Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 35 Học Sĩ Phường
Tần Phong thả chậm bước chân của mình trên con đường lớn ánh mắt nhìn thẳng không chút nào che giấu sự thoải mái trong người, cũng không biết là đã nghĩ tới cái gì mà rất thích thú nhoẻn miệng cười vô cùng vui vẻ, hắn đưa tay vào bên trong túi áo của mình lấy ra một túi bánh chiên được đựng trong lớp giấy chống thấm dầu, buổi sáng đã ăn một lần bây giờ xem như đổi lại chút khẩu vị không ăn bánh bao chiên nữa.
Thiếu niên lấy ra một miếng bánh bột mỏng có dạng giống như những cánh hoa đào lớn rơi ở trên mặt hồ tĩnh lặng, miếng bánh chiên màu vàng nâu đặc trưng có hương thơm dịu nhẹ nếu như đem so với bánh bao chiên Tần Phong thường ăn mà nói rõ là có cái mùi hương dễ ngửi hơn nhiều, chỉ cần nhìn và ngửi thôi chưa cần nếm thử cũng đã thấy rất ngon miệng.
Thiếu niên đưa lên cắn lấy một miếng nhỏ tỉ mỉ nhấp nháp thưởng thức hương vị mới lạ mà mình chưa từng ăn qua bao giờ. Miếng bánh mỏng giòn chậm rãi tan hết trong khuôn miệng, có vị mặn mặn ngọt ngọt so với bánh bao chiên thường ăn tuy là không thể no, nhưng mà nhai cho vui miệng thì cũng là một ý kiến rất được bản thân hắn đánh giá cao.
Người đi qua lại dập dìu trên con đường lớn cảnh tượng nếu đem so với đêm ngày hôm qua thì lại càng có phần nhộn nhịp hơn, dù sao bây giờ vẫn còn độ sáng trời tự nhiên là không thể mất đi cái không khí náo nhiệt thường thấy được. Người qua lại ở xung quanh đa phần y áo trên người đều không tầm thường, hoặc là màu sắc tươi sáng sặc sỡ hoặc là kiểu dáng y phục đặc trưng nếu như đem so với người dân trong thành nhỏ mà nói thì quả là khác biệt một trời một vực thế nên rất dễ dàng nhìn ra.
Đa phần đều là ánh mắt lơ đễnh nhìn ngắm cảnh quan chung quanh hai bên con đường, hơi khẽ một chút sẽ có vài vị cô nương ánh mắt chăm chú nhìn về phía cậu thiếu niên đang dảo bước thong dong, ngẫu nhiên có thể nói với nhau một vài câu bàn tay chỉ trỏ hình như là bàn luận.
Tần Phong bản tính cũng là tò mò nhìn thấy người ta chỉ chỉ trỏ trỏ tới mình lẩm nhẩm gì đó liền cố lắng tai mà nghe, nhưng đa phần đều là ù ù cạc cạc không hiểu được bọn họ đang nói với nhau những gì. Đoán chừng những người này bọn họ không dùng phương ngữ thông thường để trò truyện mà là dùng một loại ngôn ngữ gì đó khác.
Cái này thiếu niên chưa nhìn thấy thế gian rộng lớn thật sự là không hiểu, nhưng hắn cũng có thể nhìn sắc mặt và hành động của họ để đoán bừa một chút trong lòng thầm nghĩ, chắc là đang khen cảnh quan nơi này không tệ có khi lại đang khen mình vẻ ngoài thật không tệ không chừng a.
Nghĩ tới đây tự nhiên lại thấy trong lòng có thêm mấy phần vui vẻ bàn chân thiếu niên lại cất cao hơn một chút ở trong vô thức bắt đầu loại thói quen mà chỉ khi nào bản thân cảm thấy vui vẻ mới thực hiện, Tần Phong huýt sáo một tràn dài không có âm điệu gì rõ ràng chỉ có hú hú híu híu giống như mấy con chim non mới tập hót. Cái này thì có hơi mất mặt những mà khả năng cảm thụ âm nhạc của Tần Phong vẫn là rất kém đi bình thường nghe cho vui tai thì được, nhép theo lại nghĩ kĩ vẫn là thôi bỏ đi khỏi làm ô uế âm thanh trong trẻo của nhân gian.
Đi xa hơn một chút nữa trên con đường lớn chào mời thiếu niên lần này là một cái cổng chào bằng đá nơi mà tấp nập người ra kẻ vào. Ở phía trên kết thành mái vòm đá có kiểu dáng tương đối kì lạ không giống với bất kì một kiểu thiết kế nào trong thành, màu sắc của cột trụ cũng vô cùng nổi bật được phết lên bên trên một lớp sơn đỏ mịn nhìn vô cùng thích mắt.
Một điều tương đối đặc biệt chính là ở nơi cao nhất của cái cổng chào bằng đá kia có cột một sợi dây thừng bản lớn to ít nhất cũng phải bằng bắp tay của người đàn ông thân thể tráng kiện, cột hai đầu ở hai bên ở nơi giữa của sợi dây còn trang trí thêm một cái chuông gió không tính là lớn chỉ là kì lạ vì cho dù là gió lớn như thế nào cũng chưa từng nhìn thấy nó rung lên bao giờ.
Ở sau cái cổng chào bằng đá này là một đền thờ kiểu dáng xa xưa cổ kính, bản thân nó diện tích nói lớn cũng không tính là lớn mà nói nhỏ cũng không thể xem là nhỏ, so với cổng chào bằng đá bệ vệ kia có chỗ thô sơ bình dị hơn nhiều. Ở bên trong đền thờ này còn có một bức tượng đồng kích thước lớn dáng ngồi cực kì uy nghiêm. Vì thế mà cũng thường xuyên cũng bái dâng hương kính ngưỡng, đương nhiên trông đó còn có một vài nguyên nhân khác ví như dân chúng trong thành hay truyền tai nhau cái tượng thần kia vô cùng linh nghiệm hầu như là cầu được ước thấy.
Ở cuối mùa xuân năm ngoái có cặp gia đình giàu có nổi tiếng thiên nhân nhưng lại hiếm muộn, cả hai vợ chồng nhan sắc đều rất tốt khí chất lại càng xem là không tệ chung sống đã gần hai mươi năm nhưng chẳng thể có nổi một mụn con, cuối cùng không biết là do ai chỉ dẫn mà đến điện thờ này thành tâm khấn vái mấy lần lễ vật mỗi lần đều rất lớn, sau ba tháng thực sự đã có con, là một cặp tiên đồng ngọc nữ giống cha giống mẹ như tạc vô cùng đáng yêu, đương nhiên đây cũng chỉ mới là một trong số những câu chuyện linh nghiệm kì lạ của người thành tâm đến cầu dưới điện thờ. Thế nên hương khói lúc nào cũng nghi ngút cháy, người ra vào mỗi ngày đều vô cùng đông đúc.
Tần Phong xem cái này là trò mê tín dị đoan cơ bản không tin trên đời có loại chuyện cầu được ước thấy như thế, chỉ cho rằng đều là sự tình diễn ra trùng hợp nếu không sẽ không có nhiều người cứ phải liên tục qua qua lại lại nơi điện thờ này đến vậy. Đều là bị bào tiền đến c·hết vì loại niềm tin mù quáng của mình.
Chưa kể dân chúng trong thành trước đây đa phần đối với thân phận của bức tượng đồng này đều là ù ù cạc cạc không rõ ràng, có người nói đây là tượng của lão thành hoàng đại nhân chuyên trông coi những cái bản sự lớn nhỏ ở trong Thanh Sơn thành ví như hàn yêu trấn ma chẳng hạn.
Lại có người lại nói rằng đây là điện thờ của lão long vương cư ngụ ở con sông lớn bên ngoài thành chuyên giúp cho mưa gió bốn mùa hanh thông thuận lợi. Bàn tán rất nhiều nhưng đều không có đi đến kết quả chung cuộc nào, cuối cùng vào mùa xuân của năm năm trước vị thành chủ đại nhân mới đến nhậm chức đã cho tập hợp toàn bộ dân chúng trong thành để xác nhận lại cái tên thực sự của đền thờ này. Đồng thời cũng tụ tập thanh niên trong thành nhỏ tiến hành trùng tu lại đền thờ đã cũ sơn tường nhà, lợp lại lớp mái ngói mới thay chỗ lư hương nhang đèn đã cũ, treo lên tấm biển chữ vàng đề Học Sĩ Phường.
Tần Phong đối với nguyên nhân tại vì sao lại có sự thay đổi kia ở thời điểm năm năm trước xác thực là có tò mò đi nghe ngóng thử. Thì ra bức tượng đồng ở bên trong điện thờ vốn chẳng phải lão thành hoàng hay long vương gì cả, là điện thờ lớn dùng để kỉ niệm một vị quan văn kiêm võ xuất thân ở trong thành có công lớn với triều đình trong lịch sử.
Dân chúng bình thường đều là người nhà quê nghe thấy ở trong thành từng có vị quan lớn văn võ song toàn được hoàng đế bệ hạ ngự tứ ban thưởng trong lòng đều lấy làm kính phục, có một phần nào đó còn là tự hào về nơi mình sinh ra, thì ra ở vùng đất mà bị người ngoài gọi là chốn man di này cũng từng dưỡng d·ụ·c được một vị quan mũ lớn đến như thế.
Tần Phong đến trước cổng đền thờ thì không vội vàng nữa, ngửa đầu ngắm nhìn cái biển chữ vàng lớn được treo cao ở dưới mái ngói đỏ sặc sở của điện lớn. Bốn chữ “Đương Nhân Bất Nhượng” uy thế kinh luân trấn áp quần hùng, chữ được khắc trên bảng lớn thếp vàng kim óng ánh nằm ngay hàng thẳng lối nét chữ cứng nhưng lại không hề mang đến cảm giác thô kệch mà là mạnh mẽ cương nghị kì lạ. Đối với bốn chữ này Tần Phong có ngộ ra một điểm sâu sắc chính là đạo của người quân tử cứng rắn cương nghị trước mọi chuyện trên đời, nếu đã làm chuyện hợp với đạo lí không nhường…tuyệt không thể nhường.
Cuối cùng thiếu niên lang vốn định tiếp tục đi vào bên trong đã chậm rãi xoay người ở trước cổng đá trở về con đường lớn tiếp tục đoạn hành trình của mình. Điện thờ vẫn đông người ra vào như thế được chia làm ba khu vực chính. Thường trước nhất người đi vào nhìn thấy là khu vực thờ tự của nơi này, bên trong trang trí không quá cầu kì phức tạp chỉ có một cái đỉnh lư hương bằng đồng thau rất lớn được đặt ở phía trước dưới chân của pho tượng bên trong đổ đầy cát trắng bình thường lúc nào cũng có cắm chân nhang hương khói nghi ngút.
Xung quanh cũng đặt các bó hoa tươi thắm đầy màu sắc trưng bày trong các bình gốm sứ có hoa văn đặc biệt hoặc là được dân chúng mang đến hoặc là được người ngoại hương đến nơi này tham quan mua đến. Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp chung quanh cũng phần nào làm dịu đi hơi thở tấp nập của con người ra vào.
Ở khu vực bên ngoài lại được chia thành hai bên trái phải khác biệt, bên trái là một dãy những hàng quán với bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng. Những ngày bình thường lúc nào cũng có vài vị khách vãng lai ngồi ở nơi này trò chuyện linh tinh, chủ của sạp hàng là một vị lão nhân lớn tuổi tính tình ôn hòa xem như hiếu khách bình thường đối với người ngoại hương có nhiều thắc mắc đều là tận tình giảng giải, khi trước Tần Phong cũng thường hay đến nơi này hóng chuyện, biết được không ít thứ hay ho trên đời qua miệng của những vị khách phương xa mà tới kia.
Ở phía đối điện bên phải có trồng một cái cây cổ thụ vô cùng lớn độ cao ước chừng phải đến bảy tám trượng là ít tán lá xanh tốt cành nhỏ cành lớn tủa rộng che phủ cả một khoảng đất rộng rãi ở bên trong điện thờ có những tán lá dày còn triễu hẳn xuống giống như lá liễu, người dân bình thường trong thành nhỏ mặc dù nhiều thế hệ chứng kiến cái cây lớn lên từng chút một thế nhưng đa phần đều không biết giống cây này được gọi là gì ù ù cạc cạc liền gọi nó là đại thụ đi.
Một vòng quanh thân cây lại có cột một sợi dây thừng bản to vô cùng đặc biệt, ở giữa của sợi dây lớn còn treo thêm một cặp chuông màu sắc vàng đồng đôi khi những ngày gió lớn sẽ ngân nga từng tiếng nghe qua vô cùng vui tai, đặc biệt ở đây chính là dù cho chuông đồng lớn như thế nếu theo lẽ thường âm thanh phải đặc biệt trầm thấp, vậy mà chuông lớn kia khi rung lên âm thanh trong trẻo tựa như còn trong hơn nhiều lần những chiếc chuông nhỏ thành mỏng.
Quanh thân cây có sợi dây thừng bản lớn đem nó so sánh một chút có thể nhìn ra ngay bản thân sợi dây này cùng với sợi dây lớn được treo vào hai đầu cột đá ở bên ngoài đều là từ một sợi lớn nào khác nữa cắt ra. Người dân bình thường trong thành đa số đối với chuyện ai là người đã cột dây đều là ù ù cạc cạc không biết rõ, nhưng phần lớn tán thành đều xem nó như vật trang trí không tệ.
Bên dưới cổ thụ này cũng được đặt thêm một cái băng ghế bằng gỗ vô cùng dài, ngẫu nhiên ở nơi này mỗi độ tết đến mà nói thường sẽ có những cặp thiếu niên thiếu nữ ngồi ở dưới gốc cây nắm tay tình tứ ngắm nhìn từng đợt pháo hoa lấp lánh khắp nền trời, hoặc có chăng ở những ngày trăng sáng đặc biệt sẽ nhìn thấy những cảnh tượng tình cảm nồng thắm rung động lòng người. Chưa kể trên thân cây đã đi qua không biết bao nhiêu năm mưa tháng gió ấy cũng lưu lại không biết bao nhiêu mối duyên tình của trẻ con thơ ngây khắc lên, có người thành đôi đương nhiên cũng có người không thể…
Có chàng công tử khôi ngô tuấn tú cùng nàng tiểu thư xinh đẹp có đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp là đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Khi sáu tuổi hai đứa trẻ ấy ở nơi này chơi đùa đã cùng nhau khắc tên của mình lên thân cây lớn móc ngón tay thề hẹn mãi mãi cũng sẽ ở bên cạnh nhau, chàng hứa với nàng khi mình lớn lên sẽ đến kinh đô truy tìm công danh nói nàng hãy chờ mình chỉ cần bản thân đạt được trạng nguyên lang nhất định có một ngày vinh quy bái tổ đem nàng danh danh chính chính trở thành trạng nguyên phu nhân.
Chỉ là năm trâu tháng ngựa vô tình trôi qua, thế gian như thế còn bước đến một hồi không ngừng dời đổi trách làm sao được lòng người. Thiếu niên lang ngày ấy đến kinh đô cuối cùng thi đỗ trạng nguyên trở thành vị quan văn võ song toàn nổi tiếng triều dã lập ra không biết bao nhiêu chiến tích lịch sử công danh lẫy lừng, thế nhưng vẫn là không thể giữ gìn được bản tâm ban đầu của mình chưa từng một lần nữa quay về lại nơi này, để cho người con gái ấy sắc xuân phai tàn theo năm tháng, cuối cùng ở nơi miếu tự vinh danh công trạng của hắn chờ đợi hóa thành điên dại uất hận mà c·hết.