Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 55 Kỷ nguyên mới
Tần Phong cẩn thận đánh giá qua v·ết t·hương ở trong lòng bàn tay, một vết lõm đã ăn sâu vào tận xương gần như đã đốt chín hết khoảng da thịt và dây thần kinh ở xung quanh thành một đống đen kịt bốc mùi khét, cái cảm giác tê rần như điện xẹt chạy dọc hết từng sợi dây thần kinh thấm vào tới trong tâm can không khỏi làm cho Tần Phong đổ mồ hôi lạnh. Thiếu niên nhăn mặt lộ b·iểu t·ình vô cùng đau đớn, lập tức dùng bàn tay còn lại của mình siết chặc vào phần cổ tay bên kia ngăn cho máu không di chuyển loạn làm động tới v·ết t·hương.
Tuy đây không tính là v·ết t·hương nặng có thể gây những tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể, nhưng mà cái cảm giác ngứa rát do da thịt và các sợi dây thần kinh bị thiêu đốt gây ra thì đúng là đau không thể tả xiết, nhưng vì việc trước mắt cần làm vẫn phải cố nhịn. Thiếu niên nghiến chặc răng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cẩn thận lấy từ trong áo ra cái túi nước uống dở hồi sáng đổ thẳng xuống chỗ của v·ết t·hương, nước vừa chạm vào lập tức khiến cho chỗ bị đốt cháy sôi sục nổi lên một lớp bọt trắng. Tần Phong không quá bất ngờ với hiện tượng này, tiếp tục duy trì cho đến khi bọt tan hết trong lòng bàn tay thì những vết đen khét cũng đã phần nào được rửa trôi đi, khá may mắn khi các sợi cơ và dây thần kinh không bị tổn thương đến mức độ ảnh hưởng khả năng vận động. Sau khi đã rửa sạch cả bàn tay hắn mới dùng một tấm vải trắng sạch sẽ băng bó lại thật cẩn thận, mặc dù v·ết t·hương không quá đáng ngại nhưng mà vẫn cần phải ngăn cách phần nào với không khí. Hiện tại chỉ có thể sơ cứu tạm thời như vậy.
Trãi qua một lần b·ị t·hương sự cảnh giác trên gương mặt của Tần Phong càng thêm rõ ràng, cái dáng vẻ câu nệ thường thức hằng ngày đã không còn bị thay thế bằng ánh mắt nghiêm túc đến sắc lẹm, đôi con ngươi rực màu thái dương dường như nén từng tia kim quang bị thoát khỏi nó thành những đường dao bén ngót. Dáng vẻ này thật sự hiếm khi được Tần công tử phô ra bên ngoài, đưa tay vào trong áo tiếp tục lấy ra một cánh hoa anh đào khác, màu sắc của cánh hoa vẫn hồng thắm nhưng so với cánh hoa khi nãy thì lại không tươi mới bằng, có lẽ là bởi vì được hái đi từ lâu nên mới không còn sức sống.
Thiếu niên tập trung toàn bộ tinh thần lên trên bàn tay có kẹp cánh hoa ở giữa, một lần nữa đi tới gần áp sát cả lòng bàn tay mình vào thành của cái lư hương cực lớn có chất liệu bằng gốm sứ kia. Bởi vì lần này đã chuẩn bị kĩ càng hơn cho nên bộ thái từ bước chân cho đến động tác tay đều đã được tiêu trừ đi rất nhiều các bước dư thừa, thế nhưng cho dù bản thân hắn đã tính toán kĩ lưỡng thì tinh thần vẫn vô cùng căng thẳng, mồ hôi ươm ra ướt lã chã khắp cả trán. Nếu như có người nhìn thấy cái bộ dạng này của Tần Phong khả năng rất cao chính họ cũng sẽ vô thức cảm nhận được có một loại áp lực vô hình giống như thái sơn áp đỉnh trực tiếp đập vào thân thể. Xung quanh người khí cơ tràn ra nâng tấm áo thanh sam bay phiêu dật như lướt gió, Tần Phong bắt đầu sử dụng nhiều lực hơn, đẩy thẳng cả cơ thể mình đâm vào bên trong lư hương, bộ thái của hắn cực kì nặng nề giống như đang đẩy ra một cánh cổng cực lớn to như cổng trời ở trong tưởng tượng của chúng nhân.
Bắt đầu có từng tiếng rít ầm ầm giống như sấm nổ vọng khắp cả hai bên tai của thiếu niên, âm thanh cực lớn kẽo kẹt như xé cả màn nhĩ, nếu như có khả năng cảm nhận tốt vậy thì liền có thể nhận ra đây là tiếng của những cái bản lề bằng sắt thép, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng rỉ sét bị vỡ vụn vì đã vạn năm không có người trùng tu. Thiếu niên thôi tay nhìn nó thật kĩ càng, dùng sức không có hiệu quả thì lại thử dùng đến cái đầu xem sao. Lúc hắn để ý đến thì toàn bộ không gian chung quanh người sớm đã bị biến đổi, vậy thì câu trả lời số một đã có đáp án, cái lư hương gốm sứ khi là một vật thực chất, đại khái thì nó giống như một cây cầu câu thông giữa thiên địa bên ngoài với phương thế giới này, vậy nên khi hắn cưỡng chế đẩy lư hương cũng là một loại cưỡng chế xâm nhập thẳng vào bên trong không gian, đương nhiên sẽ bị phản kích của thế giới đẩy ngược trở ra.
Còn cái thứ vô hình mà hữu hình ở ngay trước mắt đang chặn đường thì Tần Phong tạm thời mù mờ thông tin, dù sao sách của Tần gia cũng không phải bách khoa toàn thư, vài chục đến trăm năm thì có thể vẫn còn bản ghi chép chứ cái thứ vừa nhìn đã biết là đồ cũ của thời đại trước thì chịu. Thiếu niên vắt óc cũng không ra, đành dùng phương pháp khác để giám định thử, lúc đầu là dùng tay sờ sờ vỗ vỗ mấy cái thử nghiệm. Tuy là thứ chỉ được làm bằng sắt thép nhưng một cách cổng lớn như vậy thực sự không có khả năng dùng tay gõ để đánh giá độ dày, mà thiếu niên cũng thấy khó hiểu. Rốt cuộc cổng lớn tới độ này là ai mới có khả năng đóng ra mở vào được nó chứ, hơn nữa một khối sắt khổng lồ như thế rốt cuộc được khai thác rồi chế tạo thành cánh cổng này thế nào, trong đầu đủ loại câu hỏi lại không có cách giải thích nào bản thân biết mà cảm thấy hợp lí. Thế nhưng có một điều mà hắn cảm thấy rất chắn chắn chính là cơ thể của mình đang không ngừng xung đột và bài xích cảnh cổng khổng lồ kia, mà tâm trí của bản thân đều muốn đạp nát nó mở ra thứ ở đằng sau. Tần Phong kim quang trong mắt đại thịnh chạm bàn tay vào cánh cổng này, trong khoảng khắc có vô số thứ chạy hết lại trong đại não của hắn, 1 lúc ngắn ngũi mà tưởng chừng dài đến vô tận. Hắn siết bàn tay
- Đã nói hôm nay không một ai có thể cản đường, một cánh cửa đương nhiên cũng không làm ta quay đầu. Cùng lắm chỉ là làm nhiều thêm một chút việc về ngủ một giấc là khỏe, à còn nổi tiếng hơn một chút nữa, mà vừa hay cũng có cơ hội in sâu bộ dáng phong dật tiêu sái của ta vào kí ức. Dù sao danh hiệu này ngoài Tần Phong đẹp trai số một ra thì còn ai có đủ bản lĩnh đảm nhiệm chứ.
Xác định rõ ràng chuyện cần phải làm, càng xác định bản thân không thể cứ dùng lực bình thường mà dằng co cùng với thứ này, Tần Phong bước lùi hơi thu người lại bắt đầu tụ lực vào từ cẳng chân cho đến cả lòng bàn chân, gần như tức khắc một cỗ không khí cực khủng bị sức nén của khí cơ trong thân thể ép xoáy xung quanh cẳng chân của Tần Phong, gió gào thét chẳng thua gì tiếng sấm, v·a c·hạm thành tiếng ầm ầm tựa như thanh âm của hai con mãnh thú đang gào thét để thị uy sức mạnh làm cho người ta rùng mình.
Chân bên phải bước về phía sau thành thế đấm quyền, hai cánh tay cũng nâng lên cao đặt một trên một dưới giống như sừng của mãnh thú, thiếu niên lang cẩn thận vặn người đến một mức độ thì cứng lại, bộ pháp hiện tại của hắn chính là mô phỏng lại thế t·ấn c·ông của voi rừng hai sừng, một trong những loài dã thú có sức phá hủy và càn quét khủng kh·iếp nhất trong số các loài dã thú từng tồn tại trong rừng già. Không khí đã sớm bị nén tới cực đỉnh bắt đầu tự đẩy ra không gian chung quanh tạo thành các tầng xoáy lốc va đập ầm ầm. Tần Phong cắn chặc hàm răng, khí cơ lập tức bùng nổ cả thân thể gần như ngay lập tức to ra gấp trăm lần bình thường, chẳng khác nào một con dã thú cuồng nộ từ thời thượng cổ được đánh thức, một cái ngẩng đầu của nó to gần bằng cả một quả núi nhỏ, gầm lên một tiếng lập tức chân sau nhất lên. Trong một khoảng khắc đó không biết có phải do hoa mắt hay không nhưng dường như cả một vùng đất khổng lồ chỉ sau một cú nhất chân của Tần Phong đều bị biến dạng, giống hệt như một cái lò xo đã bị nén đến đỉnh điểm bật thẳng lên, khiến cho toàn bộ thế giới gần như nghiêng hẳn về một phía.
- Tượng Bộ - Đột.
Chân phải giở hổng lên không trung dậm thẳng xuống nền đất phía trước, thế cường lực bá chẳng khác gì loại lực lượng bài sơn đảo hải của giống dã thú cổ sinh, toàn bộ khoảng đất đá phía dưới chân của Tần Phong lập tức nứt vỡ, mà không chỉ có nó mới tan vỡ gần như cả một mảnh thiên địa chỉ sau một cú đáp chân vừa rồi đều bị giẫm nát, đất đá dưới chân thì bị hõm hết xuống còn những ngọn núi nằm xa xa thì bị loại dư chấn hủy thiên diệt địa này bẽ mất cả gốc bay hổng lên giữa chừng không, trở thành những đám mây đá khổng lồ.
Ở một nơi thật xa nằm tại chính giữa của Hạo Nhiên thiên hạ, nơi mà núi non trùng điệp nối liền với nhau cao vượt cả chân mây, cảnh tượng ngồi giữa biển mây thưởng cảnh thật tuyệt mỹ trần gian, không có một bút viết nào lột tả hết, ở nơi đó có một vị thư sinh đang ngồi đọc sách trong thư phòng, nhắm mắt tận hưởng những cơn gió mùa xuân mát rượi vào buổi sáng. Bất chợt thư sinh b·ị đ·ánh thức bởi tiếng rơi vỡ, lúc mở mắt quay đầu nhìn ra thì viên ngọc bội được treo cao ở phía kia chẳng biết vì nguyên nhân nào đã vỡ nát thành vô số mảnh rơi rụng đầy đất. Thư sinh hơi chút khó hiểu thử nhắm mắt một chút, gần như tức thời cũng sử dụng đến thần thông vạn phương minh nhãn của mình để nhìn thử, sau khi chứng kiến lại mọi chuyện đã diễn ra ở Thanh Sơn thành một trong các tòa phúc địa thuộc quản lí của Nho Gia, ông càng không khỏi thở dài bàn tay vừa nắm chặc lại hơi nơi lòng ra. Vị thư sinh với y bào trắng phiếu phiêu phất trong gió lắc đầu quay đi, cũng tiện tay giải trừ luôn thần thông của mình, vừa hay lại áp đặt thêm một tầng bình chướng ở bên ngoài nhằm ngăn cách hoàn toàn nó với những kẻ khác. Quyển sách trên bàn bị gió thổi mà gập lại, còn thư sinh thì chậm rãi tan biến
- Sư huynh đây là điều duy nhất mà ta có thể làm vào lúc này, mong huynh về sau đừng trách ta. Tần Phong đứa trẻ này đúng là một hạt giống đại đỉnh là tương lai tiếp theo của Nho Gia, chỉ tiếc là…hầy vẫn tiếc là đứa trẻ này không chung một đường. Không biết nếu như sư phụ ở đây vào lúc này ông ấy sẽ làm như thế nào.
Thân hình thoáng hiện ra từ bên trong mây trắng, vị thánh nhân này lại đang đứng tại nơi cao nhất của Hạo Nhiên thiên hạ, đằng sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thanh ngọc kiếm màu nâu sẫm cùng với một khối kim ấn không lớn không nhỏ được khắc chữ Nhân của Nho gia tuyệt đẹp cùng bay là là theo hầu, thư sinh phóng tầm mắt đi thật xa nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Lại nháy mắt đến một nơi khác không còn của tòa thiên hạ Hạo Nhiên này, cũng có một vị nam tử tráng niên tuổi đã chừng bốn mươi mặc y áo mà những bậc cao nhân đạo gia thường hay sử dụng. Nam tử đứng tại đỉnh của một tòa lầu cực cao, một tay cầm theo chén trà xanh đã uống được nửa, bên hông dắt theo ngọc kiếm tựa lưng thong thả vào thành lan can phóng mắt nhìn đi. Ở bên cạnh còn có một vị khác đang hầu trà, tư thái mềm mỏng lại không có cầm theo bất kì một loại v·ũ k·hí nào, nữ tử khoát ngoài một chiếc đạo bào cẩn thận che đậy kín đáo hết cả thân thân thể, chẳng để lộ một chút da thịt nào. Cô nhìn về phía ánh mắt của vị tráng niên nam tử, một đôi con ngươi lạnh lẽo màu xanh lam nhưng lại sáng rực, dường như trong cái nhìn của hắn chứa đựng hết tất thẩy thế gian thiên hạ.
- Sư huynh Hạo Nhiên làm vậy là có ý gì ?
Đợi cho đến khi tầm mắt hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kì một chuyện gì ở phương thiên địa ấy nữa, nam tử trung niên mới quay đầu đi vào gương mặt từ đầu đến cuối lãnh đạm chẳng thể hiện một chút b·iểu t·ình nào. Bàn tay bên kia đưa lên cao uống cho hết chén trà xanh. Lúc đi lướt qua thiếu nữ mới cẩn thận đặt lại chén trà vào bên trong khay, nói sơ qua mấy lời cần nói với cô, trước là giải thích một chút sau chỉ đơn giản là mấy câu căn dặn thường tình.
- Chỉ là chút ân huệ cuối cùng của Hạo Nhiên ban ra cho thiếu niên kia mà thôi không phải cái gì lớn, đại cục đến hiện tại đã định giờ có động tay động chân cũng không còn ý nghĩa. Muội trước hết quay về báo một tiếng với tiên sinh, lần tiếp theo ta sẽ đi đến nơi ấy một chuyến.
Thân thể của nam tư trung niên lướt qua người vị cô nương kín cổng cao tường, lúc bước đến bên thềm của hành lang tòa lầu mới chậm rãi hóa vào trong hư không, lầu cao vốn chỉ có hai người một đã đi giờ cũng chỉ còn mỗi thiếu nữ vẫn đứng dõi mắt nhìn về nơi xa ôm một bụng tò mò, ở đằng thiên không thật cao vượt trên cả hàng vạn chân mây, vị kia lại xuất hiện bên hông ngọc kiếm y áo đạo gia bị gió lớn tốc tới làm cho bay phấp phơi phiêu phiêu dật dật, kiếm bên hông cũng vì thế mà không ngừng rung lên lượn lờ như một con du long ánh sắc lam vân, hắn đứng ở một nơi nhìn chằm chằm về phía Hạo Nhiên.
Phương tây xa xôi nằm bên ngoài cả hai thế giới, ở nơi mà kim quang chói lọi soi sáng cả một vùng thiên địa trời đất, vô số những thanh âm tụng niệm quỳ bái của các người dân tính ngưỡng, tiếng rung chuông gõ mõ vang dậy hết cả một vùng trời thiên địa chấn áp hết thẩy tà mà quỷ vực từ bên dưới âm tào địa phủ chực chờ muốn xông lên. Cũng có một vị đang ngồi ở điểm xa nhất bên ngoài, một đôi mắt sáng rực như điểm sao trời nhìn chằm chằm tới bên trong của tòa phúc địa kia, càng chăm chú quan sát đến từng biểu hiện từ nhỏ đến lớn không khỏi nói ra mấy lời cảm khái từ tận trái tim.
- Vị tiểu thái tử nho gia này thực sự làm cho người ta không khỏi bất ngờ.
Vô số kim quang từ người của ông phát ra mặc cho tấm y bào trên người đã sờn cũ một màu vàng úa, thánh nhân tọa thiền ở trên lưng sư tử dưới mỗi chân đạp lên những đóa sen cánh xanh lơ lửng giữa chừng thiên không thế giới. Đằng sau lưng xuất hiện một bức đại đồ khắc họa lại tư thái oai nghiêm, làm người ta nhìn đến mà không khỏi tròn mắt kính phục. Trên bức đại đồ là hình ảnh của một vị thần nhân kia, bên tay phải nâng cao một thanh kiếm hình như đang rực cháy một ngọn lửa của sự khai minh, bên tay trái lại ôm vào trong lồng ngực một quyển kinh sách, khoảng cách quá xa cơ bản không nhìn được quyển kinh thư ấy là gì. Thế nhưng chỉ cần là một trong các vị thánh nhân của hai nhà kia nhìn thấy đều sẽ lập tức nhận ra, cung kính ôm quyền cúi đầu gọi một tiếng Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát vị mà chỉ đứng thứ hai sau Phật Đà, vẫn luôn được tất cả mọi người kính ngưỡng gọi là bậc đại trí huệ. Sau khi thế gian xuất hiện một màn bành trướng hoàn toàn ngăn đi tầm mắt của ông, vị phật nhân kia mới khẽ mỉm cười gật đầu, lần này cũng hệt như hai cái vị kia ông đồng thời di dời tầm mắt nhìn chằm chằm tới bên ngoài.
- Tiểu thái tử ấy đã vì Nho Gia làm không ít chuyện tốt, người bên kia cho dù mấy lời không được hợp lòng cũng nên có chút hành động để đáp lễ. Đại kiếp tiếp tới không biết mấy vị đạo hữu của nhị giáo bên kia đã chuẩn bị cái gì ?
- Diệu Cát huynh vẫn nhìn chằm chằm về bên kia sao ?
Từ phía sau lưng có một thanh giọng nam tử trong trẻo truyền thẳng tới, đánh thức khoảng tâm tình vô định của Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát khi nhìn ngắm thế gian, là thành âm tương đối quen thuộc với chính bản thân ông. Bồ tát hơi quay đầu về sau mới nhìn thấy một vị từ phía xa cưỡi theo linh thú đầu rồng mình lân ở chính giữa trán có điểm một chiếc sừng lớn nhô nhọn thẳng lên, mặt mũi con linh thú này hung tợn cực kì dọa người đang tới gần, chỉ là khi con linh thú này nhìn thấy người ngồi đằng xa là vị đại bồ tát chỉ đứng sau Phật Đà thì liền không dám loạn động như bình thường nữa, gương mặt cũng lập tức thay đổi biểu diễn ra bộ dáng hiền hoà dễ gần, thè cái lưỡi dài đỏ hỏn như hòn lửa ra bên ngoài, vẫn là không thể thay đổi được tập tính thường tình của mình. Văn Thù Bồ Tát chẳng biết tại sao lại tự nhiên liên tưởng hình ảnh con Đế Thính này với con sư tử mà ông nuôi, bình thường lúc nó đói bụng đòi ông cho ăn cái gì đó, hoặc là những khi làm nũng ở trong lòng ông cũng có cái biểu hiện giống hệt như thế mới bậc cười một trận, ánh mắt thư thả vui vẻ đáp lời.
- Việc mà lão nhân gia trước khi đi đã giao phó, thân làm đệ tử không thể không làm cho tròn được. Kim lão đệ hôm nay không có việc hay sao mà lại rảnh rỗi đến thăm ta rồi.
Vị đằng sau tới một gần hơn mà động tĩnh của không gian lại chẳng chút nào bị gió động, trên người ông cũng bình phàm không có chút biểu hiện nào, nghe thấy vị Văn Thù Bồ Tát hỏi như vậy mới mỉm cười vui vẻ, lúc đến gần đứng ở bên cạnh cả cơ thể cũng hòa vào trong kim quang chói lọi từ tấm đại đồ đằng sau lưng, vui vẻ trả lời câu hỏi của vị bằng hữu lâu năm.
- Hôm nay sư phụ nói muốn gặp một vài người cũ nói chuyện xưa, bảo đệ nhiều năm chỉ ở chốn ấy có cơ hội rảnh rỗi thì ra bên ngoài dạo một vòng để nhìn ngắm những cái đổi thay mới của nhân gian. Đệ vừa đi dạo một vòng rồi mới đến thăm huynh đây, thế gian mới có mấy vạn năm mà đã thay đổi nhiều như vậy, không biết lần tiếp theo đệ ra bên ngoài nó sẽ còn phát triển đến mức độ nào nữa…
Một người mỉm cười nói, một người ôn tồn đáp lời lần gặp mặt của cả hai vị bồ tất vẫn cứ như thế mà bắt đầu đương nhiên cũng không thể chỉ nói chuyện mà quên đi công việc chính ở đằng trước.
Tần Phong tụ lực ở người đến đỉnh điểm, vừa hoàn thành cú giậm chân xuống khiến trời long đất lở thì ngay tức khắc cả người đã vọt thẳng về phía trước, tốc độ phát lực của hắn nhanh đến mức mà cả không gian ở chung quanh đều bị vặn xoắn lại xong liền bị xé nát ra tạo thành những t·iếng n·ổ như khi xé rách xương cốt, hai cánh tay đang nâng lên một cao một thấp cũng đồng loạt đấm ra hướng thẳng vào chính giữa của cổng trời vẫn vô hình tướng mà đâm vào. Bộ thế t·ấn c·ông này chính là được Tần Phong sáng tạo ra nhằm mô phỏng lại một cách hoàn hảo nhất cái thế càn quét kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần của giống dã thú voi rừng hai sừng từng càn quét cả đại địa vào mấy chục vạn năm trước, đương nhiên chưa từng được tận mắt nhìn thấy vậy nên cái gọi là hoàn hảo của Tần Phong cũng chỉ là hoàn hảo ở trên sách vở mà thôi còn thực tế thì chưa hẳn, nhưng mà thiếu niên vẫn tự tin mình đã sao chép được ít nhất tám đến chín phần sức mạnh của nó.
Ầm…ầm…ầm…khi mà hai cánh tay của Tần Phong hùng hổ giống như hai cái sừng của loài dã thú khủng bố nhất đâm sầm thẳng vào cánh cổng, lập tức có vô số những t·iếng n·ổ kinh động khiến toàn bộ vùng đại địa rộng lớn bị dư chấn rung chuyển đến biến sắc, khí tượng diễn hình hóa ra khắp nơi chấn động vào vô số tầng lớp không khí, trên người những luồng khí cơ lại kết tụ thành gần như thực chất, nếu như một người nào đó có thể nhìn thấy được cảnh tượng lúc này đảm bảo rằng hắn ngay cả tâm thế đứng để nhìn cũng không còn, bởi vì cảnh tượng trước mắt kia quá đỗi điên cuồng.
Giống hệt như cảnh tượng từ thời thượng cổ được diễn hóa lại, hoặc có chăng đó chính là khung cảnh thật chất của thời cổ đại bị kéo đến hiện thực bởi bàn tay của đấng đại năng, một con đại cự thú khổng lồ cao chẳng thua bất kì một ngọn núi vượt chân mây nào đang dùng cái thứ lực lượng lay đất chuyển trời của nó để phá cổng. Con thú được kết tinh bằng khí cơ trắng toát thoát ẩn thoát hiện như màn sương gầm lên vang vọng trời đất, cái cổng chấn giữa thiên địa tưởng chừng không có cách nào lay chuyển nổi cũng phải cúi mình trước thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nổi kia, những tiếng sắt thép vụn nát nối nhau vang lên. Những tầng bản lề bằng sắt nguyên khối to như trang viên Tần gia bị xé nát, cuối cùng là một tiếng keng vỡ vụn cực khủng vang động cả trời áp hết đi những tiếng sấm nổ, tiếng đá vỡ gió gào thét, vô số những thanh âm vỡ nát cũng dồn dập ập tới báo hiệu cho sợi xích bảo vệ cuối cùng mà tam giáo tứ phương tổ sư và thánh nhân cả ba nhà bày bố đã vỡ nát.
Tần Phong thôi lực của mình kết thúc chiêu thức vừa rồi, các tầng không chấn động tuy vẫn chưa dừng lại nhưng đã tiêu giảm đi bớt những tiếng động điếc tai nhức óc, thiếu niên ngửa đầu nhìn ngắm một trong những kiệt tác vĩ đại nhất của tiên cổ thần linh từ thời thiên địa chưa bị phá hủy, thứ được tạo ra chỉ nhằm một mục đích duy nhất là ngăn chặn đại kỷ nguyên của nhân loại. Thứ vẫn luôn được tiên cổ thần minh ngạo nghễ rằng không thể bị hủy diệt hay khai mở lúc này đã hoàn toàn nằm dưới gót chân của hắn một nhân loại vẫn bị coi là thứ tầm thường. Tần Phong đi về phía trước chạm hai cánh tay của mình vào hai bên cánh cửa, từ trong cơ thể của hắn khí tức thốt nhiên đồng loạt bùng nổ tạo thành những đợt sóng năng lượng vần vũ muốn xé toạt cả thế giới, y áo trên người đồng thời bị xé nát vụn để lộ ra cơ thể gần như không thể tưởng tượng được, các khối cơ bắp xếp chồng lên nhau thành hàng cực kì hoàn hảo, là loại cơ thể gần như không thể tìm thấy ở một thư sinh tầm thường, trừ khi hắn còn là một võ nhân thuần túy. Hai bên cánh cửa nặng đến mức không thể tưởng tượng được kia bị Tần Phong đẩy ra hết sức nhẹ nhàng, hắn tập hợp lực vào vai đồng thời bộc phát cùng một lúc, tức thời cánh cổng bị sức gió từ cơ thể ép tới mà bắn thẳng đi, cuối cùng mở toang như không tồn tại.
Từ sau cổng trời có vô số những giọt ánh sáng chiếu rọi như nơi tụ hội của hàng trăm hàng nghìn thái dương tinh, thứ ánh sáng mạnh mẽ có thể thiêu đốt cả đôi mắt của bất cứ ai dám nhìn chằm chằm vào nó, thế nhưng thiếu niên kia vậy mà chẳng có một chút sợ hãi bước thẳng vào màn sáng này, để cho sức mạnh của thân thể bùng nổ không giới hạn, Tần Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào nguồn ánh sáng có thể thiêu đốt đôi mắt vậy mà còn không làm lu mờ nổi ánh vàng kim rực cháy như thái dương, tựa như cho dù có là hàng vạn thái dương tinh cũng chẳng là gì nếu so với ánh kim của Thiên Mệnh Trọng Đồng, Tần Phong nghiêm mặt chú tâm trong khoảng khắc ấy Long Sĩ Đầu.
Ngay tức khắt cả ba toàn thiên hạ chấn động mãnh liệt, vô số phe phái…vô số tông môn thế lực…vô số cao nhân ẩn tu nơi núi cao rừng sâu, cũng có vô số người đang hòa mình vào dòng người cùng lúc ngẫng đầu nhìn lên. Cho dù đang ngự ở nơi nào, cho dù đang ở trong khoảng khắc nào cũng đều cảm nhận được đôi mắt sáng ánh vàng kim đang rực cháy của Tần Phong, cảm nhận được khí tức tựa như thái sơn áp đỉnh của thiếu niên vỗ thẳng xuống đỉnh đầu, trong tai lùng bùng truyền tới thanh giọng của hắn, từng câu từng chữ giống như sấm động giữa trời quang khiến không ít người xám mặt.
- Ta Tần Phong lấy tư cách Hạo Nhiên Thánh Nhân vị thứ bảy mở cửa, mời các vị cùng tranh đăng sơn.
Kỷ nguyên mới đã tới, các phương thế lực thiên tài xuất sơn đua nhau đăng đỉnh đại đạo.