Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 16 Mua bánh
Ngương Sương nhìn sang hắn dáng vẻ cô vô cùng thắc mắc cũng không biết câu hỏi này của Tần An là có ý nghĩ gì, thế nhưng dù sao cũng là khách hàng hơn nữa hắn còn vừa mới thay cô bảo vệ quyền lợi của mình tuyệt nhiên không thể im lặng mà không đáp lời. Nhưng mà nhận thế nào đây...trong lòng thiếu nữ chợt có một loại cảm giác xốn động vô cùng kì lạ, cô khẽ đảo mắt lên trông thử thái độ của hắn muốn đoán một chút suy nghĩ của hắn. Thế nhưng thứ đáp lại cô vẫn là ánh nhìn lạnh lùng vô cảm như thế, đôi con ngươi đen thẳm như màn đêm u tĩnh.
- Không phải đâu, những cái bánh lớn kia đều là một tay bà chủ làm hết đấy. Ta chỉ làm được một vài cái bánh nhỏ thôi...hương vị cũng không được ngon lắm.
- Vậy sao, có bánh mẫu không. Ta muốn ăn thử một chút, nói không chừng lại hợp khẩu vị.
- Nếu như công tử muốn ăn thử vậy ta có thể đi vào bên trong để lấy ra. Sẽ mất một chút thời gian.
- Không sao ta có thể chờ. Cô đi nhanh đi.
Ngương Sương hơi hồ hởi, nét vui vẻ tức khắc hiện rất rõ ràng trên gương mặt của thiếu nữ tuổi mới lớn, trong lòng những suy nghĩ vẫn vơ tự nhiên cũng không còn nữa, nhanh chóng chạy thẳng vào bên trong hàng bánh để tìm kiếm. Tần An đứng ở bên ngoài ánh mắt đảo nhìn theo bước chân và dáng hình càng lúc càng khuất người đằng sau những tủ kính lớn của nàng, trong lòng hắn có một dòng hồi ức vô cùng kì lạ dường như còn có chút quen thuộc về loại khung cảnh này.
Có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất của kiếp trước cũng giống như thế này bình yên đơn giản, hắn thầm thở dài trong lòng đôi mắt sâu thẳm khẽ nhắm lại chìm vào trong dòng hồi tưởng không có điểm kết thúc. Dường như cũng đã từng có một khoảng thời gian nào đó trong dòng sông thời gian trôi mãi không có bến bờ kia, hắn cũng như lúc này đứng trước một cửa tiệm bánh chờ đợi một cô gái mang bánh đến cho mình.
- Ngưng Sương...sao ta cứ nhớ mãi cái tên này nhỉ ?
Một cái tên không đơn giản...hoặc có lẽ còn là sự gắn kết vô hình của hai con người mà hắn đã không làm sao nhớ được dung mạo, thứ mà ở kiếp trước có thể nói đã tạo thành một trong những chấp niệm lớn nhất cõi lòng của hắn để cho thiếu niên không biết bao nhiêu năm tháng tìm kiếm. Một hình bóng của người con gái với mái tóc trắng dài đến qua eo và nụ cười hòa ái như những tia sáng đầu tiên của buổi sớm trời vẫn còn trong cơn mơ ngủ.
Có lẽ còn là một cô gái với mái tóc đen óng ánh như một dòng sông bất định nào đó trôi trong mảng không gian vô định mờ ảo không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc, có lẽ còn có cả gương mặt băng lãnh như mùa đông cắt da cắt thịt ở nơi cực bắc. Thanh giọng ấy lại lần nữa vang lên bên tai của thiếu niên, nhưng lần này lại mang đến cho hắn một chút cảm giác ấm áp của ánh trời chiều trong một ngày mùa hạ đầy nắng. Thiếu niên mở mắt ra dường như điều đầu tiên nảy nở trong đầu óc của một thiếu niên mới chừng mười bốn tuổi là mong muốn nhìn thấy được hình bóng kia, duy nhất chỉ một người mà thôi.
- Cái bánh này là phần thưởng của cô, thật sự mời ta ăn luôn sao ?
- Không sao đâu, chỉ cần công tử thích là được. Nhưng mà những nguyên liệu làm nên chúng đều là phần còn thừa lại trong quá trình làm bánh thôi à, nếu như công tử mua đồ mới sẽ ngon hơn nhiều.
- Vậy thì ta ăn một chút.
Tần An hiếm hoi để lộ ra nụ cười, tay đưa đến múc ngay một muỗng bánh đưa vào miệng thưởng thức rồi lại múc thêm một muỗng nữa đưa lên miệng cho tiểu muội mình ăn thử xem có hợp với khẩu vị của cô bé hay không. Đương nhiên hương vị mềm xốp ngòn ngọt này cho dù đã qua rất nhiều năm tháng hắn vẫn nhớ vô cùng rõ ràng, cảm giác giống như khi đó hắn ngồi dưới khe đá rừng tránh một cơn mưa hè tầm tã cùng thưởng thức món bánh này với người con gái ấy vậy.
Thật là hoài niệm…Tần An giấu lại một tiếng thở dài ở trong lòng, bàn tay hắn trong vô thức hơi di dời một chút lau đến lớp bột bánh nhỏ trong quá trình nhào bột còn dính lại trên gương mặt của Ngương Sương. Ánh nhìn vẫn âm u lặng lẽ, khiến cho nàng thiếu nữ còn chưa từng biết yêu là gì một chữ phong tình cũng chẳng hiểu nhất thời đầu óc chẳng kịp có một phản ứng nào.
- Lấy cho muội ấy một cái bánh lớn đi, còn bánh cô rất hợp khẩu vị của ta có thì lấy hai cái. Nhanh một chút ta không thích chờ đợi.
- Được ta sẽ lấy ngay.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn lại phải lần nữa cuống quýt chạy vào bên trong chuẩn bị, bỏ lại Tần An đứng lặng yên chờ đợi đôi mắt của hắn vẫn thủy chung như thế dán hẳn lên thân hình của người con gái chậm rãi biến mất kia, trong cái nắng chiều êm ả chầm chậm phủ chụp xuống nhân gian xô bồ. Một cảm giác ấm áp vô cùng dịu dàng in hằn lên thân thể khiến cho mặt đất giữ lạ hình ảnh cái bóng của hắn cùng với tiểu muội đang ngồi trên vai.
Thiếu niên lần nữa đảo mắt nhìn ngắm không gian, rất nhiều người cùng với rất nhiều thứ hình thù mà người ta đang mang theo trên thân thể di qua động lại tấp nập trên con đường này đều vô tình rơi vào trong mục nhãn của hắn. Trong lòng vốn cô tịnh bất chợt trào dâng lên một nỗi niềm cảm khái khó tả hắn lại ngẫu hứng xuất khẩu thành thơ, tuy không tính là hay nhưng cũng xem là một đoạn cảm khái ý vị rất không tệ.
Hoàng hôn đổ ánh nắng hồng
Gió xuân thổi nhẹ cánh đào lung lay
Thiếu niên vừa mới ngẫu hứng lẩm nhẩm hai câu thơ đã khiến cho tiểu muội đang ngồi trên vai y có chút bất ngờ, có vẻ như cô bé cũng rất thích thú với mặt hào hoa phong nhã này của ca ca mình. Bàn tay đang đặt trên tóc của thiếu niên dần hạ xuống thấp hơn, ôm lấy toàn bộ khuôn mặt vẫn còn dáng vẻ non nớt của Tần An, lại xoa xoa vào má hắn. Cô bé mỉm cười hào hứng dường như rất thích thú trước loại hành động này, bản thân thiếu niên cũng không có động thái nào là muốn muội muội dừng lại. Được một lúc nghịch ngọ đầu tóc của ca ca cô bé mới lên tiếng
- Ca huynh cũng biết làm thơ. Quả nhiên vẫn là mẫu thân tinh mắt, đã sớm nhìn ra ca ca nhất định rất giỏi, tiền đồ tương lai nhất định là không đơn giản. Chỉ là tính cách kiệm lời thích ẩn giấu tài năng mà thôi.
- Là mẫu thân nói với muội những lời này sao. Lúc trước thì có lẽ là không đúng, nhưng sau này thì những lời kia có thể là đúng.
Tiểu muội hơi không hiểu được lời này của ca ca mình càng nghe tự nhiên lại càng thấy mờ mịt khó hiểu, nhưng vốn bình thường đã vô cùng quen thuộc với cách nói chuyện lấp lửng này của ca ca mình nên cũng chẳng có thắc mắc hỏi thêm. Nàng liền hơi di động thân hình muốn đi xuống bên dưới, Tần An cũng rất vui vẻ thả tiểu muội mình xuống một đứng bên cạnh mình bàn tay của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nhìn trời ngắm đất.
Ở một hướng khác Tần Phong đã sớm lách người qua nhưng con ngõ vắng người để đi thẳng về phía nhà, cả người hào hứng đá chân sáo tay cầm theo không ít những món bánh yêu thích đều là dùng tiền khi trưa t·rấn l·ột mà mua. Ánh mắt của thiếu niên đôi lúc sẽ luân chuyển rất nhanh dáo dác xem xét khắp nơi đương nhiên là vẫn sợ đám người Bạch gia đó chặn đường trả thù riêng.
Dù sao bản thân là ngươi đọc sách tự nhiên là thân thể không được tráng kiện như Tần An b·ị đ·ánh một cái cũng là lỗ một cái, thậm chí là b·ị đ·ánh một trận có thể nằm vài tuần liền cũng chẳng thể đứng lên đi được, chưa kể còn có một vấn đề rất quan trọng nữa chính là Tần Phong rất sợ đau tuyệt đối không muốn cùng với người ta đấm đá tranh giành hơn thua một chút mặt mũi.
Thiếu niên lang vừa thong thả bỏ một cái bánh báo chiên vào trong miệng bàn chân thoải mái đạp nhẹ mở tung cánh cửa nhà hiên ngang mà bước vào. Ông nội của hắn lúc này đang nằm ngủ trên băng ghế dài ngoài sân vườn ở dưới một tán cây lớn, trên mặt úp ngược lại một cây quạt thẻ tre giấy trắng để cái nắng chiều khỏi chiếu vào trong tầm mắt, tâm tình thư thư thái thái như thế cũng bị loại âm thanh ồn ào phiền nhiễu kia đánh thức, tức giận lớn tiếng quát mắng
- Khép cửa lại, đừng để vài con c·h·ó hoang chạy vào nhà ỉa đái làm cực cái thân già này phải đi dọn dẹp.
Thiếu niên vừa nhanh chân đi vào trong sân liền bị quát một tiếng giật bắn cả người mấy cái bánh đang ôm trong lòng cũng vì thế mà theo những suy nghĩ của hắn rơi hết xuống đất, gương mặt đang hân hoan vì đồ ăn tự nhiên cũng xị xuống một chút quay người đi về phía đằng sau nhanh chóng đóng lại cánh cửa lớn bằng gỗ rồi mới tức tốc chạy lại nhặt hết bánh lên phủi sạch bụi bẩn tiếp tục bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Có đồ ăn vào miệng tâm tình tự nhiên là cao hứng, hắn hướng về phía trước gia gia của mình làm ra một bộ dạng nho nhã văn thư, lưng hướng thẳng cả người một thân khí tiết khẳng khái khiến cho lão nhân gia đang nằm trên ghế chướng mắt xém nữa là đem cái quạt thẻ tre che ở trên mặt của mình ném c·hết toi thằng cháu trai đích tử duy nhất trong nhà.
- Ngươi đúng là tiểu tử không biết trời cao đất dày, học ai không học lại đi học cái thói quy củ lễ tiết c·hết dẫm ấy của tên cổ hủ bại nhỏ Tề Long kia. Không có tiền đồ, một đám cổ nho hủ bại đều y như một.
- Ông nội không nên nói như thế, Tề tiên sinh cũng rất được chỉ là người ta cũng có nỗi khổ riêng mà thôi, tuy đúng là tiên sinh có hơi quá quy củ cùng với cổ hủ nhưng mà ở một số đạo lí thật vẫn nghe rất lọt tai. Chung quy vẫn là làm người không tệ đâu a.
- Hừ…được cái rắm c·h·ó gì chứ, kẻ trước vào đến tận địa bàn của mình chưa nói, lại còn dám dưới mắt thánh nhân vi phạm quy tắc vậy mà hắn từ đầu đến cuối một cái rắm thối cũng không dám đánh. Hại cái thân già này đã gần đất xa trời phải tự mình động thủ với một đám nhóc con. Con mẹ nó tên hủ nho này, đúng là làm lão tử tức c·hết mà.
Tần Phong càng đi lại gần ông nội mình hơn tay cầm bừa theo một cái ghế đẩu bằng tre ở gần đó, nhanh chóng bắt ngồi ở ngay bên cạnh cái giường gỗ được hắn năm ngoái dùng tre để đóng ra kia. Thiếu niên gương mặt hớn hở tươi sáng, ánh nhìn vô cùng chăm chú vỗ vỗ vào cái giường gỗ này mấy cái tự mình tấm tắc khen ngợi bản thân.
- Hầy da…công phu này cũng thật là không tệ a. Ai dám nói người đọc sách chỉ biết đọc sách chứ. Không phải cái này cũng là thành quả từ bàn tay người đọc sách đó sao.
- Cũng chỉ làm được chút việc ấy rất đáng để khoe khoang sao, chưa kể cái giường này cũng không phải do thằng nhóc con nhà người tự tay đóng.
- Ông nội...ông cũng không cần phải rõ ràng như thế chứ, nếu không phải con có mắt thẩm mĩ tốt lại kiến thức rộng rãi nào biết được loại cây tre nào thực sự tốt để chặt làm giường cho ông chứ.
Lão nhân già tự nhiên là không quan tâm đến sự phân bua này của thằng cháu nội mình, tay cầm cây quạt giấy phẩy nhẹ thành từng hơi chậm rãi hưởng thụ những quãng sống cuối cùng của một người đã đi đến bên kia sườn dốc của cuộc đời. Thiếu niên lang vẫn nguyên bản thân thể ngồi ở bên cạnh ông nội mình tự nhiên cũng không nói gì nhiều rất thoải mái bỏ lần lượt vào trong miệng từng cái bánh bao chiên mà đối với hắn là mỹ thực nhân gian.
Vừa một lần nữa bỏ cái bánh bao chiên vào trong miệng nhai rất vui thích, sau khi đã nhấm nháp loại tư vị kia Tần Phong lại hơi có chút ngây ngốc giơ ngón tay cái lên trời, miệng âm thầm. Tổ sư gia, người làm ra món bánh bao chiên này thực sự xứng đáng được người đời giơ ngón tay cái a.