Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 24 Trần Trường An
Hôm nay Tần An lại tiếp tục luyện tập đến mấy đánh quyền đứng tấn, số lượng bài tập cũng như ngày hôm qua lặp lại không có bổ sung thêm cái gì mới, thiếu niên vươn vai làm cho khác khớp xương trong người đồng loạt cùng vang lên những tiếng lắc rắc cắt ngang cả màn yên tỉnh của buổi đêm, cùng lúc ấy hắn mở rộng phổi của mình chậm rãi hít vào một hơi thật sâu để cho luồng không khí thanh mát chạy dọc khắp cơ thể xuyên qua lục phủ ngũ tạng thấm đến từng thớ thịt từng đoạn cơ bắp đã muốn căng phồng lên trong người.
Hô hấp của thiếu niên hôm nay đặc biệt mạnh mẽ khác hẳn với ngày thường, nguyên nhân chính đến từ việc khai khiếu đả thông kinh mạch ngày hôm qua đã bắt đầu thức tỉnh những tiềm năng vẫn còn bị ẩn giấu ở bên trong cơ thể, vậy nên mới bắt đầu diễn ra những sự biến đổi gần như nghiêng trời lệch đất này. Càng là bởi vì ngày hôm qua hắn đã được đánh thoải mái một trận với đám người của Bạch gia, thu hoạch được cực nhiều loại lợi ích khác nhau, mà ở trong số đó tiền và danh tiếng chỉ là hai cái lợi tầm thường nhất cũng là dễ nhìn thấy nhất mà hắn đã có được, một số khác lại tương đối mơ hồ ngoài chính bản thân Tần An là người trong cuộc ra thì không ai có thể lí giải được.
Võ phu có phương pháp tu hành riêng, một đường thăng tiến một đường tranh đấu đặc biệt khắc nghiệt hơn rất nhiều so với các con đường tu luyện khác, một khi cấp độ rèn luyện của thể chất đạt đến cực hạn bắt buộc phải có chỗ để phát tiết sức mạnh. Đây chính là một trong những điều kiện tiên quyết để tu luyện của võ phu liên quan trực tiếp đến cảnh giới võ đạo, cảnh giới đi lên càng cao kẻ thù cần phải đối đầu cũng sẽ càng mạnh, muốn một đường leo đến đỉnh cao vậy phải một đường đánh hết cả thiên hạ.
Ngày hôm qua hắn đã đánh một trận với cả đám người, tuy không thể gọi đó là một trận đánh đấm thuần túy ăn miếng trả miếng, thế nhưng cũng khiến cho ngưỡng giới hạn của bản thân tăng lên một nấc nhỏ, đối với Tần An một võ phu vừa mới nhập đạo vẫn còn phải đi chập chững từng bước một trên con đường này mà nói, đây đã là kết quả cực kì thuận lợi rồi. Thiếu niên vừa khởi động vừa lẩm nhẩm tính toán năng lực của mình, với tình trạng thân thể như hiện tại của hắn đoán chừng đã vượt qua phần lớn những người đồng học ở cùng cấp bậc của tam đại thế gia, về phần những lớp học có cấp bậc cao hơn giả như giáp đẳng hay ất đẳng, Tần An không có tự tin mình sẽ chiến thắng được những lứa đệ tử tinh anh này một cách dễ dàng, nhưng để đánh một trận thật sự, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn nhất định không có khả năng thua.
Nghĩ đến đây hắn lắc đầu chậm rãi thở ra một hơi dài lạnh buốt từ trong bụng, mới khởi đầu mà đã có được những kết quả khả quan như thế, chứng tỏ con đường mà hắn đang đi vẫn rất ổn thỏa càng chứng minh rằng mấy nghìn năm nghiên cứu về võ đạo của bản thân mình đã không bỏ phí, có thể tiếp tục. Từng hơi thở ra vào đều đặn thế trầm lực lớn cứ kéo dài liên tục như thế cho đến khi cảm thấy luồng không khí lạnh lẽo đi vào dần trở nên cực nóng chạy khắp người thiếu niên mới thở ra một hơi mạnh toàn bộ tâm trí tức khắc tập hợp chú tâm đến xuất thần xuống thế đứng tấn bắt đầu luyện đi quyền để dẫn nhập linh khí vào trong thân thể.
Cảnh giới luyện tập này được gọi là võ phu thuần tuý, trước kia chắc mấy vạn đến mấy chục vạn năm thì cũng xem như là một trong những con đường tu hành chính thống của thế giới này, vốn từ đầu được sinh ra để dành cho người thiên phú tu đạo không quá vượt trội, chỉ là qua vô cùng năm trâu tháng ngựa chẳng biết vì lí do gì mà dần dần suy tàn mai một, mãi cho đến thời điểm hắn tìm được quyển quyền pháp kia, cái con đường tu hành này đã tuyệt tích hoàn toàn trên nhân gian, ngoài một số các bản cổ tịch có ghi chép một cách thô sơ ra thì không còn gì khác. Tất cả đều đã biến mất, bị c·hôn v·ùi ở bên trong dòng sông của lịch sử không ngừng chảy về trước.
Tần An ở kiếp trước cũng từng có thời điểm chú tâm tìm kiếm manh mối về sự tồn tại của con đường này, ở trên phương diện võ đạo mà nói hắn nghiên cứu cực kì sâu xa, những quyển cổ kinh điển tịch tuổi đời mấy vạn năm hắn đều đã từng xem qua nhưng phần nhiều vẫn là công dã tràng se cát, tài liệu chi tiết và sâu sắc về những thứ cảnh giới trong võ đạo mà nói toàn bộ đều đã chìm vào quên lãng, giống như đã bị thế lực thần bí khổng lồ nào đó đứng đằng sau ra tay xoá xổ không muốn hậu nhân tiếp tục đi theo và phát dương quang đại con đường này. Mà quyển quyền pháp Hám Thiên hiện tại đang nằm trong tay của hắn đây chính là một trong số những thứ huy hoàng nhất còn sót lại của thời đại xưa cũ ấy, hơn nữa cũng xem như là quyển sách chứa đựng tất cả những gì tinh túy nhất của võ đạo vẫn còn sót lại ở trên thế gian.
Một cảm giác khó tin bất chợt tràn ngập trong tâm trí của thiếu niên, hắn nhớ đến mấy câu lời tựa ở bên trong quyển quyền phổ Hám Thiên này. Đại khái thì nội dung của nó như sau, ở thời hồng hoang viễn cổ vô cùng xa xưa võ nhân thuần tuý cũng là một trong những con đường đăng đỉnh đại đạo chính thống của nhân gian. Vốn chỉ dành cho những chính nhân quân tử đầu đội trời chân đạp đất, là con đường mà một khi đã bước lên thì chỉ có vĩnh viễn tiến về phía trước chứ tuyệt không thể lùi lại hay quay đầu.
Phàm phu tục tử cho dù thiên phú tu đạo có rác rưởi đến mức nào, chỉ cần có một trái tim sắt đá không ngần ngại khó khăn, một thân bản tâm sẵn sàng lao đầu tìm sống trong chỗ c·hết thì đều có thể luyện thành một thân võ đạo tuyệt đỉnh, so với tiên nhân của tam giáo tứ phương sát lực tuyệt nhiên không thể xem thường. Thậm chí ở trong đề tựa của quyển sách này còn có cả một câu chuyện để minh họa cho thực lực không thể tưởng tượng nổi của võ phu. Trước đây cực lâu không thể nhớ rõ được bắt đầu từ bao giờ, có một nhân vật tên là Bùi Ngưu, trời sinh thể chất tầm thường lại thêm thiên phú tu đạo ngu dốt cho dù hắn đã dùng đến thời gian mấy mươi năm không ngừng cầu học, cũng chẳng thể nào tể thân được vào con đường tu luyện.
Những thiếu niên tu đạo vào cùng thời điểm với hắn đã có được chút thành tựu ban đầu, đối với kẻ nhập môn mấy mười năm vẫn không làm được trò trống gì ra hồn kia liền nổi lên suy nghĩ khinh thường, luôn bắt nạt chèn ép cái thiếu niên ấy đủ điều. Cuối cùng con c·h·ó bị dồn vào chân tường cũng dám cùng với hổ sống c·hết một trận, thiếu niên ấy vậy mà ở trong lúc tuyệt vọng nhất quyết tâm dùng đến nắm đấm để chứng minh bản thân, một quyền hạ xuống liền ngộ ra được quyền ý. Ở trên con đường võ đạo chỉ c·hết mới dừng có được tiến bộ thần tốc, trong vòng vẻn vẹn có hơn năm mươi năm hắn đã đi tới đỉnh phong nhất của võ phu nhân gian, tễ thân võ đạo mười một cảnh. Dùng quyền pháp mà những người tu đạo đều xem là thô thiển không thể chịu nổi kia quét ngang thiên hạ đại địa không có đối thủ.
Một trận cùng cả tam giáo tứ phương tổ sư tranh đấu, cuối cùng hắn dùng một quyền đấm nát trời lấy lực chứng đạo mà phi thăng, trở thành truyền kì ở trong võ phu nhân gian đời đời kính ngưỡng, bất kì nhân vật võ phu cho dù kinh tài tuyệt diễm đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nhắc đến võ phu thuần túy Bùi Ngưu ở trong tâm đều tự khắc mà sinh ra lòng cung kính gọi bằng hai tiếng Võ Tổ.
Mà quyển quyền phổ có tên là Hám Thiên này chính là được vị đại đệ tử của vị Võ Tổ đại danh đại đỉnh kia dành ra tâm huyết cả đời võ nhân của mình viết ra, tuy bút tích này đượm đầy dáng vẻ thô kệch của võ nhân tuyệt không thể đem nó cùng đi so sánh với văn chương của người đọc sách, thế nhưng nội dung từ đầu đến cuối đều ngắn gọn hàm xúc và vô cùng dễ hiểu. Chưa kể đây còn là thứ bút tích được lưu lại từ thời thượng cổ cho đến bây giờ, nhất định quyển sách đang nằm trong tay của hắn đây cũng là một loại bảo vật có loại lịch không hề tầm thường của tiên gia.
Tần Phong nhớ đến đoạn này cả người huyết chí nam nhi dâng trào khó tránh khỏi những nhịp rung động từ sâu trong đáy lòng, khó khăn kiềm xuống nhưng cũng thở ra mấy câu cảm kháng từ tận trái tim, đều là lời thật lòng.
- Lấy sức một người mà dám đấu cùng với cả tam giáo tứ phương tổ sư, cái này cũng quá là ngưu bức rồi. Thực sự trâu bò, quá mức trâu bò.
Thiếu niên lắc đầu mạnh hai cái xua đi những ý nghĩ sâu xa từ sâu trong nội tâm của mình càng tập trung hơn vào cái trước mắt. Chân phải chậm rãi nhấc lên hạ xuống theo đúng như nhịp điệu tiếp đến là cái chân trái rồi đến cử động tay cứ tuần hoàn như thế lặp đi lặp lại không ngừng, đây chỉ là thế đi quyền đầu tiên được liệt kê ở bên trong quyền phổ dùng cho người mới nhập môn rèn luyện thể phách cùng với gân cốt bên ngoài, vậy nên nó cũng là thế đi cơ bản và thô thiển nhất. Chỉ là với trình độ cơ thể như hiện tại của Tần An chỉ với cái bài đi quyền thô thiển này cũng khiến cho hắn mệt lã hết người.
Các bước làm cứ tuần tự kéo dài liên tục như thế hơn một canh giờ, cho đến khi thiếu niên cả người đã ướt đẫm mồ hôi hoàn toàn tinh bì lực tận mới ngưng lại để đi dạo vài vòng xung quanh sân vườn, nhân tiện cũng là luyện tập thêm một số động tác khua tay múa chân nhỏ để thư gân giản cốt. Về phần môn đạo này thì không ai dạy cho hắn, ngay cả trong Hám Thiên quyền phổ cũng không có nhắc đến chỉ là thiếu niên thông qua rất nhiều năm tháng mày mò khổ luyện mà tự mình ngộ ra, áp dụng lên bản thân thu lại được kết quả rất tốt.
Tần An đi vài vòng cẩn thận tính toán lại một chút, ngày hôm nay hắn lại một lần đả thông thêm sáu huyệt đạo trong cơ thể so với ngày hôm qua thì toàn bộ quá trình càng diễn ra một cách thông thuận và dễ dàng hơn rất nhiều, nếu tính thêm số huyệt đạo đã mở được từ ngày hôm trước vậy thì hiện tại hắn đã xem như khai mở ra mười một trên tổng số một trăm lẻ tám huyệt đạo trong cơ thể.
Thiếu niên hít vào một hơi nhẹ nhàng đưa luồng không khí mát lạnh chạy đi khắp cả cơ thể, lúc nhắm mắt cảm nhận lại hơi nhíu đôi mày lại…rõ ràng hắn nhận thấy tốc độ vận chuyển nguyên khí ở bên trong thân thể đã nhanh hơn so với ban đầu không ít, chỉ là điều này ngược lại khiến thiếu niên cảm thấy lo lắng hơn là vui mừng, đại khái có liên quan mật thiết đến cách người ta lí giải về võ đạo.
Con đường tu hành của võ phu trên thế gian có kha khá những điểm đặc biệt khác biệt khi đem so sánh với các con đường tu hành còn lại, đặc biết nhất ở trong số đó là nó không lấy thân thể làm vật chứa rồi dùng nguyên khí để bồi bổ. Mà ngược lại người tu hành trên con đường này sẽ lợi dụng nguyên khí của trời đất làm cầu nối để khai thác những tiềm năng được ẩn giấu ở sâu bên trong thân thể, mà tiềm năng được nói đến ở đây lại chính là hệ thống kinh lạc huyệt đạo trọng yếu trong người.
Các đời võ phu đi qua đều sẽ có những phương pháp luận giải khác nhau về cái khai thác tiềm năng ẩn giấu này, Tần An trước đây khi ngao du thiên hạ đã từng có cơ hội đọc qua vô số những bản điển tịch có nhắc đến nó, chỉ là cách nhắc đến cũng như miêu tả về thứ này của mỗi phiên bản là hoàn toàn khác nhau, hắn càng dốc lòng tìm kiếm tri thức sẽ càng lún sâu hơn vào bên trong ma trận mê chướng không lối ra.
Phải mãi cho đến khi dựa vào cơ duyên xảo hợp mà thiếu niên tìm được quyển quyền phổ Hám Thiên này, rất nhiều những thắc mắc, những dấu chấm hỏi đã in sâu vào bên trong tâm trí mới được giải thích một cách tường tận rõ ràng, càng là dựa vào nó mà Tần An mới thật sự hiểu ra một chuyện. Rằng tất cả những mô tả về cái khai thác tiềm năng ẩn giấu trong từng quyển điển tịch khác nhau kia tựu chung đều hướng về cùng một ý duy nhất.
Đại khái có thể giải thích vấn đề theo cách như sau, ta xem những huyệt đạo ở bên trong thân thể của người luyện võ giống như những kho tàng khổng lồ cần phải khai phá, người luyện võ có thể khai phá được bao nhiêu phần của kho tàng khổng lồ ấy vậy thì họ liền có thể đi được bấy nhiêu xa. Mà ở cái phương diện khai phá tiềm năng thân thể này lại cũng rất đặc biệt, có thể suy nghĩ nó giống như núi vàng. Nếu là nằm ở trong tay của người biết kinh doanh thì có thể từ một núi vàng đẻ thành hai rồi từ hai đẻ thành ba, chậm rãi từ từ như thế tích nước thành bể, tích bể thành hồ, tích hồ thành sông tích sông thành biển. Đây có thể xem là con đường cơ bản mà tất cả những ai theo đuổi con đường võ nhân ở trên thế gian này phải đi qua.
Thế nhưng nếu như đem nó đi đối chiếu với người không có kinh nghiệm thì kết quả thu được sẽ hoàn toàn ngược lại. Mọi hành động đều chỉ là đang tiêu sài hoang phí đống vàng kia, giống như trong nhà có bể nước mà ngươi chỉ biết uống chứ không đổ thêm vào, cứ theo như thời gian năm trâu tháng ngựa qua đi chắc chắn rồi sẽ đến lúc cạn sạch. Mà người luyện quyền nếu như không hiểu thấu đáo phần đạo lí này, cứ cho rằng là bản thân luyện quyền không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc, không giúp có sức mạnh thì cũng có thể rèn luyện sức khoẻ lại không ngờ rằng chính là đang tiêu xài hoang phí những phần tài nguyên của thân thể, có thể sống được qua tuổi trung niên hay không còn chưa chắc chắn chứ đừng nói đến chuyện tuổi già.
Ở bên trong Hám Thiên quyền phổ đây cũng nội dung được chú thích phải đặc biệt chú ý, thậm chí nó còn là phần nội dung bắt buộc phải học thuộc lòng còn quan trọng hơn cả các bước lúc đi quyền. Bởi vì trước đây đã nghiên cứu cực kì kĩ càng quyển quyền phổ này, vậy nên thiếu niên từ sâu trong nội tâm của mình đã ngầm đưa ra một nguyên tắc, chuyện gì mà diễn ra dễ dàng thuận lợi tất phải có trá ở bên trong. Bây giờ đối mặt với sự việc diễn ra một cách quá mức dễ dàng, hắn rõ ràng không thể nào thích nghi nổi, ở trong nội tâm đồng loạt sinh ra vô số những ý nghĩ nghi ngờ, đ·ã c·hết qua một lần đầu óc cũng thông mình hơn hẳn.
Hơi ngẩng người cẩn thận dò xét lại thêm một lần nữa thân thể của mình, bởi do cơ thể người có thể ví như một căn nhà, mà huyệt đạo lại xem như cửa sổ chẳng hạn, nếu như cùng một lúc mở nhiều cửa sổ mà không xem chừng thời tiết và lượng lưu thông gió ra vào trong nhà, vậy thì có thể sẽ bị thổi bay nóc sập nhà lúc nào không hay. Tần An tuyệt đối tin tưởng vào chuyện này thế nên thiếu niên ngưng lại không luyện nữa đặt ra thời gian mỗi tuần chỉ luyện hai ngày đả thông kinh mạch, thời gian còn lại sẽ dùng để ôn dưỡng từng kinh mạch đã đả thông tử trước. Đạo lí từ xa xưa cổ nhân luôn răn dạy, làm người d·ụ·c tốc ắt bất đạt có thể áp dụng lên loại tình huống này.
Thiếu niên nín lặng không đi quyền vung cước nữa, bắt đầu vung nhẹ nhàng tay chân làm động tác như của người già luyện dưỡng sinh, cẩn thận dẫn tinh khí của trời đất buổi chớm sáng tinh mơ chảy chậm rãi vào bên trong thân thể của mình. Thiếu niên bắt đầu hít từng hơi dài khiến cho nhịp hô hấp càng thêm nhẹ nhàng ổn trọng, nếu như lúc nãy dòng tinh khí kia là một cơn hồng thủy cuộn trào liên miên không dứt, vậy thì hiện bây giờ có thể đem nó so sánh với một dòng suối êm đềm róc rách nơi khe đá.
Thiên địa vạn vật dần được trả lại cái bản nguyên yên tĩnh vốn có của mình, thế nhưng chẳng đợi bao lâu thời gian lại có thêm những thứ âm thanh khác chen ngang vào một lần nữa ngắt mạch cái trầm lặng tưởng chừng như vô cùng tận. Ở sâu bên trong một con hẻm nhỏ tối tăm chứa đầy phân gà vỏ tỏi cùng với không biết bao nhiêu thứ đồ bị vứt đi nằm ngổn ngang, có tiếng thở hồng hộc của thiếu niên vang lên, từng hơi trầm thấp ra vào không nhanh cũng chẳng chậm.
Đó là một thiếu niên với thân hình gầy yếu độ chừng mười bốn tuổi, ở trên lưng của đứa nhỏ còn gánh theo một bó củi lớn dưới chân mang một đôi giầy rơm đã cũ rách nát lổm chổm, thằng nhóc đang cố lách người qua các chướng ngại vật trên con đường nhỏ hẹp, cố tiến về phía con đường lớn ở cuối hẻm nhỏ này. Thiếu niên họ Trần tên Trường An là đứa trẻ cô nhi nổi tiếng của con hẻm không tên tối tăm nằm ở rìa của Thanh Sơn thành, nơi mà chỉ có ánh mặt trời vào lúc chói chang nhất mới có thể chiếu được đến chân tường.
Thằng nhóc thả chậm từng bước một trên con ngõ không tên, cẩn thận nhớ lại rõ ràng những chuyện đã diễn ra, mãi cho đến hiện tại trong lòng nó vẫn còn cảm thấy có cái gì lâng lâng khó tả. Đại khái là vì ngày hôm qua trong lúc đi giao mấy bó củi khô cho một hộ gia đình tương đối khá giả ở con ngõ gần ngoài thành, thiếu niên đã gặp qua một vị công tử thư sinh mà mọi người trong thành vẫn luôn sùng bái gọi là tiểu thư sinh của Thanh Sơn thành.
Trường An lắc đầu mấy cái…trước giờ thiếu niên không phải loại người thích tò mò về thân thế của người khác, lại càng không phải loại nói chuyện sau lưng người, thế nhưng danh tiếng của vị công tử này gần xa cực tốt có thể nói là ai ai cũng yêu thích. Người trong thành mỗi khi nhắc đến không một ai có thái độ dè bỉu khinh thường hay khó chịu, ngược lại càng thêm vui vẻ câu nào cũng là tâng bốc lên tận mây xanh, ngay cả cái tên hàng xóm sát vách của Trần Trường An nổi tiếng là đứa trẻ chua ngoa không biết nói câu dễ nghe, thế nhưng đối với vị công tử kia cũng không ít lần phải giơ lên ngón tay cái để khen ngợi.
Một lần thì không nói nhưng mà nhiều lần lặp đi lặp lại như thế, thiếu niên cũng không khỏi thầm tò mò trong bụng, cũng không biết là vị công tử ấy rốt cuộc có bộ dạng như thế nào, nhân cách ra làm sao mà lại khiến cho nhiều người ôm lòng kính nể đến như thế. Hôm qua có cơ hội gặp được người rồi, bao nhiêu câu hỏi chất chứa trong bụng đều đã có lời giải đáp, chỉ tiếp xúc qua mấy câu thiếu niên vậy mà không khỏi mấy lần cố gắng nén lại bộ dáng há hốc miệng của mình. Cũng là lần hiếm hoi, hắn phải gật đầu công nhận lời đồn của mọi người, mười chuyện thì ít ra cũng được một chuyện rất đúng.
Còn về phần lí do tại sao đứa nhỏ cô nhi họ Trần này lại có cơ hội nói chuyện với Tần công tử, thì đó là một vụ mua bán nhỏ giữa hai bên, công tử ca muốn Trần Trường An chặt cho mình một bó củi lớn rồi giao đến tận nhà và buổi sáng sớm ngày hôm sau, thù lao rất thoải mái, cứ dựa theo số cây củi chặt được mà tính. Thậm chí để đảm bảo một mối làm ăn này được diễn ra suôn sẻ nhất, công tử còn rất thoải mái trả trước hai mươi đồng tiền không cần cam kết gì chỉ để lại một mảnh giấy ghi địa chỉ nhà rồi thoải mái rời đi.
Trường An lúc đầu cảm thấy cực kì khó tin, nhưng sau khi nhận được tiền liền không có nói nhiều mà chấp nhận vụ mua bán này. Mà cũng bởi vì chuyện ấy khiến cho thiếu niên phấn khích cả đêm không ngủ, chỉ hơi chợp mắt được một chút liền mang theo dao rìu lên núi ngoài thành đốn củi mang về, mà cũng bởi vì quá hăng say với vụ mua bán này mà thiếu niên vô tình đã chặt một bó tương đối lớn.
Gánh một bó củi có thể xem là khoa trương ở trên lưng đã làm cho bàn chân của thiếu niên lún hẳn vào nền đất xốp của đường núi, nếu có người cũng lên núi chặt củi vào buổi sáng nhìn thấy tình cảnh này, nhất định là bất ngờ đến nổi không thể nào khép được miệng lại. Đem cái sức khỏe kinh người của một thằng nhóc mới chừng mười bốn tuổi đi so sánh với cơ thể gần như chỉ là da bọc xương kia của hắn, thực sự không thích hợp…nghĩ thế nào cũng không thích hợp.
Trần Trường An khẽ nheo mày khó khăn ổn trụ cho vững vàng lại thân hình của mình, chân mang giày rơm đã hơi lún xuống mặt đất khó khăn nhấc lên bước chân đầu tiên. Đại khái là bó củi trên lưng của thiếu niên tính ra cũng phải đến bốn năm mươi cân, có thể nâng được nó lên lưng đã hao phí hết phần lớn sức lực của hắn, nếu như không phải thằng nhóc từ nhỏ đã quen chịu khổ, từ khi mẫu thân cùng phụ thân mất thì sống cảnh ăn gió nằm sương hình thành ra một bộ thân thể cứng rắn hơn người, hắn nhất định cũng không có được cỗ lực lượng bộc phát chừng này.
Cắn chặt môi, từng bước một phát lực nhấc bàn chân lên khỏi nền đất xốp…ở trong lòng mặc niệm chỉ cần hắn cố thêm một bước nữa, ma chay của phụ mẫu hắn năm nay có thể được tổ chức đàng hoàng thêm một chút, đồ ăn cũng có thể nấu nhiều thêm một chút. Mà bản thân hắn cũng có thể mua thêm mấy món phụ thân, mẫu thân bình thường thích mà không nỡ ăn ở cửa hàng Đỗ gia gia. Hắn đi từng bước khó nhọc, cho dù mệt mỏi đến nổi bã vai rã rời muốn gãy làm đôi…cũng không muốn dừng lại, hắn có lí do để cố gắng…chỉ cần như thế là đủ.
Đường đi không quá dài ước chừng từ đoạn ngọn núi này về đến thành cũng chỉ mấy dặm đường là cùng, thế nhưng lúc này gánh một bó củi lớn ở trên lưng con đường chỉ mấy dặm lại thành ra dài đến mấy trăm dặm…đi mãi, đi mãi cũng không thấy được lối vào thành ở nơi nào. Trong vòng năm trăm dặm xung quanh nơi này chỉ có duy nhất một tòa Thanh Sơn thành tồn tại, dĩ nhiên nó trở thành địa điểm giao thương đặc biệt đông đúc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy một hàng người xe ra ra vào vào.
Vốn trước đây thì mọi người dân đều đi qua cái cổng chính cực lớn của thành để đi làm, thế nhưng sau mấy lần tính toán cảm thấy như thế thực sự không hợp, vừa gây mất trật tự trị an người người lẫn lộn vàng thau một chỗ, cũng ảnh hưởng đến bộ mặt kinh tế của thành. Cuối cùng sau mấy phen bàn tính, Tần gia đã đứng ra đảm nhiệm trọng trách xây dựng một con đường khác vào thành dẫn thẳng tới các nơi đồng ruộng cùng với long diêu nung gốm sứ.
Sự kiện nghe thì có vẻ mới mẻ, thực chất đã diễn ra được mấy trăm năm rồi, người dân làm việc nơi đồng ruộng hay long diêu lúc đầu chỉ thấy đi cho thuận tiện là tốt, dần dần quen thuộc thì không còn ngó ngàng gì tới con đường lớn lát đá xanh kia nữa. Mãi cho tới hiện tại, một con đường đất đã in dấu chân của không biết bao nhiêu thế hệ người dân trong thành, cả đời chỉ đi mỗi con đường này…Cha mẹ của Trần Trường An cũng thuộc nhóm dân nghèo này thậm chí tầng lớp còn là áp đáy xã hội, từ khi một nhà ba người chuyển đến nơi này cho đến lúc c·hết đi, phụ mẫu hắn ngay cả mấy con đường lát đá bình thường trong thành cũng chưa từng được đi qua, càng đừng nhắc đến mấy con phố tấp nập hay là một đường giao thông chính Đào Hoa lộ.
Trần Trường An từ khi còn nhỏ đã được nếm trải mùi vị cuộc sống không mấy dễ dàng, phải vất vả cùng với phụ thân và mẫu thân chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền, phạm vi khoảng mấy mươi dặm ở xung quanh đều đã sớm in dấu chân. Chỉ là nơi mà thiếu niên từng có thể đi qua, cũng chỉ là mấy con ngõ hẻm tối tăm chật chội, hoặc là mấy khu sinh sống của những người cùng khổ. Về phần những gia đình giàu có quyền quý hay là nhà cao cửa rộng, bậc thềm cửa nhà bọn họ rất cao một tên thiếu niên đến ngay cả đôi giày rơm cũng không được lành lặn cơ bản là không có cửa để đi vào.
Nếu như ngày hôm qua không gặp được vị công tử ca anh tuấn tiêu sái kia, chỉ sợ đời này của Trần Trường An cũng không khác quá nhiều với phụ mẫu của hắn được đi qua mấy con đường lát đá long chong đã xem như là cực hạn, mấy con đường lớn hiển nhiên là không có cơ hội. Thiếu niên hít thở đều đặn, dừng chân ở một hẻm nối với đường cẩn thận ngắm ngía.
Con đường lớn lưu thông chính của cả thành đương nhiên là oai phong nhất, nó được lát bằng mấy phiến đá xanh có kích cỡ vô cùng khoa trường, thằng nhóc như hiểu chuyện đời mê mẫn, ngắm nhìn chúng đến xuất thần trong bụng tự nhũ. Một con đường lớn được lát đá đều hết như thế này nhất định tốn không ít tiền và công sức làm việc, nếu như vào những ngày mưa tầm tã chúng cũng sẽ thoát nước rất nhanh tuyệt đối không có chuyện chân vừa giẫm xuống bùn lầy liền bắn lên văng dơ hết cả quần áo. Những phiến đá xanh này có chất lượng thuộc vào hàng nhất đẳng trong thiên hạ, lại trãi qua không biết bao nhiêu năm tháng mài mòn của chân giày móng ngựa mà trở nên sáng loáng như mặt gương.
Tần gia, Hồng gia cùng với Bạch gia chính là tam đại thế gia lớn nhất ở trong thành nổi tiếng đời đời phú quý tuyệt đỉnh chưa từng đứt đoạn, cho dù có là người sống thọ nhất cũng không thể nào nhớ được rốt cuộc ba cái đại gia tộc ấy đã là danh gia vọng tộc quyền thế ngời ngời từ bao giờ. Đều chỉ biết rằng từ thời ông bà cha mẹ của họ còn sống thì ba họ lớn Tần, Hồng, Bạch đã là danh gia vọng tộc truyền thừa đời đời. Thư viện lớn nhất của nơi này…hay nói cho đúng là tất cả những tòa kiến trúc bề thế uy nga nhất của nơi này đều có tiền góp chung của tam đại thế gia và vị thành chủ đại nhân.
Vừa hay cái đống củi lớn ở trên lưng thiếu niên hiện tại chính là giao cho người của Tần gia một trong tam đại thế gia. Người có phong thái tuyệt luân như kia, nào có thể là xuất thân tầm thường cho cam, rồng chính là sinh ra rồng, phượng chính là sinh ra phượng, còn con chuột sinh ra con chuột mãi mãi chỉ có thể ở trong hang.
Thiếu niên đi hết con ngõ tối tăm nhìn thấy ánh đèn lồng cháy lờ mờ ở hướng cuối con đường, ở khi bước chân đầu tiên của mình sắp chạm lên phiến đá xanh to bằng cái ván giường lát đường trong lòng thiếu niên có chút thấp thỏm, nhịn không được cảm thấy xấu hổ lo lắng đôi giầy rơm rách chỉ đi trong nơi phân gà vỏ tỏi của mình sẽ làm ô uế mặt đường. Thiếu niên nín thở một khắc cố gắng dùng hết sức nhấc bàn chân kia của mình lên, đặt nhẹ nhàng xuống tảng đá xanh trước mắt, chỉ một khoảng khắc ấy tưởng chừng như hắn đã dùng hết sức bình sinh của thân thể một con người còn khó khăn nặng nhọc hơn cả lúc vác cái bó củi này lên lưng.
Đương nhiên một phần là vì đi đường xa làm cho kiệt sức, nhưng phần lớn lí do là bởi vì thiếu niên vừa mới vượt qua cái khoảng cách mà tưởng chừng như cả đời này của hắn cũng không thể vượt qua được… một cỗ cảm xúc cuồng nhiệt khó hiểu chợt trào dâng khắp đầu óc của thiếu niên, hắn hơi hé miệng cười bàn chân kia cũng theo đà lực tiếp tục bước lên.
Đợi cho cả thân thể đứng thẳng tắp ở trên mặt đường, trong lòng không ngừng a ui cảm khái, thì ra đi trên con đường lát đá lớn chính là cảm giác vững vàng như thế.