Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Nhật Quang, Nguyệt Dạ chính thức khai phong
Y chỉ dùng chân dẫm mạnh một cái, luồng đao khí kia liền bị chấn vỡ nát. Hệt như lôi thần giáng thế, đứng sừng sững quan sát cả tòa nhân gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chỉ này tuy tùy tiện nhưng lại thắng qua ngàn vạn kiếm tu chi kiếm.
Đến được chỗ này, khoảng cách đi đến cổng thành cũng chỉ cách vài dặm lộ nữa nhưng đối với bọn họ mà nói lại là một bước chi xa.
Chương 16: Nhật Quang, Nguyệt Dạ chính thức khai phong
Cũng vào thời điểm ấy, một bóng đen bên trong cỗ xe ngựa lập tức lao ra, thân ảnh của hắn giống như hình ảnh của một ngôi sao băng chợt lóe sáng lên giữa bầu trời đêm rồi biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện sừng sững giữa hư không, lăng thiên mà đứng.
Sau khi điều tức lại trạng thái không sai biệt lắm, nhóm người của Lý Thần Hy lại tiếp tục vung roi thúc ngựa, tiến thẳng vào đầu phố thứ sáu - Hồng Hỷ phố.
Hiển hóa ra hình ảnh của một đoàn quân ngàn người mặc giáp sắt, toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ rực như máu. Mang theo "tốt sang sông" chi thế, thẳng tiến không lùi, nghiền nát tất cả, lao thẳng tới chỗ đám người Mạc Kỳ Phong đang đứng.
Hoa Đông Lưu khẽ mỉm cười, xòe rộng chiếc quạt đang cầm trên tay ra, làm lộ ra bốn chữ: "Xuân Phong Đắc Ý." Y nhẹ nhàng nhấc tay, vung nhẹ một cái, một luồng hạo nhiên chính khí cuồn cuộn phát ra từ chiếc quạt tạo thành một cơn cuồng phong, không chỉ thổi văng Tiêu Nguyệt Ly lùi lại phía sau mà còn khiến nhà cửa cùng cảnh vật xung quanh cũng vì một cơn gió này mà sụp đổ, bụi bay mịt mù tứ phía.
Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, mạnh mẽ, như tiếng vó ngựa xông pha trận mạc. Lần này động tác gảy đàn của Du Tử Thanh đột ngột thay đổi, cô phủi đàn như đánh kiếm.
Thần binh khác với phàm binh bình thường ở chỗ, ngoài có linh tính ra, thì bên trong mỗi thanh thần binh đều cấu giấu một môn thần thông riêng.
Dặn dò đã xong, ánh mắt của vị môn chủ này liền chuyển dời về phía đám người trẻ tuổi bên kia, chậm rãi nói ra: "các ngươi cứ yên tâm mà đi, những gì bọn ta đã nói lúc trước vẫn sẽ không thay đổi."
"Bá Đao Khai Khiên Thức, thức thứ nhất, Tịch Diệt Nhất Đao Trảm." Cậu vừa quát vừa vung thanh đao từ phía dưới lên. Trảm ra một luồng đao khí hắc ám mang theo bễ nghễ thiên hạ chi thế, có thể phá sơn đoạn nhạc, uy chấn bát hoang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng nói vừa dứt, ba vị tu sĩ trẻ tuổi của Phù Long Môn giống như bị kéo vào trong một vùng không gian khác, do chính Mạc Kỳ Phong tạo ra, trong vùng không gian này bầu trời tối đen như mực, khắp mọi thứ xung quanh đều là nước, lạnh lẽo vô tận, như vực sâu không thấy đáy. Thứ ánh sáng duy nhất ở đây đều bắt nguồn từ vầng trăng tròn khổng lồ, đang ngự tọa ở trên bầu trời đêm kia.
Đây là đao pháp chấn phái của Nam Cung gia, là ác mộng của vô số kẻ thù trên chiến trường.
Lúc này, từng cây hoa đào bắt đầu nở rộ xung quanh, cánh hoa đào nương theo làn gió hội tụ vào thanh trường kiếm kia.
Năm chữ lớn vàng rực "Khí Phách Trấn Sơn Hà" kết hợp cùng tòa đại sơn tạo thành một loại đạo vận tương hợp nào đó, như cá gặp nước, tung hoành ngang dọc, như diều gặp gió, đằng không mà lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn quân dũng mãnh kia gặp phải loại đao khí bá đạo như vậy, liền bị hủy diệt sạch sẽ, tan thành mây khói như chưa từng tồn tại.
Cánh hoa đào bay tán loạn khắp không gian, một nhát kiếm vừa rồi chém vào cả vùng không gian này giống như chém vào một tấm gương, bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi hoàn toàn vỡ vụn, tan thành trăm mảnh.
Vừa dứt lời Mạc Kỳ Phong liền vung kiếm trảm xuống.
Ngay lúc này, một bộ áo giáp lôi điện màu xanh lam liền xuất hiện trên thân thể của vị đạo sĩ trẻ tuổi Phù Long Môn.
Nam Cung Vũ Văn nhìn thấy thế, tự chủ động tiến lên phía trước, hai tay nắm chặt thanh trường đao, mũi đao chĩa thẳng xuống đất, một thân tu vi võ phu, âm thầm vận chuyển, kéo mũi đao lê trên mặt đất, hướng về phía chỗ đám binh lính kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vô số tắm lôi phù từ trong ống tay áo của y bay ra, hội tụ lại thành một thanh ngàn trượng kiếm lớn, hướng về phía họ mà bổ xuống.
Đối mặt với tòa sơn nhạc mang loại đạo vận kì diệu này, đám người Tiêu Nguyệt Ly cảm giác như đang bị đại đạo bày xích, cả cơ thể như bị một cỗ lực lượng nào đó trấn áp, nặng nề vô cùng, đến cả hít thở cũng khó khăn.
...
Nếu như có người hỏi trong tòa thành Ngọc Kinh này, rốt cuộc đâu là nơi chốn phong hoa tuyệt đại, khiến cho đám công tử ca nhà giàu trong thành vung tiền như nước, si mê đến độ mà quên cả lối về, thì nhất định sẽ có người trả lời lại ngươi bằng câu nói này. "Nó" được dân chúng trong thành truyền tai nhau, lặp đi lặp lại nhiều đến mức cả một đứa trẻ con cũng biết.
"Cẩn thận, chiếc đàn mà cô ta đang dùng tên là Vạn Tượng Cổ Cẩm, âm thanh của nó có thể diễn hóa ra vạn vật." Nam Cung Vũ Văn trầm giọng lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này ở hiện thế, hồn phách của đám tu sĩ trẻ tuổi Phù Long Môn đã quay về. Cả ba đều bị trọng thương không nhẹ, cả người ngã khụy xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Triệu Bàn Tử mặc một thân khải giáp tế ra "Thần Hành Phù" lén lút di chuyển ra phía đằng sau lưng.
"Ha ha, mấy năm rồi chưa xuất thủ nên hơi ngứa tay một chút, yên tâm mấy đầu phố còn lại chỉ khi gặp tình huống bất khả kháng, còn lại ta sẽ để lại hết cho muội giải quyết."
Một vị môn chủ của Phù Long Môn liền tiến tới phía trước kiểm tra thương thế từng người, khi thấy không có gì nghiêm trọng, mới lên tiếng nói: "hôm nay, thất bại đối với các ngươi ngược lại là một chuyện tốt, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ở đây các ngươi có thể được xem là hạt giống tu đạo hiếm có, nhưng nếu là đem so với toàn bộ thiên hạ thì lại không tính là gì cả. Hãy lấy thất bại này làm bài học, cố gắng tu luyện cho tốt, đừng để bản thân chưa kịp tung ra hết sức mà đã b·ị đ·ánh bại giống như ngày hôm nay."
Đứng trước khung cảnh tuyệt trần này người bình thường tự nhiên sẽ vui vẻ thưởng thức nhưng tâm tình của 3 vị tu sĩ trẻ tuổi Phù Long Môn lại sợ hãi đến tột độ, như đang đối mặt với tử thần.
Thân ảnh của Mạc Kỳ Phong lần này liền xuất hiện ở giữa không trung, Nguyệt Dạ trường kiếm cũng theo sau mà khởi.
"Mạc đại ca, mấy đầu phố còn lại phải để ta ra tay đấy, ta còn chưa đánh đã tay đã bị huynh giải quyết hết rồi."
Dạo hết tất cả tám mươi mốt tòa lầu các, tửu lâu trong con phố này chẳng khác nào dạo một lần thanh lâu trong khắp cả thiên hạ. Làm người sống ở đất Ngọc Kinh thành mà chưa từng bước chân vào trong Hồng Hỷ phố thì liền không xứng đáng với hai chữ "phong lưu".
Trên Hồng Hỷ phố lúc này, ngay khi đoàn xe ngựa của Lý Thần Hy chuẩn bị đi ngang qua chỗ một tòa lầu các có bốn tầng, trên bảng hiệu viết bốn chữ lớn "Thiên Hạ Vô Song" thời điểm thì từ phía bên trên tầng cao nhất bỗng bay ra một thanh trường kiếm sắc bén, phẩm chất không tầm thường, mang theo du long xuất hải chi thế, lao thẳng về hướng đám người bọn họ.
Nói xong câu nói này, Mạc Kỳ Phong liền chấp hai ngón tay lại sử dụng thuật ngự kiếm của Võ Đang Sơn, triệu hồi hai thanh thần binh Nhật Quang và Nguyệt Dạ.
Nhân gian này mười phần "Phong Lưu Chi Khí" Lạc Nhật Vương Triều chỉ dám độc chiếm tám phần, bởi vì một phần phải chia đều cho các tòa thanh lâu khác trong khắp thiên hạ, một phần còn lại thì chảy vào vương triều Đại Lương, hội tụ hết vào một con phố gọi là "Hồng Hỷ".
Tu hành giả có một thanh thần binh trong tay chẳng khác nào bản thân lại có thêm một môn thần thông, thuật pháp.
"Đừng sợ ta không có ý định g·iết các ngươi đâu, chú ý nhìn kĩ chú, một kiếm này sẽ rất đẹp đấy."
Đánh đan đoàn quân xong, luồng đao khí ấy vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục lao thẳng về phía đám người trẻ tuổi của Phù Long Môn.
Tiêu Nguyệt Ly nhìn thấy một màn này, giọng điệu chán ghét nói: "hừ, thích ra vẻ, có bản lĩnh thì tiếp thử bổn cô nương một đao." Nói xong, thân ảnh của cô đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trước mặt vị nho gia tu sĩ kia, vung mạnh hai thanh trường đao, từ trên cao chém thẳng xuống.
Triệu Bàn Tử thấy vậy liền tiến lên ngăn cản. Y lấy ra một tấm phù lục khác, vội vàng hô to:
Nghe được lời này đám người Mạc Kỳ Phong lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vị hắc y nhân mới hiện thân này là một cái thiếu niên trẻ tuổi, trên khuôn mặt đeo lấy một miếng vải băng bịt mắt màu đen tuyền, sau lưng còn vác theo một thanh kiếm, mặc dù kiếm còn chưa được khai phong ra khỏi vỏ, nhưng khắp mọi nơi xung quanh chỗ hắn đứng, kiếm khí đã tỏa ra bàn bạc, cuồn cuộn như biển cả mênh mông.
ở phía đằng sau, vị Nho gia tu sĩ cùng vị nữ tử kia cũng đồng thời tiến lên, một người dùng tiếng đàn hiển hóa ra một tòa sơn nhạc, một người chấp tay làm bút viết chữ lên hư không.
Tiêu Nguyệt Ly mới quay đầu sang, trò chuyện với vị xa phủ trẻ tuổi, trong lời nói mang theo vẻ trách móc:
"Đến hay lắm, ba người các ngươi đáng giá ta ra hai kiếm."
Thanh cự kiếm từ vô số phù lục hợp thành cùng tòa sơn nhạc dùng âm luật diễn hóa ra đụng phải luồng ánh sáng này thời khắc, thiên địa linh khí trong đó liền bị quả cầu ánh sáng thôn phệ, ngay tức khắc tan biến hết, giống như phàm nhân trong chớp mắt bị tước đi tuổi thọ hóa, liền thành một nắm cát vàng.
Nhìn về phía trung tâm của vầng trăng, ba vị tu sĩ trẻ tuổi của Phù Long Môn liền thấy Mạc Kỳ Phong, tay trái đang cầm Nguyệt Dạ kiếm hướng thẳng lên bầu trời, bày ra tư thế chuẩn bị trảm xuống.
Mạc Kỳ Phong gầm giọng quát lớn: "Nhật Quang thần thông - Nhật Nguyệt Đồng Huy"
"Nguyệt Dạ thần thông - Kính Hoa Thủy Nguyệt."
Tiếng nói vừa cất lên, Nhật Quang kiếm liền mang theo tốc độ nhanh như lôi điện thượng thẳng lên cửu tiêu, hóa thành một quả cầu phát ra ánh sáng chối lóa tựa như một mặt trời thứ hai.
Ngay khi bụi vừa tan hết, một âm thanh của tiếng đàn đột ngột vang lên trong không gian, khiến cho đám người Tiêu Nguyệt Ly lập tức trở nên cảnh giác. Bọn họ biết, vị nữ tử tu luyện âm công của Phù Long Môn đứng yên quan sát từ nãy đến giờ đã bắt đầu ra tay.
"Phù Lục Áp Thân - Lôi Thần Chi Khải" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.