Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30 Truyền kì nhỏ

Chương 30 Truyền kì nhỏ


Cả lớp đang nhốn nháo bàn luận về chuyện điểm số của nhau thì tiên sinh đã từ bên ngoài lớp học chậm bàn chân mình bước vào, đương nhiên ngày hôm nay vẫn như mọi lần đều là hình ảnh đã quá đỗi quen thuộc đối với học sinh. Tiên sinh vẫn mặc một bộ thanh sam y bào đơn giản, quần áo vẫn thẳng tắp không một nếp gấp, lại giống như ngày hôm qua trên tay cầm theo một sấp giấy tương đối dày chính là sấp bài kiểm tra của các bạn học, các thiếu niên thiếu nữ đang trong cơn bàn tán hăng say với đủ thứ loại chủ đề trên trời dưới đất nhìn thấy tiên sinh bước vào lớp thì đều ngay lập tức tay chân luống cuống ai nấy tán loạn chạy thẳng về chỗ của mình ngay ngắn ngồi chờ.

Gương mặt của các bạn học nhất thời đều hiện rõ ràng dáng vẻ căng thẳng, ai nấy chăm chú nhìn thẳng về phía bục giảng lớn chờ tiên sinh đọc tên và điểm của mình, mặc dù chỉ là một bài kiểm tra thường xuyên khá là bình thường, thế nhưng nó lại có can hệ rất lớn đến việc họ có thể được đi học tiếp hay không thế nên không căng thẳng cũng không được. Duy chỉ có cái bàn chỗ Tần Phong cùng với Tần An ngồi là thảnh thơi thả lỏng nhất mà thôi, hai thiếu niên một người dáng vẻ trầm tư, thần hồn bất định trôi theo mây gió ngồi ngóng ra bên ngoài cửa sổ, một người lại ngồi xoay bút vẽ bậy hí hoáy với niềm vui riêng của mình vô ưu vô sầu, hoàn toàn không đặt vấn đề điểm số vào trong lòng.

Tiên sinh cũng đặc biệt chú ý đến thái độ của các học sinh đang ngồi bên dưới, lướt mắt quanh lớp nhìn từng học trò của mình với những loại biểu cảm khác nhau. Duy chỉ là đối với Tần An một tiểu thiên tài mới vừa xuất hiện này thì tương đối hài lòng với biểu hiện và điểm số của hắn, đương nhiên cũng lướt mắt nhìn qua đứa trẻ được xem là tiểu thư sinh có tiền đồ và tương lai rộng mở nhất của Thanh Sơn thành, tuy là cả hai đứa đều rất lơ mơ nhưng ông cũng không nói gì, mà nói đúng hơn chính là bản thân cảm thấy cũng không quá cần thiêt phải nhắc nhở đến chúng. Thiên tài có biểu hiện đặc biệt của thiên tài, không thể dùng loại phạm trù bình thường để áp dụng lên chúng. Giọng lão tiên sinh khàn khàn là đặc trưng của cái tuổi già đáng tới.

- Điểm số bài thi lần này của các trò khiến thầy rất hài lòng, đa phần các trò đều làm tốt hai câu đầu tiên. Về phần câu hỏi cuối cùng, ta nhận thấy một vài trò có lối suy nghĩ mang tính đột phá, cũng có một vài trò đưa ra cảm nhận rất thấu đáo. Tuy chưa thể triển khai suy nghĩ của mình một cách trọn vẹn nhưng cũng cho ta thấy được các trò đều là nhưng học sinh có suy nghĩ độc lập, điều này làm ta rất hài lòng. Song trong số các bạn làm bài đặc biệt tốt, cũng có một số trò chưa đạt điểm đúng với năng lực của mình, nguyên nhân vì chữ viết còn quá cẩu thả cũng như bôi xóa qua nhiều trong bài làm. Bài kiểm tra lần sau, thầy mong các trò hãy chú ý hơn trong lúc làm bài, sau ngày hôm nay về nhà tất cả các trò đều phải chăm chỉ rèn chữ. Bởi vì rèn chữ cũng là rèn người, các trò đã hiểu hết những gì ta nói chưa ?

Ở bên dưới sau khi nghe được tiên sinh dặn dò xong sắc mặt căng thẳng của tất cả mọi người đều lập tức giãn ra, các thiếu niên thiếu nữ thay phiên nhau thở phào nhẹ nhõm từng cái, có người vuốt ngực có người vội vàng uống vào một hớp nước để trấn tĩnh tinh thần. Sau một khắc nhỏ náo động rồi liền cùng nhau đồng thanh đáp lại lời của tiên sinh.

- Chúng con hiểu rồi ạ.

Vị tiên sinh với thanh sam y bào đơn bạc cũ kĩ mỉm cười đôn hậu gật đầu, ánh mắt chăm chú quan sát hết lại một lần tất cả những thiếu niên thiếu nữ đều là nam thanh tú nữ đang ngồi trong lớp học đây. Bây giờ vẫn còn là thiếu niên thiếu nữ, nhưng sau này mỗi người họ đều sẽ là một phần sức mạnh tiến về phía trước của gia tộc, thay cho cái thế hệ già nua đã sớm đến lúc đèn cạn dầu này tiếp tục gánh vác trọng trách gia tộc trên vai. Khiến cho Tần gia đời đời hưng thịnh, tiếp tục duy trì thế cục trấn áp quần hùng ở nơi thành nhỏ này, tiên sinh lớn tuổi nghĩ đến đây ánh mắt cực nóng dường như phát sáng lên khi nhìn về phía Tần Phong cùng với Tần An đôi thiếu niên có lẽ chính là song long tiếp theo của Tần gia.

Một văn một võ thật sự là quá hoàn hảo đi, không biết cái thân già này có thể sống được đến lúc nhìn một đám trẻ này mỗi người đều công thành danh toại trở thành một phần cột trụ chống đỡ cho sự hưng thịnh của Tần gia hay không. Lão tiên sinh già thở hắc ra một hơi bùi ngùi, bản thân cố nén lại nỗi xúc động ở sâu trong lòng, đời trước qua đi đời sau lại tiếp tới, sóng trước xô vào bờ lại đến sóng sau mỗi lần như thế đều sẽ cao hơn một chút, đời đời đều là tiếp nối nhau không ngừng phát triển.

Lão tiên sinh đi về phía bàn lớn ngồi xuống, ông cầm lên sấp bài kiểm tra ở trên tay nhưng không nói điều gì. Nhất thời không gian này, từng cơn gió nhẹ buổi đầu xuân ấm áp này làm ông nhớ về tiên sinh của chính mình, nhớ về bản thân khi xưa cũng giống như những thiếu niên thiếu nữ đang ngồi bên dưới kia, tất cả đều chăm chú lắng tai lên nghe từng lời vàng ngọc do tiên sinh dạy bảo. Có những hoài niệm đã vô cùng xưa cũ, có những dòng kí ức tươi đẹp, những khoảng khắc bình dị nhưng khiến con người ta nhớ mãi khôn nguôi, để mỗi khi ngồi trong gió nhẹ nắng ấm ta ngẫm lại một lần cũng giống như ta sống lại một lần.

Tiên sinh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cây hoa giấy trắng xóa đã nở rộ độ đầu xuân. Gió thổi qua làm cho một cánh hoa thơ thẩn lướt vào lớp học, bất chợt lại rơi vào chồng bài kiểm tra của tiên sinh. Có lẽ là trong khoảng khắc mà nắng chiều vàng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, có thiếu niên thư sinh ngồi ngay ngắn tại bàn học lắng tai nghe tiên sinh giảng bài, có một cơn gió xuân dịu nhẹ vô tình thổi đến xuyên qua từng khung cửa sổ mang theo làn u hương thoang thoảng tựa như hoa xuân đua nở đến bên người.

Thiếu niên thư sinh bất giác quay sang nhìn ngắm ở trong khoảng khắc ngắn ngủi mà tưởng chừng như dài đến vô cùng đó hắn nhìn thấy một người con gái mà mãi mãi cho đến rất nhiều năm sau cũng khiến mình không thể nào quên được hình bóng, nàng đắm mình dưới cái nắng vàng ấm áp dịu dàng từng làn tóc mai bay lả lơi trong cơn gió mang theo hương thơm tựa như hoa cỏ của trời đất bao la ôm lấy thân thể thiếu niên.

Hắn ngây ngốc như thế ngắm nhìn nàng còn nàng thì mải mê theo đuổi làn gió xuân trôi mãi nơi tầng trời kia không còn quay trở lại. Khoảng khắc ấy nàng thưởng nhân gian tuyệt cảnh còn hắn lại thưởng thức tuyệt sắc giai nhân. Cái gọi là không biết ở chốn cố hương hoa giấy bên nhà chàng, phải chăng đã nở trắng xóa. Một lần tiễn nàng lên ngựa rời thành, lại chính là mãi mãi đi xa. Dòng hồi ức hiện về rồi chậm rãi dừng lại, lão tiên sinh ngắm nhìn không gian lớp học trong lòng tự nhiên có cảm giác cao hứng kì lạ, ông mỉm cười cùng với tất cả học sinh bên dưới cất lời

- Sau khi các trò nhận được bài kiểm tra có thể ra về. Trong lớp có năm trò đạt điểm số cao nhất một chút nữa ở lại để thầy nhắc nhở về những thứ chuẩn bị cho ngày mai, các trò còn lại được về sớm nhớ đừng la cà lung tung, ngày mai được nghỉ hôm nay cũng không có giao bài tập.

Đám thanh niên thiếu nữ ở bên dưới vui mừng ra mặt khi được nghỉ tận bốn ngày liền, cái trùng hợp này cũng thật là tuyệt vời quá thể, dù sao cũng là người trẻ tuổi khi đi học mà được nghỉ, đương nhiên chính là chuyện tốt, cái này a tuyệt đối là không có ai cãi được. Mà ngay cả Tần An cũng cảm thấy tương đối vui vẻ, có ba ngày liền được rảnh rỗi tay chân hắn có thể tận dụng để chuẩn bị chút dược liệu cho quá trình luyện võ của mình, hơn nữa cũng xem như là thích nghi thêm một chút đối với công việc của gia đình.

Chung quy cũng chỉ có Tần Phong là khác biệt với tất cả mọi người, từ đầu đến cuối vẫn cứ hí hoáy thích thú vẽ vời cái gì đó hoàn toàn không có chút nào tập trung nghe những gì mà tiên sinh đã dặn dò. Tần An ngược lại không xem đây là chuyện lạ lùng gì, cùng lắm thì chút nữa chịu thêm tí phiền phức đem mấy chuyện này lần lượt nhắc lại với hắn mà thôi. Tiên sinh trên bảng không biết vì điều gì mà trong ngữ giọng tràn ngập niềm vui, chắc là không phải vì nhìn thấy điểm số của các học sinh mình mà như thế chứ. Tần An thắc mắc trong lòng nhưng cũng không có nói ra chỉ âm thầm suy nghĩ để đưa ra nhận định.

Lớp học rất nhanh đã bị cuốn theo nhịp điệu hào hứng của tiên sinh, ông đứng ở bên trên đọc tên từng người lên nhận bài kiểm tra của mình. Tần An là người được gọi tên đầu tiên điểm số lần này của hắn có thể xem như xuất sắc được tiên sinh đặc biệt khen thưởng trước mặt mọi người.

Ai cũng đều bất ngờ ra mặt thế nhưng tuyệt đối không có người nào thắc mắc gì nhiều đến kết quả kia, tiên sinh chấm bài trước giờ đều công tư phân minh rất thẳng tay hạ bút tuyệt đối sẽ không có chuyện thiên vị bạn học nào, hơn nữa giờ kiểm tra cũng giá·m s·át cực kì gắt gao tuyệt đối không có chuyện lật được tài liệu làm bài, chưa kể Tần An còn là bạn bè thân thiết với tiểu thư sinh của thành, kết quả này bọn họ suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.

Xem như lần này hắn nỗ lực tốt, mọi người tuy miễn cưỡng những cũng đều theo tiếng vỗ tay của tiên sinh mà phụ hoạ chúc mừng, chỉ có bản thân Tần An sau khi nhận bài kiểm tra điểm cao, lại đón nhận sự vỗ tay và khích lệ tinh thần từ các người bạn học cùng với tiên sinh trong lòng không chút vui thích mà vẫn nguội lạnh như cũ. Dù sao đây cũng là kết quả mà hắn đoán chắc chắn mình sẽ nhận được, không có chuyện bất ngờ nào nằm ngoài dự đoán.

Tiếp theo là lần lượt những bạn học khác bước lên nhận bài, điểm số của mọi người cũng xem như không tệ hầu hết đều trên mức sáu điểm. Chỉ có điều đặc biệt là ở trong kì thi lần này lớp xuất hiện rất nhiều nhân tài mới nổi, các bạn học cũng làm bài xuất sắc như Tần An điểm số đều là trên con chín. Thiếu niên nghiêm mặt tập trung lắng tai lên nghe, trong số tốp năm người đứng đầu ngoại trừ điểm số của hắn đứng cao nhất là không có thay đổi ra thì bốn thứ hạng còn lại đều luân phiên có người lên xuống liên tục, mỗi điểm số đều là khoảng cách rất nhỏ hơn thua nhau tính bằng không chấm hai mươi lăm điểm.

Một màn này thực sự giống với một màn long tranh hổ đấu giành giật cực kì quyết liệt bốn tấm vé còn lại để được đi xem đại điển khai mệnh kia. Một phen tranh đấu kéo rất dài làm ai ngồi bên dưới lắng nghe đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, ngay cả những bạn học đã biết được điểm số của mình không thể tham gia một trận tranh giành kia lại càng căng thẳng hơn những bạn có điểm số cao, tụ lại ngồi cùng bàn luận suy đoán vô cùng sôi nổi.

Cho đến khi cái tên của Tần Phong được xướng lên tự nhiên khiến cho tất cả mọi người trong lớp học một phen nín thở mong chờ, Tần Phong là tiểu thư sinh của Tần gia cái biệt danh này tuyệt đối không phải là tự phong mà có. Tần công tử của Tần gia có một truyền kì vô cùng nổi tiếng trong thành nhỏ, năm hắn hơn một tuổi đã bắt đầu bập bẹ biết đọc sách, nhưng đến tận năm ba tuổi mới nói ra câu đầu tiên. Mãi cho đến năm bốn tuổi đã có thể đọc thông phần lớn kinh thư trong thư viện sách khổng lồ của Tần gia, sáu tuổi đã biết làm thơ, viết chữ vẽ tranh, có thể nói cái gì là sở thích của quân tử nho gia Tần Phong đều thông thạo đến mức độ xuất thần nhập hóa.

Càng là một điều đặc biệt chữ viết của thiếu niên hoàn toàn không cần thông qua chuôi rèn giống như là bẩm sinh đã thế, lần đầu biết viết hạ bút liền có thần ý dào dạt ở bên trong. Mà cái truyền kì này còn lan rộng đến tận kinh đô khiến cho không biết bao nhiêu cao nhân học sĩ tò mò đến nới này xác nhận, cuối cùng đều là đối với thiếu niên nhỏ thiên tài này giơ một ngón tay cái thích thú cùng tán dương.

Mà cũng là bởi vì phần truyền kì trong quá khứ quá mức chói sáng kia mà tự hình thành trong tâm thức của hầu hết các bạn học một hình mẫu Tần Phong siêu thực không còn nằm trong phạm trù của một con người nữa. Chỉ là khiến mọi người một phen thất vọng đến nổi ngỡ ngàng, điểm số của Tần Phong không cao không thấp vừa vặn tròn năm điểm ở mức giữa khiến cho mọi người há hốc miệng vì sốc, ai nấy nhìn nhau không thể tin được nhốn nháo trong lòng, ngay cả Tần An cũng không giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt, chung quy vẫn là chỉ có chính chủ cùng với lão tiên sinh là vẫn mặc lạnh như thường mỉm cười nhìn nhau mà thôi.

Chương 30 Truyền kì nhỏ