Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Quỷ đao Ngôn Thiên Tuế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Quỷ đao Ngôn Thiên Tuế


Chương 19: Quỷ đao Ngôn Thiên Tuế

Do chênh lệch về cảnh giới nguyên nhân, mà tôn kim thân pháp tướng này của Nam Cung Vũ Văn chỉ cao chừng vài chục trượng, không so được với Nam Cung lão thái gia và Thương Thần Lưu Thiên Huyền.

Nam Cung Vũ Văn xoay đầu nhìn lại, đang tính quay trở về thì bóng dáng của một vị nữ tử bất ngờ lướt nhanh qua.

“Quỷ Đao Ngôn Thiên Tuế, thực lực so với đao tiên không mấy chênh lệch nhưng bởi vì đời này làm quá nhiều việc ác, nên không được liệt vào đao tiên chi vị. “

Cô đặt tay phải lên chuôi đao đang dắt ngang hông, bày ra một tư thế rút đao trông vô cùng bá khí. Bên trên vỏ đao có khắc lấy hai chữ: “Nguyệt Phong.”

“Chỉ bằng ba tên tiểu bối chưa trải sự đời như các ngươi mà cũng đòi cản ta, nếu là sư phụ của các ngươi đến đây, có lẽ ta sẽ còn để ý mấy phần cân lượng còn các ngươi căn bản là không đáng nhắc đến.”

Khoảng khắc cỗ xe ngựa lướt qua chỗ tòa tửu lâu vị ấy đang ngồi, Nam Cung Vũ Văn liền liếc mắt nhìn kĩ lại, thì bỗng nhiên trông thấy một biểu tượng nhỏ hình thanh đao được khắc trên chiếc hộp.

Con phố này có tên là “Quân Ngữ” là bởi vì từ khi Đại Lương lập quốc cho đến nay, nơi này đã sản sinh ra không ít hạt giống đọc sách “bại hoại”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôn Thiên Tuế cầm lấy thanh trường đao, mũi đao hướng thẳng lên không trung. Ngay lúc này, lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu bùng nổ một cỗ phô thiên cái địa sát khí, trong một cái chớp mắt đã lấp kín cả thiên địa.

“Nói sai rồi. Là ba người mới đúng.”

Ngôn Thiên Tuế nhìn vào tôn pháp tướng đằng sau Nam Cung Vũ Văn, nét mặt có hơi ngạc nhiên nói: “Minh Ngọc Pháp Tướng, ngươi thế mà lại là Thiên Võ tướng quân truyền nhân.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh trường đao treo phía trên trời kia cũng vì đó mà rơi xuống nhân gian.


Sau khi lục lại trong ký ức của mình về cái tên này, Lý Thần Hy mới trả lời vị xa phu:

Vị nữ tử đao khách đứng trên nốc cỗ xe ngựa từ nãy đến giờ bỗng hạ xuống, bước đến bên cạnh Nam Cung Vũ Văn, lạnh giọng lên tiếng: “bảy năm trước ta đã từng gặp mặt ngươi, lúc ấy ngươi đến vấn đao sư phụ ta, cuối cùng bị sư phụ ta đánh bại, còn b·ị t·hương một con mắt trái. Nhưng lần này không cần đến sư phụ ta, chỉ hai người bọn ta là đủ.”

“Nào! đến đây! hôm nay để ta sẽ thay mặt trưởng bối của các ngươi dạy cho các ngươi biết, rốt cuộc thiên địa bên ngoài có bao nhiêu rộng lớn.”

Phần lớn quan văn trong chốn quan trường Đại Lương hiện nay có không ít người xuất thân từ nơi này.

Kế bên cạnh vị trường bào xám trung niên nhân thần bí này, còn có một cái hộp lớn hình chữ nhật, được thiết kế trông vô cùng tinh xảo.

Theo hành động này của vị trung niên nhân, nước bên trong chén rượu giống như bị cỗ lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, hóa thành vô số thanh đao nhỏ bay đến chỗ luồng đao khí kia.

Một thanh đại đao khổng lồ đỏ rực như máu, dài đến cả trăm trượng, mang theo vô tận sát khí, bỗng chốc xuất hiện giữa hư không.

Cậu vội vàng nắm lấy chuôi đao, đang định nói gì đó thì vị trung niên nhân mặc trường bào màu xám kia bất ngờ vươn tay ra, vỗ mạnh vào đỉnh đầu chiếc hộp một cái. Lập tức có một thanh đao trong chiếc hộp liền bay ra, mang theo đao khí cuồn cuộn cùng tốc độ xé gió nhắm thẳng vào vị trí cỗ xe ngựa bay tới.

Ngôn Thiên Tuế nghe vậy, giọng điệu đầy khinh thường nói: “ta cũng biết chút ít về mấy người trẻ tuổi các ngươi, đặc biệt là hai ngươi, thiên tài đệ nhất thế hệ trẻ của Nam Cung gia, Nam Cung Vũ Văn, còn có đại tiểu thư của Bạch Vương Phủ, truyền nhân của Đao Tiên Thác Nguyệt Quân, Bạch Tuyết Vi.”

“Bát Đao Môn là một môn phái nổi danh với tám loại đao pháp, mỗi một môn đao pháp đều sẽ chọn ra một truyền nhân, người mạnh nhất trong tám vị truyền nhân sẽ trở thành môn chủ kế nhiệm của Bát Đao Môn. Còn Ngôn Thiên Tuế là kỳ tích trước giờ chưa từng có trong các đời môn chủ, bời vì một mình hắn nhưng luyện thành cả tám môn đao.”

Trong nháy mắt đã xuất hiện trên nốc cỗ xe ngựa.

Đã là người luyện đao, không ai là không biết tên của tám thanh danh đao này cùng chủ nhân của chúng.

Ở trên đường, ngay lúc đám người Lý Thần Hy đang vung roi, thúc ngựa hướng về phía cổng thành, Nam Cung Vũ Văn đột nhiên nhìn thấy phía đằng trước có một người trung niên, mặc một bộ trường bào màu xám, phủ kín cả toàn thân nhưng lại không thể che đậy được hết vóc người cao lớn của gã, người này đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên trên tầng lầu của một quán tửu lâu ven đường, khuôn mặt của hắn quay hẵn lại về phía sau so với bọn họ.

Đánh bại Thiên Hạ Vô Song tứ kiếm lúc sau.

Lúc này vị trường bào xám trung niên liền đặt bàn tay trái l·ên đ·ỉnh đầu chiếc hộp, không ngừng rót tự thân linh khí vào, khiến cho hai bên hông chiếc hộp từ từ xòe rộng ra, thanh đao đang cắm trên vách tường cũng theo đó mà bay trở về, tổng cộng là tám thanh trường đao với đầy đủ kiểu dáng.

Nam Cung Vũ Văn liền nhíu mày, chậm rãi nói ra: “Đồ Nhân, Chém Yêu, Trừ Ma, Độ Quỷ, Diệt Phật, Trảm Thần, Tru Tiên, Sát Thánh. Quả nhiên người đến là môn chủ của Bát Đao Môn, Quỷ Đao, Ngôn Thiên Tuế.”

Nhìn từ hướng chính diện, tôn pháp tướng này mang hình dáng của một pho tượng ngọc khổng lồ, phát ra ánh sáng màu xanh lục bảo huyền ảo. Hai cánh tay trông vô cùng lực lưỡng, cơ bắp nổi cuồn cuộn như rồng cuộn hổ ngồi, toát lên sức mạnh vô song, có thể xé toạc cả hư không. Bên dưới bàn tay còn cầm lấy một thanh thần đao cùng màu, tỏa ra linh khí bức người, tựa như chứa đựng sức mạnh hủy diệt của toàn bộ thiên địa.

Ngôn Thiên Tuế cười phá lên, tiếng cười như sấm rền vang vọng khắp Quân Ngữ phố.

Thấy một màn này, Nam Cung Vũ Văn liền rút thanh đao ra, tung người nhảy lên không trung, phách trảm mà xuống.

Hắn nâng cánh tay trái lên, năm ngón tay hơi cong lại, chiếc hộp đang để ở trên tòa lầu cao kia liền bay tới trong tay, sau đó cắm mạnh xuống đất khiến cho mặt đất nứt toác ra.

Đối mặt với một đao phách tuyệt thiên hạ này của nữ tử đao khách. Vị đang ngồi trên tòa lầu kia chỉ nhếch miệng cười khinh, phủi nhẹ ống tay áo một cái, liền để lộ ra hai đốt ngón tay, kế tiếp, y nhẹ nhàng nâng hai ngón tay từ phía dưới chiếc bàn lên rồi vỗ mạnh về phía bên trái.

Hai bàn tay cậu đặt lên chuôi đao, mũi đao chĩa thẳng xuống đất, đôi mắt ngước nhìn thẳng lên không trung, cả người bày ra một tư thế chắp đao trông vô cùng uy phong, bá khí. Miệng cậu nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Binh Thế.”

Không chỉ đánh văng thanh đao cắm vào vách tường mà còn tiếp tục băng băng lao thẳng một đường về phía vị trung niên nhân mặc trường bào màu xám kia.

Cũng đúng vào thời điểm này, Vị trung niên nhân mặc trường bào màu xám kia cũng từ trên cao hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt dữ tợn cùng vết sẹo dài ngay mắt trái càng làm tăng thêm nét bặm trợn, hung dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng vào thời điểm mũi đao của cậu chuẩn bị trảm trúng, thì thanh đeo kia liền lách mình một cái, bay lượn xung quanh câụ một vòng rồi đột ngột chuyển hướng lao về phía chỗ cỗ xe ngựa.

Nói xong, hắn liền vồ một cái, thanh Đồ Nhân trong hộp lập tức bay tới tay.

“Xoẹt.”

Chỉ cần là người luyện đao, nhìn thấy biểu tượng này là lúc, đều sẽ minh bạch, biểu tượng này ở trong thành Ngọc Kinh đại biểu cho điều gì.

Bạch Tuyết Vi nói ra lời này lúc, Tiêu Nguyệt Ly liền cầm hai thanh song đao từ trong cổ xe ngựa bước xuống, đi đến đứng kế bên cạnh hai người. Ngạo nghễ nói:

Theo âm thanh ấy vang lên, vị nữ tử đao khách lập tức rút đao, chém ngang ra một luồng đao khí sắc bén, có thể xé rách cả không gian.

Vị nữ tử mặc thanh y mới xuất hiện này, tuổi khoảng chừng vừa qua hai mươi, sở hữu một khuôn mặt thanh tú cùng làn da trắng mịn như sương mai, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều hài hòa tạo nên một nét đẹp tựa như tranh vẽ.

Vẻ đẹp của cô không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở khí chất lạnh lùng và phong thái tự tin toát ra trong từng cử chỉ, làm cho người khác không thể không ngước nhìn.

Mạc Kỳ Phong ngồi trên xe ngựa nghe được, bèn tò mò hỏi: “thiếu gia tên Quỷ Đao này là ai vậy? trông có vẻ là cái nhân vật không tầm thường.”

Chính vì thế đầu phố này thường được đám người đọc sách chọn làm địa điểm thường xuyên lui tới, bởi vì ở đây đọc sách làm cho bọn họ có cảm giác thành tựu, toàn thân như đều phát ra một cỗ văn nhân chi khí.

Nam Cung Vũ Văn, dậm chân, đằng không mà lên, cầm trong tay thanh đao chém về phía trước, tôn pháp tướng màu lục bích cũng liền nhấc lên thanh thần đao chém tan luồng trăm dặm sát khí hóa thành một đao kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ này bình thường lúc, nơi này đã tràn ngập tiếng đọc sách, bàn luận, cùng trao đổi thi từ, học vấn nhưng hôm nay lại cũng giống như mấy đầu phố trước, không hề có một bóng người hiện thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Luồng đao khí chạm vào thanh “thủy đao” liền nổ tung, tạo thành một cơn cuồng phong mang theo thoang thoảng mùi rượu tỏa ra tứ phía.

Ngôn Thiên Tuế liền huy đao, từ phía trên phách trảm mà xuống.

Đối mặt với một đao phong mang vô lượng, quang diệu cả cửu thiên này, Nam Cung Vũ Văn sắc mặt không chút sợ hãi, lặng lẽ xách đao tiến về phía trước. Một thân khí cơ của võ phu cảnh giới thứ bảy đỉnh phong, từ từ hiển lộ ra, cảm giác cảnh giới thứ tám chỉ là trong một ý niệm, tùy thời có thể đặt chân vào nhưng vì một nguyên nhân nào đó khiến cho vị thiếu niên này mãi không chịu bước ra một bước kia.

Đám người Lý Thần Hy liền thuận lợi tiến vào đầu phố thứ bảy, Quân Ngữ phố.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Quỷ đao Ngôn Thiên Tuế