Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25 Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh ?

Chương 25 Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh ?


Một vài bước đầu vẫn còn tương đối khó khăn để làm quen, dù sao từ trước đến giờ bản thân cũng chưa từng được đi qua con đường nào vững chắc như thế này. Trần Trường An hít vào mấy hơi thật sâu cố gắng hết sức bình ổn đi tâm trạng đang lâng lâng không ngừng của mình. Sau một chút thời gian nữa hắn cũng bình ổn được tâm lí của bản thân, đôi chân thích nghi dần với con đường lát những phiến đá xanh bản lớn, từng bước một ổn trọng không còn cái dáng vẻ tự ti như ban đầu.

Cô nhi họ Trần gánh một bó củi lớn ở trên lưng từng bước chân dần trở nên thoải mái đều đặn, dù sao đi trên đường lát đá xanh cứng rắn cả người sẽ không bị lún xuống như đi trên đường đất xốp, vậy nên khi phát lực để bước đi ở nơi cổ chân cùng với đầu gối không còn phải gánh chịu một áp lực cực lớn đè xuống nữa, cái này giúp cho thiếu niên tiết kiệm được không ít sức lực, bộ pháp cũng sẽ vì như thế mà đều đặn hài hòa hơn. Lưa thưa mấy người đi qua lại vào buổi sáng sớm ở trên đường Đào Hoa nhìn thấy một màn này, trên gương mặt đều hiện lên đủ loại câu hỏi khó hiểu, thậm chí có người còn không giấu được mắt chữ a miệng chữ o, âm thầm thảng thốt.

- Quả nhiên là vùng đất thiên linh địa tú mà, một thiếu niên không có dáng vẻ gì đặc biệt cũng có loại sức khỏe phi phàm như thế…

Trần thiếu niên bước nhanh chân hơn ở trên đường, bởi vì đang gánh một bó củi lớn vậy nên thiếu niên chủ động đi sát về phía lề bên phải của con đường để cho mấy cành củi lớn nho dài ngắn nhô ra kia không vô tình móc trúng quần áo của mấy người đang đi đi lại lại. Chỉ là hiện tại còn có chuyện khiến hắn phải lo lắng hơn nhiều, thiếu niên cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ nhà mà ngày hôm qua Tần công tử đã đưa ở trên tay, chỉ là cho dù hắn đã lật đi lật lại, lật lên lật xuống như thế nào cũng đọc không hiểu được.

Rốt cuộc cũng không phải là bởi vì chữ của Tần Phong công tử quá xấu làm cho thiếu niên đọc không ra, mà là thằng nhóc nhà nghèo này từ nhỏ đã theo cha theo mẹ đi lam lũ kiếm tiền, ngoài một ít chữ nghĩa thông dụng vô tình được người qua đường chỉ dạy ra phần còn lại đều ù ù cạc cạc. Lúc này nhìn tấm giấy trong tay, mặt dù thế chữ trong tờ giấy tuyệt đẹp vững vàng như núi trôi chảy như sông, từng nét nào hoàn mỹ nét ấy nhưng thiếu niên đọc không được vẫn là đọc không được.

Sau một hồi mò mẫm dưới ánh đèn lồng lờ mờ, hắn mới nhìn thấy một vị sai nha tuần đêm đứng ở gần góc đường liền không chần chừ chạy qua bên ấy để đánh tiếng hỏi thăm thử một phen. Vị sai nha tuần đêm đứng ở ngả rẽngả rẽ của con đường, trên tay cầm theo một chiếc đèn lồng, ngọn lửa ở bên trong cháy bình ổn hắt từng vòng ánh sáng vàng nhạt lờ mờ ra khỏi lớp giấy trắng bọc bên ngoài, nó xem như là vật duy nhất cung cấp ánh sáng ở góc con đường. Nhìn thấy từ phía xa có một thiếu niên gánh củi tới gần, nam tử trung niên độ chừng quá bốn mươi tuổi này hơi cẩn thận đề phòng căng mắt ra để quan sát thử.

Càng đến gần ông càng thấy rõ ràng thêm tình hình, thì ra đó là một thiếu niên nhỏ người chân tay gầy guộc, gương mặt như cục than đen đúa lem luốt, lúc ấy hắn còn đang gánh một bó củi lớn ở trên lưng. Càng đến gần càng nhìn thấy rõ ràng hơn, không dưới ba lần vị nam tử trung niên làm cái nghề sai nha tuần đêm này nuốt nước bọt ừng ực,…cái gì mà gọi là bó củi lớn chứ, phải dùng đến từ khoa trương để miêu tả mới là đúng nhất. Bó củi ấy suýt soát phải lớn bằng cả người của ông, được một thằng nhóc nhỏ xíu với đôi chân khô đét gánh trọn vẹn ở trên lưng, trông qua gương mặt ước chừng cũng không quá mười bốn tuổi,…một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng…trung niên nam tử hơi hoảng trong lòng thầm hỏi, chẳng lẽ gặp quỷ rồi…nhưng mà thằng nhóc này vẫn có bóng…

Thế nhưng rất nhanh ông đã tự mình đánh tan đi nghi ngờ kia, Thanh Sơn thành cho dù thật sự là ở gần nơi núi rừng hiểm trở ở trên lí thuyết có nhiều tà ma quỷ vật cũng không phải cái gì quá lạ, nhưng mà rất nhiều năm nay đều chưa từng nghe đến chuyện có ma quỷ xuất hiện. Thứ nhất là bởi vì trong thành có an bài một vị đại nhân vật ở Học Sĩ Phường, thứ hai chính là vì vị giang thần ở con sông lớn ngoài thành cực kì linh nghiệm. Thần linh được người dân cúng bái thờ phụng, hương hỏa nghi ngút mấy nghìn năm chưa từng đứt đoạn, lực lượng làm sao một đám cô hồn quỷ vật có thể so sánh, thần tiên linh nghiệm như thế làm sao để cho cô hồn dã quỷ tác oai tác quái dưới mí mắt của mình.

Trung niên nam tử đinh ninh trong lòng, đây đều là những lời mà tam đại gia tộc cùng với vị thành chủ đại nhân kia ấy danh dự mà cam đoan. Hắn có thể tuyệt đối tin tưởng. Vừa nghĩ đến đây mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy thiếu niên đứng ở một bên chờ đợi, thân hình từ đầu đến chân đều nghiêm chỉnh giống như cái bó củi khủng bố ở trên lưng của hắn kia thực ra không có nặng như người ta vẫn tưởng tượng, nén lại nỗi r·úng đ·ộng vào bên trong hắn cẩn thận suy nghĩ rồi mới lựa chọn thái độ để trả lời

- Sai nha đại nhân, ngài có thể cho cháu hỏi đường được không ?

- Ồ được chứ, không biết thiếu niên này cậu muốn tìm nhà nào ?

Trần thiếu niên lập tức đưa tờ giấy chữ về phía bàn tay của nam tử trung niên, ông cũng vui vẻ nhận lấy cảm giác thiếu niên này rất là không tệ cực kì lễ phép biết quy tắc, cẩn thận đọc qua hết chữ ở trên tờ giấy một lần mới thoải mái gật đầu cất lời hướng dẫn.

- Ồ đây là nét chữ của Tần Phong công tử, vẫn quy củ và ngăn nắp như ngày nào. Để ta xem nào, phủ viện của Tần Phong công tử nằm ở biệt phủ của Tần gia, chỗ này được cảnh giới bởi những hộ vệ của Tần gia ta chưa từng đi qua thế nên cũng không mấy rõ ràng về địa điểm cụ thể, nhưng mà chắc chắn là không có khó tìm. Bây giờ cậu đi thêm một chút nữa sẽ gặp một con đường lớn, thường thì sẽ có mấy vị hộ vệ Tần gia canh giữ ở nơi ấy, cậu chỉ cần đưa tấm giấy này cho họ là được.

Thiếu niên nhận lại tờ giấy chữ vào bên trong tay, lần này thái độ cầm đã có sự thay đổi rõ ràng, cẩn thận và nâng niu hơn. Khi nãy nhìn thấy cách mà vị sai nha đại nhân đỡ lấy và đặt tờ giấy có chữ viết tay của Tần Phong công tử ở trong bàn tay, thiếu niên đã thấy được rõ ràng sự nâng niu và cực kì trân trọng của ông,…trong lòng thầm hiểu ra một chuyện, chữ viết tay của Tần công tử đối với người có hiểu biết mà nói là một thứ cực kì không tầm thường, lại càng hiểu thêm về danh vọng thực sự của Tần công tử ở trong mắt mọi người là cao đến mức độ nào. Hắn cẩn thận cúi đầu cảm tạ

- Đa tạ sai nha đại nhân.

- Được rồi thiếu niên đây là nhiệm vụ của ta, hơn nữa ta thấy bó củi trên lưng của cậu cũng không nhẹ nhàng đâu, tuổi trẻ có nhiều sức khỏe là tốt nhưng cũng đừng vì thế mà tiêu phí đi chúng.

- Đa tạ sai nha đại nhân nhắc nhở.

Thiếu niên cúi đầu đáp tạ rồi nhanh chóng tiếp tục bước chân của mình trên con đường, nam nhân trung niên chợt cũng cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt qua người, nhưng không quá kì lạ rồi ông lại nhìn mãi theo bóng lưng của hắn khuất dần vào màn tối của trời đêm, mây mù vẫn còn vương vấn một vài ánh sáng le lói của đèn lồng đương nhiên không giải quyết được vấn đề gì, ông cẩn thẩn lắc người một cái, nghe thấy cái lưng của mình văng lên tiếng rốp một cái, đau đến thiếu điều nhảy dựng cả lên. Nam tử ngẩng đầu nhìn sắc trời đêm u ám, lại sờ sờ vào cột sống của mình…âm thầm thở dài

- Chậc…chậc, già rồi đã già rồi. Tuổi trẻ thật là tốt a, nếu như là ta còn trẻ thì…

- Lão Trình ta nói ông còn trẻ nhất định ăn chơi rất dữ dội. Sao thế bệnh đau lưng lại tái phác à ?

- Ừ!!!

Lão Trình làm công việc sai nha tuần tra ban đêm của Thanh Sơn thành đã tương đối nhiều năm, quen biết của ông với những người cùng cấp bậc vẫn là vô cùng rộng rãi, người vừa mới nói đến kia chính là một trong số các bằng hữu chí giao chí tình của ông, chỉ là hai bên hình như cũng không được bình thường cho lắm. Bị hỏi móc xỉa, lập tức tâm tình lão Trình khó chịu, ném ra một chữ ừ hậm hực, nhưng xem ra người đến kia cũng không hiểu được ý này của ông, hay nói đúng hơn chính là hiểu nhưng bỏ ngoài tai tiếp tục móc xỉa,

- Chậc chậc, ta đã nói lão già rồi đừng có hăng hái như thế nữa mà lão không nghe đâu. Cứ đòi phải một lúc mấy cô cơ, tay bồng tay bế lúc đấy uy phong lắm a…

Vừa mới nói người trong bóng tối đi tới lại càng cười hô hố, nụ cười cùng với b·iểu t·ình trên gương mặt của hắn lúc hiện ra bởi ánh sáng chấp chới của đèn lồng cực kì đáng để b·ị đ·ánh một trận. Trên người mặc theo y phục thường thấy của các hộ vệ, bội kiếm cũng không cầm trên tay và để vắt vẻo ở sau lưng, người đến là A Lang phó đội trưởng đội hộ vệ cấp cao nhất của Tần gia.

- Còn không phải tại cái thằng trời đánh thánh đâm nhà ngươi sao, hại ta mất hết bổng lộc mấy tháng tích góp, thế nào v·ết t·hương b·ị c·hém đã đỡ chưa ?

- Đỡ rồi đỡ rồi, may mà có thần quân đại nhân ra tay kịp lúc mới nhặt được cái mạng về, không là lão sai nha tuần đêm ông thiếu mất một người huynh đệ bốc phét nói điêu đấy.

- Cùng là mười một cảnh kiếm tu chênh lệch giữa ngươi và lão già kia lớn đến thế sao ?

- Dù sao cũng là người có tiềm năng nhất đề thăng lên mười hai cảnh kiếm tu, không so sánh được mất mặt lắm. Thôi đừng nhắc đến nữa, uống trà đi.

A Lang lập tức lấy từ bên hông của mình ra một cái giỏ bên trong là ấm trà cùng với hai cái li bằng gốm sứ kiểu dáng bình thường màu sắc cũng bình bình không có gì đặc biệt, mỗi người chia nhau cầm lấy một cái li rồi rót trà ra cẩn thận nhâm nhi, nước trà vẫn còn nóng hổi lúc rót vào trong li nó thoảng lên từng hơi khói nhỏ, uống vào một ngụm đầu vị đắng chát lan ra đầu lưỡi mà hậu vị ngọt ngào lại thấm vào tận sâu nơi cổ họng của mình, cảm thấy cả người dần ấm lên, gió đêm thổi qua nơi này nhưng khí lạnh không thể xâm nhập vào trong người nữa

- Ngươi thấy thằng nhóc vừa rồi thế nào ?

- Mệnh chỉ có tám thước thì không thể cầu được một trượng. Nhưng mà mệnh thằng nhóc này lại đặc biệt cứng rắn, chắc là bởi vì nó cùng với đứa nhỏ kia đều là những người được chọn. Chưa kể…à mà thôi vẫn là đừng nhắc đến thì hơn,…

Hai người cùng uống trà, từng hớp nước nóng hổi chạy vào trong bụng làm thân thể ngày một ấm áp hơn chống lại cái lạnh giá của những cơn gió buổi đầu xuân. Không ai nói với ai điều gì, thiếu niên lại tiếp tục đi nhanh trên đường, càng quen thuộc với cảm giác gánh củi hắn càng cảm thấy nó nhẹ hơn bây giờ bước chân thoải mái đã không còn thấy mệt mỏi nữa. Chặn đường tiếp theo cũng diễn ra y hệt như thế, mấy người hộ vệ của Tần gia nhận lấy tờ giấy từ tay thiếu niên, sau khi đã soi xét kĩ càng từng nét chữ cùng với màu mực và hơi mực mới xác thực là chữ viết tay của công tử nhà mình, hơn nữa dựa vào mùi mực xác nhận chúng được viết cách đây chưa lâu, lại hỏi thêm mấy câu để xác định rõ ràng nhất mới cho phép được đi vào. Dù sao ngày hôm qua công tử cũng đã có thông báo cho bọn họ trước một tiếng rồi.

Hai người hộ vệ đi ở hai bên của Trần Trường An, ánh mắt của họ từ đầu đến cuối đều dán chặc vào từng động thái của thiếu niên, một tay khác thì chuẩn bị v·ũ k·hí chỉ cần thằng nhóc này có bất kì một dấu hiệu đáng ngờ nào mà họ cho là hành động nguy hiểm, sẽ lập tức tiền trảm hậu tấu. Nhà giàu chính là nhiều quy tắc, đây còn là đại gia tộc đứng đầu trong ba cái đại gia tộc của Thanh Sơn thành quyền quý không biết bao nhiêu mà kể, thái độ khắt khe như thế là có thể hiểu được.

Đi tới gần khu trạch viện hoàn toàn chìm vào màn tối, một người hộ vệ bên hông đeo trường đao lập tức ra hiệu cho tất cả cùng dừng lại, rồi mới cẩn thận lên tiếng căn dặn.

- Tiểu huynh đệ thông cảm, đây là quy tắc của bên trên chúng ta không thể làm trái. Vì an toàn của công tử nhà ta, chút nữa có chỗ khó khăn mong cậu hãy toàn lực hợp tác cùng với bọn ta, đây không phải làm khó dễ mong cậu thông cảm.

- Dạ vâng.

Vừa mới dứt lời lập tức người đứng ở phía sau bước tới một tay đưa lên cao chạm vào đỉnh đầu của thiếu niên nhẹ nhàng áp hắn cúi đầu nhìn xuống đất. Trần Trường An cũng rất hợp tác mà lập tức làm theo, lúc thiếu niên nhìn xuống toàn bộ không gian bên dưới chân đều là màn tối trừ một viên gạch phía trước bàn chân của hắn, không thể thấy rõ điều gì tựa như lạc vào một địa phương cực kì quỷ dị. Người kia đi trước người hộ vệ ở phía sau cẩn thận dìu hắn đi từng bước một, từng mảnh đá dưới chân không ngừng xoay chuyển trong tầm mắt hoàn toàn xóa bỏ khả năng đánh giá phương hướng của thiếu niên.

Nhắm mắt lại, sẽ đi hơn đó. Ở bên tai của thiếu niên bất chợt vang lên một tiếng người, âm thanh bị vọng, vang đi như gần như xa ở bên trong lỗ tai rất rõ là giọng của một nữ nhân, bởi vì chất âm kia kì thực rất ngọt ngào. Thiếu niên không dám có suy nghĩ quá nhiều, lập tức nhắm mắt lại, toàn bộ thân thể như được thả lỏng ra, từng bước chân cũng đều đặn thoải mái hơn. Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài cánh cửa gỗ lớn vọng thẳng vào bên trong viện, một thiếu niên thanh sam y bào đơn bạc chậm chân đi ra bên ngoài, chạm bàn tay vào cánh cửa gỗ từ từ kéo nó mở ra.

Tiếng cót két của những tấm sắt làm bản lề cửa không ngừng vang lên ngắt mạch vô số những dòng suy nghĩ bâng quơ, ở bên ngoài đã có người chờ sẵn từ lâu, là một hộ vệ của Tần gia ở bên hông có đeo theo một thanh trường đao. Lúc này hắn đứng ở trước cổng nhà cung kính cúi người ôm quyền chờ đợi, nhìn thấy cánh cửa từ từ được mở rộng, thân hình của công tử cùng với một chiếc đèn lồng ở trên tay xuất hiện dần, hơi ngưng thần nín lặng mới kính cẩn lên tiếng.

- Công tử ở bên ngoài có một thiếu niên giao củi, đã đưa vào bên trong,…tiếp theo nên làm như thế nào ?

- Để hắn gánh củi vào là được.

Lời này vừa mới dứt ở một bên vị hộ vệ kia thả bàn tay ra cùng lúc điều chỉnh lại chỗ đứng của Trần Trường An sao cho phù hợp với quy củ, cũng giúp đỡ thiếu niên điều chỉnh bó củi cực lớn hắn đang cõng trên lưng đều đặn đẩy người đi về phía trước. Xuất hiện ở trong tầm mắt, một thiếu niên thân hình ốm yếu gầy gò, gương mặt vốn đã không trắng trẻo bây giờ lại thêm một lớp bụi rừng làm nhấm nhem vằn vện từng đường, sau lưng y còn có một bó củi lớn so với thân hình của Tần Phong hiện tại thậm chí thực sự còn to hơn.

Mắt nhìn thấy bó củi trên lưng hắn mà choáng váng cả đầu, tuyệt đối là nghi ngờ nhân sinh làm thế quái nào mà một thiếu niên thân hình ốm yếu với đôi chân như hai que củi đen đúa kia lại có được thứ sức mạnh kinh người như thế, đúng là không hợp với đạo lí một chút nào. Hơi nhìn thẳng về người trẻ tuổi ở trước mắt của mình, vui vẻ mỉm cười.

- Được rồi, mang giúp ta vào bên trong đi.

Tần Phong mở rộng cửa đón khách vào trong nhà, thái độ thoải mái thiếu niên kia cũng rất hiểu chuyện lập tức gật đầu cũng không dám nhìn loạn sang hai bên trực tiếp phát lực ở nơi cổ chân cùng với đầu gối nhấc cả thân hình của mình nhẹ nhàng bước qua thành cửa bằng gỗ đi vào bên trong vườn nhà, thiếu niên cũng không dám đi xa chỉ bước mấy cái rồi chủ động nép sang một góc mắt nhìn thẳng chờ đợi. Hai người hộ vệ từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên ngoài chờ đợi, ánh mắt tập trung vào thân thể của thiếu niên gánh củi một giây cũng không hề rời đi. Đây chính là sự che chở cùng bảo vệ vô hình của Tần gia đối với tộc nhân của mình.

Tần Phong không mời hai người này đi cũng không đóng lại cửa viện lớn hắn hiểu nguyên tắc làm việc của hộ vệ Tần gia nên không muốn làm khó họ, dù sao những người này cũng là có ý lo lắng cho an nguy của mình, hơn nữa họ chỉ đang làm nhiệm vụ của bản thân thực thi công việc của bản thân. Gật đầu một cái rồi trực tiếp quay người về phía sau dẫn đường, Trần Trường An đứng ở một bên ngưỡng cửa hơi cúi thấp từ đầu đến cúi đều trông theo từng bước chân của công tử ca mà đi tuyệt đối không dám ngẩng đầu dù chỉ là một cái nào.

Hai người đi thẳng, trạch viện này của Tần Phong được thiết kế theo hướng kiến trúc tứ hợp viện có rất nhiều những loại phong cảnh đặc sắc như hồ cá thác đá, vườn hoa được xây dựng tỉ mỉ ở bên trong, diện tích toàn bộ cũng không tính là lớn ước chừng chỉ có cỡ một sào thôi nhưng mà cũng khiến cho Trần Trường An một cái thiếu niên nghèo trố mắt kinh ngạc. Lượn đi một lát rẽ qua một hướng khác hai người rất nhanh đã đi đến căn phòng bếp ở bên hông. Tần công tử đứng ở bên ngoài, chỉ tay về phía của một chỗ trống trong góc tường vốn là nơi đặt cái chum nước lớn nay đã bị dời đi dùng làm chỗ để trữ củi sau mùa đông.

Thiếu niên Trường An vô cùng chăm chỉ làm việc theo lệnh, từ đầu đến cuối thuỷ chung tầm mắt chỉ dõi theo những nơi được công tử chỉ tay chỗ khác hắn không dám nhìn lung tung. Nhà có tiền bình thường đã có rất nhiều thứ cần phải chú ý, trước đây thiếu niên nhỏ cũng có cơ hội được giao củi cho một vài gia đình tính là khá giả ở trong thành, bậc cửa nhà họ rất cao hắn mang củi tới cũng chỉ có thể đứng ở cửa sau chờ nhận tiền rồi rời đi, chưa bao giờ được đặt chân hẳn vào bên trong như lúc này.

Đây là vị công tử nổi danh bậc nhất của Tần gia hay sao, là người thuộc một trong tam đại gia tộc quyền thế nhất của thành hay sao…hoàn toàn không giống với bất kì một người giàu có nào mà thiếu niên từng gặp qua, thế nhưng hắn cũng không vì thái độ vô cùng niềm nở và thoải mái của vị công tử này mà dám có hành động lung tung quá phận. Thiếu niên vẫn khắc ghi trong lòng rõ ràng vị này là Tần công tử của Tần gia, gia tộc đứng đầu thành Thanh Sơn uy vọng ngút trời, quyền thế càng là kinh thiên.

Người giàu chú ý nhiều đạo lí này từ khi còn nhỏ hắn đã được cha mẹ dặn dò phải ghi nhớ thật kĩ lưỡng, người không thể dùng chữ giàu để miêu tả như Tần gia lại càng sẽ chú ý khắt khe hơn. Một cô nhi đã mất đi phụ mẫu từ cái hồi mới chừng bốn năm tuổi, tự mình lăn lộn tự mình kiếm cơm ăn, tự mình sống cho đến được hiện tại hắn càng hiểu rõ ràng hơn cái đạo lí kia. Một cô nhi với xuất thân ở tầng lớp tận cùng đáy của xã hội, một thằng nhóc không có chỗ dựa cũng đương nhiên là không có nơi nương thân, hắn nếu như lỡ có đắc tội với những người tùy tâm sở d·ụ·c này, sự tồn tại của bản thân của phụ thân của mẫu thân có thể hoàn toàn tan biến, có thể là không còn ai nhớ đến một nhà ba người từng hạnh phúc, từng sum vầy ở bên nhau như thế nào.

Trần Trường An hắn không s·ợ c·hết…nhưng hắn sợ khi mình c·hết đi ngay cả những vết tích còn lại của gia đình, của cha mẹ cũng sẽ theo hắn đi về thế giới bên kia. Cái c·hết không đáng sợ…mà thứ đáng sợ chính là bị lãng quên vào bên trong dòng chảy không ngừng nghỉ của thời gian, mặc cho bản thân biết rõ về điều ấy cũng thật là khó chấp nhận. Hắn lại lần nữa đứng lên, khom lưng với công tử ca động tác này không thuần thục, từng bước thực hiện vô cùng thô kệch nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một bộ dáng rất quật cường.

Tần Phong ở một bên chờ đợi đã lâu, khi này nhìn thấy thiếu niên đã hoàn thành xong công việc mới thoải mái đưa bàn tay vào trong áo cầm ra một túi tiền thù lao đã chuẩn bị sẵn đặt xuống bàn. Túi tiền nặng trĩu vừa chạm vào mặt gỗ đã vang lên nhưng âm thanh leng keng vui tai, Trường An vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trong lòng thiếu niên lại cực kì chờ mong một khoảng khắc này. Trong tất cả những ngày tháng mà thằng nhóc này từng sống qua trên cõi đời, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhiều đồng tiền đến như thế ở trong một cái túi vải. Càng nhận thức âm thanh khi bọn chúng v·a c·hạm vào nhau sao mà thanh khiết đến thế, vui tai đến thế

- Đây là thù lao cho công việc của ngươi, thiếu niên ngươi vất vả rồi.

- Tần công tử tại hạ chỉ nhặt được hơn bốn mươi thanh củi mà thôi không có nhiều tiền như vậy chứ.

- Ờ bốn mươi đồng là tiền củi hai mươi đồng kia xem như tiền công ngươi gánh đến chỗ ta đi, nhận lấy không cần ngại từ giờ ta vẫn cần ngươi giúp gánh củi. Thế nào là chê ít không lấy ?

Trường An hơi rụt rè chưa hiểu chuyện gì thậm chí thiếu niên còn chẳng dám tin chỉ bằng một lần gánh củi của mình đã kiếm được khoản tiền lớn đến mức độ như thế, phải biết mỗi ngày hắn làm rất nhiều loại công việc, từ gánh củi gánh nước giao phong thư cũng chưa chắc có thể kiếm được một khoản tiền lớn như thế, đây là bằng hai hoặc thậm chí là ba ngày công của hắn cộng lại.n Trong lòng quẩn quanh suy nghĩ, nhưng tiền vốn đã nằm ở trên bàn trước mắt mình hơn nữa còn có câu hỏi cuối cùng kia khiến thiếu niên giật thót tim lo sợ, lập tức bước chân lại hai tay đỡ lấy túi tiền nặng trĩu vang lên từng tiếng leng keng vui nhộn bỏ lại vào trong ngực áo, nhét sâu vào tại túi trong, cẩn thận để nó không lọt ra bên ngoài.

Hành động của thiếu niên nhanh chóng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cái này lọt vào tầm mắt của Tần Phong lại có chút giống như hắn hồi trước len lén lúc ông nội không để tâm trộm tiền đi mua bánh bao chiên của đại di ở đầu đường mỗi lần như thế tốc độ nhanh đôi tay gọn tuyệt không để lại chút manh mối nào. Tần thiếu gia trong bụng liền mở cờ hồ hởi cười hỏi chọc ngoáy một câu.

- Không kiểm tiền, không sợ ta lừa ngươi một phen à.

- Tiểu nhân tin Tần công tử sẽ không làm như thế.

Tần Phong nhất thời bị câu nói này làm cho trầm mặc, nụ cười trên môi cũng dần dịu lại nhường chỗ cho sự trầm tư từ sâu trong ánh mắt. Dường như còn có vô số những thứ xoay chuyển diễn ra với tốc độ không thể tưởng tượng được, chỉ là thiếu niên nghèo khổ đã trải qua cay đắng sự đời cũng học được cách xem sắc mặt của người khác, lúc này thoáng nhìn thấy một bộ dáng trầm ngâm của Tần công tử trước câu nói của mình, trong bụng a ui than khổ cũng không biết bản thân có lỡ lời khiến cho Tần thiếu gia này bực mình hay không.

Trãi qua mấy phút ngắn ngủi cũng chẳng biết là Tần Phong cuối cùng nghĩ đến điều gì, lập tức cười một trận rất lớn rất sảng khoái, tiếng cười phiêu bồng theo âm gió mùa xuân man mát nhẹ trôi trong không gian tựa như một đoạn khúc cất lên cũng khiến người ta trong lòng khoan thai sảng khoái. Giúp cho thiếu niên Trường An thả xuống được một bụng tâm tư lo sợ chỉ thiếu điều thở ra một hơi mạnh nằm xuống nghỉ một lúc mà thôi. Có bàn tay xuyên qua ánh đèn lập loè cháy vô cùng vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Trường An, người này không có quan tâm đến thân phận sang hèn, xuất thân khác biệt giữa hai bên.

- Thiếu niên phải nói là ngươi mắt nhìn của ngươi rất không tệ. Được rồi ngươi có thể đi, ngày mai cũng là một bó củi tiền cứ như hôm nay mà tính sau đó lại đi cùng ta một chuyến có vài chuyện cần ngươi giúp một tay. Cái này là chữ viết tay của ta, nếu như có người làm khó cứ đưa nó ra là được.

Tần Phong chuyền tay tờ giấy đi qua cho thiếu niên xong, cũng không nói thêm nhiều nữa đặt lại hai tay đặt sau lưng mình ngáp một cái thật dài rồi rất nhanh chóng bước về phía trước ra chiều muốn tiễn khách nhân ra khỏi cửa, vẫn như thế từ đầu đến cuối Trường An bảo trì nguyên dạng ánh mắt của mình ở trên bóng lưng của Tần công tử, mãi cho đến khi hắn đã quay ra tới cửa lớn thiếu niên mới lần nữa gật đầu cảm tạ, ở ngoài con đường hai người hộ vệ từ đầu đến cuối vẫn bảo trì y nguyên bộ dạng của mình chờ đợi lần nữa đưa Trần Trường An về phía bên ngoài, đây là công việc bình thường của bọn họ.

Tần gia quy củ rất nhiều, mỗi cái đều được quản lí vô cùng nghiêm ngặt, hộ vệ tuy đều là người trong tộc thế nhưng nếu như không tuyệt đối tuân thủ theo các quy định này sẽ bị xử lí theo gia pháp trong nhà. Nếu như chỉ vì tắc trách của bản thân mà gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì đừng nói chỉ là bản thân chịu hậu quả gia đình của họ đều sẽ bị liên lụy. Công tử tiễn người ra đến cửa lớn, lúc Trần Trường An muốn cùng hai người hộ vệ kia rời đi lại bị một câu nói của Tần thiếu gia làm cho đứng hình một khắc nhỏ.

- Tuổi còn trẻ mà đã giữ cho mình một bụng tâm cơ là điều không tốt. Thiếu niên thì nên có dáng vẻ nhiệt huyết của thiếu niên, như thế mới đúng.

- Đa tạ Tần công tử dạy bảo.

Thiếu niên cúi người vô cùng kính cẩn, cảm tạ lời dạy dỗ này của Tần Phong công tử, lại một lần nữa hắn cùng với hai vị hộ vệ kia theo như cách ban đầu đã đến đi thẳng về phía con đường bên ngoài. Bóng của cả ba người từ từ khuất dần vào màn tối, nhất là bóng dáng của Trần cô nhi ngõ không tên chậm rãi bị nuốt trọn vào bên trong đêm đen, chỉ là không phải bóng lưng cô liêu, độc hành,…Tần Phong mỉm cười rất hài lòng với những gì mà mình đã nhìn thấy vào ngày hôm nay. Công tử đứng mãi ở nơi cửa lớn nhìn theo cả ba người, mãi cho đến khi không còn có thể nhận thức đâu là đêm đen đâu là bóng lưng người đang đi nữa hắn mới quay lại vào trong nhà, đóng cửa gỗ tiếng cót két lại vang vọng trong đêm cô đơn lạnh lẽo, cẩn thận cài lên cái then lớn rồi một lần nữa quay về cái ghế dài của ông nội mình đặt ở ngoài vườn.

Hắn nằm dài xuống ghế bộ dáng vô cùng lười biếng, tầm mắt hướng thẳng về phía trời cao diệu vợi. Ngôi sao chớp sáng trong ánh mắt, đó là một cảnh tượng vô cùng lung linh vô cùng huyền ảo. Màn đêm đang dần chuyển mình chuẩn bị cho cái tuần tự tiếp theo cả nó, đêm qua trời lại sáng đây không phải chính là điều hiển nhiên của thế gian hay sao.

Công tử hơi trầm mặt rồi chẳng biết là bởi vì lí do gì buồn bực ném ra một câu, cũng không rõ là đang cố ý nói với ai, hoặc là thực sự hắn đang cố ý nói với chính ông trời

- Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh, ai nói thiên hạ dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thật sự là lừa bịp mà.

Trời dần ửng sáng, có ánh vàng cam xuất hiện dần ở nơi chân trời xa xôi đằng phương đông, Trần thiếu niên đã quay về lại con đường Đào Hoa, khi này hắn còn đang chạy băng băng trên đường, thế người phóng v·út đi giống như tuấn mã vượt núi băng sông. Lại rẽ một cái hắn đi vào bên trong con đường đầy lông gà vỏ tỏi quen thuộc, đứng ở đường đất hơi xốp có chút lún bàn chân thiếu niên hít vào thở ra từng hơi. Trong lòng không khỏi mặc niệm nhớ lại con đường lát những phiến đá xanh vô cùng vững chãi, viên nào viên nấy cũng phải lớn như cái ván giường trong nhà của mình, bề mặt đá đã được mài bóng giống như mặt gương.

Đời này nếu như hắn không từng đi qua con đường tên là Đào Hoa ấy, người trẻ tuổi cũng tuyệt đối không thể nào ý thức được con ngõ không tên với lớp đất mềm xốp mà mình đang giẫm dưới chân đây rốt cuộc là âm u, là dơ bẩn đến như thế nào. Nếu như chưa từng được bước chân trên con đường lát đá xanh ấy, hắn cũng vĩnh viễn không thể nào hiểu ra được, rốt cuộc là bước chân trên nền đất mềm xốp và bước chân trên đá xanh cái nào sẽ thoải mái hơn, sẽ vững chãi hơn.

Nhưng người trẻ tuổi chẳng những không có cảm giác buồn bã mất mát mà là ngược lại trong dạ còn cảm thấy rất an tâm, Trần Trường An khẽ bật cười thành tiếng hai bàn tay giơ ra, bây giờ đã rất dễ dàng chạm vào hai bên bức tường gồ ghề được đắp bằng lớp bùn vàng thô ráp hơi lung lay như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào này.

Trong lòng nhớ lại, có bao nhiêu thời gian đâu chừng gần bốn năm trước đây thôi hắn cố hết sức cũng chỉ có thể dùng hai đầu ngón tay cái chạm vào hai bên tường đất. Thầm nghĩ thêm vài năm hay vài mươi năm nữa có phải bản thân khi đi trong con đường này chỉ cần ưỡn ngực một cái là hai bả vai của mình đều đã chạm vào hai bên bức tường rồi hay không. Thiếu niên càng nghĩ càng vui, càng nghĩ càng thích. Tương lai phía trước dù không rõ ràng, thế nhưng hắn lại có một lòng tin chắc nịch rằng ngày mai lại sẽ càng thêm tốt hơn, hoặc là giống như bây giờ cũng đã rất không tệ rồi, bóng lưng gầy yếu dần khuất vào trong con đường dài nhỏ hẹp, cũng không biết chân mang giầy rơm kia đã vô tình giẫm lên bao nhiêu phần gà vỏ tỏi.

Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn, ta chắc chắn đó. Một thanh giọng nữ tử lại yếu ớt vang vọng trong không gian sau đó là tiếng cười nhu hòa mềm mỏng, chỉ là giọng nói đã nhỏ thanh âm thoát ra khỏi miệng càng thêm nhẹ nhàng, thế nên từng câu từng chữ thoát ra khỏi miệng nàng đều bị cơn gió mùa xuân cuốn đi hết tất thảy.

Chương 25 Ai nói thiên vận tuần hoàn không thiên vị chúng sinh ?