Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 17 Trò chuyện
Lão gia gia của Tần Phong vẫn nằm yên hóng gió ở trên ghế dài, dáng vẻ thật ra còn có chút bất cần giống với thiếu niên non nớt chưa từng trãi qua sóng gió của cuộc đời. Bàn tay già nua không ngừng phẩy phẩy cái quạt giấy trắng đưa đến những trận gió nhẹ mát lành, dưới tán lá cây lớn không ngừng rung rinh bởi từng chập gió xuân. Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu Tần Phong mới nhấm nháp hết mớ bánh bao chiên của mình, bàn tay thiếu niên lấm lem dầu mỡ len lén trét hết vào chiếc áo ngoài đã sờn cũ màu nâu hơi bạc của mình.
- Ông nội lúc nãy là ra tay giải quyết mấy người kia sao, ý con là hai cái người áo đen nấp nấp ấy.
- Nếu không phải hai kẻ ấy nổi lên sát cơ đối với đạo tâm của ngươi ta mới lười quan tâm đến vài con c·h·ó ẩn ẩn nấp nấp trong bóng tối như thế. G·i·ế·t một đám phế vật cũng phải đích thân thần quân như ta ra tay...đúng là tự rước nhục vào người mà.
- Bảo sao…khi nãy con tò mò lén quay lại xem thử thật sự là có thể làm cho cái đầu người nổ như pháo hoa luôn a. Thần thông của thánh nhân binh gia quả nhiên không có tầm thường. Gia gia người cảm thấy con nếu như luyện kiếm có chút tiền đồ nào hay không ?
Lão gia gia chỉ nhìn về phía thằng cháu nội đích tôn một cái, rồi dường như không có ý đáp lại câu hỏi này của Tần Phong chỉ hờ hững lần nữa cầm cây quạt của mình phe phẩy bên người mặc cho thiếu niên ngồi đó với những suy nghĩ bâng quơ về đủ thứ trên đời, thật ra mà nói cũng không cần một câu trả lời rõ ràng kia một sự yên lặng này mới là đáp án đúng đắn nhất trong lòng của vị gia gia đã gần đất xa trời với thằng cháu mình.
Trong sắc mặt của thiếu niên đối với câu trả lời này tự nhiên là thoảng lên vô số loại cảm xúc về tương lai của chính mình, mờ mịt cũng có, hân hoan cũng có, chờ đợi cũng có ngay cả một chút tuyệt vọng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng ở trong đáy mắt của người trẻ tuổi.
Chỉ là một màn nhảy múa của cảm xúc này diễn ra thực sự quá nhanh chỉ một chớp mắt đã hoàn toàn kết thúc trả lại dáng vẻ an tường bình tĩnh như ban đầu, không để cho ai kịp thời đọc thấu được những tâm tư ấy, cuối cùng lưu lại một chút bộ dáng bất đắc dĩ vô cùng khó nói trên gương mặt. Thiếu niên lần nữa ngửa đầu nhìn trời hình như bản thân còn có một tâm sự nào đó bàn tay dần mân mê cuối cùng sờ đến bên ngực của mình, cũng không biết là hắn vô tình cầm vào cái gì miệng lập tức thở hắc ra một hơi lẩm nhẩm với chính mình
Thực ra khi những ý nghĩ kia nổi lên trong đầu ta phần nhiều cũng là tự giễu chính mình.
Sân viện tĩnh lặng như nơi đáy hồ lần nữa đón chào những đợt gợn sóng lăn tăn do cơn xuân phong buổi đầu năm mang tới, tự nhiên là nó tạo cho con người ta một loại hân hoan không thể nói rõ thành lời. Trên con đường lớn những cây cổ thụ lâu đời vốn xưa nay vẫn luôn yên lặng tại nơi đó ngắm nhìn thế gian ngày hôm nay lại theo đúng với tuần tự một lần nữa sống lại cây đâm chồi hoa nảy lộc, có chút cảm giác giống như trăm hoa đua nở trong các bài thơ cổ ngày xưa. Tần An ở một bên nắm tay tiểu muội mình thong dong thả bước, một bên lại cầm theo cái bánh Anh Đào lớn mà khi nãy hắn vừa mới mua. Lúc đi ngang nhà Tần Phong còn không quên lớn tiếng với hắn một cái.
- Tần Phong nhanh chân chút đến nhà ta ăn bánh Anh Đào này.
Tiếng người vừa dứt liền là từ trong sân viện một tràng tiếng bước chân cùng với tiếng đáp lời sang sảng vang lên. Càng lúc càng gấp, càng lúc lại càng gần với cánh cửa gỗ lớn ở cổng viện hơn.
- Tới ngay tới ngay, chuyện ăn uống khẳng định không thể thiếu mặt của Tần Phong ta.
Còn chẳng đợi cho Tần Phong chạy ra đến cửa từ ở bên trong sân vườn nhỏ một cái phẩy quạt mạnh mẽ vang lên, khí thế như sóng lớn đánh vào bờ dường như áp đi hết thiên ngôn vạn ngữ trên nhân gian này, chỉ chờ cho thiếu niên lang quay đầu nhìn về phía sau nhiều chuyện một cái bánh bao chiên đã xé không lao đến bắn thẳng vào trong miệng của hắn xuýt chút nữa thì đã khiến cho thằng nhóc mới mười bốn tuổi này giật mình đến nổi nuốt trọng luôn nguyên cái bánh vào cổ họng hóa nghẹn mà c·hết
- Thằng nhóc con nhà ngươi luyện kiếm khẳng định là không có tiền đồ gì lớn lao, nếu không lão già này đã sớm truyền lại toàn bộ chân quyết cả đời mình cho ngươi. Nhưng đọc sách thì chắc chắn là đi rất xa, tiểu tử sau này phải cố gắng nhiều đừng làm cho cái thân già này lúc nào cũng phải lo lắng.
- Gia gia người đừng nghĩ nhiều, con cũng không phải loại người yêu thích đánh đánh g·iết g·iết đâu. Hơn nữa đạo lí trên đời đều nằm bên trong sách, luyện kiếm cũng tốt...đọc sách đương nhiên càng tốt.
Chỉ là mấy chữ ở phía sau cùng là thiếu niên đã đi qua khỏi cửa nhà lúc cẩn thận khép lại cổng lớn mới nói sau đó lại một mạch hướng theo vị trí của tiếng gọi từ phía người huynh đệ của mình chạy đi cơ bản chính là không muốn nghe gia gia một hồi phân giảng đạo lí với hắn. Lão nhân gia vẫn nằm dài chán chường trên ghế dài, lần này không còn đặt xấp cái quạt giấy che lại gương mặt nữa, ông thở ra một hơi dài mệt mỏi dường như còn chất chứa một chút tâm sự của người đã đi đến cái tuổi gần đất xa trời, ngay lập tức một thân ảnh hắc bào y nhân xuất hiện ở ngay bên chiếc giường tre.
Người này dáng vẻ bí ẩn cổ quái, một thân hắc bào từ trên xuống dưới đều lan man tỏa ra loại khí tức âm trầm kì lạ có chỗ giống như bản thân người này sớm tách rời khỏi thiên địa vạn vật một sự tồn tại vô cùng mờ nhạt, đôi mắt nhắm nghiền ngẫm hai lớp thịt ở mí mắt dính hẳn vào bọng mắt tựa như một phần nguyên vẹn chưa từng tách rời.
Hắc y nhân này có dáng người tương đối cao, gương mặt già dặn với bộ râu lỉa chỉa nằm quanh cằm càng khiến ông thêm mấy phần hung mãnh. Người này xuất hiện ở bên cạnh thần quân tự nhiên là thái độ mười phần kính cẩn chân lùi một chút đứng ở phía sau giường chờ lão nhân sai sử. Gia gia Tần Phong cũng chẳng vội vàng gì cho cam, tay ông đưa qua chậm rãi cầm lấy một cái tẩu thuốc lá bằng tre được đích thân thằng cháu nội làm tặng vào mùa xuân mấy năm trước, một ngón tay bên kia búng phát lửa chăm chăm rồi rít một hơi thật dài.
Hương khói phiêu lãng dần dâng lên trong không gian qua miệng của vị thần quân rất nhanh đều lan tỏa rồi tan biến chỉ lưu giữ lại ở nơi kia một chút hương khói trầm đặc giống như mây mù tụ thành phải mãi rất lâu mới hoàn toàn tan biến, lão nhân gia ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là trong lòng có loại tâm trạng nào hay là lời chửi rủa nào sắp thoát ra khỏi miệng mà ông lại tặc lưỡi một cái rõ to lẩm bẩm.
- Ông chỉ có thể trải đường đến như thế, có thể đi được đến nơi nào phải xem vào bản lĩnh của con mà thôi. Tần Phong đường phía trước đi không dễ dàng đâu.
Hắc y nhân ở bên cạnh hiểu rõ phân lượng của câu nói này, ánh mắt hơi có chút nóng lên bàn tay lập tức vũ động một cái, toàn bộ không gian và thời gian đang âm thầm trôi ở nơi này lập tức bị một tầng chướng khí hư vô mờ mịt che phủ đã hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đây cũng là một loại thần thông không quản lí lẽ của thánh nhân, có thể tùy ý tạo ra một vùng không gian mà không thời gian hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Khi này hắc y nhân mới dám lên tiếng
- Thần quân đại nhân, chuyện của thiếu gia thật ra chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết, dù sao thì đánh đổi cũng chỉ là một toà Thanh Sơn thành mà thôi cho dù có xem là một toà phúc địa đi chăng nữa cũng không ai dám có ý kiến gì, cho dù có là đánh đổi tối đa đi chăng nữa thì cũng chỉ là một quốc gia. Nó thật sự không có nghĩa lí gì cả...
Lão nhân gia không lập tức đáp lời, chờ cho người đàn ông mới đến kia nói xong đến khi hoả khí lo lắng trong lòng chậm rãi được hạ xuống mới bắt đầu mở lời, chậm rãi tháo gỡ từng chút khúc mắc một trong lòng của người đàn ông này.
- Toàn bộ thành Thanh Sơn này được bao nhiêu người ?
- Bẩm thần quân ước chừng cỡ năm vạn người.
- Một toà Thanh Sơn chỉ tính là một toà thành nhỏ trong số hai mươi hai tòa thành thuộc quốc thổ của Sơn Linh quốc đã là gần năm vạn người có lẽ, vậy thì một quốc thổ rộng lớn còn có bao nhiêu người.
- Bẩm thần quân ít nhất cũng phải chừng mười nghìn vạn người.
- Giờ thì ngươi còn cảm thấy đáng hay không đáng ?
Hắc y nhân ở bên cạnh giường nghe thấy rõ ràng từng chữ trong lòng hắn sớm cũng đã có câu trả lời mặt xám lại như tro, một lời kia đã tường tận nói với hắn về sự lựa chọn cuối cùng của thần quân đại nhân. Trong sự bất lực cùng cực người đàn ông thân hình cao lớn cũng chỉ lặng lẽ ngửa đầu lên nhìn trời, bàn tay vốn đã siết lại rất chặc đến bây giờ chậm rãi thả ra. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói đều là thiên kinh địa nghĩa nhưng đến cuối cùng vẫn là không có cách nào mở miệng.
Ở một nơi khác bên trong căn nhà gỗ thiết kế thô sơ Tần Phong cùng với hai huynh muội Tần An đang xúm xa xúm xít vòng quanh cái bánh Anh Đào lớn, cả gương mặt của thiếu niên vô cùng thích thú nhìn những họa tiết được trang trí bằng kem vô cùng bắt mắt ở bên trên. Nếu như không phải vẫn còn nhớ được chút quy củ của người đọc sách đoán không chừng thật sự đã là người khai cuộc rồi.
Ở một bên phòng khách của căn nhà một đôi phu phụ đang luống cuống tay chân để tiếp đãi mấy vị trưởng lão ở trong tộc bất ngờ đến thăm nhà mình. Thường tình mấy người họ đều có thể xem là thần long thấy đầu không thấy đuôi chẳng bao giờ người ta nhìn thấy chủ động xuất đầu lộ diện, hôm nay lại tới một lượt ba bốn vị vai vế cực cao đại giá quang lâm đến nhà của mình, nhất thời đều cảm thấy có mấy phần sốt sắn cùng lo lắng phần nhiều đương nhiên là sợ rằng hai đứa con nhỏ đã làm ra chuyện gì động trời ở trường học
- Tần An thằng bé này tính cách thế nào ?
- Bẩm đại trưởng lão, tính cách của Tần An cũng giống như lũ bạn cùng trang lứa mà thôi, chỉ khác là thằng bé có hơi trầm một chút. Không biết Tần An đã làm gì khiến ba vị trưởng lão phải đích thân đến ?
- Tự nhiên là có chuyện thì chúng ta mới đến chỉ là không có gì lớn, nó đánh người c·ướp tiền náo động trường học một trận thôi.
Đôi phu phụ vừa mới nghe thấy cái gì mà đánh người c·ướp tiền, nhất thời cả gương mặt trắng bệch ra không còn một chút huyết sắc nào. Người phụ nhân đang đứng cung kính tiếp trà giống như nghe được một tin sấm động trời quang, chấn động đến không thể nào tưởng tượng được lảo đảo bàn chân mình mấy cái như sắp ngã cũng phải cố gắng lắm mới chấn trụ được lại thân hình.
Một ông lão râu trắng tóc bạc ngồi ở bên cạnh mới thuận thế mà chen miệng vào để trấn an lại tinh thần kích động của đôi vợ chồng, người này là Lục trưởng lão của Tần gia tính cách trước giờ cương nghị quyết liệt, đặc biệt ở bên trong tâm lại rất quan tâm đến lứa học trò của thư viện thành Thanh Sơn. Học vấn cũng có thể tính là uyên bác từng làm đến chức quan không tệ ở kinh đô, về sau gia tộc có chỗ cần dùng mới đánh tiếng lên kinh đô nhắc ông từ chức cáo lão hồi hương.
Lục trưởng lão Tần gia mặc dù cũng là người đọc sách từng tương đối nổi tiếng trong thành, thế nhưng cách sống của ông lại phóng khoáng không cổ hũ cô lậu như nhiều người đọc sách khác nên tự nhiên là đối nhân xử thế rất hợp lòng người, công việc đối ngoại tiếp xúc với các môn hộ trong và ngoài gia tộc để bàn bạc chuyện làm ăn các thứ phần nhiều đều là vị này xuất đầu giải quyết.
- Nó đánh lớp học Bạch gia một trận để c·ướp tiền, khà khà phong thái lúc đấy rất uy phong có chỗ giống ta hồi còn trẻ lắm. Biểu hiện ngày hôm nay mấy lão già như chúng ta đều rất hài lòng thế nên muốn biết một chút về cuộc sống hằng ngày của tên tiểu thiên tài này, xem như tiện đường nghiên cứu hỗ trợ cho hắn được phát triển.
Hai vợ chồng nhìn nhau, một lần nữa nuốt nước miếng cái ực nhìn thẳng về căn phòng ngay phía dưới bếp có đám thiếu niên cùng tiểu cô nương đang tranh giành nhau ai là người đầu tiên khai cuộc cho bánh Anh Đào. Khi nãy nhìn thấy Tần An mang theo một cái bánh to tương như thế về nhà, hai vợ chồng họ đều đã có nghi ngờ ở trong lòng chỉ là nhất thời nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình yêu thích món ăn kia như thế cũng không tiện tra hỏi rõ. Bây giờ thì biết được số tiền ấy từ đâu ra rồi.
Bất quá cái này cũng còn xem như tạm chấp nhận được, chỉ cần không phải là chuyện có hại cho gia tộc thì vẫn có thể nói một vài lời được. Hai vợ chồng nhìn nhau rồi mới cẩn thận thuật lại toàn bộ nhịp sống thường ngày của con trai mình cũng như những ngày tháng luyện tập thể lực đến c·hết đi sống lại của thiếu niên khi còn trẻ con. Mấy vị trưởng lão đều rất chăm chú thưởng thức tựa như đang thực sự nhìn thấy những cảnh tượng luyện tập kinh tâm động phách kia từng chút một hiện diện lại trước mắt mình, mỹ mạo trên gương mặt mỗi người giống như dáng vẻ mà lúc này một đôi thiếu niên cùng tiểu cô nương nhỏ đáng yêu đang chậm rãi thưởng thức cái bánh anh đào thơm lừng kia.