Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Chương 1: Thiếu niên thư si / Quyển 1: Vạn Sự Khởi Đầu Nan
Long Uyên Thánh Châu.
Đại Lương Vương Triều.
Ngọc Kinh Thành.
Người ở bên ngoài, lần đầu tiên bước chân vào bên trong tòa thành này chắc chắn sẽ bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa và náo nhiệt của nó.
Trên đường phố lúc nào cũng tấp nập dòng người qua lại, nếu như để ý kĩ thì sẽ thấy có không ít nam thanh nữ tú khoác lên mình những bộ y phục rực rỡ màu sắc, tay cầm quạt giấy, thong dong dạo bước trò truyện khắp xung quanh.
Hai bên đường thì hàng quán san sát, lầu son gác tía, khách điếm, tửu lâu, hiệu thuốc, tiệm rèn,... chen chúc nhau, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp, huyên náo.
Tiếng rao hàng của lê dân bách tính, tiếng cười nói, đùa giỡn của đám trẻ con trong thành, tiếng đàn sáo du dương, tiếng vó ngựa xe kéo lách cách,... tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí đặc trưng rất riêng cho tòa thành mang tên Ngọc Kinh này.
Người xứ khác bên ngoài khi đến đây nhìn vào là thế nhưng chỉ có dân chúng ở trong thành mới hiểu, nơi này tuy là nơi phồn hoa nhất nhưng cũng lại là nơi nguy hiểm nhất, bởi vì tòa thành này không chỉ là một tòa thành bình thường như bao tòa thành khác mà nó còn là đế đô của Vương Triều Đại Lương, là nơi có thể gặp được những nhân vật quyền lực nhất đất nước, là nơi hội tụ của vô số các thế lực ngầm, danh môn vọng tộc, mỗi bên đều nắm trong tay sức mạnh và tầm ảnh hưởng khổng lồ.
Ở nơi này đúng sai nằm ở thực lực, công bình không tại lòng người! Kẻ mạnh có quyền định đoạt tất cả, kẻ yếu chỉ có thể cúi đầu phục tùng.
Đó là quy luật tàn khốc của Ngọc Kinh Thành, là điều mà bất cứ ai muốn kiến công lập nghiệp ở chỗ này đều phải ghi nhớ.
Trong lúc mọi người ai nấy cũng đang bận rộn làm công việc của mình thì không biết bắt đầu từ nơi nào bỗng nhiên truyền ra một giọng quát lớn tiếng, phá tan sự yên bình vốn có:
“Này! tên mọt sách kia, ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay ngươi phải đánh với ta một trận, bằng không cho dù ngươi có trốn về Đại Chu thì ta cũng vác đao đến đó tìm ngươi cho bằng được!“
Ngay khi tiếng quát đó vừa dứt thì một âm thanh khác liền vọng lại:
“Ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Ta chỉ là một cái bình thường người đọc sách, thực sự không biết đánh nhau, muốn đánh thì đi tìm đám con cháu mấy nhà quyền quý kia kìa, tìm ta đánh cái rắm a!“
Từ phía xa xa, ngay từ hướng hoàng cung nhìn lại sẽ thấy có một thiếu nữ khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, người mặc lục y, trên tay phải còn cầm theo một cây đao rất lớn đang không ngừng nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác để đuổi theo một vị thiếu niên áo trắng, trên người vị thiếu niên này còn đang cõng lấy một cái rương sách nhỏ làm bằng trúc, trông có vẻ nặng nề nhưng không hề làm chậm lại tốc độ chạy trốn của cậu.
Nếu như quan sát kĩ một chút thì sẽ thấy Khuôn mặt của vị thiếu niên cũng tuấn tú không kém cạnh gì vị thiếu nữ kia nhưng điểm đặc biệt nhất trên người của vị bạch y thiếu niên này là cho dù có đang bị truy đuổi nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút nào sợ hãi, thậm chí còn say sưa đọc cuốn sách đang cầm trên tay, tựa thể trên thế gian này không có điều gì có thể làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của mình vậy.
Mặc dù dân chúng trong kinh thành không biết hai người trẻ tuổi này là ai nhưng bọn họ vẫn minh bạch một cái đạo lý. Có thể ở cái đất kinh thành Đại Lương rồng rắn lẫn lộn này mà vẫn dám ngang nhiên làm loạn trên đường mà không có ai đến quản như thế thì thân phận của hai vị thiếu niên, thiếu nữ này chắc chắn không đơn giản chút nào.
Nếu là người có đầu óc nhanh nhạy, hiểu rõ sự đời thì sẽ không khó từ cuộc trò truyện giữa hai người suy đoán ra được thân phận thật sự của họ.
Cây đao mà người thiếu nữ kia cầm tên là “Nguyệt Phong đao“ từng được Đao Tiên Thác Nguyệt Quân - đao khách mạnh nhất của tòa lục địa này sử dụng khi còn trẻ. Nghe nói gần đây vị đao tiên này mới thu nhận được một vị đệ tử rất có thiên phú, xem ra vị đệ tử đó chính là thiếu nữ kia.
Còn về vị thiếu niên đọc sách mặc bạch y kia thân phận lại tương đối đặc thù, một lời khó mà nói hết. Bởi vì hắn không phải người xuất thân từ tòa châu lục này mà đến từ Đại Chu Vương Triều ở tận Đông Bồng Lai Châu.
Đại Lương và Đại Chu, cả hai đều là một trong năm vương triều hùng mạnh nhất nhân giới. Hai bên đều có lãnh thổ rộng lớn, quốc lực hùng mạnh, cường giả tu hành dưới trướng, thế lực tiên gia, tông môn phụ thuộc nhiều vô số kể.
Thế nhưng vài năm trở lại đây Đại Chu lại có xu hướng trở thành vương triều mạnh nhất trong năm đại vương triều. Bởi vì đời này của Đại Chu xuất hiện một vị “ hùng tài vĩ lược “ hoàng đế cùng với một vị kinh thế đại tướng quân.
Lo sợ Đại Chu độc bá thiên hạ, nhân lúc vị hoàng đế này mới lên ngôi chưa được bao lâu căn cơ còn chưa ổn, Đại Chu còn mới trải qua một trận hoàng quyền chi tranh gió tanh mưa máu. Đại Lương cùng một số vương triều khác đã bí mật hợp tác, gây sức ép với Đại Chu buộc vị đại tướng quân này thoái vị giao ra binh quyền đồng thời trưởng tử đích hệ cũng phải tới Đại Lương làm con tin trong vòng mười năm nếu không sẽ khởi binh sang san bằng Đại Chu.
Tưởng chừng vị đại tướng quân truyền kỳ này sẽ bỏ ngoài tai lời đề nghị, sẵn sàng tử chiến đến cùng để bảo vệ giang sơn và cốt nhục nhưng quyết định thật sự của vị đại tướng này làm cho văn võ bá quan của hai đại vương triều đều chấn động vì ông lại lựa chọn làm theo hiệp ước, nhường ra chức vị đại tướng quân, giao con trai cho giặc. Đó cũng lý do tại sao vị thiếu niên này lại xuất hiện ở nơi này.
Mặc dù là con tin của nước địch nhưng trong lòng người dân ở Ngọc Kinh thành lại không hề có chút địch ý nào với cậu. Bởi việc cậu đồng ý tới đây làm con tin đã ngăn cản chiến sự giữa hai nước diễn ra. Dù cho bên nào dành được thắng lợi thì cuối cùng người khổ nhất vẫn là bách tính.
Ngay lúc vị thiếu niên này đang định chạy vào con hẻm nhỏ để trốn tránh vị thiếu nữ thì miếng ngọc bội đeo trên thắt lưng của cậu chợt lóe sáng lên rồi bay về hướng khác giống như cảm ứng được thứ gì đó.
Thấy một màn này, cậu liền quyết định đi theo hướng của miếng ngọc bội để xem thử. Đi được một hồi thì nó dẫn cậu tới chỗ một căn nhà hoang cũ kĩ, nhìn từ góc độ bên ngoài thì trông có vẻ căn nhà này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, vị thiếu niên này liền đưa ra quyết định tiến vào bên trong xem thử, nhưng ngay lúc bàn tay cậu chuẩn bị chạm vào cánh cửa thì đột ngột lại thu tay trở về, khẽ nhíu mày nói: “không đúng! có người đã đặt trận pháp lên cánh cửa này!“
Ở phía đằng xa, giọng nói của thiếu nữ kia lại bất ngờ vang lên, giọng điệu đầy vẻ tức giận:
”Thư sinh c·hết tiệt, mau cút ra đây cho bổn tiểu thư! bằng không để ta tìm được ngươi rồi nhất định sẽ đ·ánh c·hết ngươi!“
Nghe được lời ấy, vị thiếu niên này liền thở dài, giọng nói đầy vẻ bất lực nói: “thôi vậy! bèn cược một lần đi!“
Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, khẽ cúi người, chắp tay hành lễ hướng về phía căn nhà, nói với giọng điệu vô cùng cung kính:
“Phật môn có câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, tiền bối, người cũng nghe thấy vị cô nương kia nói rồi đấy, không biết có thể cho phép vãn bối vào trong lánh nạn một lúc được hay không?“
Đợi một hồi lâu nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp của đối phương, vốn tưởng rằng vị gia chủ đã cố tình dùng trận pháp để che dấu ngôi nhà này lại không đáp ứng nên vị thiếu niên liền chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên lại nghe một giọng nói trong căn nhà vọng lại:
“Kể từ khi ta ẩn cư ở nơi này, ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên có thể tìm ra được nơi đây, nếu muốn tiến vào vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh phá giải được trận pháp mà ta đặt ra hay không?“
Nghe thấy vậy, vị thiếu niên này lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “đa tạ tiền bối, vãn bối nguyện ý thử một lần.”
Vừa dứt lời, cậu liền lùi lại, rút ra từ trong y phục ra một lá bùa màu vàng rồi bắt đầu niệm: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn, quảng tu ức pháp, chứng ta thần thông.“
Theo sự tan biến của tấm phù lục vào trong hư không, một tòa trận pháp bắt đầu hiện ra rõ ràng ngay trước mắt. Quan sát một hồi và đánh giá, vị thiếu niên này liền nhận ra:
“Đây là … Vạn Môn Chi Trận. Trong cuốn sách mình từng đọc có viết, người thi triển trận pháp này sẽ đặt trận pháp lên cánh cửa, khi có người khác bước vào thì tùy theo tâm tình của người thi trận mà hiện ra cảnh tượng không giống nhau.”
“Nếu mình nhớ không lầm thì mắt trận của trận này nằm ở ….. chỗ này.” nói xong, cậu liền giơ lên ngón tay cái, chỉ vào một điểm trên cánh cửa rồi hét lớn một chữ:
“PHÁ!”
Một chữ rất bình thường nhưng từ miệng cậu phát ra lại mang một lại đạo vận huyền diệu nào đó khiến cho trận pháp bắt đầu sụp đổ.
Lúc này vị thiếu niên mới yên tâm tiến lên, đẩy cánh cửa tiến vào. Nhưng khi bước chân vào bên trong, khung cảnh trước mắt cậu bỗng chốc thay đổi, không còn là hình ảnh của căn nhà xập xệ lúc đầu nữa mà thay vào đó là một tòa sơn trang nguy nga, tráng lệ hiện ra giữa rừng trúc bạt ngàn.
Ở giữa còn có một cái hồ nước rất lớn, mặt hồ phẳng lặng như gương. Bên cạnh hồ nước còn có một gốc cây hoa đào, gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa đào thơm ngát và tiếng lá trúc xào xạc, khiến con người ta như đang hòa mình vào trong làn gió xuân ấm áp, tựa như đang đi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh quên đi hết mọi ưu phiền của thế tục.
Trong lúc đang nhắm mắt cảm nhận sự tuyệt vời của khí tượng sơn thủy nơi đây thì cậu lại đột ngột mở mắt ra, như nhớ đến điều gì đó.
“Không đúng! bây giờ đang là cuối thu sao lại có thể có hoa đào được? còn có khu rừng trúc này nữa, nếu như trận pháp đã hoàn toàn phá giải rồi thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, toàn bộ nơi này đều không phải là thật mà là do huyễn thuật tạo thành.” Vị thiếu niên áo trắng trầm giọng nói.
“Tiểu tử, ngươi cũng có vài phần bản lĩnh đấy, ngươi đoán không sai toàn bộ nơi này xác thực là do huyễn thuật mà ta tạo ra.”
…..