Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Thiếu niên ban ngày trảm quỷ - ra giang hồ - dạo một lần nhân gian
Vị nho gia tu sĩ của Phù Long Môn liền thả người hướng về phía trước, bắt lấy chiếc quạt, thân hình xoay tròn vài vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
"Nhớ lấy, ta tên là Mặc Thiên Hành. Cái tên này, hiện tại chưa có tiếng tăm gì, nhưng một ngày nào đó, nó sẽ vang danh thiên hạ!"
Mặc Thiên Hành chấp hai ngón tay lại, chỉ về phía trước, lập tức vô số thanh kiếm xông thẳng về phía đám quỷ binh, tạm thời chặn lại được thế tiến công mãnh liệt của chúng.
Con phố này tên là Duyên Khởi, bởi vì vào ngày thứ mười bốn của tháng hai hằng năm, ở đây sẽ diễn ra một đại hội được rất nhiều cái người trẻ tuổi yêu thích tên là "Hồng Hỷ Lương Duyên".
Nếu có một cái người bình thường không biết chút gì về tu hành giới, nhìn thấy Mặc Thiên Hành giờ phút này, chắc chắn sẽ lầm tưởng hắn thành trong lòng hắn cái kia mộng tưởng, "Kiếm Tiên".
Hắn từ nhỏ đã thích nghe những cố sự của những vị thần tiên cao thủ trên giang hồ, luôn có cái mộng tưởng một ngày nào đó trở thành một tên kiếm khách, một người, một kiếm hành tẩu giang hồ, trảm yêu, trừ ma, rèn luyện kiếm đạo trở thành cái mà người ta gọi là "Kiếm Tiên" - cảnh giới mà mọi kiếm tu trong nhân gian đều hướng đến.
Theo âm thanh ấy vừa vang lên, một thân ảnh chợt lướt qua mắt hắn như một vệt lưu tinh, hắn hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, chỉ xác định được một chuyện là vị phật môn tu sĩ trẻ tuổi kia đã đưa ra nhất kiếm.
"Xuất chiêu không sát, chỉ mong quay đầu
Đối mặt với lôi pháp chính tông của Phù Long Môn, sắc mặt vẫn hết sức Mạc Kỳ Phong vẫn hết sức bình thản, hắn tung người nhảy về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết trùng hợp hay cố tình mà Phù Long Môn lại nằm ở biên giới tiếp giáp giữa hai phố, muốn đi qua đầu phố này buộc phải đi ngang qua Phù Long Môn.
Mỗi năm đại hội này sẽ được tổ chức ở một địa điểm khác nhau trong Duyên Khởi phố để tạo thêm sự mới mẻ và hấp dẫn. Mà năm nay, địa điểm được chọn để se duyên lại là "Phù Long Môn" - một môn phái cổ lão, lâu đời với nội tình tích lũy mấy trăm năm.
Kiếm tâm như nước, gột rửa cơn lưu."
Từ phía hai bên tả, hữu của bát quái Tiêu Nguyệt Ly cùng Nam Cung Vũ Văn bất ngờ xuất hiện, xông thẳng lên trên.
Tu sĩ cảnh giới thứ sáu đối đầu với tu sĩ cảnh giới thứ bảy, chẳng khác nào "tiểu vu kiến đại vu".
Chương 15: Thiếu niên ban ngày trảm quỷ - ra giang hồ - dạo một lần nhân gian
Mỗi một thanh kiếm đều mang theo sức mạnh của Phật pháp cao thâm, có thể hàng phục yêu ma, trấn áp quỷ khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại hạ Triệu Bàn Tử, đạo gia tu sĩ Uyên Hải cảnh, mong được lĩnh giáo đạo pháp của Võ Đang Sơn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên quỷ đạo tu sĩ lúc này một mực nghiến răng, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, trong lòng thầm mắng.
Nam Cung Vũ Văn dậm chân mà lên, đang định nhấc đao bổ về phía vị nữ tử luyện khí sĩ kia thì bất ngờ bị một chiếc quạt ném tới, đánh lui trở về.
Tuy thân hình hắn nhỏ bé nhưng trong mắt vị quỷ đạo tu sĩ lúc này lại giống như đang đối đầu với một tôn phật tổ, vụt lên từ mặt đất, bỗng chốc che kín cả thiên địa, kình thiên mà đứng!
Nhưng bọn họ lúc này không ai dám tiến lên cả, bởi vì trên đỉnh của tòa tông môn kia, ngay chỗ tạc ba bức tượng rồng bá khí có ba tên nam, nữ trẻ tuổi, từ trái qua phải phân biệt vì một tên mập mạp thanh y đạo sĩ, một thiếu nữ mặc lục y đang ngồi gãy đàn, cuối cùng là một nam tử bạch y toát ra khí chất nho nhã của người đọc sách, đang phe phẩy chiếc quạt.
Nửa canh giờ sau, đám người Lý Thần Hy đã đi đến con đường cuối cùng của phố Duyên Khởi. Chỉ cần thúc ngựa đi thêm một lúc nữa thôi là sẽ tới được Đầu phố thứ sáu bên kia.
Đối mặt với đám quỷ binh đang lao đến sắc mặt của vị phật môn tu sĩ vẫn rất bình tĩnh.
Theo tiếng quát lên, thanh trường kiếm trong tay Mặc Thiên Hành liền bay thẳng lên giữa không trung, từ một hóa hai, hai hóa bốn.. số lượng cứ thế tiếp tục tăng lên, cho đến khi bầu trời bị che khuất bởi một thứ ánh sáng màu vàng kim, phát ra từ vô số thanh kiếm.
Ở phía bên này, sau khi bàn bạc xong, Lý Thần Hy cũng phái ra ba người giao chiến.
Theo quỷ khí của hắn tan biến Hoàng Tuyền Chi Môn cũng dần khép lại, đám âm binh, quỷ tướng cũng theo đó mà hóa thành hư vô.
Đến khi hắn định hình lại được tâm trí thì bản thân đã nằm trên mặt đất, mắt luôn nhìn thẳng vào bầu trời xa xăm. Trong cơ thể, quỷ khí đang dần dần tan biến, thẳng đến khi hắn trở thành một cái phàm nhân.
"Tại hạ Hoa Đông Lưu, nho gia tu sĩ Nhập thế cảnh, xin được chỉ giáo."
Lúc này khi ngước lên nhìn vào bóng lưng của vị phật môn tu sĩ trẻ tuổi kia hắn mới hiểu được ý nghĩa của hai câu thơ kia: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mạc Kỳ Phong, chỉ sử dụng một thân tu vi Uyên Hải Cảnh, cùng triệu đạo hữu so cái cao thấp."
Ý nghĩa cũng như tên, luyện khí sĩ đạt đến tầng thứ này, linh hải đã mở rộng ra đến cực hạn, linh khí ẩn chứa bên trong đã mênh mông như biển cả, liên miên không dứt.
"Từ Bi Kiếm Pháp - Vạn Phật Triều Tôn."
"Hảo!" Triệu Bàn Tử nghe vậy, liền tung người nhảy lên phía trước vài bước. Y lấy ra từ trong ống tay áo một tấm phù lục màu vàng rực rỡ, kẹp giữa hai ngón tay, gầm lên một tiếng lớn, vang vọng cả hư không:
Nên đã tự mình sáng tạo ra một môn phật môn kiếm pháp tên là "Từ Bi Kiếm Pháp". Như thế nào là từ bi chi kiếm? Tất nhiên, là một kiếm đưa ngươi vãng sinh!
Vị môn chủ đứng phía bên phải nhìn ra được sự e ngại trên khuôn mặt của đám thiếu niên trẻ tuổi này, liền vuốt râu cười nói:
Một nhát kiếm kia chém không phải là thể xác mà là tâm của hắn.
Trực giác của vị quỷ đạo tu sĩ nói cho hắn biết, nếu bị một kiếm này chém trúng, mình phải c·hết không nghi ngờ. Nhưng lúc này, dù cho hắn có muốn chạy trốn, thì cơ thể vẫn không nhúc nhích được, như bị một sức mạnh vô hình trói chặt.
Trường hợp bên nữ tử không vừa ý, thì có thể né tránh. Còn nếu như có nhiều nam tử cùng chọn một người vậy thì sẽ tỷ thí với nhau để lựa chọn, còn việc tỷ thí như thế nào bên nữ sẽ là người quyết định.
Phong thái ấy hệt như tiên nhân hạ phạm, dạo chơi xuống nhân gian.
Xúc thế đã xong, vị đạo sĩ trẻ tuổi của Phù Long Môn vung tay, ném tấm phù lục mang theo khí tức hủy thiên diệt địa về phía đám người Nam Cung Vũ Văn.
"Ngươi là đối thủ đầu tiên của ta khi sơ nhập giang hồ, cho dù ngươi có c·hết thì hồn phách cũng chỉ quay về nơi đó thôi, hơn nữa ở đây chỉ có hai người chúng ta, nếu ngươi c·hết rồi ai sẽ đem trận chiến này truyền lại chứ."
Trong hư không, bỗng hiển hóa ra một cái bát quái trận đồ phát ra ánh sáng huyền ảo, mang theo một sức mạnh trấn áp vô hình, bao phủ toàn bộ không gian, che khuất hoàn toàn tầm mắt của đối phương.
"Giang hồ!.. Mặc Thiên Hành, ta tới đây!"
"Ba đứa nhóc này là đệ tử đắc ý nhất của ba người bọn ta, được bọn ta dốc hết lòng bồi dưỡng, nếu các ngươi có thể đánh bại được chúng vậy thì cửa ải này bọn ta có thể cho các ngươi qua."
Tấm phù lục kia đụng vào trận đồ bát quái liền bị chặn lại, lôi điện bắn ra khắp tứ phía.
Nếu là đặt ở một số quốc gia hẻo lánh cùng thế lực tiên môn nhỏ yếu. Với tu vi bậc này đã có thể trở thành cung phụng, tông chủ một phương.
* * *
"Tiểu nữ Du Tử Thanh, luyện khí sĩ Uyên Hải cảnh, tu luyện âm công, xin được chỉ giáo."
Vừa dứt lời, bầu trời trong xanh bỗng trở nên u ám. Từng luồng lôi điện màu xanh lam, tựa như bị một lực hút vô hình nào đó dẫn dắt, từ bốn phương tám hướng đánh thẳng vào tấm phù lục kia.
"Nam Cung gia, Nam Cung Vũ Văn, Thối Linh cảnh võ phu."
"Mẹ nó! Gặp quỷ rồi! Tên tiểu tử này, thế mà lại là Uyên Hải cảnh!"
...
"Phật Môn Luyện Thể Pháp - Bộ Bộ Sinh Liên."
"Không cần phải sợ, bọn ta sẽ không ra tay với đám tiểu bối các ngươi đâu, chuyện này mà truyền ra ngoài mặt mũi của bọn ta để ở đâu chứ."
Trong đại hội này các vị nữ tử muốn tìm ý trung nhân của mình sẽ đeo một đấu lạp che khuất khuôn mặt, từng người sẽ thể hiện tài hoa của bản thân, từ cầm kỳ thi họa, đến ca múa nhạc võ. Nếu có vị nam tử nào vừa ý với ai, thì có thể tiến lên tháo đấu lạp che mặt của vị đó xuống, bày tỏ tấm lòng.
Mặc Thiên Hành liền quay đầu lại, khẽ nói:
Lời của vị môn chủ này vừa dứt, ba tên cao thủ trẻ tuổi của Phù Long Môn liền nhảy xuống, lần lượt giới thiệu:
Mặc Thiên Hành biết rõ: "Hoàng Tuyền Chi Môn sẽ luôn mở ra cho đến khi nào quỷ khí trên người tên quỷ đạo tu sĩ cạn kiệt. Chính vì thế để đóng nó lại, chỉ có một cách duy nhất, đó là g·iết c·hết kẻ thi pháp."
Ở một nơi khác, cách Lăng Vân phố không xa, Nam Cung Vũ Văn cùng đoàn xe ngựa của Lý Thần Hy đã đi vào đầu phố thứ năm, Duyên Khởi phố.
Người mà đám người Lý Thần Hy e ngại thật sự không phải là mấy cái người trẻ tuổi này mà là ba vị lão giả đứng đằng sau ba người họ, ba vị môn chủ của Phù Long Môn, một trong những vị chí cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở thành Ngọc Kinh cùng với tu vi thâm sâu khó lường.
Bất tri bất giác, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tại sao lại không g·iết ta?"
Ngay khoảng khắc Mặc Thiên Hành nắm lấy thanh trường kiếm, một cỗ phô thiên cái đại khí thế, bễ nghễ thiên hạ từ trên người hắn bỗng nhiên xuất hiện.
"Từ Bi Kiếm Pháp - Nhất Kiếm Sinh Phật."
Không chỉ dừng lại ở đó, trong lúc cậu vượt qua đám quỷ binh kia, còn có một thanh kiếm cũng xuyên qua theo mỗi bước chân của cậu, bảo vệ cậu khỏi sự t·ấn c·ông của quỷ binh.
"Tiêu Nguyệt Ly, Thối Linh cảnh võ phu. Tu luyện song đao pháp." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Thiên Hành cắm kiếm lại vào trong vỏ, thong dong bước đi, để lại một câu nói vang vọng trong không gian.
* * *
"Vạn Thiên Dẫn Lôi Phù."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.