Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Vị chủ nhân sơn trang thâm sâu, khó dò

Chương 2: Vị chủ nhân sơn trang thâm sâu, khó dò


Giật mình, cậu liền dời mắt khỏi khung cảnh tiên cảnh huyễn hoặc này, hướng về phía tòa sơn trang nguy nga kia nhìn lại, thì thấy từ trong thư phòng, một bóng người chậm rãi bước ra. Đó là một vị trung niên nhân, tầm khoảng bốn mươi tuổi, khoác trên mình bộ trường bào màu xanh lam giản dị, không chút hoa văn trang trí.

Gương mặt của vị tiền bối này mặc dù in hằn dấu vết thời gian, nếp nhăn lại hằn sâu nơi khóe mắt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như sao trời, ẩn chứa trí tuệ uyên bác, thấu suốt nhân tình thế thái, làm cho người khác khi nhìn vào sẽ nghĩ đến vị tiền bối này khi còn trẻ chắc chắn là một thiếu niên lang tuấn tú, phong lưu.

Tuy nhìn vào dáng người cao gầy của vị tiền bối này người ta chỉ thấy một vị thư sinh nho nhã, không khác gì bao người đọc sách bình thường khác. Nhưng cậu lại cảm nhận được một lực lượng vô hình, ẩn chứa tận sâu bên trong thân thể tưởng chừng như yếu đuối ấy. Thứ lực lượng này vừa uy nghiêm, vừa ôn hòa, khiến cho người khác khi nhìn vào không dám có chút khinh nhờn nào.

Cỗ lực lượng đặc biệt này được tu sĩ nho gia gọi là “Hạo Nhiên Chính Khí” là đại đạo căn bản của mỗi một người đọc sách trong thiên hạ, cũng là thứ lực lượng giúp cho nho gia tu sĩ tiến gần hơn một bước trên con đường xây dựng công danh sự nghiệp, chứng được cái gọi là đại đạo trường sinh.

Con đường tu hành của nhân tộc ngày hôm nay phân làm ba hệ thống chính, hệ thống tu luyện của nho gia tu sĩ chính là một trong ba hệ thống này, tổng cộng chia thành hết thảy mười lăm tầng cảnh giới, từ thấp đến cao phân biệt vì:

“Dưỡng Khí, Minh Tâm, Thủ Thư, Truy Nguyên, Tàng Khí, Văn Thông, Nhập Thế, Khai Mệnh, Vấn Đạo, Thượng Sư, Đại Nho và Hiền Nhân.”

Tuy hiền nhân đã là nhân vật đứng trên đỉnh cao chót vót, bễ nghễ nhìn xuống cả thế gian. Nhưng người ta đồn rằng phía bên trên đỉnh của ngọn núi ấy, ẩn hiện sâu bên trong lớp mây mù hư ảo, là ba tầng cảnh giới thần thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, còn về việc tên là của ba cảnh giới ấy là gì? Thì cậu lại không thấy trong sách nhắc đến.

…..

Mất một lúc lâu, vị thiếu niên trẻ tuổi áo trắng mới kịp chấn định lại tâm thần của mình, sau đó liền tiến tới, cuối đầu cung kính, chấp tay giới thiệu:

”Tham kiến tiền bối, đa tạ tiền bối đã cho phép vãn bối bước chân vào nơi này. Vãn bối tên là Lý Thần Hy là người đến từ Đại Chu vương triều ở Đông Bồng Lai Châu.”

Ánh mắt của Lý Thần Hy thoáng nhìn lướt qua vị tiền bối áo xanh, trong lòng dâng lên một tia kính sợ. Mặc dù không nhìn ra tu vi sâu cạn của vị tiền bối này nhưng nhìn vào khí thế tỏa ra thì ít nhất cũng là một vị đại tu sĩ nho gia đã tễ thân trong cảnh giới thứ chín, thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng tu vi thật sự của người này đã đặt chân vào trong ba cảnh giới thần thoại kia, bởi vì cảm giác khi đối diện với vị tiền bối này không khác gì so với lần đầu cậu gặp mặt Văn Thánh lão tiên sinh - tế tửu của Tắc Hạ Học Cung nơi quê nhà cậu.

Vị áo xanh trung niên nghe vậy, khẽ cười nói: ” Lý… Thần … Hy, cha mẹ của ngươi xem ra là đã đặt rất nhiều tâm tư, kỳ vọng của mình vào ngươi, nếu không sẽ không đặt cho ngươi cái tên như thế. Cái tên này, mang theo gánh nặng của cả một gia tộc, một vương triều.“

“Nhưng mà tiểu tử ngươi đúng thật là rất có thiên phú. Mặc dù nó chỉ là một tòa trận pháp bình thường thôi, nhưng mà việc chỉ liếc mắt một cái mà đã nhìn ra được điểm yếu của tòa trận pháp thì thật không đơn giản chút nào.”

Đối với lời tán thưởng của vị áo xanh trung niên, Lý Thần Hy không hề kiêu ngạo, tự mãn, chỉ thành thật trả lời:

”Không giấu gì tiền bối, mẫu thân của vãn bối xuất thân từ một gia tộc chuyên nghiên cứu cách phá giải mọi loại trận pháp trong thiên hạ. Gia tộc đó có một câu nói rất nổi tiếng được truyền qua từ nhiều đời, dưới thập cảnh trận pháp của Gia Cát là vô địch, trên thập cảnh thắng thua chia năm năm.”

“Câu này nói không hề sai, chỉ có người từng luận đạo với trận pháp sư của Gia Cát gia mới có thể hiểu hết được hàm kim lượng của câu nói này. Tạo nghệ trận pháp của Gia Cát gia đúng thật sự là thiên hạ hiếm có, có thể xưng tụng vì tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”

Vị nho sĩ áo xanh trung niên bình phẩm đánh giá xong, lại tiếp tục lên tiếng hỏi: “Nhưng mà ta thắc mắc một việc, là ai đã chỉ điểm cho ngươi tìm ra được chỗ này? Lấy niên kỷ và đạo hạnh của ngươi nếu không có người chỉ điểm thì đáng lý không thể nào nhìn ra được sự bất thường của chỗ này mới đúng.”

Lý Thần Hy liền thuật lại toàn bộ sự việc, không chút giấu giếm, nói xong cậu liền lấy miếng ngọc bội ra, đưa cho vị tiền bối áo xanh xem.

Khi nhìn thấy miếng ngọc bội, ánh mắt bình tĩnh của vị tiền bối này từ nãy đến giờ bỗng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau khi trầm ngâm quan sát một hồi lâu vị nho sĩ trung niên mới lên tiếng hỏi:

”Người đưa miếng ngọc bội này cho ngươi là Hoàng Phủ Thái Tuế?”

Lý Thần Hy có hơi bất ngờ vì câu hỏi này của vị trung niên áo xanh nhưng vẫn tự nhiên đáp lại:

”Miếng ngọc bội này là món quà gặp mặt của một vị lão tiên sinh dạy học ở học cung Tắc Hạ tặng cho vãn bối trước khi lên đường đi đến đây, đó là lần đầu tiên vãn bối gặp mặt vị ấy nên tên của vị đó thì vãn bối không rõ.”

Sau khi nghe câu trả lời của Lý Thần Hy, vị tiền bối áo xanh này chỉ khẽ gật đầu rồi dời mắt nhìn về phía xa xa tiếp tục trầm tư suy nghĩ về điều gì đó.

Không lâu sau vị tiền bối này lại mở miệng:

”Ta đã đợi ở chỗ này rất nhiều năm rồi, chưa từng gặp ai, mà miếng ngọc bội này lại dẫn ngươi đến chỗ ta, chứng tỏ ta và ngươi có rất có duyên, trước đây ta chưa từng thu nhận một vị đệ tử nào nên bây giờ có ý định muốn nhận ngươi làm đồ đệ.”

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” vị tiền bối áo xanh hỏi với dáng vẻ đầy đắc ý. Dường như, việc được làm đồ đệ của ông ta là một vinh hạnh lớn lao, mà bất cứ ai cũng phải khao khát.

Mặc dù không hiểu tại sao vị tiền bối này tự nhiên lại muốn thu mình làm đồ đệ, nhưng cậu vẫn trả lời không chút do dự: ”tiền bối người đọc qua rất nhiều sách sao? Vãn bối từ khi biết chữ đã rất thích đọc sách rồi! cho nên ta từng nghĩ nếu có bái sư thì sư phụ ta nhất định phải là người đọc nhiều sách nhất trong thiên hạ này. Còn nữa có thể nào không bắt ta luyện võ với bắt ta tu luyện được không? hai thứ đó ta cảm thấy đều có thể tự học ở trong sách.”

“Được thôi.” Vị tiền bối áo xanh cười lớn, phất tay áo một cái. Trong chớp mắt, một thư phòng nguy nga tráng lệ, chất đầy kinh thư cổ tịch hiện ra trước mắt Lý Thần Hy.

“Khung cảnh nơi này chính là thư viện, chỗ ta đọc sách thời còn trẻ. Lúc bằng tuổi ngươi bây giờ, ta cũng từng là một thiếu niên lang mang đầy hoài bão, rong ruổi khắp thiên hạ, tìm kiếm tri thức. Ta đặt chân đến vô số thư viện, học cung nổi tiếng, đọc qua hàng vạn cuốn sách, từ kinh sử tử tập, đến bách gia chư tử. Khoảng thời gian đi xa cầu học đó chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất cuộc đời ta. Còn nơi này là chỗ cất giữ những quyển sách ta từng đọc qua, một số khác là do ta sưu tầm được và tự viết, đặc biệt là có vài quyển cho dù là mấy đại học cung ở Trung Thổ cũng không có.”

Lý Thần Hy nhìn thư phòng đồ sộ trước mắt như nhìn thấy báu vật. Cậu vội vàng quỳ xuống, thành kính khấu đầu ba cái: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"

Vị tiền bối áo xanh như nhìn thấu được tâm can, lý do tại sao Lý Thần Hy lại đồng ý làm đệ tử của mình, liền chắp hai tay đằng sau lưng, đi vào trong thư phòng rồi mỉm cười nói: ”hảo đồ nhi, con đi theo ta vào đây, sau này cứ gọi ta một tiếng tiên sinh là được, còn về tên họ của ta thì con không cần để tâm đến, sau này con tự sẽ biết.”

Lý Thần Hy nghe vậy liền gật đầu rồi đứng lên đi theo vị tiên sinh mới nhận này. Vừa đi ông vừa cặn kẽ giải thích:

- Trên con đường tu luyện của nho gia tu sĩ, cảnh giới đầu tiên tên là “Dưỡng Khí” nghĩa cũng như tên, để bước chân vào cảnh giới này thì người thường phải đọc sách thánh hiền nuôi dưỡng ra hạo nhiên khí, dùng nó để rèn luyện tinh thần, bồi dưỡng thân thể.

- Khi cơ thể đã tích lũy đủ 100 sợi hạo nhiên khí thì có thể đột phá vào tầng cảnh giới thứ hai “Minh Tâm” ý chỉ tâm như nước hồ thu trong vắt, khí chất ngay thẳng, có thể soi tỏ vạn vật. Tới cảnh giới này, thần hồn của nho gia tu sĩ đã được thăng hoa, có thể nhìn thấu và ngăn chặn lại các loại thuật pháp chuyên nhắm vào linh hồn.

- Tầng cảnh giới thứ ba tên là “Thủ Thư” đọc ngàn quyển sách, ngộ ra ngàn đạo lý, khai mở “Học Hải” tích lũy tri thức như biển cả mênh mông. Học Hải giống như một cái ao, còn hạo nhiên khí chính là dòng nước. Ao càng rộng chứa được nước càng nhiều, tri thức càng uyên bác thì sức mạnh lại càng lớn.

- Nhưng chỉ đọc thôi thì chưa đủ, cần phải tiến hành “Truy Nguyên” truy tìm cội nguồn của đạo lý, thấu hiểu quy luật tự nhiên, vận hành âm dương mới có thể đột phá được cảnh thứ tư. Khi đạt đến một bước này, nho gia tu sĩ đã có thể cảm nhận và điều động được ở một mức độ nào đó thứ sức mạnh được cất giữ trong từng cái văn tự. Thư sinh không chỉ đọc sách mà còn có thể g·iết người.

- Cảnh giới thứ năm tên là “Tàng Khí” khi đặt chân vào cảnh giới này nho gia tu sĩ mới có thể chân chính mượn sức mạnh từ văn tự để thi triển các loại thuật pháp, hạo nhiên chính khí lúc này đã cuồng cuộn trong mỗi ngóc ngách trong thân thể, giơ tay, nhấc chân đều có một cỗ hạo nhiên khí gia trì.

“Đây chính là năm tầng cảnh giới đầu tiên mà mọi nho gia tu sĩ đều phải trải qua, vậy theo con trong năm cảnh giới này, cảnh thứ mấy là quan trọng nhất.”

Đối với câu hỏi này của vị tiên sinh áo xanh, Lý Thần Hy không vội vàng trả lời mà chậm rãi cân nhắc, để tìm ra đáp án chính xác nhất.

Thấy dáng vẻ này của cậu, vị nho sĩ trung niên liền gật đầu hài lòng nói:

“Con không cần phải trả lời câu hỏi này của vi sư bằng lời, trong này có vô số pháp môn tu hành, con hãy chọn một cuốn đi, từ cuốn sách con chọn, ta sẽ biết được, câu trả lời của con.”

Nghe vậy, Lý Thần Hy liền tiến vào bên trong thư phòng tỉ mỉ quan sát từng quyển pháp môn tu hành.”

Qua vài canh giờ sau, cậu liền bước ra khỏi thư phòng, trong tay phải còn cầm theo một quyển sách đã cũ kỹ, sờn rách, nhưng lại toát lên một vẻ cổ kính, thần bí, phía bên trên quyển sách đề bốn chữ lớn: “Vạn Đạo Tâm Môn.”

“Nếu như ta nói với con rằng tâm pháp này chưa từng có người thứ hai nào luyện thành, con có muốn thay đổi lựa chọn không?”

“Không cần đâu tiên sinh, con cảm thấy, tâm pháp này phù hợp với con nhất trong hoàn cảnh hiện tại, cho dù thế nào con vẫn quyết định chọn nó.” Nói xong, Lý Thần Hy lại tiếp tục hỏi: ”tiên sinh, người nói chưa từng có người thứ hai luyện thành, vậy chắc hẳn là vị đầu tiên đã tu luyện thành công rồi, người đó là ai a?”

Vị tiên sinh áo xanh không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên chỉ lên bầu trời.

Lý Thần Hy thấy vậy, bèn nghi hoặc hỏi: ”chẳng lẽ, người đó … c·hết rồi sao?”

…..

Chương 2: Vị chủ nhân sơn trang thâm sâu, khó dò