu ngày thân thể dơ bẩn vô tình gặp được một dòng suối nhỏ tưới mát thân thể vậy chưa cần nhảy xuống dưới ngâm mình tắm rửa chỉ cần là ở bên trên đánh mắt nhìn qua một lần tự nhiên đã thấy sáng khoái vô cùng. Cả người đứng người lên cọng cỏ đuôi c·h·ó vẫn nằm trong miệng không biết khi nào đã bị phun đi nằm đơn độc lại trên mặt đất, thiếu niên thanh sam y bào nhàn nhã nhìn qua Tần An một cái rồi mới vỗ vai

- Ta cảm thấy ngươi tuyệt đối không đơn giản, ít nhất là trên đường cầu đạo sẽ không phải loại vô dụng sẽ c·hết non dọc đường. Còn về phần hai chúng ta, sau này tu hành nếu thực có duyên gặp nhau là cầu độc mộc hay là đường dương quan đều phải thuận theo ý trời.

- Ngày mai ta muốn gặp ông nội ngươi.

- Cách nói này nghe rất dễ hiểu lầm nha, còn chuyện muốn qua thăm hỏi có thể tùy ý lúc nào cũng được nhớ phải mang chút quà bánh đừng đi tay không nhìn rất khó coi. Nếu có mua thì tốt nhất là bánh bao chiên ta thích loại ấy. À nếu như cảm thấy không tệ mang theo cả cô vợ bé chưa qua cửa tên cái gì mà Bạch Ngương Sương kia của cùng tới, nếu tốt là cả muội muội ngươi nữa ai cũng biết ta đối với muội ấy lúc nào cũng là nhất kiến chung tình a.

Tần Phong khi trong miệng thốt ra bốn chữ nhất kiến chung tình này vốn đã phải chạy đi rất xa mới dám lên tiếng dù sao đứng trước Tần An một tên thiếu niên võ đạo đã nhập cảnh bản thân cũng cảm thấy dù cho có nhét thêm vài quyển sách quanh người chắc cũng không tránh được một phen sưng mặt thâm mắt. Thiếu niên lang từ nhỏ đã sống trong cảnh nhà sung sướng suy cho cùng thì cũng không thích chịu đau hay ăn khổ, cái này là môt chuyện có thể khẳng định.

Chỉ có Tần An từ đầu đến cuối vẫn nguyên dạng bảo trì thân thể đứng ở nơi xa quan sát mọi chuyện, trong lòng chỉ thầm mắng tên c·hết nhát chỉ có bản lĩnh chạy là tốt, ngươi cũng xứng với tiểu muội của ta dám có ý nghĩ xấu ta liền có thể đem hai tay của ngươi đánh phế, đừng nói là ai lão thiên gia cũng không thể ngăn cản.

Tần An nghĩ xong lời này tự hắn cũng cảm thấy vô cùng cao hứng liền lập tức di dời bàn chân của mình đi nhanh hơn rời khỏi chỗ hẻo lánh này đi đến một địa điểm khác đại khái là bất kì nơi nào thiếu niên cảm thấy trong lòng không tệ thì sẽ dừng lại. Cũng chẳng có bao nhiêu lâu sau khi hai thiếu niên dời chân đi khỏi khoảng vườn trống này, từ ở trong bóng tối liền có hai thân ảnh cả người khoát bào đen thần thần bí bí chậm rãi bước đi ra, ánh mắt cả hai chăm chú đảo nhìn theo con đường mà hai thiếu niên vừa mới rời khỏi. Khẽ liếc nhìn sang nhau một cái rồi mới lắc đầu biểu thị ý tứ của mình.

Ánh mắt chợt lại lóe lên một tia sát ý cuồn cuộn chỉ là bản thân cả hai người hắc y nhân bí ẩn này nội tình đều không phải dạng tầm thường rất sớm đã hoàn toàn thu liễm đi khối ý thức sát cơ dào dạt kia không để cho bất kì một ai nhận ra. Tay khẽ sờ vào chuôi đoản đao được giấu trong ngực áo, dường như muốn nói điều gì đó nhưng chẳng biết thế nào lại không thể mở miệng.

Chợt từ trong không gian trên đầu ba thước vô thanh vô tức đổ xuống một luồng áp lực vô hình uy thế cường hãn tựa như thái sơn áp đỉnh trực tiếp đập thẳng vào đầu hai người, tức thời khiến cho hai kẻ trốn trốn nấp nấp đầu óc quay cuồng gương mặt chìm vào trong kh·iếp hãi tột độ. Đôi hắc bào nhân đứng dưới loại áp lực khủng kh·iếp này, thất khiếu trên người giống như bị thứ gì đó vô hình bóp nát tuôn máu dữ dội trực tiếp lão đão không vững cuối cùng mất hết phương hướng mà ngã khuỵ toàn bộ thân thể xuống nền đất. Ở dưới trường áp lực gần như vô tận này hai cỗ thân thể rất nhanh đã bị đè cho bẹp dí ngay cả một lời cầu cứu như thế nào cũng đều không kịp thốt ra khỏi miệng

Đùng…một t·iếng n·ổ rất khẽ chợt vang lên trong không gian chung quanh chỉ có bốn bề cây cối tĩnh lặng, trời không có gió mọi thứ đều lặng yên chỉ còn lại một cảnh tượng khủng kh·iếp kinh người ở trước mắt. Thân hình của hai kẻ hắc y nhân vừa rồi nằm dưới mặt đất đã bị luồng đại lực kia ép cho dẹp lép giống như trái chuối bị người ta giẫm lên ngay đến cả cái đầu khi nãy vẫn còn ở trên cổ tự nhiên bây giờ đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại hỗn loạn của một đống máu thịt xương cốt cùng với vô vàn những mảnh não trắng bầy nhầy bắn ra tứ tung vấy đỏ cả một mảng cây cối xung quanh.

Từ thiên không lặng lẽ đến gai người kia chậm rãi rơi xuống hai cặp nhãn cầu lăn rất khẽ khàng trên mặt đất. Không một ai nghe thấy tự nhiên là có tiếng chửi mắng vang lên làm dậy sóng cả không gian, là một loại truyền âm thuật vô cùng cao siêu tự nhiên là đẳng cấp của thánh nhân mới có thể làm ra được.

- Con mẹ các ngươi đều cho rằng lão tử đã là đèn cạn dầu chỉ còn biết chờ c·hết nên muốn dưới mí mắt ta làm cái gì thì làm sao. Dám có ý muốn p·há h·oại đạo tâm của cháu nội đích tôn ta. Con mẹ nó, vài con c·h·ó đều c·hết hết cho lão tử!!!

Một tiếng đập bàn vang dội tức thời theo sau lời nói kia cùng đồng loạt bùng nổ, tựa giống như một trận sấm động mùa xuân trực tiếp khiến cho những người có thể nghe thấy đều tái xanh mặt mũi, sợ hãi đến mức độ cả người co giật muốn t·ê l·iệt trán ướt đẫm mồ hôi vô thức núp người vào bất kì góc nào mà bản thân có thể tìm ra được.

Ở một căn phòng ốc tụ tập hơn bốn năm mươi người thân thể bên ngoài đều đồng loạt vận hắc y còn đang cười nói vui vẻ với nhau thì đồng loạt từng cái đầu giống như pháo bông đã được đốt cháy cùng đồng loạt nổ giòn tan trong trời đêm. Máu thịt xương cốt đều hòa cùng với mớ não trắng tinh bắn ra tung tóe ra khắp nơi, khiến một nơi tự nhiên đang văn thanh nho nhã liền thảm kinh chẳng khác nào cửu u địa phủ, tràn ngập một màu đỏ tanh nồng.

Sau một trận càn quét toàn bộ căn phòng vốn nhốn nháo tiếng nói cười bàn bạc đều rơi tọt vào chừng yên ắng kh·iếp đảm, phụ nhân áo tím thân hình đẩy đà vẫn còn sống sót sau trận tàn sát xem như ngày hôm nay đã được mở rộng tầm mắt khi chứng kiến toàn bộ thủ đoạn kinh thiên của thánh nhân, lúc này bà đang quỳ dập đầu trên mặt sàn gỗ cả người run lên từng hồi tự nhiên là đã bị một màn pháo hoa thịt kia dọa cho kinh hồn thất phách, ở kế bên bà ta vô số những t·hi t·hể không đầu ngồi ghế lần lượt ngã khỏi ghế ngồi lăn xuống nền sàn gỗ tạo thành những âm thanh bịch bịch nghe mà rợn cả người.

Bà ta tuy là chưa c·hết nhưng tình hình thân thể cũng không có dáng vẻ dễ chịu ở bên cạnh còn có một vị nho sư văn nhã, người mặc kim bào cũng đang đồng dạng quỳ xuống cầu xin thân thể cũng chật vật không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên đây đã là tình huống tốt nhất ở hiện tại còn có thể giữ được mạng mới vấn đề là quan trọng nhất.

Một bên cánh tay của hắn đã nổ nát, chân tướng là khi nãy thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nho sinh này đã phải liều mình dùng đến một loại thuật pháp cấm kị để bảo vệ cho vị nương nương kia cái giá đánh đổi là một cánh tay của mình. Cả hai dập đầu trên mặt sàn gỗ từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp cũng khó khăn vô cùng một phần là vì kinh sợ lại một phần khác chính là do mùi máu tanh nồng đã lan khắp căn phòng.

- Thần quân đại nhân…mong người thứ tội cho đám tiểu nhân không biết trời cao đất dày vô tình đã mạo phạm. Chúng tiểu nhân xin thề có trời đất chứng giám bản thân chưa từng dám nảy sinh suy nghĩ làm hại đến đạo tâm tu hành của đại công tử...mong tiên sinh soi xét lòng thành của Sơn Linh Quốc đã mấy nghìn năm nay.

- Hừ một đám nhóc…Tề Long con mẹ ngươi, chưa được bao nhiêu tuổi ngươi đọc sách cũng chẳng được bao nhiêu năm mà trong miệng đã đầy mấy cái quy quy củ củ đến một chút cốt khí của bản thân cũng không còn.

Vị hiệu trưởng thư viện thành Thanh Sơn lúc này còn đang ngồi trên ghế dài của mình dở đi đọc lại những quyển sách lời dạy cổ nhân ngày xưa mà bản thân tâm đắc gối đầu giường, tự nhiên bị lời chửi kia đánh thức đương nhiên trong lòng bất đắc dĩ cũng thật sự có khó chịu, nhưng mà ở trước vị lão nhân gia như ông trời cứ nói đánh là đánh nói g·iết là g·iết kia thì chung quy cũng chỉ có thể cung cung kính kính đáp lời.

- Lão tiền bối, ngài cùng với tiểu sinh không giống nhau. Chuyện ngày hôm nay đã xảy ra như vậy, tiểu sinh thật không dám xen miệng vào chỉ mong tiền bối có thể giữ lại cho mình một chút mặt mũi để sau này còn lăn lộn trong thành, tiểu sinh sẽ thu dọn tàn cuộc xem như lễ vật bồi tội.

- Ngươi còn muốn thân già ta tự mình đứng ta thu dọn!!

- Tiểu sinh tuyệt đối không dám có ý bất kính này.

Không có ai đáp lời nữa toàn bộ bầu trời trong xanh với những gợn mây vờn quanh lập tức lại một lần nữa quay về với trạng thái sóng yên gió lặng như ban đầu, chỉ có những người vừa rồi bị trừng phạt một phen bây giờ ngay cả hồn phách của bản thân cũng cơ hồ là chưa thể nào quay về được với thân thể. Nhất là thiếu niên nho sinh phong nhã kia, bộ dáng cuối cùng chỉ còn lại thất tha thất thiểu giống như vừa mới chứng kiến một điều đi ngược lại hoàn toàn những gì mình luôn tin tưởng.

Hai người nhìn về phía đối phương mắt đối mắt dường như có bao nhiêu lời trong giờ phút này nói ra cũng đều cảm thấy là không đủ, người thiếu niên nho nhã tình trạng hiện tại thì đừng nói vô cùng lết thếc, y phục hơi màu vàng kim trên người đã vấy đầy v·ết m·áu đỏ. Một cách tay bên kia đã bị hủy vẫn còn không ngừng ươm máu chảy xuống thành dòng, có vẻ như ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện một lần nữa dùng đến thuật pháp để tự cầm máu cho mình, chỉ là cho dù cơ thể nhếc nhác đau đơn thế nào thì trên gương mặt vẫn tuyệt đối bảo trì nụ cười hòa nhã, chỉ là nụ cười của hắn lúc này so với khóc đoán chừng còn thảm hơn nhìn về phía phụ nhân.

- Nương nương nhân gian có câu trải qua đại nạn không c·hết sau này tất gặp được đại cơ duyên.

- Lời này nên dành cho ngươi mới đúng.

Thiếu phụ gương mặt trắng bệch không còn một chút máu chầm chậm hít thở từng hơi một để lấy lại khí lực, tuy đã là vị nương nương độ quá tứ tuần sớm đã đi qua cái thời đỉnh cao của nhan sắc thế nhưng dáng vẻ bên ngoài của bà thật sự cách biệt với tuổi tác một trời một vực, thậm chí nói là thiếu nữ chừng độ hơn hai mươi tuổi cùng là có lí tin. Nương nương ở trên đất từng nhịp thở đều sẽ khiến cho khuôn ngực đầy đặn kia dâng lên hạ xuống phập phồng, lớp y áo bên ngoài tự nhiên cũng theo đó mà căng phồng lên làm lộ diện làn xuân sắc khiến không biết bao nhiêu nam nhân mê mẫn, bà hơi ngẫng đầu một chút thân hình với bờ hông cong v·út đẫy đà khó khăn xoay chuyển ngồi bệt lại xuống nền gỗ.

Thiếu nhiên nho nhã đứng hầu ở một bên cánh tay bên phải đã mất thế nên lúc này hắn tương đối khó khăn trong việc chỉnh sửa y phục bên ngoài của mình, thế nhưng trên nét mặt tuyệt không một chút nào dao động bình bình hòa hòa như chưa có gì từng diễn ra mặc cho khung cảnh xung quanh hắn xác c·hết nằm la liệt mùi máu tanh nồng sộc thẳng lên mũi. Tuy bản thân là thư sinh đọc sách thế nhưng hắn cũng từng có nhiều năm lịch luyện trên giang hồ loại chuyện chém chém g·iết g·iết máu chảy đầu rơi như thế này cũng không phải chưa từng nhìn thấy qua, chưa kể tranh đấu giữa các thế lực trong thiên hạ với nhau, mỗi lần khai chiến đều là ngàn binh vạn mã cảnh tượng thảm trọng c·hết chóc thực chất còn kinh khủng hơn thế này rất nhiều.

Thiếu niên nho sinh chủ động đứng lùi về phía sau lưng phụ nhân, ánh mắt luôn luôn hướng nhìn thẳng về phía cảnh cửa lớn từ đầu đến cuối vẫn ngăn cách vạn sự diễn ra bên trong căn phòng này với thế giới bên ngoài, đây cũng là thần thông của thánh nhân. Trước khi ra tay đã triệt để đem toàn bộ khoảng không gian của căn phòng này tách riêng ra biệt lập hoàn toàn nó với thế giới bên ngoài, khiến cho không một ai có thể chạy thoát cho dù dùng đến loại phương thức nào. Nếu không một trận động tĩnh lớn đến như thế làm sao không có người phát hiện ra chuyện khác thường chứ. Phụ nhân nhìn qua thư sinh phía sau lưng mình, trong miệng chợt có ý cười châm chọc

- Bệ hạ nói đúng người đọc sách các ngươi chung quy vẫn là cổ hủ.

Thiếu niên đứng yên tại chỗ không có công nhận lời này đúng cũng chẳng hề phủ nhận lời này sai, ánh mắt đều tràn ngập sự bất đắc dĩ nhìn về phía bốn mươi mấy cái xác không đầu nằm la liệt khắp nơi trong căn phòng treo tranh viết chữ vốn vừa mới khi nãy thôi vẫn còn vô cùng phong văn nhã nhặn này. Có một tiếng thở dài phiền não kéo dài cho đến tận cùng chỉ còn lại một tia bất đắc dĩ cùng cực.

Tình huống khi nãy thật sự hung hiểm khôn cùng, nếu như không phải lão tiền bối nguyện ý suy xét lại quyết định của mình cảm thấy bản thân vẫn là hơi quá tay, tùy ý mở một mắt lưới nhỏ tha cho hắn cùng với vị nương nương này một mạng đoán chừng đến bây giờ cả hai người vẫn là trạng thái nửa tỉnh nửa mơ không thể nào tiếp nhận được chuyện mình vừa mới đó vẫn còn đang trò chuyện lại c·hết không được toàn thây như thế. Thật sự là ai đi chăng nữa cũng đều không thể tiếp nhận loại kết quả đột ngột ập tới như thế.

Chương 14 Tính sổ