Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Bạch đại công tử

Chương 33: Bạch đại công tử


Lão nhân chủ gia đánh ánh mắt nhìn đến chỗ đứa cháu trai đích tôn của mình lúc này còn đang đứng lấp lấp ló ló đằng sau lưng của hai vị trưởng lão cung phụng trong nhà, lúc phải đối diện trực tiếp với Tần Phong thì rụt rè sợ sệt còn hơn cả nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, đâu còn cái dáng vẻ phách lối ngang ngược thường tình của một đại thiếu ác bá nổi tiếng khắp thành nữa. Tâm trạng vốn đã không mấy vui vẻ khi phải khom lưng uốn gối để tiếp đãi mấy vị lão tổ tông tiên nhân trên núi cao cao tại thượng, lúc này lại càng thêm xấu đi, hiện tại càng muốn quay đầu bỏ quách hết mọi chuyện về nhà đóng cửa cho xong.

Thế nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ thoáng qua ở trong đầu của ông, thân làm người đứng đầu mũi thuyền chịu trách nhiệm lèo lái cả một gia tộc đang trên đà phát triển, quyền uy của ông ngất trời thì cũng có đấy, nhưng theo đó cũng phải gánh thêm phần trách nhiệm gia tộc không hề nhẹ nhàng trên lưng. Chuyện tùy tâm sở d·ụ·c, thích làm gì thì làm đã sớm đã không còn nằm trong tầm khả năng của ông nữa, nhất là ở thời điểm tranh đấu như hiện tại lúc mà sự phát triển thịnh vượng của gia tộc mới là quan trọng nhất, thậm chí một đám tiên nhân cao cao tại thượng này có muốn ông hạ mình thêm nữa, cái thân già này cũng khó mà dám nói lời từ chối. Nhìn một thiếu niên trẻ tuổi tự do, ngôn hành đều tùy ý giống như Tần Phong càng làm ông cảm thấy chạnh lòng. Thân ngồi ghế cao, trong tay nắm quyền lực xong cũng tự biến mình thành một kẻ thân bất do kỉ…

Tần Phong ôm tiểu cô nương trong lòng thêm một lát, ở trên gương mặt vô tình để lộ ra ý cười nghiền ngẫm có chút thưởng thức đối với nàng. Đại khái hắn phải gật đầu công nhận rằng cái tiểu cô nương này quả thật vô cùng đáng yêu, nếu như đem nàng đi so sánh với những cô bé khác cùng tuổi cũng xuất thân trong thành thì mười người cũng phải hết đủ mười đưa ngón tay cái công nhận, một chiến thắng tuyệt đối cho nàng là điều không cần bàn cãi. Ở một góc độ khác thì Tần Phong lại càng thêm nể phục tiểu cô nương này vì nàng có một cái phúc duyên rất tốt, thiên phú vô cùng kinh người, những tu hành giả trên núi mà Tần Phong từng gặp qua trong thành tuyệt đối không ai có thể so sánh được. Sau một khắc nhỏ mới chậm rãi buông bàn tay của mình ra thả nàng đứng lại xuống đất, chỉ chỉ bàn tay hướng cô bé quay về bên cạnh lão nhân cao lớn khôi ngô với mái đầu đã lấm tấm sương mai.

Tiểu cô nương vừa được thả đứng vững vàng xuống mặt đất thì ngay lập tức đã quay quắc nhìn quanh khắp người của mình, dường như nàng vừa mới chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức từ phía bên hông của tà áo vàng nhạt được đính thêm lớp đá tỏa tia lấp lánh dưới nắng sớm, tiểu cô nương liền lấy ra cái túi vải nhiều màu sắc mà nàng vẫn luôn đeo ở bên hông của mình từ đêm qua đến giờ, thò tay vào bên trong cầm chiếc mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ mà đêm hôm qua chính Tần Phong đã mua tặng cho nàng, đương nhiên nàng cũng nhất định có ý muốn khoe khoang với tất cả những người đứng gần đó đồ chơi mới của mình một phen.

Tiểu cô nương thích thú cầm mặt nạ gốm sứ ở trong tay, cố nhảy nhảy lên ý là muốn đeo cái mặt nạ ấy lên gương mặt gia gia của mình để cho mọi người nhìn thử độ đặc biệt của nó. Lão gia gia đứng ở phía sau không biết nên nói gì với tính khí nghịch ngợm của tiểu thư nhà mình, thân hình của ông vốn bá đạo tựa như một ngọn núi bệ vệ thu nhỏ, khí thế ngút trời, chỉ một cái quét mắt đơn giản cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng có loại lực lượng vô hình đang mãnh liệt đè nén xuống bản thân, ấy vậy mà vào cái giờ phút này khi phải đứng trước nàng tiểu thư nhỏ nhắn đáng yêu nhà mình ông lại tỏ ra vô phương bất lực không thể nói được lời nào.

Chỉ nhìn thấy lão nhân dáng vẻ cực kì bất đắc dĩ dần dần hạ thấp thân người của mình xuống, nghe theo lời của tiểu thư cầm lấy cái mặt nạ hầu tử cẩn thận đeo lên, động tác thì khỏi phải nói còn cẩn thận hơn cả khi nâng trứng nhẹ nhàng hơn cả lúc hứng hoa, chỉ sợ là mình nếu như vô tình làm hỏng món đồ chơi yêu thích của tiểu thư một cái thì không biết nàng sẽ khóc lóc và giận đến bao nhiêu lâu nữa. Nhưng cũng phải gật đầu mà công nhận một điều rằng cái mặt nạ hầu tử kia quả được chế tác vô cùng tinh xảo và bắt mắt, một món đồ được làm bằng gốm sứ mà có thể chế tác tinh xảo đến mức độ như vậy, phải nói rằng tay nghề làm gốm nung sứ của người dân trong thành thật sự bất phàm. Dáng vẻ bên ngoài của nó cũng xem như không tệ rất có nét tinh tế riêng biệt, nếu bình thường đeo lên diễn tuồng có thể nói là một vật hữu dụng tại thời.

Chỉ là lại có thêm một vấn đề nhỏ, cái thứ đồ chơi này đối với trẻ con như tiểu thư nhà ông thì còn xem như phù hợp đi, còn đối với một lão già thân hình cao lớn bề thế mà đeo lên thì thực sự làm người ta cảm thấy có hơi chút mắc cười. Lão nhân mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ đành chiều theo tiểu thư nhà mình, miễn cưỡng đeo lên trên mặt rồi mới quay qua đi lại vài vòng để cho cô tiểu thư ương ngạnh đánh giá xem có được đẹp hay là không. Dáng vẻ của ông từ đầu tới cuối cực kì thành thục, xem ra mấy cái chuyện này cũng không phải là lần đầu. Đương nhiên còn câu chuyện có phù hợp hay không thì lại tùy thuộc vào mắt nhìn và thẩm mĩ quan của từng người nữa, nhưng mà đối với tiểu cô nương đáng yêu mà nói nhất định là đẹp.

Mặc dù cái tình huống này có hơi chút xấu hổ, chỉ là tuyệt nhiên không gian vẫn im bặt như cũ chẳng có ai dám hó hé một lời nào, chỉ có tiếng vỗ tay bốp bốp hòa cùng với điệu cười trong trẻo tựa như tiếng hót của loài chim sơn ca rừng vang lên, khiến cho mấy người nghe thấy trong lòng đều giống như được một cơn gió mùa xuân tưới mát cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiểu cô nương nhảy cẩn lên gật đầu lia lịa, rõ ràng là đã vô cùng hài lòng với hành động của mình, sau một phen đắc ý ra mặt nàng mới thu lại mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ bỏ vào lại bên trong túi vải của mình, treo tiếp lên bên hông giống như vị đại tướng quân vừa mới giành được đại thắng lúc này đang đi thu thập những món chiến lợi phẩm. Đôi mắt tiểu cô nương tròn xoe lấp lánh dưới nắng sớm tựa như hai viên pha lê tuyệt đẹp, nàng nhìn quanh hết sắc mặt của mọi người, xong lại hướng thẳng đến phía của Tần Phong như muốn nói cái gì đó.

Tần công tử cũng chưa hiểu ý cô bé này lại muốn khoe điều gì với mình, chỉ thấy đôi mắt tựa hai viên pha lê cứ nhìn đến rồi chớp lia chớp lịa, bất quá hắn chỉ có thể xoa xoa đầu cười trừ, ánh nhìn trở nên lơ đễnh lướt qua lại một hơi cuối cùng cố định tạm thời ở một nơi khác chính là cây hoa đào lớn sau lưng của tất cả mọi người.

Tần Phong có một thói quen vô thức đã được hình thành từ khi con nhỏ, bình thường nếu như gặp phải vấn đề gì khó giải quyết hoặc có chăng là không hiểu ý của đối phương muốn nói điều gì, thay vì lên tiếng hỏi thì đôi mắt sẽ nhìn đi lơ đễnh chếch qua đủ thứ xung quanh cho đến khi tìm kiếm được một cái hứng thú gì đó mới mẻ thì mới ghim lại. Sau một đoạn chờ đợi chừng mất phút liền không ai nói với ai câu nào, Tần Phong bất quá đành thở hắt ra một cái hơi cúi thấp người ân cần lên tiếng với tiểu cô nương.

- Tần ca bây giờ còn có việc phải làm, nhất thời không thể ở lại tiếp để chơi cùng muội được, hẹn khi nào chúng ta gặp lại sẽ cùng chơi nhé.

- Dạ được ca… vậy…chúng ta móc nghéo nhé, để nếu như huynh có quên mất thì muội vẫn còn bằng chứng chứ.

- Hả móc nghéo…còn làm bằng chứng nữa chứ…hầy da, được thôi chiều theo ý muội luôn.

Tần Phong hơi hạ thấp người dần ngồi xuống thấp bằng với tiểu cô nương, cả thân thanh sam y bào đơn bạc đã cũ kĩ trên người của mình cũng chậm rãi đi theo thân hình của chủ nhân mà dần dần chạm đất. Hai người cùng nhau đưa bàn tay tới lấy hai ngón út móc nghéo với nhau, cùng đong đưa qua lại vô cùng say mê. Tiểu cô nương trong lòng vô cùng hồ hởi, liền lấy một đoạn lời hứa mà nàng vẫn thường nghe mọi người nói với nhau ra để thực hiện.

- Khi nào gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau chơi thật vui, người nào không làm đúng lời hứa sẽ bị ngàn kim đâm vào tim, cực kì đau đớn.

Lão nhân đứng ở bên cạnh không thể lên tiếng cản lại tâm tình chợt phát của tiểu thư nhà mình, trong lòng nhất thời sinh ra đủ loại biến hóa cảm xúc vô cùng phức tạp cuối cùng chỉ còn đọng lại sự bất lực đối với tâm tính trong sáng đơn thuần kia của nàng. Tiểu thư nhà ông thân là thiên kim ngọc diệp, xuất phát đã là đại tiểu thư được cưng chiều nhất của núi Ngọc Dương hiện tại là một trong các danh môn kiếm đạo đứng hàng đầu trong thiên hạ, cho dù là luận về thiên phú, tư chất hay là phúc mệnh đều đứng ở hàng nhất đẳng trong thiên hạ, được không biết bao nhiêu vị lão tổ kiếm tiên trong nhà đặt xuống kì vọng mỏi mắt trông chờ từng ngày phát triển.

Ở trên lí thuyết mà nói, thì người sinh ra đã gần như đứng ở đỉnh cao như tiểu cô nương này, mỗi bước đi của nàng từ khi còn bé xíu đều đã được các vị tiền nhân trãi đường hết sạch, một đường phát triển, một đường thăng tiên đều là dương quan tươi sáng. Người có bối phận đến mức kinh khủng như vậy, tiên lộ đăng đỉnh thông thiên như vậy, vốn không nên cùng với những loại phàm tục giống như Tần Phong thân thiết đến mức độ như thế. Đương nhiên lão nhân không phủ định chuyện Tần Phong là một thiếu niên có tư chất đọc sách cực tốt tương lai đối với một đường nho đạo quả thật vô cùng rộng mở, mặc dù nhìn không ra được thiên phú tu hành của đứa trẻ này nhưng ông ước chừng hắn phải đi được đến cảnh thứ chín hoặc mười.

Chỉ là cho dù hắn có thể đi được xa đến như thế, bản thân ông không cảm thấy ở cả hiện tại và tương lai sau này hắn có thể cân xứng được vai vế giữa hai bên. Đương nhiên nếu như sau này Tần Phong có thể bước vào đường tu hành, chuyện cả hai người làm bằng hữu có chút giao tình thì rất được, nhưng mà đề cao hơn một chút,…bối phận cùng xuất thân của thiếu niên vẫn là kém so với mong muốn về đấng trượng phu của tiểu thư nhà ông.

Lão nhân thở dài ở trong lòng, ánh mắt đảo nhìn về thiên không trên cao, có chút tiếc rẻ cho dáng vẻ tuấn tú tiêu sái cùng với một thân khí phách người đọc sách kia của thiếu niên này. Hắn đáng ra nên có một điểm xuất thân, một mốc khởi đầu tốt hơn, tốt nhất là khởi đầu đã gần với văn miếu của Hạo Nhiên thiên hạ, sớm chiều gần với đèn sách của thánh nhân, nghe những vị đọc sâu hiểu rộng kia giảng giải học vấn. Với những thứ mà hắn đang có hiện tại, khẳng định bản thân chỉ cần làm ít cũng có thể ăn to. Hoặc là xuất thân ở một nơi nào đó khác với cái vùng phúc địa vốn từ trăm năm trước đã không còn tương lai này, dù cho một đường học vấn vất vả hơn người vẫn tốt hơn vừa mới chớm nở đã vỡ vụn cùng với thiên địa thế gian. Than ôi, tiếc thay, tiếc thay…Lão nhân lắc đầu cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho đứa trẻ này, vốn là một viên ngọc thô tuyệt đỉnh đáng tiếc phải chôn cùng với một đống đất bùn không ra làm sao.

Cổ nhân có câu, tiểu tu mà đại đắc tiểu sự lại hóa đại, có thể hiểu cơ bản chính là có những thứ rất dễ sửa chỉ cần hơi bỏ công một chút là đã có thể thu được món lợi, song song với đó cũng có những thứ rất khó sửa, càng đụng vào càng phiền phức càng không thể kiểm soát được.

Lão nhân xua mạnh bàn tay mấy cái bỏ qua hết những suy nghĩ không đâu của mình, tiếp tục tập trung vào chính chuyện. Lần này ông nhận một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của bên trên đưa xuống, ghi chép cũng đơn giản. Ông đã đọc qua lại nó mấy lần đại khái có thể hiểu chính là đến nơi thành nhỏ sắp đón nhận một trận thiên địa biến sắc này, đầu tiên chính là mang về quyển kiếm kinh tuyệt học thuộc về chân truyền của Ngọc Dương Sơn đã bị thất lạc ra bên ngoài, ngoài ra nếu như cơ duyên xảo hợp có thể cầm về được một thanh bảo kiếm của tổ sư rất nhiều đời trước để lại ở nơi này thì càng tốt. Ý thứ hai không cần quá chủ trọng cứ xem cơ duyên và ý trời thôi, được hay mất đều không ảnh hưởng đến toàn cục.

Chuyện đem về được bộ kiếm kinh vốn là một trong các kiếm thuật truyền thừa trong dòng chính đệ tử của Ngọc Dương Sơn được coi là nhiệm vụ tối quan trọng nhất không được thất bại, cũng là lí do mà bản thân ông phải tự mình đại giá thân chinh đến nơi này để giải quyết vấn đề. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn chỉ vì một bộ kiếm kinh mà một lão già như ông phải bôn ba đường xa đến như vậy, chủ yếu là bởi vì yêu cầu thứ hai của cao tầng bên trên bắt buộc chuyến đi này phải mang theo vị tiểu thư vốn con gái cưng của môn chủ đi ra bên ngoài thăm thú thế giới một phen để mở rộng tầm mắt, tránh cho nàng chỉ tối ngày ở trên núi luyện kiếm sau này xuất sơn sẽ không hiểu được thế sự nhân gian.

Cũng không có ngờ được rằng lần đầu tiên đưa nàng xuống núi như thế lại khiến cho trái tim thuần khiết của tiểu cô nương vốn chưa từng nhuốm phải bụi hồng trần lần đầu biết rung động đem lòng yêu thích đối với một người nam tử xa lạ. Từ đêm hôm qua cho tới bây giờ thật sự là đã đem cái tên của thiếu niên thanh sam y bào kia treo ở bên miệng không lúc nào không nhắc tới, khiến cho lão nhân mười phần thì bất lực cả mười không thể mở miệng khuyên giải tiểu thư nhà mình chút nào, chỉ là trong lòng thật ra không có quá nhiều lo lắng. Tiểu thư hôm nay xuất sơn chủ yếu chỉ là để nhìn ngắm cảnh vật nhân gian huyên náo và phồn hoa như thế nào, sau này nàng quay về núi Ngọc Dương tiếp tục luyện kiếm, sẽ lại chìm đắm vào bên trong thế giới của kiếm đạo tuyệt đỉnh rất nhanh sẽ không còn nhớ gì đến thiếu niên thư sinh này nữa, mà chính bản thân tên thư sinh kia cũng đang phải chuẩn bị đối phó với một lần đại nạn không nhẹ nhàng gì.

Tần Phong không để tâm nhiều đến những chuyện này, càng không quan tâm đến ánh mắt hay là suy nghĩa của người khác đối với mình. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, sau khi cùng tiểu cô nương móc nghéo hứa hẹn liền quay người về phía con đường lớn bên ngoài tiếp tục chuyến hành trình của mình, ánh mắt đảo nhìn tới hàng ngũ Bạch gia vẫn bề thế và quyền lực như cũ, cuối cùng lướt qua thân hình của thiếu niên Bạch Thuần Lô đứng ở phía sau cùng hàng ngũ Bạch gia, dáng người vẫn còn khúm núm lưng cong như lưng tôm chẳng có chút cốt khí nào của con em thiếu gia nữa.

Bạch đại công tử đang đứng yểu xìu bị một ánh mắt như thế của Tần Phong nhìn tới, cảm xúc của hắn chợt thời bùng nổ mãnh liệt, thuần túy giống như chuột con gặp phải mèo già đã thành tinh theo bản năng tự nhiên của con mồi khi đứng trước kẻ thợ săn sặc mùi kinh nghiệm, con mồi cứ từ từ lùi lại tìm một đường t·ẩu t·hoát để giữ mạng sống cho mình. Thậm chí còn biểu hiện ra bên ngoài, chỉ xém chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, cũng may mắn lúc hắn vừa muốn quay người thì một vị trưởng lão cung phụng trong nhà đã lén giẫm một chân vào giày thiếu niên giữ cho cả người hắn lập tức bất động, xem như cố gắng vớt vát được chút nào danh dự của Bạch gia thì hay chút ấy.

Chỉ là cái hành động mà những người nhà Bạch gia cho rằng mình đã ẩn giấu vô cùng cẩn thận này lại trở nên cực kì thô thiển khó coi khi rơi vào tầm mắt của cả bốn vị tiên nhân trên núi vốn cao cao tại thượng, một khắc cũng không lọt trọn vẹn rơi hết vào tầm nhìn. Nam hài đồng nhìn qua mẫu thân chán nản lắc đầu rồi cả hai cùng nhau thở dài, hoàn toàn không cách nào giấu được sự thất vọng trong lòng đối với những kẻ mình phải làm việc cùng, đường đường cũng được gọi một tiếng đại công tử so với phế vật còn giống phế vật hơn, ngay cả tiểu cô nương cũng nhịn không được bật cười vỗ tay yêu thích khi nhìn thấy người khác gặp hoạ. Nàng hướng về phía của Tần Phong đưa lên một ngón tay cái biểu thị ý tứ của mình.

Đến ngay cả lão nhân khôi ngô cao lớn vốn từ nãy đến giờ là trầm tĩnh nhất cũng không giấu được một ánh mắt thất vọng, lướt ngang qua hết hàng ngũ của Bạch gia. Tiểu cô nương giống như nghĩ ra được gì đó lập tức nhìn thẳng về phía của gia gia nàng vừa cười vui vẻ vừa lên tiếng hỏi.

- Hầu gia, Bạch gia chỉ với cái đức hạnh này thật sự có thể ở trong phương bảo địa đầy những nhân tài xưng thành tam đại thế lực hay sao ?

Lão nhân nghe thấy tiểu cô nương hỏi, ánh mắt hơi ngưng trọng suy nghĩ một khắc rồi mới lựa chọn dùng lời giải thích với nàng. Tính toán cũng muốn giữ lại chút thể diện cho Bạch gia ở nơi này tiếp tục lăn lộn nhưng mà suy đi tính lại kĩ càng một chút, cốt khí cùng danh dự của mỗi một người đều là phải tự dựa vào bản thân lấy nào đâu có đạo lí chờ người mang đến bố thí cho mình bao giờ. Thế nên dáng người hơi thẳng hơn một chút, giọng vang lên trầm ấm, cũng không nói theo kiểu dè biểu khinh thường mà rất từ tốn giải thích cho tiểu thư nhà mình tường tận về Bạch Gia.

- Tiểu thư nói ra lời này cũng không đúng, nhiều đời trước của Bạch gia cũng không tính là tệ thậm chí lúc ban đầu còn có vinh quang ngàn trượng khiến người khác chỉ dám ngước nhìn, trong Ngọc Dương sơn của chúng ta cũng từng có một vài vị đẳng cấp kiếm tiên họ Bạch. Mà lão tổ tông rất nhiều đời trước của một nhánh Bạch gia khác còn từng là một vị đại kiếm tiên xuất thần nhập hóa, từng vang danh thiên hạ. Chỉ là bây giờ…hầy đời sau càng ngày càng kém hơn đời trước, cũng không biết còn có thể duy trì phong quang hôm nay trong bao nhiêu năm nữa.

Lão nhân dứt lời cũng không nén lại một hơi thở dài, ánh nhìn đảo tới nhóm người của Bạch gia đang đứng như trời trồng ở đằng xa, vốn từ nãy đến giờ phải làm kép phụ cho sự tỏa sáng ngút trời của thiếu niên họ Tần, tự nhiên là càng thêm phần ảm đạm. Lão nhân gia chủ đứng trước nhất đối với toàn thể mọi chuyện này đương nhiên là có sắc mặt ảm đạm nhất. Đây có thể xem là một trong những gánh nặng lớn nhất của việc đứng đầu của một tổ chức, bởi vì khi bị sự chỉ trích của thiên hạ người đứng mũi chịu sào đầu tiên đương nhiên là vị chủ quản.

Chỉ là nhiều năm lăn lộn trong quyền mưu đấu đá của gia tộc, cho đến hiện tại có thể ngồi vũng vàng được trên cái ghế chủ gia của một trong tam đại thế lực đã nói rõ lão nhân này có sự tu dưỡng về tâm tính không hề tầm thường. Từ đầu đến cuối trước sự nhận định méo mó và cười cợt của cả bốn vị tiên nhân đặt thân cao cao tại thượng, ông cũng chẳng có lấy một chút biến sắc chút nào, gương mặt vẫn hơi trắng tái khí chất hiền hòa ung dung như cũ với những nếp nhăn chất chồng lên nhau, ánh mắt vẫn hướng nhìn thẳng cho dù có phải đứng trước bao nhiêu chỉ trích nào cũng chưa từng thoái lui. Đây là phong thái cơ bản nhất của người có thể đứng đầu của một tổ chức, biết sai vốn đã là một chuyện tốt, có thể sửa sai lại càng tốt hơn, nhưng có một điều tối kị chính là tuyệt đối không nhận sai, tuyệt đối ở trước mặt người khác không nhận mình làm sai.

Chỉ khi Tần Phong chậm rãi đi về phía trước khoảng cách giữa hai bên đã ở rất xa thì những tiếng cười mĩa mai châm chọc của mọi người mới dần tắt đi, ngay cả thiếu niên bạch y Bạch Thuần Lô cũng dần bình tĩnh dáng vẻ an tường lại một lần nữa hiện rõ ràng lên khuôn mặt, tuy vẫn còn có nét khó coi khi bản thân đứng trước bốn vị tiên nhân trên núi cao cao tại thượng, nhưng nhìn chung mà nói đã tốt hơn tình trạng khi nãy rất nhiều. Lão nhân cũng không có nói gì chỉ gật đầu qua loa với thiếu niên kia, âm thầm căn dặn hai vị trưởng lão cung phụng sau lưng mình chú ý nhiều hơn đến đại thiếu gia.

Mặc dù trong lòng có lửa giận thực sự rất muốn phát tiết ra bên ngoài, thế nhưng dẫu sao thằng nhóc ấy cũng là cháu trai độc tôn của ông, từ khi còn nhỏ cha mẹ hắn đã quyết tâm đi xa cầu thực một phen để lại đứa con trai duy nhất của mình ở lại xem như cùng với phụ thân bầu bạn. Hai ông cháu từ lúc ấy đã luôn gắn bó bên nhau tình cảm mà ông dành cho đứa cháu này của mình đem so với cha con cũng không khác nhau là mấy.

Một tay nuôi nấng thiếu niên từng nhìn hắn đi qua từng chặng đường một của cuộc đời tâm tính hắn như thế nào ông làm sao không hiểu. Hơn nữa cớ sự đằng sau sự sợ hãi của hắn khi đứng trước Tần Phong ông cũng là người hiểu rõ nhất, tuy giận là có nhưng lại không thể mở miệng trách cứ. Bởi vì ông biết rằng cho dù đặt bản thân mình vào trong loại tình huống ấy cũng chưa chắc đã có thể làm tốt hơn thằng cháu mình hiện tại.

Chương 33: Bạch đại công tử