Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54: Đưa người đi

Chương 54: Đưa người đi


Bước qua nấc thang cuối cùng dẫn thẳng vào bên trong tòa điện thờ Học Sĩ Phường, trong một khoảng khắc như cái chớp mắt khi mà cả người thiếu niên đi qua chiếc chuông đồng lớn treo cao trên đầu kia, chẳng biết có phải là ảo giác do mắt phải tiếp xúc với ánh sáng mạnh hay không mà rất nhiều người trong thành lại nhìn thấy chiếc chuông lớn chẳng bao giờ rung lên kia khẽ khàng lay động một nhịp rất nhỏ, dù không phát ra bất kì một loại âm vang nào nhưng vẫn khiến cho người nhìn thấy xốn động trong lòng, là một loại cảm giác cực kì vi diệu không thể diễn tả. Người đứng ở một bên quan sát tình cảnh này, có một vài vị không khỏi chau mày, một vài người thì cảm khái ho khan từng hơi khụ khụ. Đương nhiên cũng có vài người nhìn trước ngó sau âm thầm đoán mò cái này cái kia, đều không thiếu các loại dáng vẻ.

Hàng người dài bị nhóm mấy người hộ vệ của Tần gia chia ra giờ phải đứng nép vào hai bên vách để nhường đường, bọn họ đối với một màn trước mắt có rất nhiều loại biến hóa biểu cảm vi diệu. Cái dễ nhìn thấy nhất chắc có lẽ là biểu hiện tức giận của những người khách ngoại hương lần đầu đến thành, vẫn chưa hiểu được quy cách của nơi này. Về phần những người dân bản địa đa số đều có chung một dáng vẻ mờ mịt khó hiểu, có vài người thuộc các gia tộc lớn nhỏ khác thì vô cùng hưng phấn, chỉ thiếu điều gõ trống khua chiêng làm huyên náo hết cả lên, trong lòng chắc là vẫn còn dư vị của ngày hôm qua lại muốn xem tiếp một màn tranh khí thế của tam đại gia tộc rốt cuộc thì sẽ diễn ra như thế nào…suy cho cùng vẫn có chỉ có những người nghèo thuộc tầng lớp bình thường là vẫn ù ù cạc cạc trước mọi thế sự không biết được chút nào sóng gió của thành.

Mà cái này cũng chẳng phải điều lạ lẫm gì, vốn là chuyện mà người chịu suy nghĩ thì liền có thể hiểu được. Người thuộc những tầng lớp bình thường trở xuống của nơi này, đa phần đều chỉ cầu sống là tốt chứ không có đòi hỏi cái gì nhiều. Dù sao Thanh Sơn thành địa thế ở xa lại còn nằm ở dưới tận cùng bản đồ của Sơn Linh Quốc, bản thân nó đã chẳng phải là một tụ điểm kinh tế gì cho cam. Lại một mặt còn giáp với chốn núi rừng, chính những yếu tố địa lí trên kia đã hạn chế đi rất nhiều cái tiềm năng phát triển kinh tế của cả thành. Người có tiền thì không nói, chỉ là những người dân bình thường sẽ sống khổ hơn so với cái mức bình thường ở bên ngoài. Bọn họ đa phần đều không có quá nhiều mong cầu về mặt vật chất, ba bữa đủ ăn lại có thể ki cóp thêm một khoảng tiền nhỏ để sau này dựng vợ gả chồng cho mấy đứa con trong nhà đã là tận lực.

Đương nhiên có các tầng lớp người dân bình thường, cũng sẽ có những đại gia tộc từ tầm tầm cho đến tiền muôn bạc vạn. Đối với mỗi người bọn họ mà nói cái chuyện cầu đủ ăn cho ba bữa mỗi ngày đã là quá mức bình thường, bọn họ muốn hướng đến những thứ cao cả khác nhằm đề cao con đường của mình lên, có thể là hiện thực hóa một vài lí tưởng chỉ có trong sách vở ở một quy mô nhỏ chẳng hạn, hoặc bình thường hơn đối với hầu hết người là tận hưởng những thú vui được gọi là xa xỉ phẩm mà bất cứ ai cũng mơ được một lần trải nghiệm qua.

Người ta thường nói bần cùng thì sinh đạo tặc mà phú quý thì sinh lễ nghĩa cùng là có ý nhắc đến loại đạo lí này, chỉ là vào mấy năm trước khi nghe một vị tiên sinh trong nhà nói lời này Tần Phong đã đưa ra một kiến giải khác nhằm trả lời lại thắc mắc của tiên sinh về tính tham của mỗi người liệu có phụ thuộc vào giai cấp hay không và liệu bước chân đến một ngưỡng nào đó có thể triệt để tiêu trừ đi tính tham của mỗi con người hay không ?

Bản thân Tần Phong cho rằng cái tham hiện hữu trong mỗi con người như một phần bất biến, tất yếu và không thể tách rời khỏi các hoạt động xã hội thông thường. Phàm đã sinh ra làm người ắt sẽ có tính tham tồn tại, cho dù đó có là ai đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi một chữ tham này. Đạo lí của thánh nhân nho gia cũng không hề đề cập đến việc triệt tiêu đi tính tham của người, mà muốn điều chỉnh tính tham sang một góc độ khác hướng đến những lí tưởng cao đẹp hơn. Cái tham một khi đặt ở từng góc độ khác nhau lại được biến tấu theo các chiều hướng khác nhau, tham con chữ mở rộng đường học vấn thì gọi là nho sinh, tham con chữ để giáo hóa chúng nhân vì thương sinh thiên hạ thì gọi là thánh nhân,...Vậy cho nên phàm đã là người sẽ không thể dứt thân khỏi tính tham, bởi vì nó giống như một phần tất yếu một loại gia vị định hình nên cái gọi là con người. Giống như món cánh gà chiên xù, nếu như không có bột vậy đâu còn được gọi là món cánh gà chiên xù nữa mà đã trở thành một món ăn khác.

Về phần câu nói kia Tần Phong cũng kiến giải rất dễ hiểu, thực chất giữa người bần cùng với kẻ phú quý đều tồn tại một cái tham chứ chẳng ai hơn được ai cả, nhưng một bên bị coi là đạo tặc còn một bên lại được xem là lễ nghĩa là vì sao. Là bởi gì thứ mà hai người bọn họ tham hoàn toàn khác nhau, những thứ mà người bần cùng tham được người đời xem là phàm vật tầm thường, ví như tiền của các loại vật chất ở bên ngoài hay đơn giản hơn là thức ăn chỗ ngủ, còn thứ mà người giàu có tham lại là chữ nghĩa, lễ nghi cùng quy củ. Do sự khác biệt này mà đánh giá của thế nhân về hai người mới có sự phân biệt rõ ràng. Suy cho cùng thì giữa tục tằn và thanh cao đều chỉ nằm ở thứ mà người ta truy cầu thôi, về phần bản chất của con người cơ bản chẳng bao giờ thay đổi từ cổ chí kim cho đến tận hôm nay. Thứ bị thay đổi chỉ là những giá trị bị tô vẽ.

Về phần những người xứ khác hôm nay đến đây tham quan thử Học Sĩ Phường được người dân trong thành hết lòng ca ngợi là vô cùng linh nghiệm kia, lúc này cũng đều hiểu ý tứ mà nép sát qua một bên. Mỗi người đều có lời bàn tán qua lại với nhau, bộ thái ai nấy đều rất rôm rả, phần nhiều mấy người lần đầu tới nơi này ai ai cũng đều tò mò hỏi về cái thiếu niên trước mắt kia là ai mà có quyền lực đến độ ép cho mọi người phải đứng sang một bên nhường đường cho hắn đi vào. Người dân thành nhỏ cũng rất thật thà nhất là vài vị phụ nhân độ hóng chuyện tuyệt đối là giỏi nhất vừa nghe ngóng được một chút động tĩnh gì đó liền nhiều chuyện xúm vào hội nhóm bàn tán.

Ở bên trong điện thờ vẫn còn kha khá người đang thắp hương cúng vái với đủ loại hoa bánh giấy tiền đặt trên các bục lớn, đều là lễ cầu gì đó của bọn họ. Nhìn thấy mấy người hộ vệ của Tần gia tay mang theo đao kiếm xăm xăm đi vào, ai nấy lập tức hết hồn chẳng biết chuyện gì đứng run run nép sát vào nhau, vị chủ quản cũng không chờ đợi lâu nhìn thấy mọi người đang muốn loạn cào cào thì liền đứng ra giải thích qua một lần, thực ra gọi là giải thích cho nó êm tai thôi, chứ mà nhìn thái độ của mấy người bọn họ vào lúc đó thì lại giống với đang thông báo một công việc cho mọi người nghe hơn, chẳng thèm quan tâm đến người này người kia có ý kiến thế nào với chuyện này, đều chỉ đưa ra một nhóm người đi tới áp giải hết tất cả ra bên ngoài.

Tần Phong nhìn thấy dòng người ở bên trong đã được đưa hết ra ngoài, cũng không nói thêm gì nhiều nữa thiếu niên bước chân thong dong đến trước cửa lớn ra vào của đền thờ cũng đã sớm được dọn đường rộng rãi, tay đưa tới cầm lấy bó nhang đã được thắp sẵn còn đang phảng phất lên hương khói vừa mới được chuẩn bị, Trần Trường An mặc dù đi ngay ở sau lưng của Tần Phong công tử thế nhưng thiếu niên rất nhanh cũng đã bị mấy người hộ vệ chặn lại ở bên ngoài. Công tử cũng không lên tiếng làm cho hắn hiểu ý lập tức xách xô gỗ tìm một góc tương đối mát mẻ ở gần nhóm người hộ vệ đứng nép vào chờ đợi. Chỉ đợi cho công tử nhà mình đi qua ngay lập tức có bốn người tráng niên nam tử bước nhanh ra, bọn họ chủ động xếp thành một hàng ngang thân hình mỗi người đều bệ vệ như mấy ngọn núi thu nhỏ chặn trước cửa điện ra vào, từ lúc đó đã hoàn toàn ngăn cách tòa Học Sĩ Phường với thế giới bên ngoài.

Lúc Tần Phong công tử vừa mới đặt một bàn chân vào bậc thềm lát gỗ dẫn thẳng vào bên trong điện, thì từ phía cây đại thụ ở bên ngoài sân có một chú chim hoàng tước không biết từ nơi nào bay thẳng tới, xuyên qua hàng người bảo vệ. Thân hình chao lượn với lớp lông vũ vàng óng ánh phản chiếu từng giọt nắng sớm đang rọi lên thân, quả là một cảnh tượng vô cùng kinh động lòng người khiến cho ai nhìn thấy đều bất ngờ đến nỗi ngẩn ngơ nhìn ngắm. Hoàng tước chao lượn, vẽ một vòng tròn cực đẹp giữa không trung rồi vỗ nhẹ cánh lướt thẳng tới bên trong điện thờ lớn, hàng hộ vệ chặn trước cửa không quá quan tâm đến chú chim này, để cho nó thông thả lượn qua đáp lên mái tóc của Tần Phong ngồi ở trên đó hót vang vui vẻ.

Mọi ánh mắt nhốn nháo đều dõi trông theo cánh chim kia lướt giữ chừng không, lúc mà nó lướt đến điểm tận cùng ai cũng đều phải ồ lên kinh ngạc, không thể giấu nổi sự bất ngờ của mình. Có một vài vị nử tử là người từ phương xa lần đầu đến nơi này tham quan Học Sĩ phường, đều không thể giấu được ánh mắt hoan hỉ và ngưỡng mộ đến cùng cực về phía thiếu niên đó. Đối với người tu hành ở trên núi như các nàng mà nói, loại nam tử thường hay gặp nhất có thể để các nàng chia thành hai loại chính.

Một loại đương nhiên là bình bình phàm phàm, những người này cái gì cũng không nổi trội, so với các đồng môn trong nhà khác thường chỉ được xem ở mức trung bình hoặc là thấp hơn. Bọn họ thường là đệ tử bình thường của các động phủ tiên gia hoặc là các đầu đệ tử cấp bậc thấp không lên được mặt bàn trong sư môn, các nàng thường ngày gặp mặt những kiểu người này rất nhiều, có thể nói rằng hầu hết những nam tử tu hành trên núi đều có bộ dáng như thế này, họ không thể gọi là không tốt thậm chí ở mức độ của những nữ nhân bình thường mà nói thì đây là những đối tượng vô cùng tuyệt vời, chỉ là khi thân phận của bản thân lên cao một chút, nhìn thấy được nhiều thứ hơn nằm đằng sau lớp mây mù. Các nàng sẽ nâng cao tiêu chuẩn lên để phù hợp với thân phận của mình, những kiểu nam tử như thế này trở nên không được hợp lí cho lắm.

Từ đó mà xuất hiện loại nam tử thứ hai, cũng không phải là quá khó để gặp mặt chỉ là nhóm người này rất có chí tiến thủ, bình thường đều giùi mài tu hành không ló mặt ra bên ngoài. Những kiểu nam nhân được các nàng xếp vào ngưỡng thứ hai này cũng không quá đặc biệt, thuộc vào là kiểu người mà cái gì cũng sẽ có một chút, có chút khí chất một chút nhan sắc và một chút thiên phú tu hành. Tốt hơn người được xếp loại đầu tiên kha khá, là mơ ước của rất nhiều tiểu tiên tử tu hành ở trên núi, dù sao tu hành thì tu hành vẫn không thể thiếu các vấn đề phàm tục của một con người bình thường.

Nam nhân nếu như nằm ngoài hai loại người này đều sẽ được xếp vào mức độ khó gặp, đương nhiên ngưỡng này cũng có phân chia độ khó khác nhau, phụ thuộc vào độ hiếm hoặc là độ muốn nhìn thấy. Mà tiêu biểu lại chính là một đôi thiếu niên lang vừa mới bước chân tới kia. Vị công tử đi phía trước vừa nhìn đã thấy một thân khí chất hay là nhan sắc cũng đều thuộc vào loại đỉnh cao bậc nhất của nhân gian, mặt dù đều là người trẻ tuổi nhìn thấy chưa nhiều thế nhưng các nàng vẫn có thể tự tin nói rằng cái thiếu niên kia là rồng phượng trong loài người. Đây là kiểu nhân vật mà người tu hành trên núi như các nàng chỉ có thể trông chờ vào duyên phận mới có thể gặp được, cho dù có xuất hiện ở bên trong động phủ của tiên gia cũng thuộc vào dạng đệ tử nhất lưu của một vị trưởng lão máu mặt hàng đầu. Trừ khi có thân phận tương xứng hoặc là đệ tử theo hầu của những vị cao nhân đắc đạo trên núi, thì những người bình thường cơ bản là không có cơ hội nhìn thấy mặt, đương nhiên nếu như may mắn vẫn có thể trông tới từ xa. Mà những dạng người như thế này ở trong thế giới tu hành của các nàng thực ra cũng cực hiếm thấy, lướt mắt nhìn quanh khắp cả thế gian chỉ sợ đếm không hết được mười đầu ngón tay.

Loại người thứ hai lại chính là cái thiếu niên ốm yếu có thân hình đen đúa, đang mang đôi giày rơm bị rách mấy lỗ một tay cầm xô nước đứng lủi thủi ở một góc kia, thuộc về kiểu thứ hai của khó gặp. Nói cho đúng thì cũng không phải là khó gặp, mà nó lại thuộc vào cái dạng người mà các nàng chẳng bao giờ muốn nhìn thấy dù chỉ một lần, đa phần cho rằng nhìn tới một cái cũng đều là bẩn mắt. Nếu như trong tình huống bình thường mà nói, thì giữa hai thái cực này cơ bản là không có bất kì một loại khả năng nào gặp được nhau, chỉ là từ khi bước chân vào nơi phong thủy đất địa này có rất nhiều thứ mà ở bên ngoài không bình thường lại trở nên rất bình thường. Lần này đương nhiên cũng không có ngoại lệ, giữa trời với đất cách nhau một khoảng xa vậy mà lại có một cái lạch nước lớn.

Tần Phong quay đầu nhìn về phía của những người đang đứng tại bên ngoài, ánh mắt lướt hết một lượt rồi lại quay đầu tiếp tục bước chân vào bên trong điện thờ Học Sĩ Phường. Người đang cúng bái cầu khấn ở bên trong đã được đưa hết ra ngoài, vậy cho nên lúc này ở bên trong điện chỉ còn lại một màn tĩnh lặng như chưa từng có, thiếu niên ngửa đầu ngắm nhìn khắp chung quanh một lần, không ngừng hồi tưởng về quá khứ. Tường viện được xây bằng cách kết hợp mấy viên đá lớn với nhau, mái ngói màu đỏ quen thuộc với những cái cột đá chống đỡ mái nhà, dưới chân là sàn lát đá xanh tương đối hiếm thấy, trãi qua rất nhiều năm tháng bị người đi ra kẻ đi vào quỳ lết cầu khấn đã trở nên láng bóng như mặt gương.

Phía trước nằm ngay giữa chính điện được đặt một cái bàn gỗ cực lớn bên trên đương nhiên là tượng thờ của vị đại học sĩ được hoàng đế trọng ân, tượng được làm bằng đồng nguyên chất sáng loáng một màu vô cùng chói mắt, xung quanh thì trưng bày các nhành hoa, những loại trái cây. Đều là lễ vật của những người đến viếng nơi này để lại. Đánh giá tổng thể qua một lần, cái lối kiến trúc này vẫn mang đậm cái nét cổ kính và cũ kĩ của những năm tháng đã qua, tựa như từng vết chạm khắc của hoài niệm nhắc nhở con người ta về quá khứ từng huy hoàng. Tần Phong hơi cúi đầu cảm khái về sự tỉ mỉ và tinh tế của vị thành chủ mới đến nhậm chức, dù đã trùng tu lại như mới nhưng lại không làm mất đi cái chất cũ vốn là tinh túy của kiểu kiến trúc này.

Ở phía trước của bức tượng đồng còn có đặt một cái lư hương bằng gốm sứ kích thước với cực lớn, ở bên ngoài được vẽ các họa tiết trang trí vô cùng tinh xảo, cẩn thận quan sát mới nhận ra nó là hình một con rồng vàng với thân thể cực lớn quấn quanh hết cả thân, lư hương gốm sứ ở bên ngoài còn được tráng qua một lớp men dày chất men cực tuyệt vời nhất định là kiệt tác cả đời của một vị sư phụ làm gốm nào đó chế tác ra, chỉ tiếc là hắn sinh ra quá muộn không thể được tận mắt chứng kiến tay nghề của vị sư phụ ấy. Ở bên trong được đổ đầy cát trắng chính là nơi để cho người dân thành nhỏ thắp hương đảnh lễ.

Hoàng tước đậu lên mái tóc vừa nhìn thấy chủ nhân mở rộng lòng bàn tay thì ngay lập tức vỗ cánh hạ thân xuống, đôi mắt của chú chim nhỏ lấp lánh tự như ánh sao của bầu trời nghiêng đầu dõi nhìn chủ nhân. Rồi dường như nhớ ra cái gì đó, nó há miệng ra thả xuống bàn tay tiểu thư sinh một cánh hoa với sắc hồng thắm tuyệt đẹp. Chính là cánh hoa đào đã được hái từ chỗ của cây đào lớn kia, Tần Phong đỡ lấy cánh hoa nhỏ, lại vui vẻ xoa đầu hoàng tước ý cảm ơn. Chim nhỏ giống như tâm linh tương thông với hắn, ngay lập tức vỗ cánh lại đậu tiếp tục ở bên trên mái tóc thiếu niên lang. Hắn cũng không chần chừ thêm, lập tức bước nhanh tới trước áp cánh hoa đào hồng thắm vào lòng bàn tay rồi mới mạnh mẽ áp cả lòng bàn tay của mình vào thành của lư hương gốm gốm sứ kia trong miệng lẩm nhẩm

- Tiên sinh hôm nay không cho phép, tiểu sinh cũng sẽ làm trái quy tắc mà mang nó đi. Phương thiên địa này đã đến cực hạn một khi hoàn toàn sụp đổ, vậy thì toàn bộ thần hồn của nó đều sẽ bị tru diệt. Chân long vốn vô tội, chỉ vì chịu nhân quả của đồng tộc mà phải cung dưỡng khí vận cho cả một phương thiên địa mấy vạn năm. Đến hôm nay cho dù nó không có công lao thì cũng có khổ lao, nhân quả đằng trước đã trả hết còn nhân quả hiện tại phải để tương lai tính toán. Tiểu sinh tuyệt không để nó táng thân nơi này, mang nỗi uất hận đến vạn kiếp không thể siêu sinh.

Chương 54: Đưa người đi