Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 21 Quân tử cứu nhân, bất cưỡng thân hãm tử lộ
A Lang cùng với hai người hộ vệ sau khi nhận lệnh của đội trưởng lập tức cả ba chủ động dàn ra hàng lối chỉnh tề, hai người đi ở hai bên trái phải người còn lại đi sau cùng là hộ vệ tên A Lang kia. Cho dù hiện tại vẫn đứng ở bên trong con đường thuộc về địa phận của gia tộc thế nhưng cả ba đều đồng loạt đề cao cảnh giác lên mức tối đa. Tần Phong công tử từ khi vẫn còn là đứa trẻ nhỏ xíu thì đã nhận được sự quan tâm đặc biệt đến từ cao tầng phía bên trên của gia tộc, nhất là các vị trưởng lão từ trên xuống dưới cho dù là từ xưa đến nay bất đồng quan điểm với nhau như thế nào đi chăng nữa chỉ cần là chuyện liên quan đến vị công tử này liền có thể buông xuống hết mọi chấp nhất cùng ngồi lại bàn tán vô cùng sôi nổi.
Ngay cả những người hộ vệ như bọn họ mà nói ít nhiều cũng đã sinh ra lòng kính phục đối với vị công tử này. Không phải là vì kinh sợ công tử ca được bên trên chiếu cố một lời nói cũng có thể quyết định vinh nhục của họ, mà là vì tâm tính của công tử thật sự không phụ cái danh tiểu thư sinh trăm năm có một kia, thần thái người đọc sách toát ra khiến người ta tự sinh lòng kính ngưỡng luôn kiệm lời quả ngôn, cổ hủ cũng như quy củ cùng với lễ tiết thì đều cực kì rõ ràng.
Càng là ở một chỗ khác vô cùng đặc biệt chính là vị công tử thuộc vào hàng trâm anh thế phiệt hàng thật giá thật của một đại gia tộc đứng đầu cả một toà Thanh Sơn thành từ khi còn nhỏ đã bắt đầu sống một cuộc đời giống như các vị thánh hiền nho gia cực kì bình đạm, không có thói quen phá của tiêu tiền của đám con em thế gia vọng tộc, không có yêu thích mỹ nữ tiểu cô nương sắc nước hương trời, sớm chiều chỉ biết quanh quẩn ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ, lâu lâu thì tản bộ ở khu rừng bên ngoài thành để ngắm cảnh, cuộc sống mỗi ngày có thể dùng đến bốn chữ thân vô vật ngoại để hình dung. Ngay đến cả hiện tại A Lang cũng ôm một bụng thắc mắc không cách nào có thể thể lí giải được công tử ca rõ ràng mới có mấy tuổi như thế, cái gì cũng không biết rốt cuộc là làm cách nào mà có thể sống được một cuộc đời nhàm chán đến như vậy.
Cả bốn người đang chậm rãi bước chân thì từ đằng xa đã có bóng thân hình của mỹ phu nhân lướt đi qua, tư thái của bà đặc biệt đẫy đà bờ hông cùng vòng eo mềm mại vô tình ẩn hiện dưới nền ánh vàng của đèn lồng, chợp sáng rồi lại chợp tối. Phu nhân dừng bàn chân chặn trước con đường bà hơi nghiêng đầu nhìn tới mấy người đang đi tới từ phía bên trong, tựa như phát hiện được người mình muốn gặp phu nhân lập tức mỉm cười dịu dàng, bàn tay cầm chiếc đèn lồng giấy lập tức đưa cao hơn soi dần rõ hơn khuôn mặt xinh đẹp cùng với cặp đồi núi căng đầy nhìn mà kinh người.
- Tần Phong cháu chưa về nhà ngủ sao, muốn đi ăn một chút gì đó với ta không ?
Phu nhân đứng vui vẻ chờ đợi ở đầu con đường trên người y áo nhã nhặn, lúc này bà còn khoát thêm một cái áo ngoài tương đối dày xem như che kín gần hết thân thể cũng vì trời đã về đêm Thanh Sơn thành đặc biệt lại nằm gần nơi rừng núi bạt ngàn thế nên vào mỗi độ mùa xuân về những cơn gió lúc thổi qua nơi ấy thường sẽ mang theo hơi lạnh lẽo vô cùng bất thường, tóc phu nhân duỗi thẳng thả dài xuống chỉ hơi búi thành một cục nhỏ có trâm tóc xỏ qua ơ trên.
Dáng người yểu điệu mê hoặc của người phụ nữ đã quá độ ba mươi dưới ánh đèn lồng buổi đêm đã bất giác thu hút đi ba ánh nhìn của cả ba người hộ vệ, phu nhân chờ người tay cầm theo một cái đèn lồng giấy được vẽ trang trí vô cùng tinh tế một tay khác vẫy vẫy ra hiệu. Tần Phong tìm thấy người mình muốn tìm rồi lập tức gật đầu hướng lại cả ba hộ đằng sau ý muốn ba người hãy đi đi rồi liền chạy thẳng về phía của Lâm phu nhân cùng bà bước chậm bàn chân trên con đường lớn Đào Hoa.
Người thanh niên tên A Lang nhìn theo bóng dáng công tử, đội trưởng khi nãy đã lên tiếng yêu cầu hắn phải đảm bảo cho công tử về được đến nhà mà không mất đi sợi tóc nào…thật ra đây cũng chỉ là cách nói giảm nói tránh ở ngoài mặt mà thôi yêu cầu thực sự ở đằng sau là hãy đi giải quyết kẻ đang theo dõi kia đi, làm cho càng sạch sẽ thì càng tốt. A Lang một tay đưa cao lên trên day day hai đầu lông mày, một cánh tay khác thì lại đưa về phía sau xoa xoa lên bội đao hộ vệ đang nằm yên trong vỏ của mình, xưa giờ hộ vệ cấp cao của Tần gia như hắn hay là người đội trưởng kia vẫn luôn có một loại mật lệnh có thể xem là quy tắc bất thành văn bắt buộc phải nhớ chính là trên đời không có cách xử lí mối nguy hiểm nào an toàn bằng khiến cho nó không còn tồn tại.
- Hai người về trước đi, ta nhận nhiệm vụ của đội trưởng phải đưa công tử về đến tận nhà an toàn.
Hai người hộ vệ không cần suy nghĩ gì nhiều lập tức nhận lệnh của phó đội trưởng sau đó ôm quyền kính cẩn cúi đầu rời đi về phía sau tiếp tục quay về với công việc chính của mình. A Lang cũng không để ý đến bọn họ nữa, tập trung vào công việc của mình y nhìn theo bóng lưng của hai người Tần Phong cùng với Lâm phu nhân đang dần khuất dạng ở trong dòng người qua lại trên con đường, nam tử phải chừng hơn ba mươi tuổi này dường như nghĩ đến một chuyện gì đó, vô thức di dời tầm mắt của mình vào một góc khuất người của con đường, thần thái thốt nhiên nghiêm trọng hơn hẳn đôi mắt vốn đã thả lỏng lập tức cứng lại lộ ra dáng vẻ sắc lạnh. Bàn tay của nam tử đang duỗi dài chậm rãi co lại phát ra từng tiếng rắc rắc kinh tai. Hắn lắc nhẹ đầu mình hai cái bước thẳng về phía trước.
Ở ngoài con đường vốn cực kì đông người qua lại có một lão nhân cao gầy với mái tóc bạc trắng không râu đang đi qua lại ánh mắt quét quanh con đường, một bàn tay của lão thì nắm hờ hững ở sau lưng một bàn tay khác thì đưa vào bên trong áo như đang lục kiếm một cái gì đó. Lão nhân già này bộ dáng ăn mặc bên ngoài vô cùng xuề xòa nhìn kĩ ra thì nó là một bộ đồ thường thấy của những người lữ khách hành tẩu giang hồ hay mặc, chiếc áo nhăn nheo bụi bặm màu trắng đục phanh ra để hở ngực cái quần cộc bị xăn lên quá đầu gối, thậm chí lão nhân còn có một chiếc mũ rơm rộng được treo lòng thòng ở đằng sau lưng, bên hông treo lủng lẳng là một bầu rượu nhỏ.
Một cái bộ dáng tầm thường đến không thể nào tầm thường hơn này thật sự còn chẳng thể lên nổi mặt bàn chứ đừng nói đến chuyện phiêu phất ẩn hiện cái khí khái đặc biệt nhuốm mùi tiên khí của tiên nhân tu hành trên núi. Chỉ là cho dù một bộ dạng bên ngoài bèo nhèo là thế nhưng ánh mắt lão nhân này lại không hề tầm thường so với ánh mắt của hộ vệ A Lang khi nãy còn có phần có sắt bén hơn. Dường như là ở trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi nãy lão cũng đã nhận ra người phía bên kia phát hiện ra mình. Lão nhân già một bộ dáng thong dong chẳng những không có một chút kinh động nào khi hành động của mình bị phát giác ngược lại gương mặt lạnh nở nụ cười tâm trạng phấn khích đến cực độ.
Cùng đáp lại bước chân kia không chút nào ngần ngại, hai người từ từ xuyên ngang qua dòng người mà tiến lại gần nhau cùng lúc bắt gặp đối phương ở giữa con đường, nam tử tên là A Lang lập tức bước về phía trước một bước lão nhân cũng thong thả đáp lại hắn bằng một bước ở thời khắc cả hai cùng mắt đối mắt với nhau khoảng cách chừng hơn một sải tay ở trong khoảng không hư vô liền có hai luồng cự lực kiếm đạo kịch liệt v·a c·hạm, hai người không hề dừng chân càng lúc càng bước đến gần đối phương luồng v·a c·hạm của hai cỗ đại lực kiếm đạo này càng theo đó mà bùng nổ dữ dội hơn tựa như thời khắc ấy có tận hai quả núi to nhất ở trên đời đang cùng đâm đầu vào nhau để tranh cứng, trực tiếp chấn động làm rung chuyển toàn bộ cả một châu của tòa Hạo Nhiên thiên hạ.
Trong giây phút hai luồng kiếm đạo v·a c·hạm kiếm khí cùng với kiếm ý từ hai bên tựa như hóa thành hai con thần long đâm đầu vào nhau có vô số người tu đạo trên núi đều kinh hoàng cùng nhau ngửa đầu lên trời ngắm nhìn cảnh tượng đỉnh thiên lập địa mà có lẽ cả đời họ cũng không cách nào nhìn thấy được. Khắp nơi đều không còn màn đêm vô cùng tận nữa ở bên ngoài kết giới che trời do thánh nhân bày bố của tòa phúc địa này toàn bộ bầu trời của của một châu trong thiên hạ đều bị kiếm khí cùng với kiếm ý đủ màu thắp sáng, liên tục liên tục hóa thành như hai con mãnh long đâm đầu vào nhau vô số t·iếng n·ổ kinh thiên động địa như lôi đình của trời đất, vô số những tia kim quang chớp lóe đầy trời.
Trong số đó còn có rất nhiều kiếm tu của một tòa Nguyệt Dạ châu bất kể đang làm việc gì cũng đều ngưng hết lại song đồng loạt hạ thân xuống đất cùng bày ra tư thế kính cẩn nhất chuẩn bị nghênh đón trận chiến của hai vị kiếm tu đỉnh cao bậc nhất toà Hạo Nhiên thiên hạ này. Có người kinh sợ không thôi, có người vui sướng như điên mừng rỡ đến khóc ra nước mắt, có người ngửa đầu lên trời ngắm nhìn cảnh tượng trời đất bao la vạn năm uy nghiêm giờ khắc này bị hai vị kiếm tiên đỉnh cao khuấy đảo mà hú dài, có người chỉ tay về phía con mãnh long được kiếm khí ngưng tụ thành đấm ra một quyền mà hét lớn.
- Mẫu thân người trên trời có linh thiêng hãy theo dõi con, nhất định sẽ có một ngày con cũng giống với vị tiền bối kia, luyện ra kiếm khí sát lực kinh thiên địa, kh·iếp quỷ thần một kiếm chém ngang man hoang thiên hạ, một kiếm chém c·hết đại yêu mười một cảnh trả thù cho người.
Nam tử A Lang đưa một bàn tay lên nắm thẳng vào bã vai của lão nhân tóc trắng không râu, bám vào mạnh cự lực áp xuống càng kinh hoàng hơn không thể diễn tả thành lời. Lão nhân chẳng những không có dáng vẻ yếu thế trước sức khỏe của một tên thanh niên trai tráng, ngược lại một bàn tay kia của ông cũng đưa lên cao nắm thẳng vào cổ áo của thanh niên hộ vệ kéo ghì về phía mình.
- Tiểu tặc…dựa vào chút kiếm đạo sàn sàn của ngươi cũng muốn tranh với lão phu. Muốn c·hết đến vậy à.
- Ta bây giờ mới biết đường đường là lão tiền bối kiếm tiên lại có sở thích lén lén lúc lúc theo đuôi một thiếu niên đấy, nếu như lão tiền bối không ngại ta kiếm đạo bình bình cùng ra bên ngoài.
Lập tức toàn bộ không gian như bị ngưng động lại, nói đúng hơn là thời gian ở nơi này bị bẻ đi một nhịp chậm đi một khoảng cực nhỏ cả hai người một già một trẻ cũng đi theo một nhịp đứt gãy đó hoà mình vào trong thiên địa biến mất không còn lại một chút dấu vết nào. Cùng nhau xuất hiện ở khoảng không gian trống trãi bên ngoài mỗi người đứng ở một nơi khoảng cách chỉ mấy chục trượng chứ không tính là xa xôi gì cả. Đối phương đều đã nằm gọn trong tầm mắt hiện tại đánh như thế nào đều có thể tùy ý, lão nhân một tay xoa cằm tay kia đưa về bên hông cầm lấy bầu rượu của mình đưa lên miệng đổ xuống ừng ực. Một chuỗi tiếng nuốt rượu đồng loạt vang lên kéo thành một hơi dài mãi cho đến khi bầu rượu đã cạn sạch không còn lại gì lão nhân mới cười một tiếng hào sảng nhét lại về chỗ nằm ban đầu.
- Tiểu tặc tử ngươi và ta hiện tại đều đã là kiếm tu mười một cảnh đánh nhau sống c·hết thì không có ý nghĩa, thậm chí còn có khả năng sẽ hủy diệt luôn một châu thiên hạ này, cái lão già cô nho quả lậu đã quy ẩn ở nơi tiểu thiên địa kia sẽ ra mặt ngăn cản, rất mất hứng…vậy nên vẫn làm theo quy tắc cũ không giáng pháp thân chỉ dùng bản mệnh kiếm của ngươi cùng ta đọ ba chiêu…nếu như ngươi thắng vậy ta sẽ chủ động rời đi, đương nhiên nếu như lão già này thắng thằng nhóc ngươi sẽ ăn trái đắng đấy. Báo danh đi lão tử Lãnh Sơn kiếm tiên mười một cảnh tự Kiếm Tửu trong tay là danh kiếm Dạ Tửu.
- Vừa vặn cũng rất hợp với quy củ của công tử nhà ta. Tiểu bối A Lang chỉ là kiếm tu mười một cảnh tầm thường kiếm trong tay là Hồi Phong, tiếp theo xin được hỏi kiếm tiền bối mong người lưu tình đừng phá hủy nhã quan xung quanh.
- Là chuyện nên làm, tiểu tử tiếp theo miễn cho miệng đời chê cười lão già này bắt nạt đám hậu bối vô tri nhường ngươi một kiếm.
Gió núi lập tức theo câu nói cuối cùng này mà dâng cao len lỏi qua cây rừng tạo thành từng tràn hú dài dường như mở ra một bài hòa tấu trang nghiêm nhất nghêng đón hai vị chỉ cách danh hiệu đại kiếm tiên vẻn vẹn có một bước này. A Lang là người động kiếm đầu tiên từ trong mi tâm của thanh niên hộ vệ này có một đốm sáng cực nhỏ chậm rãi xuất hiện rồi từ từ xuyên ra một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm bản mệnh với mới rời khỏi mi tâm đã chủ động bay vờn quanh thân thể của chủ nhân mình, bộ dáng cực kì vui vẻ đoán chừng là nó cũng đã bị loại chiến ý giữa hai vị kiếm tu làm cho kích động chờ đợi được đánh một trận đỉnh cao.
A Lang đưa tay về trước hít vào một hơi thật sâu tâm thái tức thời rơi vào màn tĩnh lặng, khi mà bàn tay chạm vào thanh phi kiếm bản mệnh Hồi Phong của mình lập tức toàn bộ khoảng thiên địa đều đồng loạt biến sắc có vô số những cơn gió không biết đã đi đến bao nhiêu nơi của tòa thiên hạ này đều quay về tụ xung quanh thân thể của nam tử. Hắn cũng không vội chậm rãi cầm thanh kiếm đã rời võ trong lòng bàn tay của mình, cảm nhận từng chút một cảm giác hưng phấn tột đỉnh khi kiếm khí dâng trào tuôn chảy như đ·ại h·ồng t·hủy ở bên trong thân thể.
Tất cả kiếm tu ở trong thiên hạ đều có thể được chia làm hai loại, một bên là thuần tu kiếm khí loại bỏ hết thảy mọi thứ rườm rà tiểu tiết chỉ lấy mỗi sát lực tối cao làm kim chỉ nam, kiếm đạo mạnh nhất chính là nằm ở chữ sát uy lực vô biên cuồn cuộn không dứt. Một bên là thuần tu kiếm ý lấy kiếm đạo cùng với kiếm chiêu tối cao làm kim chỉ nam cả đời không theo đuổi sát lực tối thượng chỉ theo đuổi một cái kiếm tâm phóng khoáng cùng với tự do nhất. Hai bên tư tưởng từ vạn năm trước đã đối nghịch nhau như nước với lửa nếu như gặp thường sẽ là một trường tranh đấu không có hồi kết để xem con đường nào mới là kiếm đạo chân chính, mà trận chiến ở trước mắt đây cũng vừa vặn là đại diện cho hai trường phái của kiếm đạo này.
A Lang siết chặc cánh tay của mình từng đoạn cơ bắp đều đồng loạt căng phồng hết lên khiến cho chiếc áo giáp hộ vệ trên người của hắn vốn bình thường còn rộng rãi lúc này đã thành ra chật nít. Nam tử tay phải cầm trường kiếm tựa như được kết tinh từ gió trời bắt đầu thu cánh tay lại nép về phía bên trái, thân người cũng xoay chuyển vòng eo vặn qua một bên nhằm bổ trợ thêm lực đạo cho cánh tay của mình. Mặc dù cùng là mười một cảnh kiếm tu thế nhưng trong lòng A Lang biết rất rõ khoảng cách chênh lệch thực lực thật sự giữa mình cùng với lão tiền bối ở kia không phải chỉ là khoảng cách của người cầm kiếm đứng ở dưới chân núi tò mò ngửa đầu nhìn lên con đường đăng đỉnh của kiếm đạo.
Khi nãy mạnh miệng như thế phần nhiều là bởi vì khí thế thanh niên sốc nổi nhất thời, vừa rồi bình tĩnh lại để tính toán…bản thân chưa đến một phần cơ hội giữ mạng. Chỉ là khi nghĩ đến chuyện nhục chí hắn lại thấy buồn cười…con đường của kiếm tu từ khi tổ sư binh gia bắt đầu cầm kiếm cho đến hiện tại có lúc nào mà không gập ghềnh, khó đi vừa đụng tường nam đã chịu quay đầu…con mẹ nó vậy thì về quê trồng rau nuôi cá luôn đi chứ kiếm tu cái con mẹ gì…đã là kiếm tu vậy thì c·hết là cái thá gì chứ, rẻ mạt chẳng đáng nữa cái bánh gạo…A Lang nhất thời nhớ đến câu nói cuối cùng của lão tiên sinh trước khi hắn xuất môn.
Nam tử sốc lại tinh thần chiến ý dân lên cuồn cuộn hắn nuốt một ngụm nước bọt kiếm khí bộc phát mãnh liệt xoáy xung quanh thân của thanh bản mệnh phi kiếm Hồi Phong, khắp thiên địa có vô số những âm thanh thét gào của gió cùng với kiếm khí khi chúng va đập vào nhau vô cùng kinh thiên nghe mà rùng mình. Nam tử lập tức nghiến chặc răng thét ra hai chữ Phong Nộ rồi lập tức toàn bộ các khớp xương cùng các sợi cơ bắp dày đặc trên người cùng đồng loạt bùng nổ phát lực, hắn vặn eo ngang chém thật mạnh thanh kiếm trong lòng tay dáng đòn giống y như một cơn lốc gió tạo thành một trận cuồng phong dữ dội.
Âm thanh kinh động toàn bộ nhân giân, tức khắc ở vị trí đứng của lão nhân già tóc bạc trắng không râu xuất hiện một trận cuồng phong kích thước khổng lồ đến khoa trương ước chừng nó còn phải to hơn cả quả núi lớn nhất ở Thanh Sơn thành. Gió lốc lại kết hợp cùng với kiếm khí tạo thành một cơn bão kiếm không có giới hạn bào nát cả khoảng trời không. Vô số các đám mây vần vũ phía bên trên bị thứ sức mạnh không thể nào diễn tả thành lời này khoáy động từng mảng mây trắng xóa phiêu nhiêu dưới ánh trăng bị bão kiếm cắt thành vô số mảnh vụn, có một vài đám mây thì lại may mắn thoát được nhưng đã bị một đường kiếm khí kia cắt mất một khúc ngọt lịm, còn những đám mây xấu số bị bỏ ở lại trong chừng bão kiếm kia đừng nói đến nữa đã bị bào cho không còn tồn tại.
Một màn bão kiếm liên miên không dứt kia chậm rãi suy giảm dần lực đạo, A Lang ổn trọng thân thể của mình càng cảm nhận rõ ràng một kiếm này bản thân xuất ra đã đến bảy tám thành công lực vậy mà lão nhân già kia thậm chí còn chẳng b·ị t·hương đến một sợi tóc. Khoảng cách kiếm đạo chênh lệch giữa cả hai người thực sự lớn đến mức độ không thể tưởng tượng…lão nhân dần xuất hiện sau màn bão kiếm ngập trời phong thái vẫn cứ ung dung tiêu sái như cũ xung quanh người phi kiếm bản mệnh tên là Dạ Tửu kia chậm rãi luân chuyển lượn lờ xung quanh thân người quỹ đạo của nó vô cùng loạn giống như người say rượu thế nhưng lại vô hình tạo thành một màn kiếm ý che chắn trước người của ông từ đầu đến cuối đều hoàn toàn ngăn cách lão nhân tóc bạc không râu với cơn bão kiếm kia.
- Tiểu tử ta biết ngươi mấy trăm năm trước theo chân lão già kia đến tiểu phúc địa này lén lén lúc lúc tể thân mười một cảnh kiếm đạo. Còn nghĩ so với khi trước kiếm khí của ngươi sẽ có chút tiến bộ, thực sự làm bậc tiền bối như ta thất vọng. Tiếp tục thêm một kiếm nữa, à…mà thôi luật chơi tiếp theo nên đổi một chút xem như người làm tiền bối như ta chịu thiệt chấp thằng nhóc con nhà ngươi dùng đến thần thông bản mệnh của thanh phi kiếm kia, sau khi xong một kiếm của ngươi ta cũng chỉ đánh một kiếm nếu như ngươi không c·hết vậy thì xem như hôm nay số mệnh tốt, về nhà có thể đánh một con số để kiếm vận may.
A Lang thở ra một hơi sốc lại tinh thần tiếp tục nuốt vào bụng một ngụm khí lạnh, rất khó để diễn tả hết được b·iểu t·ình đang diễn ra ở trong bụng của mình. Mấy trăm năm trước đại chiến kiếm đạo giữa mấy tòa thiên hạ bị thế lực bên ngoài châm ngòi bùng nổ, A Lang hắn vốn là người ngoài cuộc chỉ muốn xem mấy bên đánh nhau đến sức đầu mẻ trán hắn lại đi nhặt xác kiếm chút của hời mà thôi, thế nhưng trong một lần lại không biết vì sao nổi hứng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để nàng lấy thân báo đáp cuối cùng thì thôi rơi luôn vào cái vũng nước đục kiếm tiên chém nhau bốn phương tám hướng này. Kết cục thì thôi thê thảm đừng hỏi luôn, mỹ nhân cứu rồi thì biến mất không thấy tâm hơi chứ đừng nói đến chuyện nàng ta lấy thân báo đáp, bản thân hắn thì phải ở lại đại chiến cùng với mấy vị kiếm tiên mười cảnh một trận kinh thiên.
Tuy là thắng đậm một trận nhưng sau trận ấy cũng b·ị t·hương đến căn cơ vừa hay lại nghe danh thần quân đại nhân đã dừng chân ở tòa tiểu phúc địa này. Nam tử mới phải mặt dày chạy đến chỗ này nương nhờ dưới bóng áo của ông để lãng tránh đầu sóng gió, cuối cùng may mắn được thần quân chỉ điểm kiếm đạo đột phá lên được mười một cảnh kiếm tiên. Thế nhưng nhiều năm ở nơi này không có ai luận bàn để tăng tiến trình độ, kiếm đạo thật sự của hắn hiện tại đúng là rất chuẩn với những gì mà lão nhân đã nói vẫn còn giậm chân ở mấy trăm năm trước không có tiến bộ dù chỉ là một chút. Nam tử hơi cúi đầu cũng không biết là hắn đã nghĩ thông chuyện gì hay là đang suy nghĩ đến chuyện gì cực kì phức tạp lập tức ngửa đầu lần nữa nhìn trời tru tréo dài một tiếng.
- Lãnh Như Hoa…cô lải nhải nhiều như vậy làm cái gì, ta đã tụt hậu đến mấy trăm năm rồi. Kiếm đạo làm sao so được với ông ấy chứ, có giỏi thì cô xuống mà đánh.
Nam tử gương mặt tức giận pha cùng chút hờn dỗi cùng lúc ấy kiếm khí trôi nổi ở trong không gian lại tiếp tục một lần nữa được đẩy lên cao trào. Thế nhưng lần này là đặc biệt hơn cả, kiếm khí phát sinh dị biến nó không ngừng cộng minh với từng cơn gió của thiên hạ đổ về không phân biệt cái gì đều hòa trộn lại vào nhau, lần này hắn không chút ngại ngùng nào hướng thẳng mũi kiếm của mình về chỗ của lão nhân gia ở phía xa, không có chút cố kị nào chuẩn bị xuất ra mười phần công lực chân chính của mình, đương nhiên đây nhiều nhất cũng chỉ là trận luận bàn không phải phân tranh sinh tử chân chính nam tử sẽ không dùng đến kiếm chiêu áp đáy hòm hao tổn sinh mệnh bản nguyên.
Dù sao cũng chỉ còn lại một kiếm cuối cùng, có thua cũng phải để lại một v·ết t·hương. Gió của khắp toà Hạo Nhiên thiên hạ đều đồng loạt bị thanh bản mệnh phi kiếm Hồi Phong của nam tử tên A Lang triệu gọi rất nhanh đã tới cùng tụ thành một vòng tròn gió bão bất tận xoáy quanh cả chiến trường hai bên. Đây chính là thần thông bản mệnh không nói đạo lí của thanh phi kiếm tên là Hồi Phong kia, nó có thể mượn gió của khắp mọi nơi trên đời cùng tới để để tiếp thêm sát lực cho kiếm khí của chủ nhân, chỉ cần kiếm tu có đủ sức mạnh để kiểm soát vậy thì đều có thể giống với những gì mà A Lang đang làm mang toàn bộ gió của cả tòa Hạo Nhiên thiên hạ đến chỗ mình.
Ở nơi cực xa nằm chính giữa của tòa thiên hạ này, bên trong một tòa phủ viện với khối kiến trúc khổng lồ được các vị tiên nhân của nho gia dùng đến đại thần thông bốc từng quả núi mà xây nên có một vị tiên sư đang chấp bút luyện chữ ở bên trong thư phòng của mình, cũng bởi vì vị trí ngồi của ông cực cao thế nên lúc nào tà áo cũng phiêu nhiên bay lượn, thế nhưng đột nhiên tất cả mọi thứ đều dừng lại ống tay áo đương bay phấp phới cũng rơi chững xuống rớt vào bên trong lọ mực đen bị vấy bẩn hết cả, tiên sư khi ấy vốn đang tập trung xuất thần mới giật mình nhận ra điều khác thường ông chậm rãi buông xuống chiếc bút lông của mình đứng người lên bước ra cửa sổ ở bên ngoài, dưới nền ánh trăng sáng tỏa lung linh vị tiên sư dùng đến thần thông của thánh nhân nho gia phóng tầm mắt nhìn về phương xa nơi trận chiến giữa hai vị kiếm tiên đã đứng ở ngưỡng cửa thứ mười một gần như là ngưỡng cửa tối cao của kiếm đạo.
- Các vị bằng hữu kiếm tu tính cách cũng thật là không tốt. Sao không thể ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà chứ, cứ phải lôi nhau ra đánh đến sức đầu mẻ trán…Hầy cũng mong là hai bên nhanh kết thúc một chút.
A Lang gương mặt cũng trầm trọng hơn hẳn, thậm chí còn nhìn thấy trên trán của hắn đã bắt đầu lấm tấm chảy xuống mồ hôi thật sự duy trì một trận phong ba kích thước lớn như thế này hoàn toàn không dễ dàng một chút nào, chỉ cần hơi không cẩn thận ngay cả bản thân cũng có thể bị cương phong xé nát c·hết không được toàn thây. Đường đường là kiếm tu mười một cảnh lại c·hết trong chính chiêu thức của mình, nếu như loại tin tức này được truyền ra khắp thiên hạ chẳng khác nào trò cười được kiếm tu khắp nơi lưu truyền thiên thu vạn cổ, hắn dù c·hết cũng phải đội mồ sống dậy vì nhục, hoặc là có chăng là không dám đầu thai để làm trò cười nữa. Nghĩ đến đây đầu óc lại càng tập trung hơn, nam tử siết mạnh cánh tay nắm thật chắc thanh phi kiếm bản mệnh Hồi Phong trong lòng bàn tay bắt đầu dùng nó để điều khiển tầng tầng lớp lớp cương phong t·ấn c·ông vào người của lão nhân tóc bạc không râu.
Lúc đầu chỉ là một đốm gió nhỏ rất dễ dàng đón đỡ, thế nhưng dần dần từng đòn đánh bắn tới thế trầm lực mạnh thâm nhập vào tận sâu cơ thể đả thương luôn cả phế phủ ngũ tạng của lão nhân. Từng đợt t·ấn c·ông dồn dập đổ tới, những cơn gió không có hình dạng vậy mà lúc này lại kết tinh cô đặc tới nỗi xuất hiện thành từng cái móng vuốt tựa như nanh móng của loại quái vật khổng lồ không ngừng giáng xuống thân thể vẫn đứng yên bất động kia.
Chỉ là từ đầu đến cuối thanh phi kiếm bản mệnh của lão nhân tên là Dạ Tửu vẫn không xê dịch chút nào, quỹ đạo di chuyển nhanh và cực loạn như kẻ say rượu đánh bậy đánh bạ thế nhưng nếu như chú ý nó kĩ càng thì sẽ thấy mỗi lần mũi nanh vuốt gió lốc của A Lang đánh vào bất kì chỗ yếu hại nào trên người lão nhân cách một khoảng chưa đến một đốt ngón tay nó đều sẽ đánh chặn, từ đầu đến cuối mỗi lần xuất thủ thậm chí là hoàn thủ theo bản năng cũng đều cực kì hoàn hảo.
A Lang đương nhiên đã nhận ra điểm này, thế nhưng hắn hiện tại thực sự không nghĩ ra loại phương pháp nào để xuyên qua tầng phòng thủ vô cùng tùy ý kia. Bất giác nam tử nhớ lại lúc nói chuyện cùng với công tử nhà mình về chuyện câu cá, tiểu công tử kể rất vui vẻ có nói đến một điểm đặc biệt.
- Công tử người câu cá giỏi như thế thật khiến chúng ta mở rộng tầm mắt a, trước kia lúc sống lớn ngoài thành chưa bị cấm đánh bắt cũng không có nhiều người bắt được chúng đâu, công tử người có bí kiếp gì không ?
- Đương nhiên là có, câu cá ấy không thể dùng một đòn tổng lực, bởi vì khả năng chịu lực uốn của cần câu là có hạn nếu như cưỡng ép đột ngột sẽ làm gãy cần xem như mất trắng tất cả, hơn nữa cá ở con sông lớn ngoài thành cực kì thông minh nếu như cứ liên tục nhấp nhả không thôi vậy thì những con khác cũng sẽ b·ị đ·ánh động chúng liên hiệp lại để giải cứu bạn mình. Cuối cùng đều là thiệt thân vừa không được cá vừa mất luôn chiếc cần câu.
- Vậy công tử ở tình huống như thế, người sẽ làm như thế nào ?
- Dễ lắm, liên tục giật cần để tiêu hao thể lực của cá xem như chiêu bài che mắt sau đó dùng một phát thật mạnh để dứt điểm kéo nó lên hoàn toàn. Thành bại đều ở chỗ này.
A Lang như người trong tối nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bừng tỉnh đại ngộ về những lời mà công tử ca đã từng nói quá với mình, lúc này hắn không còn cố dùng những đòn đánh kia để xuyên phá lớp phòng thủ ấy nữa. Nam tử bắt đầu vận dụng gió lốc để tạo thành một màn bình chướng che mắt, sau đó lại chia nhỏ những đòn t·ấn c·ông của mình ra để phi kiếm phải phòng thủ ở khắp nơi nhằm phân tán sự chú ý của nó, màn bình chướng được kết hợp từ gió lốc cùng với kiếm khí này cực kì dày đặc nhấn chìm luôn cả lão nhân vào bên trong hoàn toàn không thể phát hiện được những hành động tiếp theo.
Trong một khắc duy nhất mà thời cơ đã chín mùi toàn bộ kiếm khí được thôi động trong không gian từ đầu cho đến bây giờ đều cùng lúc phát lực, có một đòn gió lốc được tụ lại ở trong thanh bản mệnh phi kiếm Hồi Phong cũng tạo thành một thế đâm xuyên, toàn bộ đều là chiêu bài tổng lực đổ dồn về phía của lão nhân, tất cả chỉ một đòn tất sát phân định thắng bại. Chỉ là lão nhân cũng sớm đã nhìn ra loại mánh khóe vô cùng thô thiển ở bên trong kế hoạch t·ấn c·ông của nam tử không cần làm gì nhiều bản mệnh phi kiếm của bản thân cũng lập tức được thôi động mạnh mẽ tốc độ di chuyển ngay tức khắc được tăng vọt lên gấp mấy lần, tất cả nhưng đòn tổng lực đánh vào chỗ hiểm đều bị ngăn chặn một cách dễ dàng, thế nhưng A Lang trên gương mặt vô tình hiện ra b·iểu t·ình hưng phấn tột đỉnh, kiếm trong tay giống như vô hình lập tức tan biến vào bên trong cơn bão kiếm khí
Xoẹt…một âm thanh chát chúa bất ngờ vang lên cực mạnh từ phía sau lưng của lão nhân gia, chỉ là cho dù kế hoạch t·ấn c·ông của hắn có tinh mỹ đến cỡ nào cũng đều bị phát giác trong tức thời. Thiếu niên cùng với bản mệnh phi kiếm của mình bị thanh bản mệnh tên là Dạ Tửu kia phản công đánh bật thẳng về phía sau, lực đạo bùng nổ vậy mà thế nặng lại trầm làm cho hắn cho dù có được thân thể chẳng khác nào võ phu đã đi vào cảnh giới thứ chín cánh tay cũng rơi vào tê dại. Một đòn để lại chấn động cực lớn vào trong không gian…
- Tiền bối không khách khí nhá
Lập tức lúc mà không ai ngờ đến nhất một móng vuốt gió đã từ bên trên đâm thẳng xuống đầu của lão nhân kiếm tu mười một cảnh kia, tiếng gió gào xé không gian đến ngay bên tai thế nhưng không phải thế t·ấn c·ông đâm thẳng như thường lệ mà lúc đến gần đầu của ông, đòn t·ấn c·ông liền p·hát n·ổ một hơi dữ dội làm rung chuyển toàn bộ không gian, lão nhân bất giác theo đúng với phản xạ bình thường của mình đưa bàn tay lên cao để che lại đầu.
Vậy mà từ trong khoảng trống chỉ kéo dài chưa đến một tích tắc ấy, A Lang cùng với thanh phi kiếm kia đã xuất hiện trên đầu xoáy một vòng tròn cực nhanh cực mạnh, phi kiếm Dạ Tửu nhất thời vẫn còn bị choáng sau mấy đòn t·ấn c·ông liên miên không dứt kia không kịp quay về bảo hộ cho chủ nhân, lập tức dạ quang khắp thân kiếm bùng nổ mãnh liệt không cần chủ nhân sử dụng nó vẫn chém ra một kiếm kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần thẳng về phía của thanh niên nam tử
Ở ngay trước mắt một vòng ánh sáng cong v·út hình bán nguyệt từ lưỡi kiếm bắn ra tốc độ kinh kh·iếp cho dù trong mắt của một kiếm tu đã đi tới ngưỡng cửa mười một cảnh như hắn vậy mà còn không bắt kịp cái bóng của nó lướt đi. Kiếm chiêu khoa trương kia cắt qua vô số tầng cương phong mà ầm ầm lao đến thế như bổ núi phá sông thật sự là sát chiêu muốn cắt hắn ra làm đôi. Chỉ là trong khoảng khắc khi mà thân thể của nam tử cùng với kiếm chiêu kia v·a c·hạm vào nhau từ trên thiên không một luồng sáng cực đại thanh mảnh giống như được kết tinh bằng kiếm khí tức khắc chém xuống phá hủy luôn toàn bộ khoảng thiên địa này, cắt nguyên cả kiếm ý ầm ầm thế không thể ngăn đỡ của lão nhân tóc bạc không râu ra làm đôi lại bắn thân thể A Lang một cái bay thẳng về phủ viện của Tần gia nằm vật thẳng ra nền đất cứng bên ngoài.
Từ đầu chí cuối đều chưa đến một tích tắc trôi qua nam tử trong tay vẫn nắm chắc thanh bản mệnh phi kiếm Hồi Phong của mình đã quay về tiểu thiên địa này, hắn nằm vật ra hơi thở hổn hển dồn dập mồ hồ lạnh khắp lưng tuôn ra như suối thấm ướt hết toàn bộ lớp y phục bên ngoài, sóng lưng truyền tới từng cơn run rẩy lạnh toát…hắn cố nuốt lại vào bụng một ngụm khí lạnh không thể tin nổi bản thân mình vậy mà vẫn còn sống sót sau một chiêu kiếm vừa rồi…kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần.
Ở trong đình viện lớn nhưng chỉ được thắp sáng bằng vài ánh đèn đơn bạc tạo thành những luồng sáng nhỏ le que đơn chiếc mỗi nơi một ít khiến cho không gian sáng tối chập chờn bất định phiêu diêu trong từng cơn gió mùa xuân, gia gia của Tần Phong còn đang nằm trên ghế dài ngắm trời ngắm đất, trên chiếc bàn gỗ bập bênh như sắp ngã do thằng cháu trai mình đóng ra còn có chum rượu mới uống cạn vừa đặt xuống bàn trùng khớp với khoảng khắc mà luồng sáng kiếm khí cứu hộ vệ A Lang một mạng, lúc bây giờ lại đột nhiên đầy lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lão nhân ung dung vẫn giữ cho mình một dáng vẻ thoải mái như thể không quan tâm chuyện đời cũng chẳng để tâm đến nguyên cớ vì sao chum rượu lớn tự nhiên lại đầy kia, mắt ngắm nhìn ánh trăng treo ở lưng chừng trời, tay đưa qua cầm lấy tiêu sái uống một ngụm lớn ngâm lại một bài thơ cổ mà khi trẻ vân du thiên hạ từng đọc qua của một vị thánh hiền nho gia.
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
- Vốn tưởng đã đi xa đến nơi này, nghĩ rằng có thể kéo dài hơi tàn của mình bên thằng cháu ngu ngốc kia thêm vài năm. Nhưng hôm nay có vài kẻ đứng sau đã không chờ được nữa. Khà khà khà…đến đến đến tất cả đều đến, lão già sắp c·hết như ta giờ cũng chỉ còn lại cái mạng quèn này vốn đã chờ đợi cũng lâu lắm rồi.
Lời vừa dứt lại thêm một hớp rượu lớn được rót thẳng vào trong miệng một chum rượu lớn đến như thế vậy mà chỉ mới có vài hớp đã hoàn toàn uống đến gần cạn tửu lượng của lão nhân gia thật sự sẽ khiến cho không ít người nam tử trai tráng phải cúi đầu bái phục. Lão gia gia uống được rượu ngon mỹ tửu xem như có chút vui thích trong lòng, chum rượu lần thứ hai đặt lại xuống bàn lớn giọng nói với người nào đó vẫn luôn vô hình đứng ở nơi này chờ đợi.
- Người đến là khách, nếu không ngại cùng ta uống.
Ở trong bóng tối thăm thẳm nơi góc vườn có một vị nho gia thánh nhân trên người mặc theo thanh sam y bào đơn bạc, chiếc áo khoác ngoài này đã sớm sờn cũ đến nỗi không thể nhìn rõ ràng được màu sắc ban đầu trắng xanh loang lỗ bởi vô số lần giặt đi mặt lại. Mái tóc cao được cột búi cẩn thận còn có trâm ngọc màu lục bích xuyên qua, vị thánh nhân nho gia này chậm rãi bàn chân đi tới trên tay có cầm theo một bầu rượu lớn khác lúc đến bên bàn mới trầm tĩnh ngồi xuống một cái ghế đẩu nhỏ mỉm cười
- Tay nghề thật không tệ. Lão tiền bối nhân gian tửu hiếm có này hôm nay mời người uống.
Gia gia của Tần Phong cười thành một tràng dài, lập tức bị hương thơm của thứ mỹ tửu kia đánh thức tâm tình, bật người ngồi dậy khỏi ghế dài cẩn thận duỗi cái lưng mỏi của mình nghe thành từng tiếng rắc rắc, lão nhân vỗ tay nhẹ nhàng hai cái gia viên vốn sáng tối lổm chổm lập tức rực rỡ cả lên bởi vô số những ánh đèn lồng vô thanh vô tức xuất hiện.
- Xem như Tề Long ngươi chưa phải đám già hủ lậu bại nho hết thuốc chữa kia. Uống phải uống một chén thật lớn mới có thể chứng tỏ chí khí nam nhi.
Gia gia Tần Phong cầm lấy chum rượu chẳng biết từ bao giờ đã đầy đến miệng kia một hơi uống ực ực thành tiếng, vô cùng phóng khoáng lại có nét tiêu sái hiếm có trên thân thể già nua vốn đã gần đến cực hạn kia. Còn có người ngồi bên cạnh là vị Tề tiên sinh viện trưởng của thư viện Thương Sơn ngồi cùng uống phụ hoạ thêm thực sự lúc này đã là một cái cảnh sắc không tệ chút nào. Có rất nhiều chuyện không cần lời đao to búa lớn, cũng chẳng cần lời nhỏ nhẹ êm đềm, đơn giản hai bầu rượu hai con người cùng uống cũng có thể hiểu được đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Tề tiên sinh bản thân là nho gia thánh nhân tọa trấn nơi này tuy nói không phải là người hủ nho cô lậu nhưng cũng không phải loại người bất tuân quy củ. Hôm nay phá lệ uống một trận cùng với vị gia gia Tần Phong thật ra là đã chịu một trận dày vò không nhẹ. Tuy nói là uống nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhấp môi hai ba chén liền không thể nào uống thêm được nữa. Cuối cùng vẫn là bị gia gia Tần Phong cười cho một trận chung quy vẫn dính vào cái mác hủ nho không làm gì nên hồn, nam nhân vô tửu như kỳ vô phong Tề Long ngươi…chậc chậc…hơi kém. Đêm xuống nhanh hơn, Tề Long đứng ở bên cạnh ghế dài ngửa đầu nhìn ngắm nhìn ánh trăng huyền diệu treo ở lưng chừng màn đêm. Bất chợt ở bên cạnh gia gia Tần Phong lên tiếng hỏi
- Thử hỏi ngươi một câu, nếu như trước mắt ngươi có người chơi vơi ở vách đá sắp rơi xuống, nếu như ngươi cứu người ngươi sẽ c·hết vậy ngươi có cứu hay không ?
- Không cứu, tuyệt đối không cứu.
Tề tiên sinh đối với câu hỏi này chẳng cần có một chút suy nghĩ nào liền có thể đáp lời, hơn nữa trong thanh giọng của ông còn vô cùng khẳng khái, lời nói mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt. Lão nhân nghe qua một chút liền trong bụng đoán chắc rằng ở trong quá khứ sớm đã gặp qua hoặc đối diện với tình huống tương tự như thế mới có được câu trả lời đơn giản và nhanh chóng đến bất ngờ như thế. Lão nhân ánh mắt hơi có chút mơ hồ chưa thể nghĩ thông suốt đáp án này tùy thời hỏi thêm.
- Vì sao lại không cứu ?
- Quân tử cứu nhân, bất cưỡng thân hãm tử lộ. Người quân tử gặp chuyện bất hạnh của nhân gian, trước tiên lòng trắc ẩn muốn cứu giúp sẽ trỗi dậy. Nhưng người quân tử tuyệt không phải kẻ cổ hủ, hắn có thể đi đến vách đá cứu người, nhưng tuyệt đối sẽ không vì cứu người mà để cho mình rơi vào trong tử cục chịu c·hết.
Ở trong đêm trăng sáng có bóng người bước chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, có tiếng xe gỗ lớn kẽo kẹt cùng với những âm vang v·a c·hạm từ nơi bánh xe với con đường đá. Một thiếu niên mặc trên người đạo bào đạo gia với hình vẽ âm dương bát quái đồ đằng sau lưng, đầu đội cao quan nở rộ ra như một đoá hoa sen.
Gương mặt xem như anh tuấn với đôi mắt sáng tinh anh có thần chỉ là lúc này ở trên trán của thiếu niên lại có điểm thêm một nốt ruồi đỏ vô cùng nổi bật, thiếu niên sờ sờ vào chiếc trâm gỗ khi nãy vừa mua vẫn đang ngự trên mái tóc của mình, trầm giọng thở ra một hơi.
- Hay cho một câu bất cưỡng thân hãm tử lộ. Nho môn thư sinh vẫn là nên có khí khái như thế. Thiên địa từ xưa đến nay xem vạn vật đều công bình như một, dựa vào cái gì mà một người lại muốn mình cao hơn cả ông trời chứ…
Thiếu niên này lắc đầu hai cái thở dài một hơi, mang theo dáng vẻ trầm tư kia của mình cùng theo cái lắc đầu ấy để gió cuốn đi thật xa trả lại trên gương mặt sự vui tươi giống như ban đầu. Chiếc xe gỗ thồ hàng đang dừng khựng lại một lần nữa vang lên tiếng kẽo kẹt rồi lăn dần đi xa hoà mình vào trong sự tấp nập của con phố Đào Hoa đầy màu sắc. Trời đêm xuống, đèn lồng sáng lên điểm từng hạt sáng nhỏ lung linh hoà cùng với màu trời.