Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22 Gặp gỡ

Chương 22 Gặp gỡ


Cũng chẳng biết là đã qua bao nhiêu lâu thời gian chỉ thấy màn đêm đã chậm rãi buông xuống che phủ lấy toàn bộ vòm trời của Thanh Sơn thành, số người lúc này còn qua lại trên phố cũng đã thưa thớt hơn nhiều Tần Phong mới lót tót bàn chân quay về tổ trạch của mình. Thiếu niên hít sâu một ngụm khí lạnh của trời đất vào buổi đêm muộn, trong lòng thầm mặc niệm một vài đạo lí nhỏ của nhà phật mà mình từng nghe qua, cuối cùng hắn thở ra một hơi lấy câu vạn sự tuỳ duyên bình thường vẫn thường được treo ở bên miệng của các vị tăng nhân hôm nay treo lại ở trên miệng của mình. Rồi mới thả chậm từng bước chân một trên con đường lớn của phố Đào Hoa quay về nhà.

Phố lớn Đào Hoa từ ngày xưa cho đến hiện tại vẫn luôn là con đường lưu thông chính của người dân trong thành, đương nhiên cũng nhờ có lượng người ra vào hàng ngày cực lớn như thế mà nó đã trở thành con phố buôn bán tấp nập sầm uất nhất của toàn bộ Thanh Sơn thành. Tần Phong đảo mắt nhìn quanh khắp nơi, trong thành mấy ngày hôm nay lại càng tấp nập người ra vào hơn bình thường mà hình như trong số đó còn có rất nhiều khuôn mặt mà thiếu niên mới gặp qua lần đầu già trẻ trai gái đều có đủ, đa phần thì họ đều là người tu hành từ bên ngoài đến nơi này kiếm một chút món lợi cơ duyên.

Nếu như nơi này không nối liền với một phương linh mạch bảo địa từ thời thượng cổ một tòa Thanh Sơn thành vốn nằm ở điểm cuối của bản đồ Sơn Linh quốc theo lí mà nói tuyệt đối sẽ không thể nào có được dáng vẻ đông đúc như thế này, đương nhiên cái đấy là theo lí lẽ bình thường để nói mà thôi còn nơi này lại không thuộc cái lí lẽ thường tính ấy.

Thiếu niên tò mò chăm chú để ý xung quanh nhiều hơn một chút, phần lớn những người đang đi đi lại lại trên phố vào giờ này đều là trung niên nam tử hoặc là trung niên nữ tử có người bên hông mang theo đao kiếm khí khái ngút trời, cũng có người tay không bắt giặc phong thái bình thản ung dung tiêu sái, nhất là các vị trung niên nữ tử mỗi bước đi đều nhẹ nhàng phong tư yểu điệu tha thướt làm người ta không thể không dõi mắt. Bọn họ y phục trên người có đủ thứ loại màu sắc cùng với kiểu dáng khác nhau quần là áo lụa cực kì bóng bẩy. Duy chỉ có một điểm mà tất cả bọn họ đều giống nhau chính là một thân khí thế không tầm thường đang vô hình áp bức tất cả dân chúng qua lại xung quanh, làm cho mọi người vô thức đều giữ nguyên khoảng cách với họ.

Thường thường thì mỗi năm sẽ có một tháng cũng không phải là tháng tổ chức các loại lễ hội đặc biệt nào nhưng đều tấp nập người giống như thế này. Tần Phong thoáng có những ý nghĩ sâu xa trong đầu thế nhưng thiếu niên rất nhanh đã gạt phăng chuyện ấy đi, bàn tay nhanh hơn đưa vào bên trong túi áo lấy ra một túi mấy cái bánh bao chiên được quấn vào trong lớp giấy chống thấm dầu cầm bỏ vào miệng nhai ngon lành. Bao nhiêu sự lo lắng cùng với suy nghĩ đều đi theo cái bánh bao kia chui tọt vào trong bụng, thiếu niên thích chí ăn thêm một cái nữa rồi lại một cái nữa sự hào hứng trong người cũng theo đó mà tăng cao.

Trời đêm xuống rất nhanh mang theo từng lớp sương mờ từ nơi rừng già chầm rãi đổ về thành, thế nhưng đường phố Đào Hoa thủy chung vẫn cứ như cũ tấp nập người tới kẻ đi vô cùng nhộn nhịp, trên đường lớn ở chỗ một sạp hàng được bày biện vẫn còn treo đèn lồng có tiểu cô nương vui thích chỉ trỏ bàn tay nhỏ nhắn cực kì đáng yêu của nàng vào cái mặt nạ hình con khỉ bằng gốm sứ tinh xảo được trưng bày trên giá của một cửa hàng bán đồ chơi trẻ con, ánh mắt đứa trẻ chừng bốn năm tuổi gì đó sáng lên lấp lánh cứ tựa như là một viên pha lê thu nhỏ khi nhìn vào món đồ ấy không ngừng vòi vĩnh vị lão nhân khôi ngô đứng ở ngay bên cạnh mình.

- Gia gia hay là người mua cho cháu cái mặt nạ ấy đi.

- Tiểu thư người thật sự muốn thứ ấy sao ?

Tiểu cô nương không nhanh chóng đáp lời mà lại gật thật mạnh đầu để biểu thị rất rõ ràng mong muốn của mình gật lia lịa cứ như gà mổ thóc chỉ là vóc dáng của nàng bé còn này tương đối nhỏ nhắn bên ngoài lại mặc một bộ quần áo bông đỏ rộng thùng thình trên đầu đội mũ bông đỏ có cái chóp mũ là một quả cầu bông màu trắng, gương mặt tiểu cô nương phấn hồng cực kì tinh xảo so với những tiểu cô nương ở chốn phường thị tầm thường tự nhiên là đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần. Nhìn tổng thể qua một phen này thật sự phải nói rằng nàng chính là tiểu cô nương đáng yêu nhất mà Tần Phong từng được nhìn thấy qua.

Có người đứng ở bên ngoài muốn mua đồ vậy nên rất nhanh từ bên trong sạp đã có tiếng người vọng ra chào hỏi cũng chẳng phải xa lạ chính là thanh giọng mềm mại có phần trong trẻo và cuốn hút người nghe của Bạch Ngưng Sương, nàng giờ này chưa về nhà vẫn đang tranh thủ cố làm thêm chút công việc trông giữ cửa hàng buổi đêm để kiếm thêm chút thu nhập cho mình. Vị lão nhân khôi ngô dáng người cao lớn bất đắt dĩ không biết phải xử trí như thế nào với chuyện này.

Khi sáng đại sự được quyết định quá vội vàng lúc xuất hành lão nhân chỉ kịp mang theo vài túi tiền làm lộ phí để qua cổng thành và chuẩn bị cho một chút những giao dịch nhỏ ở đằng sau, ban đầu đã tính toán rằng bên trong thành sớm có người chuẩn bị chu toàn mọi thứ không cần phải lo lắng nhiều. Chỉ là không nghĩ đến chuyện khi vào trong thành rồi phía bên kia lại xảy ra nội vụ kì lạ lão nhất không thể liên hệ cùng với bất kì một người nào mới phải lâm vào tình cảnh tréo ngoe trong túi có tiền nhưng lại không thể động đến như thế này, giờ khắc ấy tâm tình lão già đã hai thứ tóc trên đầu rối bời cũng không biết phải dùng lời lẽ thế nào để nói với tiểu cô nương áo bông đỏ cho nàng không nổi giận hờn dỗi.

Công tử cao hứng vui vẻ từ đằng sau chậm rãi tiến bước tới gần trong miệng vẫn còn đang nhai bánh bao chiên trên tay cầm túi bánh bằng giấy chống thấm dầu ước chừng vẫn còn cỡ bảy tám cái gì đó ở bên trong, lúc bước đến gần đôi lão nhân cùng với tiểu cô nương đứng trước sạp hàng thiếu niên hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía chiếc mặt nạ hầu tử được trưng bày trên đầu kệ đằng xa trong mắt của hắn chợt loé lên những tia dư quang kì dị có vẻ thích thú nhiều hơn nhưng lại không hỏi mua ngay mà ngồi xổm xuống ở bên cạnh tiểu cô nương áo bông đỏ đang không ngừng vòi vĩnh kia mỉm cười hoà ái rồi mới bắt chuyện làm quen với nàng

- Tiểu muội nhỏ, muội rất thích món đồ chơi ấy sao ?

Tiểu cô nương ở bên cạnh thình lình bị hỏi tới gương mặt trắng hồng xinh xắn tựa như một món đồ sứ cực kì tinh xảo của cô bé bất ngờ quay nhìn sang. Khởi đầu ở bên trong ánh mắt non nớt ấy là một tràn những bất ngờ không tên có chút giật mình rồi tiếp đến ấy là muôn vàn những thứ xúc cảm biến hoá liên tục xoay vần trong hòn ngọc nhỏ. Cuối cùng ở sâu bên trong đôi mắt nhỏ như hai viên ngọc pha lê tuyệt đẹp đang phát toả ra từng tia sáng lấp lánh chỉ còn lại mỗi sự yêu thích cô gật đầu như gà mổ thóc cũng vô cùng dạng dĩnh một bàn tay nắm lấy bàn tay của Tần Phong một bàn tay khác nắm lại chỉ để lộ ra một ngón trỏ chỉ thằng về phía chiếc mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ được treo trên sạp, khuôn miệng với đôi môi đỏ chúm chím hình trái tim mấp máy cố gắng dùng loại nhã ngôn ở chốn phường thị này nói tròn từng chữ một.

- Thư dinh da da muội duốn moa cái dó nhưng mè Hầu gia gia lại deo diệt không cho.

- Thật sự muốn vậy thì mua thôi, Bạch tiểu thư cô có thể lấy cái mặt nạ đó giúp cho ta được không ?

- Được được được…Tần công tử chờ một chút ta lập tức lấy chúng xuống cho công tử.

Bạch Ngưng Sương nãy giờ ở bên trong sạp hàng đang chuẩn bị sắp xếp lại đồ đạc để đóng cửa tiệm, nghe thấy giọng nói của Tần Phong vọng tới gương mặt thiếu nữ lại rạng rỡ thêm mấy phần vội nhanh tay nhanh chân cầm lấy chiếc mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ đặt cẩn thận vào trong túi vải có thêu hoa văn của cửa tiệm rồi mới chuyền tay ra bên ngoài, thanh giọng phấn khởi của nàng khiến cho người ta dù cảm thấy khó chịu trong lòng cũng nhất thời vui vẻ hơn mấy phần. Tần Phong đưa bàn tay tới đỡ lấy túi đồ nhỏ này có kiểm tra lại thử rồi vô cùng thoải mái chuyền bàn tay nhẹ nhàng sang cho tiểu cô nương.

Tiểu cô nương với gò má phấn hồng tinh xảo hòa cùng với làn da trắng nõn tựa như đang phát quang dưới ánh đèn lồng buổi đêm muộn, bộ dáng của cô bé vô cùng nghiêm chỉnh, hai bàn tay đưa cao hơn về trước đón lấy món quà nhỏ từ một vị thiếu niên mà cô bé thậm chí còn chưa biết đến tên họ là gì, mà dường như tiểu cô nương lại còn không có chút nào xa lạ nào muốn nhảy cẩn lên ôm lấy cổ của hắn, chỉ là gia gia của cô ở phía sau đã nhanh hơn một bước nắm lại bàn tay của tiểu thư nhà mình kéo cô bé xích lại phía sau ở ngay bên cạnh ông, ánh nhìn chăm chú phóng tới có chút dò xét đối với những hành động vừa rồi của Tần công tử.

Lão nhân khôi ngô hơi nheo mắt lại thoáng cái đã thu liễm hết đi phần ánh mắt thưởng thức kì lạ của mình đối với thiếu niên sinh ra và lớn lên ở vùng sơn dã này, còn Tần Phong thì vẫn như cũ dáng người khẳng khái, khí độ ung dung có nét phóng khoáng tiêu sái của bậc chính nhân quân tử, một tay nắm lại để hờ ở trước người một bàn tay khác cầm theo bịch giấy chống thấm dầu bỏ ở sau lưng. Công tử ca đứng trước vị lão nhân dáng người bệ vệ này, trong lòng thầm ước chừng đây chắc là người có thân hình to lớn nhất mà bản thân từng được nhìn thấy, tuy là có phần hơi quá phận nhưng dựa trên hình dáng ấy thật sự có chút liên tưởng ông với mấy con gấu lớn chưa trưởng thành ở trong rừng già ngoài Thanh Sơn thành.

Cố giấu đi cái nhăn mặt của mình…Tần Phong khó mà hình dung ra được tình cảnh của ai đó nếu như bị lão nhân này đánh trúng dù chỉ là một cái…chậc chậc cảm quan lúc đó nhất định là không dễ coi, mà đối với người b·ị đ·ánh trúng một quyền trực diện…cảm giác đau đớn phải trãi qua e là khó mà dùng từ ngữ để miêu tả được chân thực. Tần Phong hơi suy tư một chút nhưng rồi cũng rất nhanh chóng hắn đã trở lại với dáng vẻ an tường như ban đầu, thiếu niên chỉ thấy vị lão nhân gia kia cũng đã di dời tầm mắt của mình khỏi người của hắn mà hướng về phía của tiểu cô nương ở bên cạnh, còn nàng thì giống như một chú chim se sẻ ríu rít không biết bao nhiêu chuyện với gia gia của mình.

Ở trong một khoảng khắc vô cùng ngắn ngủi ấy Tần Phong hơi thẫn thờ, có rất nhiều loại xúc cảm nhất thời bùng nổ đan xen vào nhau…Thiếu niên nhìn thấy một tiểu cô nương nhỏ đang líu lo những câu chuyện của riêng nàng, nhìn thấy một lão nhân già dáng người cao lớn đang cúi thấp lưng để lắng tai mà nghe. Hình ảnh này đối với hắn dường như có chút quen thuộc với quá khứ xa xưa, thiếu niên nén lại cỗ xúc động nhất thời khi nhớ về vị gia gia của mình ở nhà.

Trong miệng tự lẩm nhẩm, hình như hơn mười năm trước cũng là một hình ảnh như thế này nhỉ, có thiếu niên thấp bé tay cầm quyển sách nho học yêu thích không ngừng líu lo về những lời của mấy vị thánh hiền, có vị lão nhân già đi ở bên cạnh lắng tai nghe lâu lâu lại thêm vài câu bình luận xem như phụ họa. Lão nhân mỉm cười với tiểu cô nương xong lại hướng về phía của Tần Phong ôm quyền cúi người cất tiếng.

- Đa tạ công tử. Không biết cao danh quý tánh là gì ngày sau nhất định báo đáp.

- Lão tiền bối quá lời rồi, cái này chỉ tính là một chút quà mọn mà thôi xem như quà gặp mặt nhỏ của tại hạ với mấy người bạn từ phương xa. Tại hạ chỉ là một học sinh Tần gia bình thường, tên gọi Tần Phong.

Lão nhân nắm bàn tay của tiểu cô nương sau khi nghe sơ qua giới thiệu lai lịch xuất thân của thiếu niên này, nét trầm trồ trên gương mặt từ lúc ban đầu cũng giảm đi phần nào, song phần tán dương thì tăng lên càng thêm nhiều hơn. Trong lòng tự lẩm nhẩm, ồ…thì ra là người của Tần gia sao, chính là gia tộc đứng đầu của Thanh Sơn thành này thì phải, quả nhiên là đại gia tộc đứng đầu một phương phúc thiên bảo địa được thánh nhân đích thân tọa trấn, tộc nhân nhiều đời được khí tức thiên địa rèn dũa lại nhận được phúc lộc cao nhất. Chà chà…loài rồng phượng tất sinh ra con là rồng phượng, có được khí độ bậc này…nếu như là một gia tộc bình thường đừng nói có thể gánh vác được hay không mà thực tế là ngay cả tư cách gánh vác cũng không có.

- Tần công tử phần khí phách này thật khiến người ta kính phục, lão hủ không dám giấu bản thân là người của Ngọc Dương sơn. Hôm nay nợ Tần công tử một phần nhân tình, về sau nếu như Tần công tử có dịp đi ngang xin hãy ghé vào Ngọc Dương Sơn nhất định chúng ta sẽ dùng lễ để đối đãi.

- Vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.

Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh háo hức chờ đợi cho hai người khách khí qua lại cùng nhau xong nàng mới lên tiếng lần này là hướng về phía của Tần Phong vô cùng thích thú giống như muốn biết nhiều hơn về một cái thân phận của thiếu niên kia. Nhưng lời đã đến miệng lại bị gia gia nàng ngưng lại nói là trời đã khuya chúng ta không nên làm phiền tiểu thư sinh thêm nữa ngày mai cậu ấy còn phải đi học, nàng tiểu cô nương mới chừng bảy tám tuổi vốn tính tình ương ngạnh nhất thời ngậm một cục ủy khuất phải nuốt hết lại vào trong bụng nín lặng nhìn về phía hầu gia gia phùng mang trợn má, ra chiều vô cùng tức giận.

Chỉ là khi đôi má hồng hào phúng phính kia khẽ phồng lên lại nằm trên nước da trắng phiếu của cô kì thực là quá hoàn hảo đi, thêm đôi bàn tay trẻ con nhỏ nhỏ nằm bên trong bộ quần áo bông đỏ khiến cho cô bé nhỏ dù là giận dỗi chân giẫm mạnh xuống đất cũng thật là quá đỗi đáng yêu. Tần Phong mỉm cười hài hòa thêm một lần, mới nhìn thẳng về chỗ tiểu cô nương bàn tay khẽ đưa tới lắc qua lại vài cái biểu thị ý tứ tạm biệt của mình rồi thong thả dời bước đi xa, để lại một đôi lão nhân tiểu cô nương đứng lặng người ở đằng sau mãi ngắm nhìn theo bóng lưng dần lẩn khuất vào trong làn người tấp nập, vào trong cái bóng đêm với lập lòe những đốm ánh sáng nhỏ bé.

Trời càng về khuya có gió đêm lướt trên con đường làm lung lay những chiếc đèn lồng treo cao.

Chương 22 Gặp gỡ