Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31 Du du sương thiên, hạt kì hữu sở ?

Chương 31 Du du sương thiên, hạt kì hữu sở ?


Sau khi tiên sinh phát xong bài kiểm tra cũng như dặn dò các học trò của mình về những việc cần làm trong bốn ngày nghỉ. Ông mới cho tan lớp, ngoài Tần An cùng với bốn bạn học sinh đạt điểm cao nhất lớp còn ở lại chờ tiên sinh dặn dò ra thì những bạn học còn lại sớm đã người nào đường nấy tản nhau đi về, mô hình chung hình thành ra các nhóm nhỏ bạn học đi cùng nhau, ít thì một cặp hai người nhiều thì đến cả một nhóm lên tới bốn năm người, vừa đi vừa cười nói vô cùng rơm rả, duy cũng chỉ có mỗi Tần Phong là một mình một bóng, tiếp tục lang thang thả bước dài bước ngắn, bóng lưng thiếu niên nhỏ cô đơn chìm đắm dưới từng đợt nắng sớm chan hòa.

Các nhóm bạn học túm tụm lại bàn tán rôm rả, chủ đề chính của bọn họ cũng rất dễ đoán đương nhiên là chuyện điểm số của Tần Phong ngày hôm nay. Mọi người trong lớp đều đã học cùng với Tần Phong công tử ít nhất là ba bốn năm, mặc dù trong khoảng thời gian học chung này, bọn họ chưa từng được nói chuyện giống như những người bạn học thực sự, thế nhưng gặp nhau thường xuyên trên lớp học đến như vậy, cho dù là người mắt mù tai điếc đi chăng nữa thì cũng phải biết được một chút. Mấy thiếu niên thiếu nữ này đương nhiên không biết rõ về trình độ học vấn thật sự của Tần Phong, rốt cuộc là công tử nhà họ thông minh đến thế nào, tài giỏi ra làm sao họ cũng không biết rõ, phần lớn đều là được các vị trưởng bối trong nhà nói qua mà biết thôi.

Ở trên lớp học thì biểu hiện của công tử cũng không có quá đặc biệt, điểm số các bài kiểm tra luôn duy trì ở mức tốt, thường là chín điểm trong tất cả các loại câu hỏi. Lần này đề bài không quá khó, mà điểm lại thấp đến như vậy hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ. Mỗi người nói thêm một câu, tự nhiên khiến cho câu chuyện đi mỗi lúc một xa, nhất là qua miệng của những thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ tò mò này càng là đặc biệt hơn.Thậm chí còn có thiếu niên khẳng định chắc nịch rằng công tử nhà họ nhất định còn có chuẩn bị một cái gì đó, người lúc đầu không khởi lên tâm ý tò mò sau một hồi nghe ngóng tự nhiên là cũng tham gia vào câu chuyện giậm thêm chút mắm, lại bỏ vào thêm vào chút ớt. Duy chỉ có chính chủ là không có quan tâm nhiều, từ đầu tới cuối đều giữ thái độ tĩnh lặng rời đi.

Đường phố Đào Hoa rộng lớn và tấp nập người qua kẻ lại, một thiếu niên ăn mặt bình thường đang chậm chân thả bước thong dong mà lướt qua từng dãy cửa hàng, hôm nay tiên sinh cho mọi người tan học sớm, Tần Phong không có việc gì cần phải làm mà bản thân thiếu niên cũng chưa muốn về nhà thế nên nhân cơ hội mà dạo mấy vòng hết các con phố ngõ hẻm quen thuộc. Đi trên đường lớn, từng tia nắng trời chiếu rọi vào thân hình của thiếu niên đổ chậm rãi xuống mái tóc khiến cho dáng vẻ thanh tú ở gương mặt càng ngời ngời phát quang tựa như một viên đá quý bỏ dưới nắng lấp lánh tuyệt đẹp, nữ tử qua lại ở hai bên không ai không quay đầu nhìn theo ngay cả các phụ nhân cũng không thể kiềm lòng lén trộm một ánh mắt thưởng thức dáng vẻ anh tuấn tuyệt trần kia, có nhiều loại biểu cảm khác nhau đan xen, là yêu thích hoặc là tò mò.

Người qua lại dập dìu cảnh vật náo nhiệt, Tần Phong cũng không thể trong một cái quét mắt mà quan sát hết được, vô ý để sót một vài người có ý muốn ẩn mình. Ở góc đường, cũng có vị cô nương đang nhìn thẳng đến phía của hắn bằng ánh mắt tò mò đan xen với thích thú, ở sau lưng nàng có đeo theo một bao kiếm, kích thước của túi kiếm này tuy không tính là lớn nhưng cũng không giống với những thanh kiếm mà những nữ tử ngoại hương thường mang theo khi đến nơi này, nhưng dựa trên kích thước thực tế thì nói nó là một thanh cự kiếm cũng không được chuẩn lắm.

Vị cô nương này trên người mặc y áo màu đỏ hồng với các họa tiết trang trí vô cùng bắt mắt, toàn bộ từ trên xuống dưới đều mang đến một loại hơi thở khác lạ, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy nóng bức. Nếu như không phải hiện tại ở trên tay kia của cô còn đang cầm một túi bánh lớn đổ đầy tới miệng, một tay khác thì lấy từng miếng một bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, gương mặt cười tươi giống như hoa nở độ vào xuân, thì chắc cũng không có mấy người đi đường nhìn ra được bộ dáng đầy thiện ý của thiếu nữ.

Cô đưa nguyên một miếng bánh lớn trước miệng, cắn một cái nhai nhồm nhoàm đến nổi hai gò má hồng đào nổi phình hết cả lên, đôi mắt trong sáng long lanh như viên ngọc lưu ly nhìn thẳng về phía người đứng ở bên cạnh mình. Là một vị trung niên nam tử có dáng ngươi đặc biệt to lớn hơn hẳn người qua đường, ở bên ngoài chỉ khoác tạm một cái áo cộc đơn sơ để lộ thân hình với những khối cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay vô cùng đồ sộ với lượng cơ bắp dày đặc đến kinh người, vằn vện những đường gân guốc chạy dọc từ trên xuống dưới, nước da rắn rỏi có màu nâu đỏ đặc trưng hoàn toàn khác biệt với những người nông phu chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong thành.

Nếu như Tần Phong thật sự chú ý đến hai cha con này, khả năng rất cao hắn sẽ nhận định người đàn ông to lớn kia làm công việc nào đó liên quan đến mật thiết với hầm lò, bởi vì nước da màu nâu đỏ này là đặc trưng của những người thường xuyên phải làm việc ở môi trường có nhiệt độ cao trong thời gian dài, ngoài công việc nung đúc đồ gốm sứ từng xuất hiện trong thành ra thì cái nghề rèn sắt chắc là phù hợp nhất. Vị cô nương lạ mặt nuốt hết miếng bánh lớn vào bụng, vui vẻ nhìn sang cha mình.

- Cha ơi, nơi này thật sự là một phương bảo địa thiên linh thuỷ tú a. Chúng ta mới chỉ đến nơi này có một tháng, mà đã gặp được không ít chuyện thú vị rồi, hôm nay lại gặp thêm một thiếu niên sống ở chốn hương dã núi rừng sở hữu loại khí chất đặc biệt của người đọc sách, chúng ta chọn nơi này để khai lô đúc kiếm thật sự là một quyết định đúng đắn.

Vị cô nương ở bên cạnh vừa mới nói xong lập tức nàng lại đưa bàn tay mình vào bên trong túi bánh cầm ra một cái bỏ vào miệng nhai, bộ dáng này rất giống với lúc Tần Phong ăn bánh bao chiên. Cô nương có dáng người cao ráo, thân hình của nàng so với phụ thân đứng ở bên cạnh đồ sộ bệ vệ như một ngọn núi thu nhỏ thì ra cái dáng vẻ thon thả yêu kiều của một thiếu nữ hơn rất nhiều, chỉ là một điều đặc biệt ở nơi khuôn ngực của nàng thật sự gánh hai ngọn núi có phần đồ sộ đến mức kinh người, cho dù nhìn đến thế nào cũng thấy nó hoàn toàn không một chút nào phù hợp với dáng vẻ mền mại cùng gương mặt đáng yêu có hơi chút trẻ con kia, bạo gan suy nghĩ cũng dám đoán rằng nếu như nàng cúi đầu xuống thật sự không thể nhìn thấy mũi chân của mình.

- Nếu như sau này lại gặp mặt thiếu niên ấy, con tốt nhất tránh xa hắn ra một chút.

- Cha sao thế…thiếu niên hương dã kia có vấn đề gì sao ?

- Tên thiếu niên này ở bên trong cục diện rối rắm sắp tới của phương bảo địa này dính dáng rất sâu, chưa kể còn đặc biệt liên can đến rất nhiều phương thế lực lớn, bị không ít nhân vật lớn ở trên cao nhìn chằm chằm. Hơn nữa trong thời gian tới chúng ta có thể khai lô rồi bắt đầu chú kiếm hay không vẫn phải xem sắc mặt cùng với tâm tình vui buồn của hắn. Một tên thiếu niên mới có mười bốn tuổi đã có mặt mũi như vậy, con cảm thấy có nên kết giao cùng hắn hay không ?

Nam tử trung niên vừa dứt lời thì bàn chân lại tiếp tục thoải mái bước đi trên con đường lớn không có chú tâm giải thích nhiều hơn cho con gái của mình nữa. Dù sao làm người đi dưới ánh mặt trời chói chang, nếu không có mang theo dù thì càng phải chú ý đến những bóng cây để trú nắng. Cho dù bản thân có được thân phận đến mức độ nào cũng cần phải cẩn thận hành sự, có những chuyện thiên cơ lồ lộ ở ngay trước mắt đối với những người đã nhiều năm lịch luyện ở nơi giang hồ hiểm ác như ông thì vừa nhìn một cái đã hiểu, nhưng cũng phải giả vờ giả vịt xem như mắt mù tai điếc, cho dù biết mọi chuyện rõ ràng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng. Bởi vì một khi nói ra không phải chỉ có hai người nghe mà là rất nhiều người, rất nhiều thế lực trong bóng tối.

Đương nhiên tính cốt yếu của vấn đề ở đây không phải là việc nói ra có để lộ thiên cơ hay không, mà là những người ngoài cuộc, những thế lực đứng nhìn chằm chằm có nói ra hay không. Hai cái này về bản chất đã là hai chuyện rất khác nhau, một khi áp dụng vào tình hình thực tế hiện tại lại càng khác nhau. Không nói có thể giả vờ như không hay không biết, nhưng một khi đã nói ra thì phải thể hiện thái độ trực tiếp với lời nói của mình, triệt để rơi vào cái thế tiến thì không được mà lùi cũng chẳng đi, cái tình huống rơi đồ quý vào bãi phân c·h·ó như thế ai mà muốn dây vào chứ.

Chưa kể mục đích ban đầu của hai cha con khi đi đến nơi này cũng chỉ là vì muốn tìm một phương thiên linh thủy tú để khai lô đúc kiếm mà thôi, từ đầu đã không hề muốn kéo thêm phiền phức vào người. Càng không muốn kéo thêm quan hệ gì với những người dân ở trong thành, thế nên lựa chọn yên lặng mà làm việc lại mới là thượng sách, dù sao bản thân cũng lấy thân phận của một thánh nhân nhà binh gia để tới trấn thủ phương phúc địa rộng lớn này, chỉ cần bản thân không chủ động nhảy vào cái hố sâu không thấy đáy kia vậy thì tuyệt đối không có ai dám đem phiền phức bỏ trước cửa.

Mà ngay cả bản thân con gái ông sau khi nghe lời nhắc nhở của cha, tuy ở trong lòng nàng vẫn là ù ù cạc cạc không hiểu nhưng vẫn tuyệt đối nghe lời không có nhiều chuyện hỏi thêm bất cứ một điều gì, dù sao nàng cũng hiểu cha nàng làm cái gì, quyết định cái chi cũng đều là vì muốn tốt cho mình, không muốn mình tìm hiểu thì mình cũng đừng tò mò tìm hiểu. Tránh kéo thêm phiền toái để cha ra mặt giải quyết làm trễ nãi công việc của ông. Chỉ là cho dù nghĩ như thế, nàng cũng không thể nén được sự tò mò của mình, đi gần bên người cha kéo người ông đứng thấp xuống nói khẽ.

- Cha, lão nhân gia khi nãy chúng ta đi bái phỏng ở Tần gia, rốt cuộc thì ông ấy là thần thành phương nào, so với thánh nhân giống như cha cùng với Tề tiên sinh ở thư viện Thương Sơn rốt cuộc là cao hơn bao nhiêu, mà chúng ta phải đi bái phỏng ông ấy trước cả khi bái phỏng Tề tiên sinh vậy.

- Cái này à, mấy lão tiền bối kia trước khi đi cũng chỉ dặn hai cha con ta lúc đến nơi sau khi sắp xếp mọi việc ổn thoả thì chuyện đầu tiên cần làm chính là đi bái phỏng vị lão nhân gia sống ở Tần gia kia mà thôi. Rốt cuộc lão nhân ấy là nhân vật nào, hay là thần thánh phương nào cha cũng không biết, nhưng là một người có thể được ưu tiên hơn cả thánh nhân nho gia Tề Long đã trấn thủ nơi này mấy trăm năm, vài ngày trước còn khiến cho ông ấy phải hạ mình xin lỗi thì khẳng định là lai lịch không tầm thường.

Dường như chưa hết được cơn tò mò của mình, thế nhưng nghe thấy cha nàng giải thích như thế hứng thú muốn hỏi thêm cũng dần lụi tàn không còn, gương mặt của thiếu nữ liền hơi ụ xuống, chỉ là ngay lập tức khi nàng cầm lấy một cái bánh chiên trong túi giấy chống thấm dầu chậm rãi thả vào trong miệng nhai rôm rốp giòn rụm, cô nương cả gương mặt liền vô cùng hạnh phúc giống như nhặt được một món đồ gì vô cùng quý báu khiến cho cha nàng đứng ở bên cạnh không khỏi thở hơi dài hơi ngắn chán nản. Thiếu điều dùng tay vò đầu bứt tóc, không biết nên nói như thế nào về khuê nữ nhà mình, tự an ủi là con gái chỉ là thích ăn nhiều một chút mà thôi, lớn rồi nàng sẽ có người mình thích, biết phải chú ý đến ngoại hình nhất định là có thể sửa được cái tính này.

Tần Phong không dừng chân mà tiếp tục thả bước trên đường lớn hướng thẳng về phía ngoài thành, thiếu niên đảo ánh mắt nhìn quanh khắp nơi đem toàn bộ khung cảnh lọt vào tầm mắt đi đối chiếu lại với những khung cảnh quen thuộc trong trí nhớ của mình, thời gian đã trôi đi thế nhưng mọi thứ vẫn cứ như thế chẳng có chút nào thay đổi. So với ba bốn hay thậm chí là mười năm trước, dáng vẻ hiện tại của con đường này cũng không có thay đổi quá nhiều, vẫn là nền đá xanh bóng loáng, vẫn là từng dãy nhà gỗ nằm chi chít xen kẽ lẫn nhau, tất cả đều như cũ họa chăng thứ khác biệt duy nhất chính là cái biển hiệu lớn treo trước cửa mỗi căn nhà, vài năm qua cũng đã thay đổi được mấy lần. Đương nhiên cũng đổi qua mấy đời chủ nhân.

Thế gian liệu hoàn toàn bất biến như vậy sao,…Tần Phong tự đưa ra câu hỏi xong cũng tự mình bác bỏ đi loại suy nghĩ này, rõ ràng là thế gian này có thay đổi, thậm chí từng phút từng giây qua đi đều có thay đổi, chỉ là con người ta thường không nhận ra, họ luôn chọn cái bao la, cái khổng lồ, cái bất biến của thế gian này làm một cột mốc để so sánh. Núi thì không thể phát triển nhanh được như cây,…đây là sự khác biệt trong vòng đời của vạn vật.

Có những sự phát triển và biến đổi về lượng kèo dài qua vô cùng năm tháng, chậm rãi tích lũy từng chút một, nó chậm đến mức mà trong cái cuộc đời ngắn ngủi của phàm nhân chỉ vẻn vẹn có vài mươi năm, sáng mở mắt ngắm trời vẫn còn là đứa trẻ nằm lăn lộn ở trong nôi mà tối nhắm mắt lại đã là người nằm trong quan tài bị chôn dưới ba tấc đất.

Thiên địa này dài rộng như thế, con người suy cho cùng cũng chỉ là một hạt bụi nằm ở bên trong nó. Vọng tưởng nhìn ngắm từng hồi thiên địa tạo hóa thay đổi thực sự là một ý nghĩ điên rồ, đương nhiên điều này không khiến cho thiếu niên mới lớn nản lòng thoái chí về tương lai phía trước của mình, chỉ là cảm thấy hơi có chút mờ mịt mà thôi. Thiếu niên nghĩ rồi lẩm nhẩm trong miệng. Liệu mong muốn nhìn ngắm toàn cảnh thiên địa này từng hồi vật chuyển sao dời, thật sự chỉ là một vọng tưởng đến mức phi thực hay sao, phải chăng đã có ai đó từng mơ tới điều ấy nhưng chưa thể thực hiện được chứ.

Một thoáng ngắn ngủi chìm vào trong dòng suy tư lan man, Tần Phong hơi định thần lại xua tay đem toàn bộ ý tưởng ngớ ngẩn chẳng có ý nghĩa gì của mình đều ném đi khỏi đầu óc. Thiếu niên ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm với những gợn mây trắng xoá còn đang thơ thẩn trôi trong vô định, dường như sau tất cả thời gian qua đi, sau bao nhiêu cái chìm nổi của nhân sinh thế sự nó thuỷ chung vẫn như thế chưa bao giờ có chút nào thay đổi. Trong lòng hình ảnh về cái thiếu niên thân hình đen đúa cùng đôi chân gầy gốc như que củi khô hiện lên, Tần Phong thở ra một hơi cúi đầu như muốn giấu đi sự bi phẫn trong lòng lần này thiếu niên không dám ngẩng đầu lên thêm nữa.

- Du du sương thiên, hạt kì hữu sở ?

Tần Phong đi nhanh hơn, lướt qua từng góc phố nhỏ con đường lớn không còn bộ dáng thong thả ngắm cảnh như khi nãy, các thiếu nữ đứng hai bên vẫn đuổi ánh mắt nhìn theo, có người chỉ là vô tình nhìn qua một lần liền cảm thấy tò mò muốn quan sát hắn kĩ càng hơn, có người là hữu ý đứng nép ở một góc dõi mắt trông theo chẳng để lỡ mất một nhịp nào. Thế nhưng thiếu niên tuyệt không có chút nào bận tâm đến, từ đầu chí cuối đề chỉ hướng thẳng về nơi đằng trước mà đi. Mãi cho đến khi bàn chân của hắn lướt ngang qua chỗ cây đào lớn, lão phật sĩ hồi sáng đã không còn, thay vào đó là một đôi tiểu cô nương lão nhân gia mình gặp đêm hôm qua đang ngồi trò chuyện gì đó trên chiếc ghế dài dưới gốc cây. Ngoài ra ở bên cạnh còn xuất hiện thêm mấy người lạ mặt nữa, ngoài một nhóm người mặc lối trang phục dễ dàng nhận biết ra thì có một đôi mẹ con chắc cũng giống như đôi lão nhân tiểu cô nương, đều là người ngoại hương vừa đến mấy ngày trước.

Mỹ phụ nhân cùng con trai ngồi ở một một cái ghế khác nằm khuất hơn dưới tán cây đào, vị phu nhân ở bên ngoài khoát y áo đỏ thẫm, thân hình bà khi ngồi trên ghế hiện lên đẫy đà với những đường cong quyến rũ kì lạ, một tiểu hài đồng ngồi trong lòng phu nhân tựa đầu vào bờ ngực đầy đặn của mẹ mình cũng khoát một chiếc áo đỏ rực, lúc này cái cằm của tiểu hài đồng nâng cao lên hẳn không còn nhìn thấy mi mắt của hắn đâu nữa, trông cứ tựa như một vị đại tướng quân đánh trận ngoài biên ải vừa rồi đại phá quân địch mang về thắng lợi vẻ vang cho toàn quân.

Lão nhân cùng với tiểu cô nương ngồi ở gần bên ngoài hơn, là một vị trí đẹp đón nhận rất nhiều ánh mắt trời, chỉ là lúc này ông đang hơi khom người xuống, giọng nói tuy đã già vẫn giữ được nét trầm ấm hình như là đang cố gắng dỗ dành vị tiểu cô nương vô cùng tức giận kia.

Chỉ là mặc cho nàng có thút thít buồn bã, cả gương mặt ụ xuống như bông hoa nhỏ sau cơn mưa, thì dáng vẻ đáng yêu kia cũng không thể nào che giấu tự như một món đồ sức tuyệt mĩ của trần gian. Da thịt non nớt của tiểu cô nương dưới ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời càng thêm phần trắng hồng dường như còn có vẻ mỏng manh yếu ớt lộ ra những đường gân xanh chỉ máu dọc ngang trong gò má đáng yêu.

Hai đứa trẻ một đắc ý hất cằm một thút thít ủ rũ cho dù là người không hiểu chút môn đạo nào về chăm sóc trẻ con thì nhìn vào một phen cũng liền biết được vừa rồi tiểu cô nương này đứng trước hài đồng kia đã chịu thiệt không nhỏ, trẻ con một khi nổi tâm tranh cãi hơn thua thì kết quả là dễ nhìn thấy nhất. Lão nhân thân hình cao lớn bệ vệ tựa như một ngọn núi thu nhỏ bình thường uy phong lẫm liệt bao nhiêu thì lúc này lại trông lúng túng khó xử bấy nhiêu. Gương mặt nghiêm khắc lướt tới doạ cho hai mẹ con kia một phen hoảng hồn lập tức cúi đầu đưa tới ánh mắt tạ lỗi, chỉ là lão nhân vẫn luôn làm ngơ xem như không nhìn thấy.

Đương nhiên đây cũng không phải là ý đồ ghi giận trong lòng. Ngọc Dương Sơn cũng tính là ngọn núi cao có danh tiếng không tệ trong thiên hạ, nơi ấy có một nhóm kiếm tu tự lập môn hộ, lịch sử cho đến ngày nay cũng ngót nghét gần nghìn năm. Hiện tại có thể xem là một danh môn kiếm đạo nổi tiếng trong một châu. Có thể đứng vững chân ở núi được lâu đến như thế, chứng tỏ đức hạnh của một đám người kiếm tu này rất không tệ, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà ghi thù người khác, chưa kể thiên hạ còn có câu đồng ngôn vô kị. Đương nhiên lão nhân cũng không thể cứ đứng một bên nhìn tiểu thư nhà mình bị người ta ức h·iếp như vậy, chỉ yêu cầu đôi mẫu tử kia tự biết thức thời một chút, chủ động tìm cơ hội hạ mình nhận lỗi trước mặt tiểu thư là được.

Ở bên cạnh nhóm người phụ nhân tiểu cô nương này còn đứng thêm mấy người nữa, lối trang phục hầu như là màu trắng bên trên vạt áo còn được thêu rồng họa phượng, có người thêu hoa dệt gấm lại có người hoạ núi vẽ sông. Duy chỉ có một điều giống nhau chính là nét chỉ may tay kia vô cùng tinh tế lướt mắt một cái cũng liền đoán được là những thứ đồ có giá trị không tầm thường, đem những món quần là áo lụa này đi so với công tử ca Tần Phong chỉ có một tấm thanh sam y bào đơn bạc còn hơi nhạt màu chính là sự giàu có khác biệt một trời một vực.

Người ngoài chỉ cần có chút kiến thức nhìn qua đám người này liền đoán được chính là cao tầng của Bạch gia thuộc một trong tam đại gia tộc đứng đầu Thanh Sơn thành. Tần Phong đứng ngoài đường lớn dõi mắt vào quan sát thử, đếm được ra bốn người của Bạch gia, vẻ ngoài cũng không tính là to lớn hay bề thế gì cho cam, thế nhưng khí thế mà ba người này tạo ra lại làm người ta cảm thấy đây tuyệt đối không phải là một đội hình tầm thường. Người đứng đầu mũi thuyền là một lão nhân tóc đã bạc trắng độ chừng cũng phải qua đầu sáu, hai tay chống quãi trượng được khắc đầu rồng cực kĩ tinh xảo, y phục một màu trắng tinh không có điểm tì vết, lại có thêu chỉ vàng thếp hình rồng uốn lượn trong mây.

Có thể mặc được bộ y phục này, tám chín phần mười lão nhân gia ấy chính là gia chủ đời này của bạch gia, nổi tiếng khắp thành là thần long thấy đầu không thấy đuôi đứng trong bóng tối một mình xoay chuyển toàn bộ thế cục gia tộc. Có thể khiến cho một nhân vật luôn ẩn thế tự mình xuất mã thân chinh, lại chỉ dám đứng ở một bên quan sát và nghe theo phân phó, cái này đã chứng minh được địa vị của mấy người ngoài hương vừa tới kia tuyệt đối không phải dạng binh tôm tướng cá tầm thường, hoặc ít nhất là chỗ chống lưng của bọn họ đều không tầm thường. Một nhóm hai người Ngọc Dương Sơn thanh thế to như quả núi thì không nói đi, nhưng một cặp mẹ con kia không biết là thân phận hay có chỗ dựa lớn đến mức nào. Phải biết rằng ngay cả những vị đại quan nhất phẩm hay nhị phẩm của triều đình từng đến thị sát qua Thanh Sơn thành cũng chưa chắc nhận được sự phục vụ ở cấp độ này.

Theo sau lưng là hai vị trưởng lão cung phụng vai vế trong tộc tuyệt nhiên không thấp, Tần Phong thì quen mặt hai vị này hơn vì từng nhìn thấy họ mấy lần trong các buổi tiệc hội lớn của thành, nhìn đến cuối cùng mới thấy là đại công tử duy nhất của Bạch gia, tên gọi là Bạch Thuần Lư. Tần Phong ở trong mắt của Bạch đại công tử mà nói có thể xem như một nửa kẻ thù không đội trời chung, thế nhưng đối với bản thân thiếu niên nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ thất bại không đáng nhắc đến mà thôi. Một đội hình với thanh thế lớn đến như vậy mà lại đem theo một tên con cháu nhân phẩm không ra sao nhất, tài cán cũng không ra gì nhất, đã cho thấy lão chủ gia trọng dụng người như thế nào. Đáng tiếc cho một vị chủ gia anh minh một đời.

Chương 31 Du du sương thiên, hạt kì hữu sở ?